Edit: Dật Phong Beta: Yến Phi Ly Tiếng thắng xe vang lên, hai chiếc việt dã bên ngoài dính đầy máu màu nâu xỉn, thân xe trải rộng dấu vết va chạm dừng lại dưới chân núi trại tiểu Yết, một nhóm người xuống xe, hai nữ bốn nam, dáng vẻ chật vật, bụi bặm mệt mỏi, vừa thấy liền biết đã trải qua không ít lần chiến đấu. Nếu đám Trương Dịch ở đây, tất nhiên có thể nhận ra hai người trong số đó là Kim Mãn Đường và Giang Hàng. Kim Mãn Đường vẫn là dáng vẻ cũ, trừ bề ngoài có chút mỏi mệt thì cũng không thay đổi gì nhiều, ngược lại Giang Hàng hoàn toàn không còn sự hăng hái như thời điểm Nam Thiệu nhìn thấy nữa, không còn vẻ nghênh ngang cả thiên hạ ta là lớn nhất, mà là dáng vẻ hoảng sợ như chó chết chủ. “Vừa rồi còn nghe tiếng trống rõ ràng, sao giờ bên trong im ắng ngay cả bóng người cũng chẳng thấy vậy? Còn tưởng chỗ này là một căn cứ nhỏ của người sống sót chứ.” Một người đàn ông đặt tay lên trán, nhìn lên hàng rào trên núi một lát, nghi hoặc nói. “Chẳng lẽ mấy cậu không cảm thấy kỳ quái à, hiện giờ con người ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, chỉ sợ kéo zombie hoặc động vật biến dị đến, ai lại ngu mà đi gõ trống thùng thùng như thế, sợ người khác không biết mình ở đâu hả.” Một người đàn ông khác đi đến cạnh hắn, khuôn mặt nhìn qua có vẻ nghiêm trọng. “Nói không chừng là do bọn họ muốn báo hiệu ở đây có người thì sao.” Người đàn ông trước đó trả lời. Người kia từ chối cho ý kiến, quay đầu lại nhìn về phía những người khác, hỏi “Các cậu có ý kiến gì, có muốn đi lên không?” “Nếu đã đến đây, nhất định phải lên đó xem thế nào, chúng ta không còn bao nhiêu thức ăn nữa.” Ý tứ của mấy người còn lại cũng tương tự thế, chỉ có Giang Hàng cúi đầu cái gì cũng không nói, tinh thần có vẻ rất hốt hoảng. Trừ Kim Mãn Đường, người khác tựa hồ cũng không thèm để ý đến ý kiến của anh ta, ánh mắt nhìn Giang Hàng thậm chí mang theo vẻ khinh bỉ. Nếu đã có quyết định, họ không trì hoãn nữa, trở lại trong xe đi dọc theo con đường đá uốn lượn, năm sáu phút sau một cây cầu treo bắc qua khe suối xuất hiện trước mắt. Sau khi tính toán khả năng chịu tải của cầu treo cùng với phương án rút lui khi xảy ra tình huống đột phát ngoài ý muốn, bọn họ quyết định đỗ xe ở bên này cầu. Đi qua cầu treo chính là cổng vào trại Yết, trên cổng gỗ cũ kĩ treo một cái đầu dê đực, đây là dấu hiệu nơi ở của người Yết, ngay cả khi trại Đại Yết đã xuất hiện sự giao thoa dân tộc, không được người Yết thuần huyết thừa nhận thì bọn họ cũng không bỏ truyền thống này. Bên trong cổng im ắng không giống như có người ở, đoàn người không khỏi đề cao cảnh giác chậm rãi đi theo tường đá vào bên trong, sau khi đi qua một cái tháp nhiều tầng, mái hiên buông rũ chừng hơn mười tầng, cao tới hơn hai mươi mét, hai bên trái phải bắt đầu xuất hiện nhà trúc dựa vào thế núi mà kiến tạo nên. Không có người, không zombie. Đối mặt với nơi như khu bỏ hoang thế này, dù mọi người đã trải qua vô số cửa ải sinh tử khó khăn trong tận thế, gặp phải