Edit: Yến Phi Ly Tại phía đông bắc thành phố Lũng Nhân, đoàn xe của Tống Nghiễn cũng gặp phải vấn đề tương tự. Cả thành phố Lũng Nhân dường như biến thành một tòa thành hoang, không có zombie, không có động vật biến dị mà chỉ còn lại thực vật biến dị diễm lệ cùng với quần thể kiến trúc sừng sững điêu tàn và những chiếc xe bị bỏ lại gây tắc đường. Trận tuyết lớn đã áp chế hết thảy cảm giác nặng nề xuống dưới, ngoại trừ tiếng gió lạnh rít gào thì toàn bộ thế giới tựa hồ đều quy về yên lặng. “Toàn bộ zombie dồn về phía nam rồi, đường bên ấy bị chặn kín, chúng ta không qua được.” Tiêu Thắng đi trước dò đường quay về báo cáo, sắc mặt anh ta có đôi chút sầu lo. “Chúng hướng về căn cứ sao?” Tống Nghiễn xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía thành phố Lũng Nhân, khẽ hỏi. Có khả năng là vì về với đoàn xe, áp lực không lớn như trước nên trong khoảng thời gian này cảm xúc của Tống Nghiễn đều rất ổn định, vì vậy tình trạng dị hoá của hắn không tiếp tục tăng thêm, hơn nữa còn có xu hướng chuyển biến tốt đẹp. Lúc này hắn đứng nói chuyện với Tiêu Thắng cũng vô cùng bình thường. “Hẳn là vậy. Chúng ta tiếp cận không được, trừ zombie dày đặc thì còn không ít động vật biến dị, lạ nhất là chúng nó không tự công kích lẫn nhau mà tất cả đều hướng về vùng kinh tế mới bị bỏ hoang bên kia. Thật là kỳ lạ!” Tiêu Thắng nghi hoặc cảm thán. “Chúng ta đi đường vòng.” Tống Nghiễn quả quyết đưa ra ý kiến. Mục đích của họ cũng không phải căn cứ Vân Châu mà là khu Dục Lĩnh nằm cách thành phố Lũng Nhân hơn 400km về phía tây nam, đó là vùng giáp ranh giữa Vân Châu và Tranh Châu. Chỗ đó trước kia là một quân khu cũ dùng làm căn cứ để huấn luyện, người trong đoàn xe đa phần đều xuất thân từ đó, bây giờ lại muốn quay về, có thể thấy được sự đời hiện tại khó khăn tới nhường nào. Nhưng rất nhanh bọn họ liền phát hiện, zombie từ vài thành thị lân cận đều dốc toàn lực nhắm về khu kinh tế bên kia, dù có đi đường vòng thì cũng khó mà qua được. Hiện tại đoàn xe trừ khi thay đổi phương hướng còn không sẽ rất khó mà băng qua. “Căn cứ Vân Châu xem như xong rồi.” Tống Nghiễn nói, trong mắt hắn hiện lên nét bi thương. Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, thế nhưng một căn cứ thành lập cho người sống sót, quân số có khi lên tới mấy chục nghìn, có lẽ còn lên hơn trăm nghìn người, sắp tới có khả năng sẽ bị làn sóng zombie và đàn thú dữ ngoài kia nuốt sạch sành sanh. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhìn cảnh tượng khủng khiếp sắp ập tới này, ai có thể thờ ơ cho được? “Chúng ta làm gì đây?” Tiêu Thắng hỏi. Tiếp tục đi về phía tây thì nhất định phải chống lại đợt càn quét này, bọn họ chỉ có 2-3 ngàn người, ném vào e rằng chẳng đủ cho đám xác sống kia lót dạ. Tống Nghiễn trông về phía núi cao phủ tuyết trắng cách đó không xa, nhìn hàng đàn zombie hệt như bầy kiến chậm rãi di động trên đó, rất lâu sau hắn mới đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng và to gan: “Đóng quân ở vùng lân cận.” “Nhưng nếu đám zombie và động vật biến dị kia quay về, chỉ sợ chúng ta sẽ…” Tiêu Thắng không phải muốn phản đối, anh chỉ là tận chức tận trách mà phân tích hậu quả có thể xảy ra. “Chỗ đó….” Tống Nghiễn ngắt lời anh, ngón tay chỉ về hướng mà biển zombie đang tiến tới, giọng hắn khô khốc, “Chỗ đó có một căn cứ, bên trong hơn cả trăm nghìn người sống sót, chúng ta định coi như không thấy sao?” Nhất thời Tiêu Thắng im bặt, anh nghiêm túc hành quân lễ rồi không nói thêm nữa, xoay người đi hạ mệnh lệnh. Nhận được mệnh lệnh mọi người đều sửng sốt, thế nhưng sau khi Tiêu Thắng lặp lại lời của Tống Nghiễn một lần thì không còn dị nghị thêm nữa, ai lo việc người ấy, bắt tay vào làm công việc trong phận sự của mình. Sứ mệnh và vinh quang của một người lính trước nay đều chưa từng biến mất trong lòng họ, chỉ là vì hoàn cảnh, vì tận thế mà chôn giấu xuống đáy lòng, một khi cần, sẽ không ai do dự lôi nó ra. Huống chi việc phục tùng mệnh lệnh đã là bản năng khắc sâu trong xương tủy họ từ lâu. Đương nhiên, vẫn có người bất mãn. “Gì cơ, ở lại đây á? Thế chẳng phải tìm chết à?” Người của đội dụ zombie vừa nghe liền bùng nổ. “Đúng thế, chúng ta theo họ chạy tới chạy lui cũng không phải để đi chết. Lúc trước rõ ràng bảo tới thủ đô mà, cuối cùng lại không đi nữa. Không đi thì thôi vậy, giờ họ lại muốn hại chết người khác à?” “Kiên quyết không ở lại, đừng nghĩ mấy kẻ đó là lính, có súng có dị năng thì có thể không để ý sống chết của chúng ta.” Đối với những lời dị nghị phản đối này, Tống Nghiễn chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không đồng ý ở lại thì có thể tự do rời đi, tôi sẽ cung cấp xe, lương thực và vũ khí đầy đủ.” Nhưng một câu ấy lại không thể khiến những kẻ đó im lặng, mà ngược càng gây ra phẫn nộ dữ dội hơn. “Dựa vào cái gì chứ? Coi chúng ta là rác rưởi thích thì nhặt chán thì vứt à?” “Không sai, các người quân nhân thì phải có trách nhiệm bảo vệ chúng tôi, dựa vào cái gì mà bắt tụi tôi đi?” Lần này đáp lại bọn họ là một tiếng súng vang. Viên đạn sượt qua huyệt thái dương cái người to mồm hung hăng nhất, vạch ra một đường máu nhỏ xuống từ chân tóc mai kẻ đó. “Ở lại cũng được, nhớ câm miệng.” Tống Nghiễn chà lau nòng súng, ánh mắt hắn không nhìn người đàn ông lúc nãy thì hung hăng to miệng còn giờ thì sợ sệt muốn đái ra quần, mà là dừng trên người Lý Mộ Nhiên đang đứng cạnh Quỷ Bệnh và đám trẻ cách đó không xa. Thấy cô dường như đang nghiêm túc nói gì đó với Quỷ Bệnh, hoàn toàn không hề quan tâm chuyện bên này của hắn, chỉ khi tiếng súng vang lên thì cô mới quay đầu nhìn qua, rồi sau đó lại lập tức chuyển đi chỗ khác thì ánh mắt Tống Nghiễn không khỏi híp lại, mơ hồ có hơi bất mãn. Người trong đội dụ zombie đã lâu không rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm giờ đây đối diện với nòng súng lạnh lẽo rốt cuộc yên tĩnh. “Nếu như có thể dọn sạch đám zombie và động vật biến dị kia, vài thành thị lân cận nhất định sẽ biến thành mảnh đất màu mỡ.” Tống Nghiễn thu hồi ánh nhìn, trong giọng nói mơ hồ có chút khát khao. Đến lúc đó chỉ cần thiết lập tường phòng ngự thật cao tại một vài điểm giao thông quan trọng là có thể dựng nên ra một vùng lớn thích hợp cho con người sinh sống. Hắn không dám chắc tuyệt đối an toàn, nhưng chí ít so với tình huống zombie khắp nơi mà chạy loạn sẽ tốt hơn rất nhiều. “Chỉ thành phố Lũng Nhân đã hơn bốn triệu nhân khẩu, mấy thành phố khác cộng lại tuyệt đối vượt qua mười triệu.” Tiêu Thắng yên lặng bổ sung một câu. Đó là hơn mười triệu zombie chứ không phải chỉ hơn ngàn con, đâu phải muốn xử lý là được. Tống Nghiễn nhìn anh