Edit: Yến Phi Ly Giải quyết xong nguy cơ bị hủy diệt trong ngắn hạn của căn cứ Vân Châu, chuyện thu thập vật tư đã trở thành nhiệm vụ hàng đầu của đoàn xe. Bởi vì ngoại trừ tiêu hao hàng ngày của mấy ngàn người trong đoàn xe thì còn phải chuẩn bị cho hơn trăm ngàn người sinh hoạt và sưởi ấm trong căn cứ nữa. Tuy rằng trong căn cứ cũng có một chút dự trữ, nhưng dù sao cũng rất hữu hạn, một khi dùng hết thì khi ấy sẽ phải hoàn toàn dựa vào bên Tống Nghiễn cung cấp. Hiện Lũng Nhân đang là thành phố không zombie, huyện Chương cũng vậy, còn có một thành phố Tân Long hẳn cũng trống rỗng, chẳng qua nơi này quá xa, từ chỗ ấy tới căn cứ Vân Châu phải hơn 150km. Nếu đi qua từ huyện Chương thì còn phải vòng thêm một đoạn đường dài, lộ trình sẽ tăng hơn gấp đôi mà lên tới gần 500km, cho nên bên đó tạm thời không được suy xét đến. Huyện Chương và thành phố Lũng Nhân lại quá gần căn cứ Vân Châu, một số kho lương thực lớn hay kho hàng hóa đều bị vận chuyển đi hết, chỉ có khu thương mại sầm uất trong trung tâm thành phố hẳn là chưa bị động qua. Mấy khu nông thôn làng xóm lân cận thì sớm bị chiếm sạch bách từ lúc zombie còn tương đối ít và thực vật chưa biến dị. Có điều dẫu sao cũng là thành phố lớn, cho dù là lục xoát từng nhà một thì hẳn vẫn sẽ còn lưu lại chút gì đó. Huống chi lúc này đã là một thành phố hoang, bất kể là tính an toàn hay hiệu suất khi thu thập vật tư đều dễ dàng và nhanh hơn nơi khác rất nhiều. Tổng nhân số đoàn xe vào khoảng ba ngàn người, trong đó hơn hai ngàn là cấp dưới ban đầu của Tống Nghiễn cùng với bộ đội trốn ra, còn lại hơn ngàn người thì được thu nạp trên đường đi Đông Châu. Mà trong số những người này lại có một bộ phận đã thức tỉnh dị năng, lại hoặc chỉ là người bình thường nhưng có gan chiến đấu với zombie thế nên đã dần dần hòa nhập với số lượng ban đầu của đoàn xe, tất cả đều hưởng chung một mức đãi ngộ. Còn lại một số kẻ sẽ giống như đám Triệu Như, khi trông thấy zombie thì điều đầu tiên nghĩ tới không phải là xông lên xử lý, mà là quay đầu bỏ chạy. Người như thế mang lên chiến trường không chỉ chẳng giúp được gì mà còn có khả năng liên lụy người khác, nhưng dẫu sao đều là đồng loại, đoàn xe của Tống Nghiễn lại có thực lực nên cũng không làm ra hành động vứt bỏ kẻ yếu. Huống chi về sau khi bồi đắp xây dựng lại nền văn minh sẽ cần tới rất nhiều nhân tài, những người này có lẽ giết zombie không được nhưng đâu có nghĩa rằng họ chẳng thể làm chuyện khác. Nhưng dĩ nhiên ở thời điểm hiện tại nếu muốn được người khác bảo vệ, muốn ăn cơm, muốn sống sót thì cho dù là bọn họ cũng phải trả một cái giá không nhỏ, cho nên liền có sự tồn tại của đội dụ zombie, đồng thời họ cũng được phân nhiệm vụ chăm lo các công việc tạp vụ. Giống như lần này đi thu thập vật tư, bởi vì tính nguy hiểm không lớn nên bọn họ liền trở thành chủ lực. Mặt khác, xét thấy có sự tồn tại của thực vật biến dị cho nên vẫn phải rút ra một phần ba lực lượng chiến đấu để theo bảo vệ họ, đồng thời cũng tiện thể góp sức vào đẩy nhanh tiến độ, còn lại hai phần ba người sẽ đi diệt trừ zombie. Mà nhóm người Trương Dịch và những kẻ được Lý Mộ Nhiên cứu ra từ căn cứ Vân Châu thì ước chừng có hơn trăm người sẽ tự động tạo thành một đoàn thể, Tống Nghiễn cho bọn họ được tự lựa chọn, họ có thể rời đi để tìm các căn cứ khác làm chốn dung thân hoặc cũng có thể ở lại. Tất nhiên nếu đã ở lại thì phải nghe theo mọi sự sắp xếp, có điều lại chẳng một ai rời đi. Đám Nam Thiệu ở lại có một nửa nguyên nhân là vì Lý Mộ Nhiên, nửa còn lại là vì muốn giúp diệt trừ zombie và sinh vật biến dị, người khác thì có kẻ vì thân nhân còn kẹt trong căn cứ, có kẻ lại xuất phát từ cùng mục đích giống như nhóm Nam Thiệu, cũng có người vì biết đa phần đoàn xe đều là quân nhân nên sinh ra cảm giác tương đối tin cậy. Những người này vừa tìm được đường sống trong chỗ chết nên hầu hết đều rất biết nghe theo sự sắp xếp. Chẳng qua trong số bọn họ, trừ Trương Dịch và một số người, nếu không phải bị thương quá nặng chưa hoàn toàn hồi phục thì chính là không có năng lực chiến đấu, bởi vậy cũng đều được phân đi thu thập vật tư. “Chúng tôi cũng đi tìm lương thực.” Nam Thiệu gần đây chẳng quá quan tâm mình cần làm cái gì lại hiếm thấy mà mở miệng khi được Tống Nghiễn sắp xếp nhiệm vụ, lời hắn nói ra không phải là thỉnh cầu, mà là thông báo. Tống Nghiễn ngừng mấy giây rồi sau đó khinh bỉ liếc Nam Thiệu, giọng điệu không mấy thân thiện: “Đó là chuyện người già yếu bệnh tật mới đi làm.” “Tôi là người tàn tật, cậu không thấy à?” Nam Thiệu chỉ chỉ nửa khuôn mặt phủ giáp kiến còn chưa khôi phục, vô cùng nghiêm túc khẳng định, sau đó quàng tay qua vai Trương Dịch đang ngồi ở bên cạnh: “A Dịch phải đi bảo vệ tôi. Để mấy người bên nhóm Mập mạp theo cậu giết zombie là được rồi.” Cục thịt Trần và mấy người đang tụ tập trong phòng đánh bài Poker không hẹn mà cùng nhau hắt xì mấy cái liên tiếp, cả đám không khỏi trừng mắt nhìn nhau. “Bị cảm à?” Từ Tịnh đang chống tay trên gối đỡ đầu xoa xoa mũi, hỏi Bùi Viễn khoanh chân ngồi trước mặt cô. Bùi Viễn lắc đầu, nhìn chằm chằm bài trong tay mình, hận không thể nhìn ra một lỗ thủng. “Đệch, hắt xì từ lúc nào đã có thể lây lan rồi? Ngon!” Cục thịt Trần vừa nói thầm vừa rung chân ném ra bốn lá K, chém bay đôi của Thạch Bằng Tam. Không ngờ ngay sau đó Thạch Bằng Tam lại ném ra hai lá Q, y cả kinh lập tức nhảy dựng lên, “Đậu má! Anh còn cái gì nữa?” Giới Sân ghé lại đây chen đến bên cạnh y, “Mập mạp thí chủ, đến lượt tiểu tăng rồi.” Hóa ra Thạch Bằng Tam đã hết bài, Cục thịt Trần và Tiểu Bùi Viễn thua sạch sẽ phần bánh quy trước mặt mình. Cả đám chơi khí thế ngất trời, hồn nhiên chẳng hề hay biết mình đã bị Nam Thiệu bán. Trong phòng hội nghị lâm thời, Trương Dịch tiếp nhận ánh mắt mà mọi người phóng lại đây, mặt anh không khỏi hơi hơi nóng lên. Anh biết Nam Thiệu nhất định là còn gặm nhấm nhớ kỹ lời ngày đó mà anh nói, bằng không hắn cũng sẽ không kiên trì như vậy. Tuy rằng nếu như anh phản đối thì Nam Thiệu nhất định sẽ nghe, nhưng anh lại không không muốn phản đối Nam Thiệu trước mặt người khác, tựa như Nam Thiệu chưa bao giờ làm trái ý anh vậy. Huống chi việc này, ừm… Bọn họ đã sớm hẹn nhau rồi. Nhẫn nhịn lâu như vậy mãi tới bây giờ mới có điều kiện nên thật ra có thể thả lỏng một chút. Tống Nghiễn duỗi tay chỉ vào mặt Nam Thiệu, hắn đã bị lời vô sỉ của Nam Thiệu làm cho tức giận đến nỗi nói không nên lời, một hồi lâu sau mới rít ra vài chữ từ trong kẽ răng: “Ý cậu là tôi cũng tàn rồi phải không?” Hóa ra