Diệp Thu cao cao nhướng mày nhìn Diệp Cẩn, cười như không cười: “Diệp ~ đại ~ ca ~” Diệp Cẩn ấn đường nhảy dựng, bất động thanh sắc duỗi tay ôm bờ vai của hắn: “Ta chỉ là anh của ngươi.” “Diệp đại ca, chúng ta thật có duyên a! Thật là quá trùng hợp!” Lôi Thiến nở nụ cười dịu dàng tiến đến, đôi mắt đầy mị hoặc. Nâng lông mày, Diệp Thu mỉm cười: “Diệp Cẩn, vị này là……” Ôm bả vai, tay hơi hơi căng thẳng, Diệp Cẩn hầu kết giật giật, nói: “Không biết.” “Không biết?!” Diệp Thu kinh ngạc ngẩng mặt, lại thấy Diệp Cẩn đầy mặt đứng đắn nghiêm túc, tựa như thật sự không quen biết người này. Nghe thế Lôi Thiến càng ngẩn ra, giương mắt cứng lưỡi không biết nên nói gì. Diệp Thu chớp chớp mắt, nhìn nữ nhân trước mặt sắc mặt đại biến, nói: “Xin hỏi ngươi là……” Lôi Thiến hắc hắc cười gượng sờ sờ tóc, rất xấu hổ: “Ta là Lôi Thiến.” “Lôi Thiến?” “……” Khóe miệng run rẩy, Lôi Thiến hít sâu một hơi, nói: “muội muội Lôi Quân.” “Nga! Nguyên lai là ngươi nha!” Diệp Thu bừng tỉnh đại ngộ, cười nói: “Ngươi hảo! Hôm nay chúng ta có việc, hôm nào rảnh đi tìm Lôi Quân chơi a!” “……” “Cái này bán thế nào?” Diệp Thu cười hỏi, đôi mắt không ngừng đánh giá hàng hóa trên quầy hàng. “Năm mươi căn cứ tệ.” Chủ quán cười ha hả, thập phần hiền hoà. “Lấy mười cái.” Diệp Thu cũng không trả giá, nói xong lại xoay người theo hướng quầy hàng khác mà đi. “……” Hai tay cầm đồ vật Diệp Cẩn trầm mặc chớp mắt, trước ánh mắt thúc giục của chủ quán mà trả tiền. “Lão bản, cái này cái này còn có cái kia! Mỗi loại tới năm phân!” “Lão bản, cái này cho ta hai bộ!” “Ba kiện này phiền bọc lại cho ta, cảm ơn lão bản!” “Lão bản……” “Lão bản……” “……” Diệp Cẩn yên lặng hít sâu, mắt nhìn trong tay đống đồ càng ngày càng nhiều càng ngày càng nặng. Yên lặng tính xem thẻ còn bao nhiêu tích phân, phát hiện hoàn toàn đủ, Diệp Cẩn nhẹ nhàng thở ra động động môi, đuổi kịp Diệp Thu phía trước không ngừng mua gì đó. Hiện tại tựa hồ... không thích hợp quấy rầy. Ngô…… Vẫn nên tiếp tục trả tiền đồ đạc đi! “Wow! Các ngươi đây là đi cướp?” Keith trừng lớn mắt nhìn hai người vào cửa, trong miệng cà phê thiếu chút nữa phun ra. Diệp Thu cười tủm tỉm, đem áo khoác ném lên sô pha thoải mái ngồi xuống nói: “Không mua nhiều a!” Diệp Cẩn đem đồ mua được nhất nhất ném xong, bất động thanh sắc cử động cánh tay hơi tê. Từ sau khi được nước suối không gian tiến hóa, hắn còn chưa có vì bê đồ nặng mà đau tay đâu. Andrey há to miệng nhìn đống túi bày đầy đất, yên lặng chửi thầm: Đây còn gọi là không mua nhiều?! “Diệp đại ca ~~~” Diệp Thu khóe môi ý cười dạt dào, “Lấy cho em chén nước đi! Đi dạo mệt mỏi quá!” “Hảo.” Mới vừa ngồi xuống còn