ta một cái, không nói gì nữa. Mà ngay khi Nam Thiệu và Tống Nghiễn đều đang nghĩ biện pháp làm sao để giúp căn cứ Vân Châu giải vây thì trong căn cứ lại là cảnh tượng gió tanh mưa máu, điêu tàn thê lương. Vừa chống đỡ xong một đợt động vật biến dị tấn công, Trương Dịch ngồi ở dưới chân tường tránh gió, vừa cầm chén nước lạnh rót vào trong miệng vừa nhắm mắt tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Bên cạnh anh là đám Cục thịt Trần, còn cả Thường Hán và người trong đội của hắn ta nữa. Mọi người đều lo nghỉ ngơi nhanh chóng khôi phục thể lực, hoặc ăn gì đó hoặc hấp thu tinh hạch. “Muốn tìm một chỗ bình yên sống qua ngày mẹ nó khó quá đi!” Vừa nhai một gói mì sống, Thường Hán vừa nhận nước mà thiếu niên bên cạnh hắn đưa qua, ào ào tu hơn nửa bình mới lau miệng, thở dài cảm thán. Hắn cũng chẳng biết là vì bọn họ quá xui xẻo hay là tận thế sẽ như vậy, khó khăn lắm hắn mới trốn khỏi được âm mưu của kẻ khác, đến nơi này vừa yên ổn mấy hôm lại đụng trúng làn sóng zombie và sinh vật biến dị. Lần này cũng chẳng rõ hắn còn may mắn giữ nổi mạng nữa hay không. Những người khác đều mệt không có hứng thú nói gì, Cục thịt Trần đành phải nhếch miệng cười ỉu xìu: “Đâu ra mà đòi yên ổn, có thể giữ cái mạng nhỏ thì đã may lắm rồi.” Trương Dịch mở mắt ra nhìn trận mưa tuyết vẫn nặng nề rơi xuống, trong mắt anh là một mảnh vắng lặng, tựa hồ không hề lưu tâm tới tình cảnh trước mắt, nhưng trong lòng anh thật ra có áy náy rất sâu. Anh biết nếu như không phải vì anh muốn đi tìm Dương Dương thì đám Cục thịt Trần, Thạch Bằng Tam lúc này hẳn là ở lại Dung Hà giúp Kiều Dũng xây dựng doanh trại, tuy cũng nguy hiểm nhưng tuyệt đối sẽ không giống tai ương kiến cánh lần trước hay gần như chẳng còn đường sống như biển zombie lần này. Chẳng qua hiện tại nói xin lỗi đã không còn ý nghĩa, anh chỉ hy vọng có thể liều chết vạch ra một đường sống cho mọi người. Về phần Dương Dương hiện giờ không biết đang ở nơi nào thì anh đã không dám suy nghĩ nhiều nữa. Hóa ra sau khi bọn họ đến căn cứ Vân Châu liền tách khỏi đoàn người Thường Hán. Thường Hán có ý định ở lại nơi đây lâu dài cho nên trực tiếp dùng tinh hạch mua phòng, bởi vì đủ số lượng mà lại có xe nên họ không gia nhập bất cứ đoàn đội nào. Nhóm của Trương Dịch thì thuê một dãy nhà nhỏ, toàn lực tìm kiếm Trương Duệ Dương và Lý Mộ Nhiên. Anh không chỉ đăng thông báo tìm người ở sảnh lớn chuyên dùng để truyền tin về nhiệm vụ mà còn treo tại cổng lớn của căn cứ hay vị trí thường xuyên tụ tập nhiều người qua lại, rồi chia nhau tản ra hỏi thăm ở khắp mọi nơi. Căn cứ Vân Châu có hai trăm mấy chục nghìn người may mắn sống sót, nghe thì có vẻ như không nhiều thế nhưng muốn tìm kiếm hai người trong biển lớn mênh mông ấy thì cũng không phải chuyện một chốc là làm xong, trừ khi vận số của họ nghịch thiên. Mà sự thật chứng minh, bọn họ quả thật có số mệnh nghịch thiên, chẳng qua lại là vận xấu muốn đòi mạng. Chuyện tìm người còn chưa có chút manh mối thì căn cứ lại bị bao vây. Là nguyên nhân gì dẫn đến động vật biến dị và zombie xung quanh đạt thành nhất trí, đồng thời tụ tập tới tấn công căn cứ thì không ai nói được rõ được. Chỉ mơ hồ có lời đồn rằng người của Tân Giáo vì tinh hạch cấp cao mà bắt giết thú biến dị và zombie biến dị, chọc giận thú vương cùng với zombie vương mới gây ra tai họa lần này. Cũng có người đoán là do sinh vật nào đấy có trí tuệ đang thôi thúc sai khiến đám sinh vật biến dị kia, bằng không zombie không có đầu óc sẽ không có khả năng chạy từ các thành phố khác đến đây trong cùng một khoảng thời gian, khiến người trong căn cứ không kịp có cơ hội chạy trốn. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, có thú vương và zombie vương như trong truyền thuyết hay không ngoại trừ đương sự thì chẳng ai biết. Thế nhưng khung cảnh hai ngày trước lại là chuyện mọi người đều tận mắt chứng kiến, hơn nữa ai cũng vĩnh viễn khó quên. Buổi sáng ngày hôm ấy, cổng lớn của căn cứ mở ra như thường lệ, mỗi đoàn đội khởi động xe xếp hàng chậm rãi chạy ra khỏi căn cứ, chuẩn bị nghênh đón một đợt khiêu chiến với số mệnh mới. Căn cứ Vân Châu được thành lập trên nền khu kinh tế mới mở nhưng bị bỏ hoang, diện tích ước chừng hơn 30km2, trong một năm sau tận thế đã được con người dần dần xây dựng tường bảo vệ cao lên, chỉ có bốn cổng lớn ở bốn phía đông, tây, nam, bắc có thể mở ra để thông với bên ngoài, sơ bộ thì nó khá giống với một thành trì thời cổ đại, chỉ là thiếu đi cái dáng vẻ cổ kính đồ sộ xưa cũ và thêm nhiều áp lực tiêu điều mà thôi. Ngày ấy bốn cánh cổng mở rộng, mọi người đang chạy xe ra ngoài đột nhiên nghe được tiếng vang như sấm dội, đất trời như đều run rẩy, tất cả người có mặt đều hốt hoảng, đợi lại qua một lát mới phát hiện hóa ra là động vật biến dị rậm rạp chạy trên đất, bay trên trời, tựa như bão táp đằng đằng sát khí nhằm về phía căn cứ. Lúc ấy ai cũng kinh sợ ngây ra như phỗng, chẳng rõ là ai kêu to một tiếng mới khiến tất cả thình lình phản ứng lại, ào ào chạy trở về. Căn cứ phản ứng không tính là chậm, lúc này bên trong lập tức đóng chặt cổng lớn, báo động nguy cấp réo vang, người có thể chiến đấu đều lên tường phòng ngự chống cự và diệt trừ những con thú biến bị đã leo lên trên tường. Nhưng mà thú biến dị bay thì lại có thể trực tiếp lướt qua phòng tuyến mà bay vào căn cứ rồi điên cuồng giết hại, tuy rằng cuối cùng chúng đã bị mọi người hợp lực tiêu diệt nhưng cũng gây ra thương vong và tổn thất không nhỏ. Thế nhưng điều càng khiến người ta tuyệt vọng lại xảy ra ở ngày kế tiếp, vào cái lúc mà dường như tất cả mọi người đều kiệt sức, sau lưng động vật biến dị bỗng xuất hiện biển zombie đông nghìn nghịt, giống như một cụm mây đen cuồn cuộn ập tới, cũng trở thành cơn ác mộng đè lên trái tim của mỗi người. Chỉ động vật biến dị thì chung quy số lượng của chúng cũng hữu hạn, lại là vật sống biết mỏi biết mệt, mọi người hợp sức lao ra ngoài không chừng còn có một đường sống, nhưng khi dõi mắt nhìn biển zombie không thấy giới hạn đang bao vây nơi này thì tất cả mọi người đều biết, kết cục của họ đã định rồi. Có người từng có ý đồ đào hầm để trốn thoát, nhưng không ngờ ngược lại đưa tới sâu bọ biến dị trong đất, khiến căn cứ đã tràn ngập nguy cơ lại càng thêm nguy hiểm. Lên trời không lối, xuống đất không cửa có lẽ chính là câu miêu tả chính xác nhất tình trạng của bọn họ lúc bấy giờ. Nhưng mà dù cho đã đi tới đường cùng thì mọi người vẫn không từ bỏ, vẫn quyết liệt chống cự, chẳng phải vì để sống lâu thêm một phút mà chỉ bởi vì không cam tâm uổng phí ném đi cái mạng này. Cho dù chết, ít nhất họ cũng muốn được chết thật đáng giá.