Edit: TiTan Beta: Yến Phi Ly “Lâm An?” Sắc mặt Tống Nghiễn vốn đã dịu bớt bỗng nhiên lạnh xuống, trong mắt bắn ra ánh nhìn hung ác như muốn nuốt sống người khác “Em quen Lâm An?” Trong nháy mắt Lý Mộ Nhiên cảm giác mình như bị sói ác nhìn thẳng, mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, sợ kích thích đến hắn, khó khăn dợm lui bước chân “Cũng không… không tính là quen, mới gặp qua một lần… Anh ta không phải bạn của anh sao?” Cô lắp bắp trả lời, trong lòng có chút chột dạ, lần đầu tiên biết sắc mặt người kia cũng có thể biến nhanh như vậy. Cô vừa dứt lời, loại cảm giác đáng sợ này liền biến mất, cô còn không kịp thở phào nhẹ nhõm, thì nghe được giọng nói trầm xuống của Tống Nghiễn “Lâm An hại tôi.” “Cái gì?” Lý Mộ Nhiên cả kinh, cho rằng mình nghe lầm, nhưng trực giác lại nói cho cô biết việc này chỉ sợ là sự thật. “Dị năng của Lâm An rất lợi hại, em giúp tôi nhớ kỹ điều này.” Lần này Tống Nghiễn không giận, mà cực kỳ nhẫn nại nói một câu, chẳng qua nửa câu sau có hàm ý, làm người ta không hiểu được. Nếu lời nói từ chính miệng hắn, Lý Mộ Nhiên chắc chắn không hoài nghi lập tức gật đầu vâng dạ, tự mình nhớ kỹ Lâm An là tên tiểu nhân hại bạn, phải tránh xa. “Sao em biết đường vào viện nghiên cứu?” Nói xong chuyện Lâm An, Tống Nghiễn cũng không lập tức nhắc lại yêu cầu bảo Lý Mộ Nhiên đưa hắn quay về, mà hỏi vấn đề khác. Lý Mộ Nhiên nghe hỏi còn đang suy nghĩ sao hắn không hiếu kỳ bây giờ mình mới dùng dị năng, lại không biết căn bản hắn đã quên mất chyện hai người đã từng nói chuyện, hơi do dự nhưng vẫn thành thật trả lời “Lúc em dùng dị năng trong đầu sẽ hiện lên địa hình và hoàn cảnh chung quanh.” “Ngốc!” Tống Nghiễn đột nhiên mắng một câu “Về sau những việc liên quan đến dị năng ai hỏi cũng không được nói, cho dù là người thân thiết nhất cũng vậy.” Lý Mộ Nhiên đầu tiên là bị mắng đến không hiểu ra sao, sau khi nghe được một câu này, lập tức cảm động, vì thế thực sự cám ơn và đáp ứng, chẳng sợ trong lòng cô biết rõ mình cũng không phải thật sự không lựa lời. Vừa rồi cũng là vì Tống Nghiễn hỏi quá đột ngột, không nghĩ ra được cớ khác ngay, hơn nữa đó là chủ nhiệm Tống nên mới có thể bật thốt lên lời nói thật. Đổi lại người khác, cô dù không tìm thấy cớ, chắc chắn cũng ngậm miệng không đáp. “Em giúp tôi nhớ kỹ những lời tiếp theo.” Thấy cô nghe lời, Tống Nghiễn gật gật đầu dặn “Tốt nhất tìm giấy bút viết xuống.” Trong lòng Lý Mộ Nhiên dâng lên cảm giác quái dị, nhưng không suy nghĩ cẩn thận xem có vấn đề chỗ nào, nghe vậy chỉ hơi khó xử “Chủ nhiệm, em không có giấy bút.” Bây giờ ai còn nghĩ đến mang giấy bút chứ, nhất là giờ cô tới cứu người mà. “Bây giờ em ghi nhớ kỹ trong lòng, chờ đến lúc đến viện nghiên cứu, tìm được vở bút nơi đó thì ghi vào.” Tống Nghiễn kiên trì nói. Hoá ra vẫn chưa từ bỏ việc trở về viện nghiên cứu. Lý Mộ Nhiên có chút uể