đủ loại chuyện kỳ dị đáng sợ thế nhưng vẫn không khỏi nảy sinh sợ hãi trong lòng, chẳng ai dám tùy tiện tìm phòng nghỉ ngơi mà là tính toán điều tra cả trại một lần, xác định không có nguy hiểm mới quyết định xem có nghỉ qua đêm hay không. Đến khi nhìn thấy hai ba trăm zombie bao vây một tòa nhà trúc hẻo lánh, bọn họ mới thở dài xả giận. Hóa ra không phải là không có zombie, mà là đều tụ tập đến đây. Nếu đã thu hút zombie, trong nhà trúc nhất định có người sống. Tất cả mọi người nghĩ tới điểm này lại không ai có ý muốn chuốc rắc rối mà xông vào cứu người, kể cả Kim Mãn Đường. Phải biết rằng bọn họ trăm đắng ngàn cay mới trốn thoát ra, lúc này đang là lúc mỏi mệt muốn chết, dị năng chỉ còn hai ba phần, chống lại mấy trăm zombie chẳng khác gì tự tìm đường chết, bởi vậy chỉ yên lặng rút lui. Lát sau mọi người tìm kiếm vật tư cùng nơi nghỉ ngơi liền có vẻ thoải mái, thong dong hơn hẳn. Cuối cùng bọn họ lựa chọn một tòa nhà cách xa khu nhà trúc bị zombie bao vây nhất trong khu trại Yết, người canh gác, người nấu ăn, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngày mai mới quyết định là tiếp tục lên đường hay là đi cứu người. “Đ* má, không giết được zombie, cũng không đối phó được động vật biến dị, ngay cả cơm cũng đ* biết nấu, chỉ biết ăn thôi… ha ha… Ăn con mẹ mày! Mày vẫn nghĩ mình là cậu ấm chắc, đồ ăn hại!” Khi ăn cơm, một người đàn ông đột nhiên căm giận mắng. Hắn không điểm danh nói họ nhưng tất cả mọi người đều biết người hắn nói tới là ai, không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Hàng hai ba miếng đã ăn xong một cơm, đang xới bát thứ hai. Nhưng Giang Hàng lại vẫn bưng bát cơm đầy đồ ăn rụt lui về góc phòng, ôm bát ăn lấy ăn để, chỉ kém không dùng tay bốc nữa thôi, như sợ chậm một chút ngay sau đó sẽ không được ăn nữa, cũng không đáp lại sự nhục nhã của người nọ. Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ khinh miệt, mà ngay cả Kim Mãn Đường cũng thấy thất vọng. “Thứ hèn hạ!” Người đàn ông phun một câu, cảm thấy tức giận với loại người như thế cũng là mất mặt. “Tiểu Kim, cô nói xem sao lại phải mang theo thằng ăn hại này, trước kia nó vì Đường Đường đã làm khó cô mấy bận còn gì.” Có người không hiểu lên tiếng thắc mắc. Kim Mãn Đường liếc người hỏi một cái, cúi đầu yên lặng ăn cơm không hé răng trả lời. Có đôi khi, trong mắt người này có lẽ chỉ là tiện tay làm việc bé nhỏ không đáng kể, nhưng đối với người khác đó đôi lúc lại là ân cứu mạng. Đời người luân chuyển, Giang Hàng với cô là như thế, chỉ sợ chính Giang Hàng cũng không nhớ rõ. Cho tới bây giờ cô chưa từng nhắc đến trước mặt anh ta, nhưng không có nghĩa là cô quên mình từ một cô gái yếu đuối, bất kì kẻ nào cũng có thể bắt nạt biến thành bộ dáng hiện tại – cho dù gặp chuyện gì cũng có thể thẳng lưng không chùn bước. Đáng tiếc, cô coi lời anh ta từng nói như động lực để thay đổi, nhưng bản thân anh ta hiển nhiên đã quên, nếu không sẽ không rơi xuống tình cảnh như vậy. Bởi vì nể mặt Kim Mãn Đường cho nên những người còn lại dù nhìn Giang Hàng không vừa mắt cũng chỉ nói vài câu thể hiện bất mãn, không dám thực sự làm quá mức. Mà Giang Hàng vốn không phải sinh ra đã là con ông cháu cha, thời niên thiếu hoàn cảnh gia đình cũng không tốt, sau này vì những ô trọc của xã hội cũng từng chịu đầy lời xem thường mỉa mai, cho nên hiện tại dù ngã xuống, đối với ánh mắt khác thường cùng lời nói của người khác cũng sẽ không xấu hổ. Hiện tại, đối với anh ta mà nói, quan trọng nhất là lấp đầy bụng, về phần có bị mắng, bị trào phúng hay không hoặc là bị bỏ lại, tạm thời anh ta không quản được. Trừ mâu thuẫn nho nhỏ này, bữa cơm có thể gọi là thoải mái, dù sao sau hai ngày chạy trốn vất vả, có thể dừng lại ăn một bữa cơm nóng hổi, có một nơi nghỉ tạm an toàn, với mọi người mà nói đã là một chuyện xa xỉ. Ăn cơm xong, sắp xếp người canh gác, những người còn lại đều tự tìm chỗ ngủ say hoặc là hấp thu tinh hạch bổ sung dị năng dù còn lâu mới đến lúc bầu trời tối đen. Chẳng qua không ai nghĩ đến, một giấc này, lúc tỉnh lại đã là tình cảnh long trời lỡ đất. Mà ngay khi bọn họ ăn cơm, mấy người Trương Dịch đã chạy ra khỏi vòng vây zombie quanh nhà trúc, đang chạy như điên đến chỗ để xe trong khu trại, đằng sau có một đám zombie quần áo lòe loẹt chói mắt đuổi theo, hình ảnh kia thật sự cực kỳ giống cảnh tượng cướp cô dâu. Chẳng qua không có tiếng ồn hay tiếng cười, trừ tiếng bước chân dồn dập, tiếng hít thở gấp rút cùng với âm thanh hà hà thở dốc của zombie thì không có bất cứ tiếng động nào khác, giống như một vở kịch câm. Nếu đám Kim Mãn Đường không cách xa như vậy, nhất định sẽ chú ý tới động tĩnh bên này. Lại nếu bọn họ có ý định lập tức cứu người, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện làm người ta kinh hãi sau đó. Đáng tiếc trên đời này không có nếu như. Nhóm Trương Dịch không phải không có khả năng lực giết sạch hai ba trăm con zombie này, nhưng họ hiểu rõ trong trại Yết còn có mấy ngàn, thậm chí nhiều zombie hơn nữa trốn ở đâu đó, có lẽ chỉ cần họ hơi trì hoãn sẽ bị bao vây lần nữa. Hiện tại bọn họ không có khả năng lại may mắn chờ đợi năm sáu bảy tám ngày như trước. Giờ đây họ không có thức ăn, cũng không còn nước, còn chuyện tìm ra những người Yết sống sót, giải quyết sạch sẽ để tránh cho lại có người vô tội bị giết hại, bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ, ít nhất với lực lượng hiện nay thì không đủ để làm chuyện này. Nhưng khiến người ta phẫn nộ mà lại bất đắc dĩ chính là, khi chạy đến nói đỗ xe họ mới phát hiện xe ở đây đã bị đập tan nát, không có khả năng khởi động. Cho dù Trương Dịch có tuyệt kĩ trộm xe, khi đối mặt với một đống đồng nát sắt vụn cũng phải bất lực. “Má nó!” Từ Tịnh và cục thịt Trần không hẹn mà cùng mắng, sau đó lại bởi vì ăn ý khó có được này trừng mắt liếc nhau một cái. Tiếp tục chạy. Nhìn đám zombie phía sau càng đuổi càng gần, trừ bỏ tiếp tục chạy thục mạng, hình như bọn họ đã không còn lựa chọn khác. Nhưng không có xe