chưa được vài giây, Diệp Cẩn đứng lên, đi vào phòng bếp. “Tê ~ thật tốt!” Diệp Thu chớp đôi mắt, tội nghiệp nói: “Diệp đại ca ~~~” Diệp Cẩn mím môi, tiếp nhận cái ly ấm áp trong tay hắn, đi vào phòng bếp. “Ai nha! Hảo băng a!” Diệp Thu âm thầm trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, ngoài miệng lại làm nũng, “Diệp đại ca ~~~” Đuôi lông mày nhíu lại, Diệp Cẩn tiến lên tiếp nhận cái ly trong tay hắn, dưới ánh mắt âm thầm đắc ý của hắn, khom lưng đem cái ly đặt trên bàn trà. Một bên xem kịch vui Keith cùng Andrey âm thầm mở to hai mắt nhìn, trò hay! Diệp Cẩn vài bước tới gần, mặt không biểu tình duỗi tay nắm cằm Diệp Thu, nâng lên mặt hắn, yên lặng nhìn chằm chằm. Diệp Thu bị nhìn đến thập phần không được tự nhiên, lắp bắp nói: “Anh…… Anh muốn làm gì?!” “Diệp đại ca?” Diệp Cẩn nâng mi, “Giận dỗi?” “Nháo cái gì chứ?! Không có!” Đột nhiên mới nói một câu, Diệp Cẩn chưa kịp chuẩn bị đột nhiên khom lưng, hung hăng phong bế cái miệng không thành thật kia. Keith nhướng mày huýt sáo, bên người Andrey cũng đầy mặt kinh ngạc mà vỗ tay. “Oa nga! Hôn lưỡi hôn lưỡi!!!” Keith e sợ thiên hạ không loạn nhanh chóng móc di động ra, động tác cực nhanh răng rắc răng rắc chụp ảnh. Bị hành động của Diệp Cẩn làm kinh ngạc đến ngây người, Diệp Thu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, tai nháy mắt bạo hồng, giãy giụa muốn đẩy Diệp Cẩn ra. Diệp Cẩn ánh mắt ám ám, một tay gắt gao ôm eo hắn, một tay càng thêm dùng sức đè lại đầu hắn, đầu lưỡi bá đạo dây dưa chiếc lưỡi mềm mại muốn chạy của Diệp Thu, đầu lưỡi ái muội liếm qua chỗ mẫn cảm. Bị hôn đến có chút thoát lực, Diệp Thu vẫn gắt gao chống lại bờ vai của hắn, lại không làm được gì, cả người đều bị gắt gao giam cầm ở trong ngực Diệp Cẩn. “Khốc!” Keith chụp ảnh, chụp đến vui vẻ vô cùng, động tác linh hoạt lựa chọn sử dụng các góc độ, trên mặt tươi cười ngăn không được. Quá khốc! Hắn nhất định phải trân quý những bức ảnh này! “Hỗn đản!” Rốt cuộc đến khi bị buông ra, Diệp Thu sắc mặt đỏ bừng, thở hồng hộc trừng mắt Diệp Cẩn. Diệp Cẩn ánh mắt lóe lóe, đôi tay ôm hông Diệp Thu đột nhiên dùng sức, đem người toàn bộ khiêng lên, quét Keith bên cạnh kinh ngạc đến ngây người liếc mắt một cái, hướng trên lầu đi. Bị khiêng trên vai Diệp Thu đại não trống rỗng bỗng chớp mắt, tới khi hiểu được trong lòng càng là xấu hổ và giận dữ, nắm chặt lưng áo Diệp Cẩn: “Thả em xuống dưới!” “Diệp Cẩn! Hỗn đản!” “Tướng quân, ngài vẫn nên nghỉ ngơi đi!” Trợ lý nhíu mày nhìn sắc mặt Bạch Phi càng thêm kém, lo lắng nhắc nhở. Bạch Phi nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường, thanh âm hiếm thấy có chút