Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn
Chương 10 : Tang thi huynh (1)
Sáng sớm, thời điểm Tiêu Văn thức dậy đầu cảm giác có điểm choáng, có thể là tối hôm qua do ngủ muộn. Lắc đầu, Tiêu Văn đứng dậy tùy tiện ăn một chút này nọ.
Đứng ở đại môn đối với thái dương mới lên Tiêu Văn nheo lại mắt, một ngày lại đến nhìn có vẻ đẹp như vậy, chờ tang thi đi ra thì cái gì cũng không đẹp nữa. Từ tận thế đến bây giờ đã không sai biệt lắm một tháng, tới nơi này tang thi càng ngày càng nhiều nhưng tang thi tiến hóa cũng chỉ có tang thi huynh một người.
Quay đầu nhìn lại đại môn, Tiêu Văn kỳ thật rất ngạc nhiên tự hỏi tang thi huynh buổi tối rốt cuộc có ngủ hay không, tang thi là không cần ngủ, đây là khi Tiêu Văn có một lần nửa đêm còn ở bên ngoài đánh tang thi cùng tang thi huynh biết đến. Như vậy tang thi huynh cũng có thể sẽ không buồn ngủ, nhưng là tang thi huynh không giống người thường, cũng không phát hiện qua tang thi khác có dưỡng dự trữ lương hay không, những con tang thi khác không phải thấy thực vật liền phác đi lên ăn luôn hay sao, cũng chưa thấy qua con tang thi nào giết tang thi hăng say như tang thi huynh.
Tổng kết lại tang thi huynh là một cái ngoại tộc, cho nên không thể xác định được tang thi huynh có ngủ hay không.
Nhìn mặt trời, Tiêu Văn cảm thấy lúc mới bị tang thi huynh dưỡng thật là lo lắng đề phòng a, sau ngày đó tỉnh lại phát hiện chính mình bởi vì thật sự là mệt đến cư nhiên ngủ mất, còn ngủ thật sự say! Tiêu Văn lúc ấy hận không thể một chưởng đập chết mình, sao không thừa dịp đêm tối chạy trốn a! Như thế nào liền ngốc như vậy, lại thiếu tâm nhãn mà cứ đứng ở đó không chạy a! Lần đầu tiên chạy trốn không thành công, lần thứ hai nói không chừng sẽ thành công đi!
Hiện tại Tiêu Văn vẫn là hối hận, cái thời điểm kia như thế nào lại không chạy trốn đâu?
Một tháng này Tiêu Văn không có thử chạy trốn bởi vì biết chạy không được. Nhưng là vẫn đối thời điểm đêm tối kia không thừa dịp chạy trốn mà cảm thấy hối hận, cho dù biết chạy trốn còn có thể bị nắm trở về. Tiêu Văn cảm thấy mỗi người đều có một ý tưởng, cho dù biết làm như vậy cũng không có cách nào khác vãn hồi, vẫn là sẽ cảm thấy nếu lúc ấy làm như vậy sẽ không như bây giờ.
Tiêu Văn nghĩ cho đến lúc này cậu thấy tang thi huynh liền biểu tình đáng thương chờ bị ăn liền cảm thấy may mắn chỉ có chính mình một người sống, không mất mặt chết mất. Nhớ tới đoạn thời gian kia, Tiêu Văn chỉ muốn quất chết mình, cái người nhị đến không biên giới kia tuyệt đối không phải cậu, tuyệt đối không phải!
Tang thi huynh khi đó luôn sẽ có hành động đột nhiên, Tiêu Văn còn nhớ rõ một buổi sáng sớm của năm ngày sau cùng tang thi huynh cùng nhau ngây người.
Ngày đó trời mưa, tang thi huynh phá lệ không có đi ra ngoài đánh tang thi, được rồi, trời mưa ai lại đi ra ngoài đánh tang thi, vẫn là chỉ có tang thi huynh có tập tính cuộc sống của nhân loại. Tiêu Văn là mấy ngày nay nhàn đến nhàm chán, bởi vì trừ bỏ đánh tang thi chính là đánh tang thi, cũng chậm chậm quan sát tang thi huynh. Đánh giá quan sát một hồi, Tiêu Văn cảm thấy chính mình bị kinh hách rồi, tang thi huynh a, ngươi nghỉ ngơi thực đúng giờ, lúc trước như thế nào không phát hiện đâu? Buổi sáng mặt trời vừa lên liền xuất môn đánh tang thi, giữa trưa nhất định sẽ dừng lại nghỉ ngơi một hồi, chạng vạng trở về biệt thự rất sớm. Mấy ngày nay đều trải qua như thế.