hai cánh tay của hắn đã khôi phục bình thường, thế nhưng bàn tay lại vẫn còn vảy đen và móng vuốt sắc dài, chẳng qua hắn luôn mang bao tay cho nên không phải ai cũng có thể biết được. “Chẳng lẽ cậu cho rằng cậu rất bình thường?” Tâm tình Nam Thiệu đang rất vui, nghe vậy lập tức lấy một loại giọng điệu cực kỳ kinh ngạc hỏi vặn lại, nào ngờ bị Trương Dịch huých khuỷu tay nhẹ vào ngực, vì thế Nam Thiệu lập tức sửa miệng, cười vô cùng tao nhã: “Nhưng mà cậu thế này đi giết zombie khẳng định bá khí vờn quanh, càn quét bốn phương, không thể để lãng phí được.” Nửa lớp giáp kiến chẳng hề dìm ngoại hình của Nam Thiệu chút nào mà ngược lại càng có một loại đẹp tương phản rất rõ ràng, nhất là mỗi khi hắn cười như vậy. Tống Nghiễn không khỏi bị chọc tức, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn, hắn đang định nói gì đó, lại hoặc là làm động tác gì đó thì Lý Mộ Nhiên vẫn luôn trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ đối chọi gay gắt đột ngột đứng lên, sốt ruột nói lớn: “Em muốn đi tiểu!” Lời này vừa buông ra, bầu không khí lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng vi diệu, ngay cả chính cô cũng đỏ bừng hai má, hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Trên thực tế, cô chỉ là muốn hóa giải sự căng thẳng thôi, cô định bảo mình bị đau bụng, muốn đi WC, nào biết sốt ruột quá bèn nói thành như vậy. Ở đây đa phần là đàn ông con trai lại có không ít người được Lý Mộ Nhiên cứu, tuy rằng cảm thấy buồn cười nhưng nể mặt cô nên đều nhịn xuống. Chẳng qua không khí càng tĩnh lặng thì, càng tôn lên câu nói đột ngột nhằm giảng hòa của Lý Mộ Nhiên. Nam Thiệu khoanh tay trước ngực dựa vào lưng ghế sô pha, trên mặt là biểu tình muốn cười mà nén không cười, hiển nhiên là hắn nhìn ra tâm tư của cô, chỉ là tạm thời hắn vẫn chưa hiểu rõ cô đang lo lắng hai người đánh nhau hay còn là vì cái gì khác. Trương Dịch không nỡ khiến cô lúng túng, anh đang định mở miệng giải vây thì Tống Nghiễn đã lên tiếng trước: “Nín một lát.” Đây quả thực chính là hành vi ức hiếp người. Lý Mộ Nhiên phẫn nộ trừng Tống Nghiễn, kết quả mới đấu mắt được một giây đã không có cốt khí nhanh chóng cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ, trong lòng cô giờ đang hối hận muốn chết. Nếu không phải lo lắng Tống Nghiễn và anh Thiệu gây nhau, mai này khó lòng nhờ anh ấy giúp Tống Nghiễn chữa bệnh thì cô làm gì phải xen vào việc của người khác. Người khác cũng coi như là hiểu rõ tính tình khó ở của Tống Nghiễn, biết Lý Mộ Nhiên cũng không phải thật sự muốn đi ra ngoài nên chẳng ai nhiều chuyện dây dưa ở đề tài này. May mà mục đích của Lý Mộ Nhiên cũng coi như đạt tới, Tống Nghiễn dường như đã quên chuyện mới phân cao thấp cùng Nam Thiệu, hai ba câu đã phân công nhiệm vụ xuống cho mọi người rồi tan họp, hoàn toàn không có kiểu dông dài nửa buổi cũng chẳng vào trọng điểm như các hội nghị trước tận thế. Nam Thiệu được như ý đi tìm kiếm lương thực với Trương Dịch, bởi vậy tươi cười trên mặt hắn vẫn luôn hiện hữu. Trương Dịch và Nam Thiệu vừa ra ngoài, đằng sau truyền đến tiếng gọi của Thường Hán. “Mấy cậu có tính toán gì không?” Thường Hán đuổi theo, thấp giọng hỏi. Đối với hình tượng quái lạ của Nam Thiệu hắn không hề nói thêm gì mà vẫn lấy