Edit: Yến Phi ly Âm thanh ủng hộ vang lên, mọi người vốn đang nghỉ ngơi sôi nổi tụ tập lại đây. “Nhìn không ra mấy đứa nhóc kia giỏi đến vậy!” “Đúng đấy, đặc biệt là thằng nhóc nhỏ nhất kia, nó linh hoạt như khỉ ấy, không khéo tôi còn thua nữa ấy.” “Đó là Dương Dương. Nhìn thấy không, con côn trùng biến dị kia là của nhóc ấy. Lúc trước hai đứa nó gan lớn bằng trời chạy trốn khỏi đoàn xe, lưu lạc bên ngoài cả tháng trời khiến chúng tôi lo xoắn ruột. Nhưng mà  nhóc con chẳng bị sao cả, lại còn tìm được ba nữa, với bản lĩnh ấy giết vài con zombie thì có là gì?” “Đệch mợ! Có cần khoa trương thế không? Không phải nó có dị năng đặc biệt gì chứ? Giống như Lý Mộ Nhiên ấy, hay là biến dị nhỉ? Để tôi xem nào… Chẳng lẽ là biến dị tốc độ, nhanh nhẹn, sức mạnh?” “Hình như không phải đâu. Xời ơi! Ông bạn bớt xàm đi, trong đoàn xe của chúng ta có thiếu người tài đâu. Ông biết cái gã ốm yếu bệnh sắp chết kia không?” “Chưa thấy. Bệnh sắp chết còn mang theo làm gì?” “Xùy, đã bảo ông thiếu kiến thức mà… Nhưng ông mới tới đoàn xe vài ngày, cả ngày gã đó ở trong phòng không ra ngoài, chưa gặp cũng là chuyện thường tình. Ha ha, ít lâu nữa ông sẽ biết thôi. Tôi nói cho ông nhá, chọc ai cũng được, trăm ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc vị kia.” “Lời này là sao? Chẳng phải ông mới vừa nói người nọ bệnh sắp chết à?” “Ối dào! Bệnh gì đâu mà chết, nhìn giống thế thôi, dù sao theo đoàn xe mấy tháng chẳng thấy gã ăn uống gì mà có chết đâu. Ông thấy mấy nhóc con kia không? Trước kia chúng thế nào thì tôi không biết, nhưng tụi nó đã từng được Quỷ Bệnh kia chỉ dạy đấy…” Xung quanh vang lên tiếng xuýt xoa, trên cơ bản đều là người của căn cứ Vân Châu. Ngày ấy họ bị thương nặng rồi được Lý Mộ Nhiên đưa đến thung lũng Hồ Lô vẫn mơ mơ màng màng không hiểu ra sao, nhưng khi người dị năng trị liệu trong đoàn xe kéo họ về từ tay tử thần thì đã khiến tất cả mọi người sinh lòng cảm kích. Sau này cùng đoàn xe tiêu diệt zombie lại là chuyện thoải mái và an toàn trước nay chưa từng có, vì thế ai cũng có ý xin ở lại đoàn xe. Bây giờ lại nhìn thấy đám trẻ con dũng cảm không chùn bước, hơn nữa thân thủ rất khá, còn có một nhân vật bí ẩn kì quái chưa được gặp, cộng thêm Nam Thiệu, Trương Dịch đi theo phía sau bảo vệ đám trẻ rất khéo léo và Lý Mộ Nhiên đã cứu họ. Ngoài ra còn cả chuyện người thuộc đoàn xe đối xử với người mới không tính là nhiệt tình, nhưng tuyệt đối không có thái độ ức hiếp, đủ loại nguyên nhân đều khiến họ nảy sinh ý định muốn được ở lại. Huống chi bọn họ chẳng còn người thân bạn bè nữa, cho nên mới chẳng ai chăm sóc lúc bị thương rồi được Vân Hạo nhặt về, sau đó lại được Lý Mộ Nhiên mang ra. Cho nên sau này họ không trở lại căn cứ Vân Châu nữa hẳn cũng sẽ không khác biệt gì. Chẳng ai biết cảnh tượng bọn trẻ giết zombie lại có hiệu ứng như vậy, có điều những người vây xem lại bởi vì bọn nhỏ biểu hiện quá xuất sắc mà cảm thấy hổ thẹn đối với hành vi phân biệt đối xử trước kia của mình, thậm chí cảm thấy thu nhặt thêm nhiều đứa trẻ cũng không phải là chuyện xấu. Dẫu sao nếu loài người muốn phát triển thì ắt không thể thiếu trẻ con, bằng không dù trước mắt có thể xây dựng được pháo đài kiên cố nhưng cũng không có bất cứ tương lai gì đáng nói. Tống Nghiễn dừng bàn bạc công chuyện với cấp dưới, hắn đứng thẳng thân thể nhìn đám nhóc Trương Duệ Dương, ánh mắt hắn thâm trầm không biết suy nghĩ cái gì. Lý Mộ Nhiên và Cục thịt Trần thì tươi cười hớn hở, vẻ mặt không hề che giấu kiêu ngạo trong lòng. Chỉ có Từ Tịnh là hơi giật mình vì năng lực và tốc độ của nhóc con chưa cao tới eo mình kia. Trong lúc tâm tư mọi người khác nhau, chiến đấu đã kết thúc. Hơn một ngàn zombie và hai trăm chiến sĩ, lúc mới bắt đầu bị người dị năng tiêu diệt một phần nhỏ, còn lại mỗi người đối phó chưa đến năm con. Điều này đối với mọi người giàu kinh nghiệm chiến đấu không hề khó khăn, đừng nói là người khác, ngay cả bé Ngô Tử Nhiên lần đầu ra quân cũng giết được số lượng này. Ngược lại thì Trương Duệ Dương, Phó Đam và Lý Viễn Trác tuy giỏi hơn nhưng bởi vì phải tìm kiếm mục tiêu, lại nhớ lời Trương Dịch chỉ đạo không dám đi sâu vào chiến trường nên không giết được nhiều lắm. Từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt tổng cộng tiêu tốn gần nửa giờ, toàn bộ zombie đều ngã xuống. Người tham gia chiến đấu không lui ra ngay lập tức mà đi tuần tra trên sân vừa mới chiến đấu xong, sau đó bổ thêm một đao vào những con zombie chưa chết hẳn. người dị năng hệ thổ di chuyển về nơi lúc trước ngăn cản zombie, hạ tường đất xuống lấp phẳng cái hố bên kia tạo ra trước đó, đồng thời vùi lấp luôn đám zombie rơi vào bên trong. Lúc này có không ít zombie chưa rút đi lập tức xông lại đây, số lượng tuy rằng không nhiều nhưng cũng lên đến vài trăm. Vì thế một đợt chiến mới lại bộc phát. Hơn mười phút sau, chiến trường rốt cuộc khôi phục trạng thái yên tĩnh. Người vừa chiến đấu bắt đầu lui ra, tổ phụ trách dọn dẹp lên thay, chuẩn bị thu dọn xác zombie và tinh hạch. Dưới tình huống không có zombie biến dị xuất hiện, bởi vì khống chế cục diện rất chặt chẽ nên gần như không xuất hiện thương vong. Mấy đứa trẻ cười hì hì đi về, tuy rằng đầu đầy mồ hôi nhưng tinh thần lại rất tốt, còn có vẻ như có thể tiếp tục chiến đấu được nữa, nhưng rất nhanh thôi chúng lại đỏ mặt vì tiếng cổ vũ tán dương của những người vây xem, ngượng ngùng trốn ra sau lưng Trương Dịch và Nam Thiệu. Tuổi Phó Đam lớn hơn một ít cho nên cậu không trốn, chẳng qua lỗ tai lại đỏ ửng, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng. Vân Hạo và Võ Thanh về sau vẫn luôn đứng bên quan sát thì là vừa hâm mộ vừa hơi uể oải, đồng thời lại có xúc động cấp thiết, rất muốn chính mình cũng có thể chém zombie thoải mái như bổ dưa hấu giống các em nhỏ. “Lát nữa đến lượt hai cháu lên, không có vấn đề gì chứ?” Sờ sờ đầu con trai đang dựa sát vào mình, Trương Dịch cất tiếng hỏi hai thiếu niên đang có vẻ co quắp bất an. “Không sao ạ.” Đại khái là nhận được sự khích lệ, lần này Vân Hạo và Võ Thanh không hề chần chừ, gật đầu dứt khoát và lớn tiếng đồng ý. Trương Dịch khẽ gật đầu, anh không nói thêm nữa cũng không dạy hai cậu nên giết zombie thế nào. Phải làm sao mới có thể giết chết zombie là chuyện tất cả mọi người đều biết, còn nên giết như thế nào thì phải tự thân ngộ ra. Nếu máy móc học theo phương pháp của người khác thì khi nước tới chân mới nhảy là không được, không chỉ không có tác dụng gì mà ngược lại sẽ trái tay trái chân, chỉ có thể đợi sau khi tự trải nghiệm trở về anh mới dành thời gian chậm rãi chỉ bảo thêm. Xử lý thi thể zombie tương đối mất công, thiêu đốt một ngàn mấy trăm cái xác cần không ít thời gian. Nếu như không kịp thời xử lý, thi thể chồng chất sẽ là phiền phức lớn, huống chi còn phải thu nhặt tinh hạch, sau đó lại phân phát cho mọi người bằng không