oải, cảm thấy vừa rồi nói nhiều như thế hóa ra chẳng có tác dụng gì, nhưng chung quy vẫn kính sợ hắn, cho nên vẫn đáp ứng. “Căn cứ Đông Châu dùng người dị năng làm thí nghiệm.” Tống Nghiễn bắt đầu gằn từng chữ một mà nói, tựa hồ như vậy là có thể đem những lời này khắc sâu ở trong đầu Lý Mộ Nhiên, làm cô sẽ không quên. “Bọn họ đã nghiên cứu phát minh ra thuốc ức chế dị năng, cũng lấy được dịch đặc thù từ zombie và động thực vật biến dị tiêm vào cơ thể người. Chúng muốn sáng tạo ra chủng loại người mới.” Lý Mộ Nhiên không nghĩ tới sẽ nghe được một bí mật như vậy, trong lòng nhịn không được phát lạnh, nghĩ đến hình ảnh nhìn thấy lúc trước ở viện nghiên cứu liền tức giận! Cô theo bản năng muốn làm gì đó, vì thế cũng không kiên định phản đối việc Tống Nghiễn muốn quay về viện nghiên cứu nữa. “Mỗi tám giờ, bọn họ sẽ tiêm cho tôi một liều thuốc ức chế dị năng, loại thuốc này ước chừng sau khi tiêm vài giờ thì có kết quả, thời gian duy trì là khoảng tám giờ bốn mươi phút, hơn nữa thuốc này còn có thể làm người ta nghe lời ngoài miệng…… Có thể làm……” Nói đến đây, trong đầu hắn giống như có cái gì hiện lên, nhưng bởi vì vụt qua quá nhanh mà không thể bắt lấy, nhưng hẳn có quan hệ với việc hắn biết vì sao thuốc ức chế dị năng có thể khiến người ta nghe lời. Nghĩ không ra thì không nghĩ tiếp nữa, để tránh tư duy lại hỗn loạn. Tiếp theo hắn nói hết mọi kí ức suy nghĩ của mình “Trừ thuốc ức chế dị năng, bọn họ còn tiêm cho tôi dịch lấy ra từ sinh vật biến dị, làm tôi sống không được, chết không xong… Tôi sẽ ‘báo đáp’ từng người một. Nhớ lấy những chữ này, một chữ cũng không thay đổi.” Bằng không hắn sợ mình có một ngày nào đó sẽ quên đi hết tất cả những hận thù này. “Ký ức của tôi xảy ra vấn đề, đôi khi sẽ quên hoặc là nhớ lầm một số chuyện, chuyện này hẳn có liên quan với Lâm An. Em nhớ kỹ nhưng không được nói cho những người khác biết.” Việc này không giấu được, nhiều người biết không bằng một người biết. Lý Mộ Nhiên cảm thấy khó chịu oán giận thay cho những gì thày đã trải qua, nghe đến đây, rốt cuộc hiểu vì sao chủ nhiệm lại nhờ mình giúp nhớ kỹ, trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác được ỷ lại kỳ quái. “Nhớ rõ chưa?” Lý Mộ Nhiên lấy lại tinh thần, vội gật đầu, nhưng Tống Nghiễn vẫn bảo cô lặp lại một lần, rồi lại dặn dò cô nhớ phải tìm giấy bút viết xuống, mới coi như qua cửa, hơi có chút cảm giác lúc trước thực tập ở bệnh viện bị chủ nhiệm kiểm tra trong phòng phân tích ca bệnh. “Bây giờ em dùng dị năng xem xét tình huống chung quanh viện nghiên cứu thử xem.” Tống Nghiễn nói. Lý Mộ Nhiên đáp ứng, đột nhiên nhớ tới Tống Nghiễn chỉ sợ chưa được ăn gì, liền đưa lương khô và nước mang theo cho hắn, sau đó mới bắt đầu nghe lời kéo dài tinh thần lực tra xét ra ngoài. Tống Nghiễn từ lúc bị bắt vào viện nghiên cứu chưa được ăn thứ gì, hoàn toàn sống