thái độ  bình thường để đối đãi. Tâm tính được như vậy không phải ai cũng có thể có, đừng nói người khác mà chính những người trong phòng họp mới nãy luôn dùng ánh mắt mang theo kính sợ và bất hòa để nhìn Nam Thiệu, tựa hồ hắn là cái gì đó cực kỳ đáng sợ vậy. “Đợi cứu xong Vân Châu, chúng tôi sẽ trở về Dung Hà… À, có lẽ còn phải làm chút chuyện khác đã, hiện tại chưa chắc chắn được.” Người trả lời là Trương Dịch, đây không phải là bí mật gì nên không cần phải che giấu. “Nói như vậy là mấy cậu không định ở lại đoàn xe sao?” Thường Hán dường như có chút thất vọng. “Đúng vậy, mấy anh thì sao?” Ở Dung Hà còn có rất nhiều bạn, tuy rằng trước đây ở lại đó không lâu thế nhưng cả nhóm Trương Dịch sớm đã xem nó như nhà của mình. “Tôi còn đang suy nghĩ.” Thường Hán gật đầu, hắn cũng không giấu giếm, “Cậu biết đấy, thực lực đoàn xe rất mạnh, hơn nữa tôi thấy mọi người rất tốt, ngay cả những ai năng lực tương đối kém cũng không bị ức hiếp…” Hóa ra hai ngày qua, thường Hán vẫn quanh quẩn khắp nơi trong thung lũng Hồ Lô để đánh giá tình hình đoàn xe, sau khi nắm được bảy tám phần thì hắn cảm thấy ở lại hẳn là quyết định không sai. “Nhưng còn nhiều thời gian, từ từ rồi tính vậy.” Hiển nhiên Thường Hán cũng bị dọa sợ sau vài lần chọn sai nơi đầu quân. Trương Dịch tán đồng gật gật đầu. Thường Hán lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, khi nhìn thấy Vân Hạo đang chơi ném tuyết với mấy đứa Phó Đam cách đó không xa mới rời đi. “Đúng rồi, A Thiệu, miếng sắt đen mà người phụ nữ ở trại Tiểu Yết đưa cho chúng ta em để đâu rồi?” Trương Dịch đột nhiên nhớ tới việc này. Trong một tháng bị mắc kẹt tại căn cứ Vân Châu anh đã cảm nhận rõ lời của Mông Chiến về việc Tân Giáo vô cùng coi trọng miếng sắt đen, lại kết hợp với lời của Cát Nguyên Tú thì anh không khỏi hoài nghi mảnh sắt kia thật sự có liên quan đến tận thế, vì thế anh muốn lấy ra nghiên cứu thử xem. “Hả? Ừmm…” Nam Thiệu sửng sốt, theo bản năng sờ soạng trong túi áo nhưng dĩ nhiên chẳng thể tìm được gì, hắn không khỏi gõ hai gõ lên thái dương, dường như mới nghĩ ra: “Hình như rơi đâu rồi ấy, chắc là mất khi tách ra ở chỗ khách sạn.” Tuy rằng Nam Thiệu không sợ kiến cánh cắn, nhưng quần áo lại ngăn không được. Vốn hắn không quá coi trọng miếng sắt kia nên chỉ tiện tay cất trong túi áo, sau khi đi một vòng giữa bầy kiến thì quần áo đều bị gặm sạch, miếng sắt trong đó nào giữ được nữa. Thứ này mất đi hoàn toàn không hề gây ra chút chú ý nào, nếu như không phải Trương Dịch nhắc tới, sợ rằng đời này hắn sẽ vĩnh viễn quên tiệt nó luôn. “Ừ…” Không nghĩ đến sẽ là đáp án như thế, Trương Dịch mỉm cười dịu dàng nói, “Mất thì thôi vậy.” Anh cũng không quá để ý, dù sao trước đây cả hai đã từng nghiên cứu qua, lúc ấy chẳng thể nhìn ra gì cả, anh cũng không cho rằng trải qua khoảng thời gian này bản thân lại có thể phát hiện ra được giá trị từ nó. Lúc này nhắc tới nó chẳng qua cũng chỉ vì Tân Giáo quá mức coi trọng nên hơi hiếu kì mà thôi. “Nếu anh muốn nó thì em sẽ đi tìm… hẳn là có thể tìm về đó.” Nam Thiệu nói không chút do dự, dãu sao Trương Dịch chưa hề muốn bất cứ thứ gì từ hắn, chỉ là nói được một nửa hắn đột nhiên không quá chắc chắn. Rốt cuộc đã làm rơi ở đâu Nam Thiệu cũng không nhớ rõ được, ai