người dị năng sẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn. Thời điểm lửa bùng cháy và khói đặc bốc lên, chiếc xe đi dụ zombie xuất phát một lần nữa. Đốt xác cháy thành tro, dùng lốc xoáy cuốn tro tàn hất về hướng rừng biến dị hai bên, cuối cùng chỉ còn những viên tinh hạch ở lại chỗ cũ chất chồng thành từng đống, đủ mọi màu sắc lấp lánh rực rỡ, nhìn qua thật sự có vẻ rất xa hoa. Hơn một ngàn viên tinh hạch thu nhặt lại thật ra cũng chẳng bao nhiêu, dùng một ba lô lớn là có thể chứa đủ, nhưng nó lại đại biểu cho lượng thi thể có thể chồng chất thành ngọn núi nhỏ. Đối với điều này, mọi người sớm đã chẳng còn cảm giác, bởi vì những thứ kia chỉ là đã từng làm người, hiện tại chúng là quái vật ăn thịt người, là kẻ địch của nhân loại. Mọi người hận không thể diệt trừ sạch sẽ lũ ôn dịch ấy, sau đó xây dựng lại quê hương gia đình, nào còn có tâm tư thương hại đau xót nữa. Xa xa tiếng động cơ ô tô rền vàng, lại một trận chiến sắp bắt đầu. Khục! Đao của Võ Thanh kẹt trên cổ zombie, cậu làm thế nào cũng không nhổ ra, cậu lập tức hoảng hốt, buông tay quay đầu bỏ chạy. Cậu mới chạy hai bước lại phản ứng được mình không thể như vậy, khi quay đầu thì thấy trên cổ con zombie kia vẫn cắm đao đang đuổi theo. Võ Thanh cắn răng một cái, bỗng nhiên hạ thấp người bắt lấy hai cổ chân con zombie đang đuổi theo mình rồi nhấc lên trên. Rầm! Bụi đất bay tứ tung, zombie nặng nề té ngửa mặt lên trời, tiếng gầm nhẹ hừ hừ ngừng lại, đầu nó lăn sang một bên. Hóa ra là khi nó ngã xuống sống đao đập lên mặt đất rất mạnh, tương đương với một búa đấm vào nên trực tiếp chém đứt cổ nó. Võ Thanh há hốc mồm, hiển nhiên cậu không ngờ mình may mắn như vậy, một lát sau cậu mới phản ứng lại, trong lòng kích động không thôi. Thế nhưng cậu vẫn dè dặt cẩn thận thò người ra tiến lên nhặt đao rơi trên mặt đất về, chọc chọc thi thể không đầu kia, thấy nó quả thật không động đậy nữa mới vui vẻ định quay đầu trông về hướng Trương Dịch và Nam Thiệu, bên tai chợt truyền đến giọng của Trương Dịch: “Chú ý cái đầu, bổ thêm một đao nữa.” Võ Thanh sửng sốt, làm theo chỉ đạo dùng đao lật cái đầu zombie lên, quả nhiên thấy miệng của nó còn đang khép mở. Cậu không khỏi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, vội vã lấy đao ra chém, kết quả đao lại bị kẹt. May mắn chỉ là một cái đầu, cậu lập tức nhấc đao lên sau đó dùng sức đập vài cái xuống đất, rốt cuộc cũng xuyên thấu qua xương sọ, triệt để giải quyết thứ này. Trương Dịch vẫn đi theo sau cậu thấy thế, trên mặt anh không khỏi lộ ra ý cười, tuy rằng động tác của thiếu niên cực kỳ vụng về nhưng chung quy cậu đã có sự khởi đầu tốt, về vấn đề kỹ xảo góc độ gì đó thì giết thêm vài lần là có thể ngộ ra. Có bọn họ ở đây, tuy rất nhiều chuyện có lẽ làm không được nhưng gây dựng một không gian an toàn cho đám nhỏ này dần dần trưởng thành thì không thành vấn đề. Bên kia, bởi vì Vân Hạo lần đầu đối mặt với zombie nên cậu hoảng loạn bối rối, không lưu ý dưới chân, sau đó bị zombie nhào tới áp chế. Lúc này một bàn tay cậu chống cằm zombie cố sức không để nó cắn xuống, còn tay nó đang cào rách quần áo thì cậu đã chẳng thể quản được. Trong tình huống đầu óc trống rỗng, cậu cũng mặc kệ có tác dụng hay không, chỉ biết dùng tay cầm đao mãnh liệt đâm vào bụng zombie, đến nỗi ruột gan nội tạng của nó đều rơi hết xuống người cậu. Người xung quanh sắp nhìn không được nữa, nhưng Nam Thiệu phụ trách