Nếu không phải biết tang thi huynh là tang thi Tiêu Văn rất muốn hỏi tang thi huynh: “Tang thi huynh a, ngài trước kia không phải là nhân viên văn phòng tiêu chuẩn đấy chứ? Này nghỉ ngơi rất có quy luật a!” Nhưng là cậu không dám hỏi tang thi huynh vấn đề này, nếu không nghĩ qua là chọc tới tang thi huynh, tang thi huynh tức giận đem cậu ăn luôn, vậy mất nhiều hơn được rồi.
Ngày đó tang thi huynh không có xuất môn đánh tang thi, đương nhiên tang thi huynh không xuất môn, cũng vốn không đem Tiêu Văn đi ra ngoài. Không có biện pháp, mỗi lần đánh tang thi tang thi huynh đều thực yên tâm mang theo Tiêu Văn. Tiêu Văn là nhân loại tươi sống thu hút tang thi, mỗi lần đều bị tang thi vây quanh chỉ có thể cùng nhóm tang thi ngoạn, nhóm tang thi muốn ăn Tiêu Văn, Tiêu Văn lại không cho tang thi ăn đồng thời giải quyết đầu tang thi. Trò chơi này thực huyết tinh.
Hoàn hảo, tang thi huynh mỗi lần đều hỗ trợ giải quyết tang thi. Đến bây giờ vẫn chưa chết là chứng minh tốt nhất.
Tiêu Văn đối với chuyện này rất muốn rít gào, mang cậu ra ngoài làm gì a, có ai xuất môn còn mang theo dự trữ lương của mình không! Tang thi huynh, ngài sẽ không sợ bị nhóm tang thi khác cướp đi sao? Ngươi dẫn ta đi ra ngoài xác định không phải dùng ta để dụ dỗ tang thi đấy chứ? Lão tử thực cảm động a!
Trở về vấn đề chính, ngày đó tang thi huynh có thể cũng do nhàn đến phát chán, liền mang theo mỉm cười đánh giá Tiêu Văn. Hiện tại tang thi huynh cười rộ lên sẽ không ngốc sửng sốt như vậy, thời điểm không cười vẫn là giống nhau ngốc lăng. Ngồi trên tấm ván gỗ, Tiêu Văn cảm giác lông dựng ngược, sau lưng bị ánh mắt ai đó nhìn chăm chú, nơi này chỉ có tang thi huynh với cậu, chỉ có thể là tang thi huynh, tang thi huynh không phải là rốt cục nghĩ thông suốt quyết định làm một con tang thi bình thường đấy chứ, không lưu dự trữ lương nữa?
Tiêu Văn bị ý nghĩ của chính cậu làm phát run. Cứng ngắc quay đầu đối với tang thi huynh lộ ra một cái biểu tình khóc không ra khóc, cười không ra cười.
Đối với sủng vật nhà mình lộ ra biểu tình khó coi này, tang thi huynh phản ứng là trực tiếp động thủ. Duỗi hai tay nắm lấy da thịt trên mặt Tiêu Văn, muốn chỉnh lại vẻ mặt khó coi này của Tiêu Văn, nhíu mi, bởi vì chưa chuẩn bị cho tốt nên sủng vật vẫn là khó coi như vậy.
Tiêu Văn chỉ cảm thấy hai cái gì đó lạnh như băng đặt lên mặt mình, sau đó nhéo mặt cậu xoay đến vặn vẹo. Cảm giác lạnh như băng làm cho Tiêu Văn lúc ấy đánh cái giật mình, nửa ngày cũng không phục hồi tinh thần lại, đợi đến thời điểm tang thi huynh nhíu mi, Tiêu Văn mới phản ứng lại đây. Được rồi phản ứng không phải có điểm lớn, mà là rất lớn.