biết đã bị người khác nhặt đi hay chưa. Còn cả bầy kiến cánh nữa, không chừng tụi nó ăn tạp đã trực tiếp gặm sạch miếng kim loại kia luôn rồi. “Không cần đâu.” Trương Dịch lắc đầu, “Lãng phí thời gian lắm. Tân Giáo cần chứ chưa chắc hữu dụng với chúng ta, chờ khi về Dung Hà thì anh và em thuận tiện tìm thử, có thể tìm về thì tốt, mất rồi thì thôi. Hiện tại cầm ở trong tay không chừng lại rước họa.” Còn chuyện giải câu đố về nguyên nhân tận thế hoặc là thay đổi tận thế để cứu vớt nhân loại, mong ước ấy quá lớn lao, trước tiên cứ cố gắng sống sót đã rồi nói sau. Nam Thiệu cảm thấy anh nói rất có lý, đương nhiên chủ yếu là vì trong lòng hắn có một loại dự cảm rất mãnh liệt rằng sẽ không thể tìm lại mảnh sắt kia được nữa. Mà lúc này, trên đường cao tốc cách khách sạn và xác chiếc xe ô tô bị bỏ hoang mấy trăm km, một thanh niên dung mạo tuấn mỹ mặc áo len dày, bọc khăn quàng cổ, lưng đeo túi du lịch gian nan đi trên đường quốc lộ bị thực vật biến dị chiếm đóng hơn phân nửa, phía sau cách không xa anh chàng là một con lừa lông xám dáng vẻ cực kỳ đoan chính. “Móa!” Có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống, bị thanh niên cảnh giác né tránh, thứ đó nện ở trên tuyết, trực tiếp rơi vào lớp tuyết thật dày. Người thanh niên đi qua dùng chân đá văng tuyết đọng, nhìn kĩ thì thấy đó là một mảnh sắt đen, anh ta khom lưng nhặt lên, gạt lớp tuyết đọng trên bề mặt nhìn kỹ một lát, không khỏi vui vẻ nói, “Ái chà? Vận may tới rồi kìa, muốn ngăn cũng ngăn không được.” Đó lại chính là mảnh sắt mà Nam Thiệu làm mất. Trên thực tế vào lần đầu tiên khi Nam Thiệu đi vào giữa đàn kiến để lấy thức ăn trên xe tải đã làm rơi nó trên con đường phía trước khách sạn, bởi vì bị xác kiến và tuyết đọng bao trùm nên chẳng một ai chú ý đến, sau này lại bị xe nghiền trúng mà văng qua một bên, cuối cùng bị thực vật biến dị chen chúc quấn cả xác kiến lẫn mảnh sắt, nhưng chúng vẫn không thể tiêu hóa hay hấp thu vì thế nó liền bị đám thực vật giống như bài tiết mà ném ra. Không ngờ lại đúng lúc gặp gỡ người thanh niên này, cũng thật sự có thể xem như vận may tới. Nếu Nam Thiệu thấy cảnh này khẳng định sẽ giận dữ, bởi vì người thanh niên kia chính là kẻ cướp đao của hắn năm xưa, lúc này anh chàng lại nhặt được mảnh sắt của hắn, quả thực là chẳng hề ngại nhặt thêm nhiều ích lợi. “Hey, tao nói này nhóc, mày vừa không cho tao cưỡi lại vừa không giúp tao chở đồ, nhưng cứ đi theo tao mãi, rốt cuộc thì mày có ý gì?” Bỏ mảnh sắt vào túi, tâm tình thanh niên rất tốt, vì thế quay đầu hỏi con lừa vẫn luôn đi theo phía sau mình. Sau khi anh chàng rời khỏi huyện Tử Vân thì đi ngược đường với hướng căn cứ Bác Vệ, quanh co lòng vòng một thời gian, trừ vài quần thể nhỏ lẻ người may mắn sống sót ra thì không gặp được căn cứ nào lớn, vì thế anh ta lại quay đầu đi về hướng bên này, nhắm tới Bác Vệ, đi trại Tiểu Yết và còn định ghé qua Dung Hà. Kẻ tài cao thì gan cũng lớn, anh chàng hoàn toàn không coi thế giới sau tận thế như đầm rồng hang hổ giống những người khác, mà ngược lại cảm thấy tình cảnh bây giờ vô cùng thú vị, thậm chí cho rằng lái xe rất phiền, vừa phải tìm xăng lại còn phải dọn đường để di chuyển, cho nên anh chàng vẫn luôn dựa vào hai chân đi bộ. Con lừa này đột