bảo vệ cậu lại không có động tác gì, cũng cấm không để người khác lên giúp đỡ. Mồ hôi lạnh xuôi theo trán thiếu niên len lỏi vào trong tóc mai, gương mặt vốn đẹp như họa lúc này trở nên dữ tợn dị thường. Đột nhiên cậu kêu to một tiếng, đao trong tay né tránh móng vuốt zombie, hung hăng chém vào trên cổ nó. Không biết có phải một đao này là bởi vì lòng tràn đầy tuyệt vọng hay không mà lập tức chém đứt đầu zombie, chỉ còn lại một lớp da thịt vẫn dính liền, đầu nó gục sang một bên. Tay Vân Hạo đang chống cằm zombie lập tức rơi vào hư không, zombie như là mất đi động lực, đổ rạp xuống người thiếu niên, xém chút nữa khiến cậu ói hết đồ mới ăn lúc sáng. Hai tay Vân Hạo mở lớn nằm trên mặt đất, trừng đỏ mắt nhìn bầu trời âm u, ngực cậu dồn dập phập phồng, mãi một hồi lâu sau mới bình tĩnh được. Cậu cắn răng đẩy cái xác trên người mình xuống rồi thở hồng hộc đứng dậy, cầm lấy đao đâm thẳng vào cái miệng vẫn còn mấp máy của nó, xuyên thấu qua đầu lâu xương cốt. “Làm tốt lắm!” Chất giọng lạnh lùng của Nam Thiệu truyền vào trong tai, Vân Hạo ngẩng đầu lên, nhếch môi cười. Lúc này quần áo của Vân Hạo đã rách nát không ra hình dáng, hơn nữa trên mình dính đầy máu zombie. Hai tròng mắt cậu phủ đầy tơ máu, chật vật giống hệt như ăn mày, nhưng đối với người khác đây lại là dáng vẻ dễ nhìn nhất trước nay chưa từng có. Nguyên cả trận chiến, hai thiếu niên mỗi người chỉ giết được một con zombie, nhưng không ai bởi vậy mà khinh thường bọn họ. Vậy nên lúc hai thiếu niên rời khỏi chiến trường cùng với những người khác vẫn được mọi người ủng hộ tán dương. Mặt Vân Hạo và Võ Thanh đỏ bừng nhưng đã bị vết bẩn che lấp nên không quá rõ ràng, có điều đôi mắt sáng lấp lánh cùng với eo lưng thẳng tắp lại biểu hiện ra kích động và hưng phấn trong lòng cả hai. Tuy rằng chỉ là một con zombie bình thường, không phải zombie biến dị lại càng không phải sinh vật biến dị, thế nhưng đối với hai thiếu niên vẫn cần ỷ lại người khác bảo vệ mà nói nó chẳng còn mang ý nghĩa thông thường nữa. Bởi vì điều này có nghĩa rằng bọn họ rốt cuộc bước lên con đường độc lập, dù cho mới chỉ tiến vào nửa bước, sau này còn có vô số gian nan đang chờ cả hai. “Tự mình suy nghĩ xem nên dùng lực thế nào mới không làm đao bị kẹt, lúc nãy phạm những sai lầm nào thì lần tới đừng mắc lại nữa. Tiếp theo đứng đây nhìn kỹ xem người khác giết ra sao.” Trương Dịch đưa hai viên tinh hạch trong xác zombie cho hai thiếu niên rồi nói. Thuận tiện gọi đám nhóc Trương Duệ Dương đi, không để tụi nhỏ quấy rầy hai người, sau đó anh thu lại đao bị mẻ của cả hai, đi tìm Thạch Bằng Tam sữa chữa. Tay cầm tinh hạch do chính bản thân liều mạng lấy được, Võ Thanh và Vân Hạo nhìn nhau một lúc lâu rồi sau đó cười rộ lên một cách ngốc nghếch. Dù có Trương Dịch dặn dò, cả hai vẫn rất khó bình phục tâm tình kích động sau khi mới giết zombie để mà đi cân nhắc những sai lầm vừa mắc phải của mình. Nhưng khi nhìn qua chỗ đám nhóc Trương Duệ Dương đã lên chiến trường, nhìn thấy tốc độ linh hoạt cùng với động tác chuẩn xác, mau lẹ, ngoan độc, không có chút dư thừa của nhóc thì chút đắc ý vừa dâng lên đã tan thành mây khói. Tâm tình tràn ngập hưng phấn và vui sướng của hai thiếu niên tựa hồ bị chậu nước lạnh dội thẳng vào mặt, rốt cuộc cả hai bình tĩnh trở lại, bắt đầu so sánh bản thân với những người khác, học tập kinh nghiệm từ chỗ họ, lại cảm ngộ càng sâu sắc hơn cuộc chiến trước đó.