bằng dịch dinh dưỡng và hơi nước tiêm thẳng vào tĩnh mạch bằng máy móc, dạ dày nhâm nhẩm đau vì đói nên giờ cũng chẳng khách sáo. Hắn vặn nắp bình nước lạnh ngậm một ngụm trong miệng đến khi nước ấm, mới chậm rãi nuốt xuống, uống mấy ngụm như vậy mới dừng lại, cầm bánh bột ngô cứng như cục đá cắn miếng nhỏ, ngậm trong miệng giống như uống nước lúc trước, chờ nước miếng làm mềm miếng bánh, mới bắt đầu nuốt. Nhiều ngày chưa ăn cơm, lẽ ra nên ăn chút đồ ăn lỏng thanh đạm, nhưng lúc này làm gì có mấy thứ này, hắn cũng không làm khó người khác hoặc lãng phí sức lực đi oán giận làm gì. “Trên mặt đất giống như lúc đầu, không có động tĩnh gì.” Trong lúc hắn ăn uống, Lý Mộ Nhiên báo cáo tình huống tinh thần lực rà quét được. Cô cũng là loại lười động não, bên cạnh mà có người mặt này mạnh hơn mình, cô sẽ ném hết mọi chuyện cho người ta xử lý, trừ phi chỉ số thông minh của đối phương thấp hơn, hoặc loại người lòng dạ quá sâu cô không dám tin tưởng. Tựa như lúc trước ở cạnh bọn Trương Dịch, cô cũng chỉ nghe lệnh hành động, ít khi nêu ý kiến. “Bên trong viện nghiên cứu có rất nhiều người đang cầm súng điều tra. Bây giờ chúng ta quay về thì khả năng lớn sẽ đụng mặt bọn chúng.” Suy nghĩ đến an toàn bản thân, cô vẫn không nhịn được thêm một câu. “Ủa?” Tìm tới tìm đi, không phát hiện chỗ đặc biệt nào khác, Lý Mộ Nhiên đang chuẩn bị thu hồi tinh thần lực, lại không biết vì sao, tự dưng thử quét xuống phía dưới viện nghiên cứu, không nghĩ là lại thấy cảnh tượng làm cô không tin được “Chủ nhiệm, dưới viện nghiên cứu còn hai tầng nữa, một tầng nhốt động vật và thực vật biến dị, tầng dưới cùng là zombie, không giống mấy con chúng ta thấy ngày thường…” Tống Nghiễn đang ăn dừng lại “Em miêu tả cụ thể một chút.” Hắn bị bắt vào mấy ngày, đại đa số thời điểm thần trí đều hỗn loạn, cũng không biết dưới viện nghiên cứu còn có những tầng khác. Tất cả những gì hắn biết đều là do nghiên cứu viên thực nghiệm cảm thấy hắn không thoát nổi, lúc làm thí nghiệm rảnh rỗi nói cho hắn. Cũng không phải tốt bụng gì, thuần túy là bởi vì bọn họ đắc ý với công việc ở sở nghiên cứu nhưng lại không được chia sẻ điều này với người ngoài. “Tất cả tầng hai và tầng ba đều là lồng sắt lớn bé, nhìn không rõ nguyên liệu tạo thành chúng là gì, động vật biến dị và zombie đều bị nhốt bên trong, nhưng thực vật được nuôi cấy trong bình dinh dưỡng trong suốt, chẳng qua bình dinh dưỡng hình như bị bịt kín, hình thể thực vật trong đó bé hơn bên ngoài rất nhiều. Ở trong đều là sinh vật biến dị hung ác, trước nay chưa từng thấy. Hình thù zombie càng kỳ quái hơn, có con trên người đầy xúc tu như mực… Không, kỳ thật giống dây leo biến dị hơn, còn có con gì mềm oặt bò trong lồng, giống giun nhưng có cánh giống chim…” Nói tới đây, Lý Mộ Nhiên đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới giật mình kinh khủng nhìn