nhiên nhảy ra khi anh chàng đi qua một ngôi làng. Thanh niên thật sự là lâu lắm rồi không ăn thịt tươi bình thường, lúc ấy anh chàng định giết lừa lấy thịt. Không ngờ con lừa này vô cùng khôn khéo, anh ta vừa lại gần nó liền bỏ chạy, còn chạy nhanh vô cùng, dù anh ta dùng cả võ thuật khinh công thì cũng chẳng thể đuổi theo, nhưng anh ta vừa quay đầu bỏ đi thì con lừa kia lại lẽo đẽo theo sau. Cứ dây dưa như vậy mãi anh ta cũng chẳng còn tâm tư muốn ăn thịt lừa nữa, mà con lừa kia dường như biết được, có đôi khi cũng chịu cho thanh niên lại gần, chỉ là tuyệt đối không chịu chở anh chàng. Dần dần, thanh niên cũng quen, cảm thấy có vật sống cùng đồng hành và nghe mình trò chuyện tựa hồ cũng không tệ lắm. Con đường này hướng tới Vân Châu, trên đường đi anh ta gặp được mấy đội chạy nạn, nói là bên kia thú biến dị náo loạn bao vây toàn bộ căn cứ Vân Châu. Anh chàng chưa từng thấy zombie và tình huống thú biến dị tấn công đồ sộ như vậy cho nên chuẩn bị qua xem. Loại tình huống này rất lạ, nếu anh ta chưa biết rõ nguyên nhân mà đã trở lại thủ đô thì khẳng định sẽ bị dạy bảo cho mụ mị luôn. Con lừa xám căn bản không để ý tới anh chàng, nó ngẩng cao đầu, thong thả đi tới, dáng đi chậm rãi bình thản tựa như một quý ngài vô cùng tôn quý. Nhìn hoài rồi cũng quen. Người thanh niên hừ một tiếng, chỉ chỉ nó, tức giận nói: “Mày là đồ đầu lừa, có đi thần thái cỡ nào cũng không ra dạng người được đâu.” Con lừa xám rốt cuộc bố thí cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. Đa số thời gian nó đều đáp lại thanh niên như thế, một ngày mà nó không nhìn kiểu vậy thì anh chàng còn cảm thấy thiếu vắng không quen ấy chứ. Khi một người một lừa không nhanh không chậm đi về hướng căn cứ Vân Châu, nhóm của Nam Thiệu và Trương Dịch đã ngồi xe chạy thẳng đến Lũng Nhân bắt đầu tìm kiếm vật tư. Tất nhiên là họ không đưa Trương Duệ Dương theo, đám nhóc nhỏ tuổi đều không được đi, còn dạng thiếu niên choai choai như Phó Đam thì có thể tham gia. Trừ những người cần ở lại bảo vệ doanh trại hay người bị thương nặng không thể cử động thì toàn bộ người trưởng thành cũng chỉ có Quỷ Bệnh ở yên không đi, ngay cả Vân Tắc còn đang trong giai đoạn hồi phục cũng tham dự hành động lần này. Gã Viên Tấn Thư thì bị sai đi giết zombie, miễn cho lãng phí sức chiến đấu cuồng bạo của gã. Chẳng qua có vị Tôn đại phật như Quỷ Bệnh tọa trấn doanh trại, nên những người trong đoàn xe ra ngoài làm nhiệm vụ yên tâm hơn rất nhiều, ước chừng là không cần lo lắng nhất thời hang ổ của mình bị zombie biến dị hoặc là sinh vật lợi hại nào đó tấn công. Hơn một ngàn người được chia thành bốn đội lớn, lần lượt đi theo tuyến đường đã bàn bạc trước đó. Nam Thiệu và Trương Dịch lựa chọn tuyến đường xa nhất, chuẩn bị ở bên ngoài ngây ngốc hai ngày. Sau khi biết hai người trốn đi tìm kiếm lương thực mà lại chẳng chịu dẫn mình theo, vẻ mặt của đám Cục thịt Trần có thể nói là vô cùng vi diệu, như là muốn cười, lại có vẻ khá ái muội, nhưng cẩn thận nhìn kĩ thì ai cũng đang cố trưng ra dáng dấp đứng đắn. Chỉ có Bùi Viễn ngây thơ đứng truy hỏi vì sao lại phải tách ra nha, kết quả bị Giới Sân che miệng kéo đi. Hiển nhiên ngay cả tiểu Hòa thượng không học vấn không nghề nghiệp cũng hiểu được hai người kia nhịn