mỏi mệt: “Tùng Chi bên kia thế nào?” “Công tác của Trần tiến sĩ bên kia đã làm xong, ngày mai nhị thiếu gia xuất phát.” “Ngày mai? Không phải là cùng ngày với chúng ta sao?” Bạch Phi ngừng tay, nhíu mày hỏi. Trợ lý đương nhiên gật gật đầu, nói: “Là cùng thời gian với chúng ta, hơn nữa có giai đoạn còn tiện đường đi chung! Vừa lúc cùng nhau đi, cũng có thể có thể hỗ trợ lẫn nhau.” “Vậy sao?” Bạch Phi nghĩ đến tuyến giao thông quanh căn cứ, yên lặng. Trầm mặc sau một lúc lâu, đến khi trợ lý cho rằng hắn không có gì muốn hỏi, Bạch Phi có chút chần chờ mà mở miệng nói: “Tùng chi…… Đang làm gì?” “Chuẩn bị xuất phát a!” Trợ lý nói: “Lại nói tiếp, ta thật là có chút không hiểu, tướng quân, nhị thiếu gia ở căn cứ không phải đang làm tốt lắm sao? Tại sao đột nhiên phái hắn ra ngoài?” Bạch Phi ánh mắt lóe lóe, im lặng một lúc mới nói sang chuyện khác: “Tần Hàm mang thai, tăng số người bảo hộ cô ấy.” “Hàm tỷ mang thai?!” Trợ lý mở to hai mắt nhìn, nói như vậy, tướng quân sắp có con?! “Thật tốt quá! Tướng quân! Ta phải nói cho các huynh đệ!” Trợ lý kích động mà lớn tiếng nói. Vẫy vẫy tay, Bạch Phi sắc mặt lại không tốt như vậy, “Không cần lộ ra.” Trợ lý lúc này mới thấy rõ tướng quân sắc mặt có chút không thích hợp, nụ cười cứng lại trên mặt, đè thấp thanh âm nói: “Tướng quân, có chuyện gì sao?” “Lần trước, có người hạ độc cô ấy, thiếu chút nữa hại chết hai mẹ con bọn họ.” “Cái gì?!” Trợ lý quả thực bị dọa: “Cư nhiên có người dám làm như vậy?!” “Không cần lộ ra, tăng số người bảo hộ là được, sau đó ta sẽ đi tìm Tần thị trưởng, như vậy thì dù ta không ở lại, cũng có thể bảo đảm an toàn của cô ấy.” “Dạ.” Trợ lý vẻ mặt nghiêm túc nghe lệnh, nhất định phải bảo vệ tốt chị dâu cùng con của tướng quân! “Nghe nói ngươi ngày mai muốn xuất phát?” Trần Thần mắt trợn trắng, sắc mặt có chút khó coi: “Ngươi làm sao biết được?” “Chuyện lớn như vậy, căn cứ có ai không biết? Ta biết rất kỳ quái sao?” “Người khác không biết rất kỳ quái, nhưng là ngươi thì không giống.” Trần Thần nâng mắt nhìn hắn, trong mắt ý cười một chút xưa nay đều không có: “Trần tiến sĩ, ngươi đại giá quang lâm, sẽ không chỉ là vì cùng ta nói chuyện này đi?” Trần tiến sĩ đẩy đẩy mắt kính, có vẻ văn nhã mà ôn hòa, “Ta là anh trai ngươi, ngươi muốn xuất phát, ta tới tiễn ngươi, rất kỳ quái sao?” “Hừ!” Trần Thần bĩu môi: “Anh? Ngài đang nói chuyện chê cười sao? Một kẻ muốn đem ta vào làm thí nghiệm mà xứng làm anh trai ta?” Trần tiến sĩ ấn đường nhăn lại, nhưng thực nhanh liền khôi phục biểu tình ôn hòa: “Tiểu thần, ngươi phải hiểu được ca ca, ta là vì tương lai nhân loại làm ra cống hiến, lựa chọn lúc đó