về phía Tống Nghiễn “Không phải là zombie của sinh vật biến dị đấy chứ?” Những tên nghiên cứu viên giết người đó đến tột cùng đang làm gì? Sắc mặt Tống Nghiễn trở nên lạnh lẽo như băng giá ngàn năm, nhưng cũng không phát biểu ý kiến gì thêm về vấn đề này, mà hỏi “Tầng hai tầng ba có nhân viên nghiên cứu không?” “Có, tầng hai tầng ba không gian lớn hơn, nhân viên nghiên cứu cũng nhiều hơn, nhưng hai ngày trước em cũng đâu nhìn thấy có người từ phía dưới đi lên đâu… Từ từ, để em xem lại.” Lý Mộ Nhiên nghi hoặc nói, rồi sau đó hình như nhớ ra cái gì, tinh thần lực tìm tòi cẩn thận toàn bộ tầng hai tầng ba một lần, cuối cùng mới xác định “Những người đó hẳn là đều ăn ngủ nghỉ ở bên trong, ở bên kia có cả phòng bếp và phòng ngủ.” Nghĩ đến sắc mặt Lâm An tái nhợt, tiều tụy, Lý Mộ Nhiên đột nhiên hoài nghi hắn chạy từ nơi này thoát ra ngoài. Mỗi ngày bị nhốt tại nơi này, đối mặt là đủ loại biến thái, không biến thành bệnh nhân tâm thần mới kỳ quái. “Tìm đường nối thông ba tầng lầu và cách mở chúng.” Tống Nghiễn miệng chỉ huy, tay cầm bánh bột ngô lạnh cứng tiếp tục gặm. Dị năng hắn đã khôi phục, thể lực cũng cần đuổi kịp theo mới được, bằng không hết thảy ý tưởng đều chỉ là nói suông. Dị năng của Lý Mộ Nhiên tốt ở chỗ, không con đường bí mật nào có thể gạt được tinh thần lực của cô, chẳng qua thao tác như thế nào, không có người làm mẫu trước, dù cô thấy rõ cũng không mở được. Tống Nghiễn lại bảo người dốt đặc cán mai với các loại máy móc dụng cụ điện tử như cô tìm xem phòng thí nghiệm có trang bị tự hủy với thiết bị theo dõi không, đương nhiên cô cũng không làm được. “Em…” Tống Nghiễn muốn phát cáu, nhưng đột nhiên nhớ tới đối phương cũng không phải là cấp dưới của mình, cuối cùng chỉ có thể giơ tay xoa xoa thái dương, tiếc cho dị năng thần kỳ này. Hắn không biết dù hắn thật sự chửi ầm lên, Lý Mộ Nhiên cũng sẽ chỉ ngoan ngoãn nghe, sẽ không thẹn quá thành giận mà bỏ rơi hắn. Ai bảo hắn coi như là chủ nhiệm của cô, hơn nữa hình tượng chủ nhiệm uy nghiêm trong lòng cô cũng không bởi vì thấy hắn ‘nude’ lúc trước hay đánh mất ký ức mà bị hao tổn. “Em đếm cẩn thận số nhân viên nghiên cứu mỗi một tầng, xem bọn họ có mang theo vũ khí không.” Chờ bình tĩnh hơn, Tống Nghiễn lại ra lệnh. Lý Mộ Nhiên nghe lời đếm số người, tự dưng nhớ tới lúc trước mình đi đếm số mạch đập hô hấp của người bệnh với thầy giáo, cô càng đếm càng loạn. Đây không phải là một ký ức vui vẻ, cô vội tập trung tinh thần lại để tránh bị ảnh hưởng. Chỉ là sao chủ nhiệm vẫn bắt mình tìm hiểu mọi thứ rõ ràng vậy? Chẳng lẽ thật sự phải quay lại? Nghĩ đến đây, sắc mặt cô trở nên nhăn nhó, vì thế đếm tới đếm lui vẫn chưa xong. “Em vẫn chưa đếm xong à?” Tống Nghiễn hết kiên nhẫn, giọng điệu hơi gay gắt, hiển nhiên chuyện trải qua mấy ngày nay làm người vốn dĩ không tốt tính như hắn ngày càng trở nên nóng nảy.