thay cho đi bộ, đối mặt một đám zombie không biết mệt mỏi, tỉ lệ bọn họ bình an thật sự là quá thấp. Cho nên mục đích của họ cũng không phải thoát khỏi đám zombie này, mà là tính toán trước tiên phải rời khỏi trại Yết, đến đường lớn rồi mới giết sạch một lần. Ra khỏi cổng, đi qua cầu treo, khi Trương Dịch quay đầu lại nhìn thấy zombie đã đuổi đến đầu cầu bên kia, đang tính toán có nên làm sập cầu hay không, hai chiếc việt dã đã lọt vào mắt anh. Đây thật sự là buồn ngủ có người đưa gối đầu, còn khách sáo làm gì. Trương Dịch thử hai ba lần đã mở được cửa xe, thăm dò đi vào, trước hết nhìn mức xăng, xác định là còn kha khá, đang muốn ngồi vào bên trong, đột nhiên dừng lại. “Xe này vừa sử dụng chưa lâu.” Anh nói với những người khác. Trên xe không có bụi, trong không khí còn lưu lại mùi con người, nghĩa là thời gian chủ xe rời đi hẳn là không vượt quá ba giờ. “Có khi nào là xe của đám người Yết không?” Bùi Viễn chạy tới, vừa đánh giá tình huống trong xe vừa suy đoán. Trương Dịch lắc đầu “Nếu như là xe của họ thì sẽ trực tiếp đi qua hàng rào.” Vì thế sáu người không thể không đặt ra một vấn đề, là lái xe của người khác đi hay là ở lại đối mặt với đám zombie đã đi qua một nửa cây cầu. “Hay là… Chúng ta trở về kiểm tra một lần đi.” Khiến mọi người ngoài ý muốn là Giới Sân ít khi phát biểu ý kiến lại nói chuyện, vẻ mặt của hòa thượng có chút chần chờ, giọng nói lại hơi lộ ra sự vội vàng, như là sợ những người khác không để ý mà đi mất. Lái xe đi là chặn đường sống của người khác, thấy người gặp nguy nan lại không nhắc nhở, không khác gì hung thủ gián tiếp, anh đã từ một chú tiểu trở thành một hòa thượng đủ giới, tuy rất nhiều lúc không tuân giới luật nhưng quan niệm giúp mọi người làm điều tốt cũng đã ăn sâu bén rễ, thật sự không thể thấy chết mà không cứu được. Phải quay lại, như vậy chuyện cần làm trước tiên là giết sạch zombie đuổi theo. Sau đó, chuẩn bị tinh thần đối mặt với ngàn vạn zombie có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Hòa thượng không phải không biết, Trương Dịch và Nam Thiệu biết, cục thịt Trần, Bùi Viễn và Từ Tịnh đương nhiên cũng biết. “Hòa thượng thối thật biết kiếm nợ!” Từ Tịnh mắng một câu, bỗng nhiên vòng lại chắn trước cầu treo, nghênh đón zombie đã đuổi kịp bọn họ, đồng thời quay đầu lại quát “Đứng ngây đó làm gì, giết đi!” Cô vừa quát, ánh mắt của Giới Sân không khỏi sáng ngời lên, lập tức chạy tới đứng bên phải cô, cục thịt Trần thì bổ sung vào bên trái, ba người đứng chặn lối cầu treo. Trương Dịch và hai người còn lại đành phải đứng sau tiếp ứng, cũng tùy thời chờ đổi người. Tính cách của tiểu hòa thượng trầm tĩnh, không phải người dễ buồn bực sốt ruột, nhưng cũng không dễ dàng bị cảm động, ấy vậy mà trong nháy mắt đó, bởi vì đồng đội ngay cả một câu ngăn cản hay khuyến khích vô nghĩa cũng không nói đã kề vai chiến đấu lại khiến lồng ngực anh trào dâng kích động cùng hào khí, có thể gọi là vì bạn bè mà vượt lửa băng sông không tiếc cả mạng sống.