không đáng trách, huống hồ ngươi không phải vẫn tốt sao?” “Tốt?!” Trần Thần ánh mắt biến đổi, lạnh nhạt trào phúng nhìn chằm chằm hắn: “Nếu không phải nhờ Thủy Tiếu cùng Hoắc Tình, ta chỉ sợ đã sớm thành thủ hạ của ngươi, một con quái vật không có ý thức! Còn tốt?!” “Những cái đó không phải quái vật!” Trần tiến sĩ sắc mặt rốt cuộc có chút thay đổi, “Bọn họ chỉ là thực nghiệm thất bại mà thôi! Bọn họ vì thành công của nghiên cứu làm ra cống hiến thật lớn!” “Cống hiến?” Trần Thần cười lạnh, “Như vậy xin hỏi, ngài lấy được sự đồng ý của bọn họ sao!” Nhíu mày gỡ xuống mắt kính, Trần tiến sĩ một bên niết mũi một bên nói: “Đây là một nghiên cứu vĩ đại! Ngươi không hiểu!” Trần Thần trầm mặc chớp mắt, hít một hơi thật sâu, nói: “Đúng vậy, ta xác thật không hiểu.” “Tiểu thần, một ngày nào đó, ngươi sẽ nhìn thấy mặt tốt của nghiên cứu vĩ đại này!” Trần tiến sĩ đeo mắt kính, ánh mắt tỏa sáng duỗi tay vỗ đầu gối Trần Thần. “Ta sẽ không hiểu, vĩnh viễn sẽ không.” Trần Thần đứng lên né tránh hắn đụng chạm mình, nhìn đồng hồ, nói: “Ngươi đi nhanh đi, Thủy Tiếu sắp về, hắn không thích ngươi tới nơi này.” “Người thường ngu xuẩn.” Trần tiến sĩ lắc đầu, nhìn Trần Thần bùng nổ nói: “Chờ các ngươi trở về là có thể thấy ta thành công!” “Đi a!” Trần Thần ấn đường nhăn chặt muốn chết, gắt gao cắn răng. “Hảo hảo hảo! Ta lập tức đi!” Tiếng đóng cửa vang lên, Trần Thần sửng sốt một lát, thoát lực mà ngã vào sô pha. Có một số người, cho dù huyết thống thân cận, hắn đời này cũng không muốn tiếp xúc. Người nọ đã điên rồi, hoàn toàn điên rồi. Nhân tính, đạo đức…… Ở trong lòng hắn căn bản không đáng một đồng. Ngày hôm sau sáng sớm, cổng căn cứ. Diệp Thu ngồi ở ghế điều khiển phụ, ngón tay ở trên đùi có tiết tấu mà gõ, bộ dáng thập phần nhẹ nhàng. Tối hôm qua thật vất vả mới đem người dỗ đến vừa lòng, Diệp Cẩn trên mặt cũng thập phần nhẹ nhàng, mang theo mắt kính dựa trên chỗ ngồi. Keith dựa vào trong lòng ngực Andrey, cúi đầu đùa nghịch di động. “Người tới rồi sao?” Bạch Phi đứng ở bên xe, híp mắt nhìn xe xếp thành trường long. Thời tiết thực tốt, ánh mặt trời sáng lạn, thân xe ở dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng lóa mắt. “Không sai biệt lắm.” Trợ lý cúi đầu nhìn cuốn sách đăng ký trong tay, “Diệp đội trưởng cùng thủ hạ của Thường đội trưởng đều tới không sai biệt lắm, nhưng Tôn đội trưởng, còn thiếu vài người.” “Thiếu chính là đội của Tôn Miện?” “Đúng vậy, tướng quân, chúng ta chờ một chút đi, thời gian còn chưa tới, bọn họ đội đại bộ phận là dị năng giả không có tổ chức, nhân viên thực loạn.” “Thông tri xuống, đã đến giờ xuất phát.” “Dạ, tướng quân!”