lâu quá sắp bốc hỏa rồi. Tuy rằng thung lũng Hồ Lô rất an toàn, nhưng người ở đây quá nhiều, nơi ở lại chật chội, hơn nữa còn có một Tiểu Dương Dương lao tới tìm ba bất cứ khi nào, thật đúng là bó tay chẳng thể làm gì. Đối với chuyện này, bọn họ tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu. Xe lao nhanh từ thung lũng Hồ Lô đến huyện Chương, lại từ huyện Chương sang thành phố Lũng Nhân, con đường này đoàn xe của Tống Nghiễn đã dọn dẹp sơ khi đi ngang qua. Sau này khi Tống Nghiễn còn ở trong căn cứ bàn bạc biện pháp cứu nguy thì Tiêu Thắng lại phái người đi xử lý một lần để tiện cho công tác tìm kiếm lương thực, bởi vậy một đường đi qua, trên cơ bản không gặp phiền toái gì. Dù ngẫu nhiên có một vài thực vật biến dị linh hoạt chặn đường thì trong mắt những hộ vệ thân đã kinh qua muôn vàn cuộc chiến xem ra cũng chẳng là gì, huống chi còn có một người có năng lực khống chế thực vật mạnh tới biến thái như Nam Thiệu tồn tại, cho nên hơn một giờ đã chạy được trên trăm km. Đường từ Lũng Nhân thông tới căn cứ Vân Châu đã được Tống Nghiễn phái người phong tỏa, tường đất đá cao tầm năm mét, hai bên là rừng biến dị hoang dại, có lẽ chúng ngăn không được thú biến dị và zombie biến dị lợi hại nhưng có thể khiến cho một số lượng khổng lồ chẳng thể qua được. Huống chi còn có người lưu lại đây chuyên môn giám sát hướng đi của bầy zombie, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay thì đoàn xe sẽ thu được tin tức đầu tiên, không để xảy ra tình huống lọt vào tập kích bất ngờ. Ngoài ra, những ngả đường thông từ Lũng Nhân tới các nơi khác cũng lần lượt bị phong tỏa để ngừa chuyện giống căn cứ Vân Châu xảy ra lần nữa, khiến cho đoàn xe không có thời gian phản ứng, không kịp luân chuyển. Tuy rằng loại khả năng này rất nhỏ nhưng chuẩn bị và đề phòng thì luôn luôn không sai. Trong dự kiến của mọi người, xung quanh thành phố Lũng Nhân đã không còn chút xíu lương thực nào, bao gồm cả một ít nhà dân, cửa hàng đều đã bị vét sạch sẽ. Đội tìm kiếm vật tư chậm rãi lái xe vào sâu trong thành phố, tuy rằng trong đó hẳn là đã không còn zombie và thú biến dị nhưng bọn họ vẫn duy trì sự cảnh giác, điều này sớm đã thành một thói quen. Chạy xe chậm rãi hơn một giờ, sau khi xử lý vài đoạn đường bị xe bỏ hoang làm nghẽn, bọn họ rốt cuộc tìm được một trung tâm thương mại chưa bị ai ngó qua. Trong trung tâm không hề ít zombie bị nhốt không ra được, mà đám zombie ấy chưa từng tiến hóa nên ngay cả trẻ con cũng có thể xử lý, không cần đội hộ vệ ra tay mà người trong đội thu thập vật tư đã tự mình thanh lý sạch sẽ. Đáng tiếc trong trung tâm thương mại này có không ít quần áo, giày dép, chăn nệm nhưng thức ăn thì lại không nhiều, hơn nữa đa phần đã hỏng mất. Họ tùy tiện góp nhặt đồ hằng ngày cần dùng nhất rồi liền chuyển sang nơi tiếp theo chứ không dọn sạch nơi này. Trước mắt trọng điểm là lương thực, những thứ khác đều có thể tạm thời buông bỏ. Bởi vì Lũng Nhân là một thành phố rộng lớn cho nên đội của họ mang theo mười chiếc xe tải quân sự, lúc mới bắt đầu mọi người đều còn tin tưởng tràn đầy, cho rằng chỉ cần bọn họ tăng tốc một chút thì không chừng trong vòng một ngày có thể chạy hai chuyến, nào ngờ đến qua giữa trưa cũng mới chỉ chất đầy một chiếc xe, trong đó có hơn phân nửa không phải là thức ăn. Mẹ nó, thành phố lớn như vậy chẳng lẽ để trưng cho vui sao? Trong lòng mọi người đều không khỏi chửi thầm, nhất là những người thuộc đoàn xe. Phải biết rằng trên đường đi, bất kể là từ Vân Châu tới Đông Châu hay là từ Đông Châu quay trở lại, nơi họ đi qua mặc kệ là thành thị hay nông thôn đều có thể tìm được không ít lương thực, thậm chí còn có thể lưu lại một ít cho những người đến sau, trước giờ chưa có nơi nào ít ỏi như hiện tại. “Chúng ta tách ra lục soát đi, mọi người tụ lại một chỗ quá lãng phí thời gian.” Cuối cùng, có người đề xuất ý kiến. Nếu mỗi lần gặp được nơi không đủ vật tư nhét đầy một xe thì những chiếc xe khác lại phải chờ rất uổng phí. “Được rồi, mọi người phải chú ý an toàn đấy, buổi tối tập hợp chỗ sân vận động mà chúng ta từng nhìn thấy khi mới vào thành phố nhé.” Chịu trách nhiệm dẫn đội là Vân Tắc, anh  mới tỉnh lại hai ngày, thân thể cơ bắp đều chưa hoàn toàn khôi phục nên lên chiến trường không được, anh lại không chịu trốn trong doanh trại dưỡng bệnh, vì thế liền chủ động yêu cầu tham gia nhóm thu thập vật tư. Bởi vì anh là vệ sĩ riêng của Tống Nghiễn nên rất có uy tín trong đoàn xe, trước khi rơi vào mê man vẫn luôn khiến Tiêu Thắng, Long Hạ kính nể, cho nên tự nhiên được giao cho một phân đội. Nghe người nọ đề nghị, anh suy nghĩ mấy giây rồi quyết đoán đồng ý, lập tức liền chia hơn hai trăm người thành năm đội nhỏ, mỗi một đội gần năm mươi người và hai chiếc xe. Vì để an toàn nên không cho phép phân đội nhỏ tách ra nữa, dù không tìm được gì cũng không được chia lẻ. Phó Đam và Võ Thanh đều bị phân đến tổ của Trương Dịch, đây là Trương Dịch chủ động yêu cầu, bởi vì trước khi đi Lý Mộ Nhiên từng nhờ anh chăm sóc hai đứa nhỏ. Về phần Lý Mộ Nhiên, tất nhiên cô đã bị ai đó tóm đi giết zombie, quả thực không thể phản kháng. Vân Hạo cũng được phân tới tổ của Trương Dịch, trước đó mọi người từng hoài nghi liệu có phải Vân Hạo và Vân Tắc là anh em hay không, sau này hỏi ra mới biết chẳng qua chỉ là trùng hợp cùng mang họ Vân mà thôi. Đối với thiếu niên này, ấn tượng của Trương Dịch vẫn luôn rất tôt, huống chi Thường Hán còn từng nhờ cậy, cho nên anh cũng muốn chiếu cố cậu thêm một chút. Ngoài ra thì người trong phân đội nhỏ trên cơ bản đều không thân quen gì nhau, nhưng cũng hoàn toàn không gây cản trở tới việc hợp tác. Vì không để gây ra tranh chấp và bất mãn không cần thiết, đội trưởng của các phân đội nhỏ đều là do lính trong nhóm hộ vệ đảm đương. Tiểu đội trưởng của tổ Nam Thiệu tên là Triệu Thành, đó là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, bình thường khi cậu chàng nói chuyện với người khác đều rất nhỏ nhẹ ngại ngùng, thế nhưng một khi đi giết zombie thì lại vô cùng chuyên nghiệp, luôn mang trên mình cảm giác thiện chiến quả cảm của người lính. Mọi người dù có lớn tuổi hơn cũng đều tin phục cậu chàng, khi không làm chính sự thì ai cũng thích chọc ghẹo cậu, nhìn cậu đỏ mặt nói không nên lời liền nhịn chẳng được cười tươi vui vẻ. Trương Dịch và Nam Thiệu cảm thấy không khí trong tiểu đội rất tốt, vì thế chỉ làm chuyện mình nên làm chứ cũng không bận tâm quá nhiều, hoàn toàn xem chuyến đi tìm kiếm lương thực này trở thành tuần trăng mật của hai người.