“A!” Tiếng hét cao quãng tám đột nhiên từ trong miệng Tiêu Văn hô lên, động tác thuận tiện đứng lên nhảy ra thật xa núp ở ngoài cửa. Tiêu Văn cảm thấy tiềm lực con người thật sự là vô cùng, vừa mới động tác của cậu kia nhưng là hành văn liền mạch lưu loát, nhanh đến chính cậu cũng chưa phản ứng kịp liền chạy ra ngoài cửa dính mưa.
Tay che trên đỉnh đầu ngượng ngùng đi vào, Tiêu Văn cảm thấy khẳng định sẽ bị tang thi huynh cắn một ngụm.
Tang thi huynh nhìn sủng vật động tác liên hoàn cũng không cảm thấy sủng vật nơi đó có gì không đúng, chính là cảm thấy sủng vật vừa mới tạc mao, thực khả ái. Tạc mao? Tang thi huynh cảm thấy từ này thực thích hợp với hành vi của sủng vật vừa rồi.
Tiêu Văn đi vào không có thấy tang thi huynh “Cắn”, chỉ thấy tang thi huynh biểu tình rất đắc ý, Tiêu Văn không hiểu cảm thấy giống như chính cậu vừa rồi hành động như là lấy lòng tang thi huynh. Lấy lòng? Nhất định là nghĩ nhầm rồi.
Tiêu Văn hiện tại nhớ lại cái thời điểm tang thi huynh có biểu tình kia, có thể khẳng định là lúc ấy cậu nhất định chính là lấy lòng tang thi huynh, tuy rằng cậu đến bây giờ còn không biết rốt cuộc là lấy lòng tang thi huynh ở điểm nào.
Xoay xoay eo, hôm nay thời tiết không sai, là không sai thật. Quay đầu nhìn đại môn, Tiêu Văn không hiểu có một loại chờ mong tang thi huynh tiêu sái đi ra mang theo nụ cười không ngốc lăng như hiện tại. A! Sao phải chờ mong a, đầu cũng không bị phá hư. Tiêu Văn cảm thấy nhìn tang thi huynh tươi cười có đôi khi sẽ thực an tâm. An tâm? Thật sự đầu bị phá hư rồi!
Mạnh lắc đầu, Tiêu Văn nhìn thái dương dâng lên nhớ tới một tháng qua sống cùng tang thi huynh kỳ thật cậu vẫn không thông, vì cái gì tang thi huynh không ăn luôn cậu vậy? Hiện tại cậu đối với tang thi huynh mà nói chính là một cái đại mỹ vị a, nếu cậu có một phần món ăn mỹ vị ở trước mặt khẳng định nhịn không được đã sớm ăn.
Trừu trừu khóe miệng, Tiêu Văn cảm thấy như vậy còn phải cảm tạ tang thi huynh đối mặt trước mỹ thực vẫn bất động như núi, bằng không chính cậu đã sớm thành mỹ thực trong bụng tang thi huynh. Tuy rằng nói tang thi huynh không ăn cậu, nhưng là tang thi huynh thích ngửi a, nghĩ đến đây Tiêu Văn liền muốn lưu lại lệ nam nhi. Muội ngươi, ngươi đi thử xem mỗi ngày thời điểm đang đứng đột nhiên xuất hiện một cái đầu, ở cổ ngươi ngửi tới ngửi lui, ngươi có thể bình tĩnh hay không!
Mỗi lần đều bị dọa đến, tang thi huynh a, ta như vậy là dài hay mập a, ngươi cũng không hy vọng dự trữ lương của ngươi càng dưỡng càng gầy đi! Vậy không cần mỗi lần đều không thông tri một tiếng đã thấu lại đây a!
Này một tháng qua Tiêu Văn phát hiện tang thi huynh tuy rằng không giống với tang thi khác, có tư tưởng của chính mình, nhưng là so với giấy trắng giống nhau, cái gì cũng đều không hiểu, có đôi khi sẽ rất kỳ quái nhíu mi, theo biểu tình mà xem là bộ dáng thực rối rắm. Tang thi huynh có cuộc sống nghỉ ngơi của nhân loại nhưng lại không nói, nhìn hơi thở mà phân biệt nhân loại với tang thi, được rồi, tuy rằng nơi này chỉ có mỗi cậu là nhân loại, không biết thời điểm tang thi huynh phân biệt nhân loại có phải hay không cũng là dựa vào hơi thở.
Tang thi huynh sẽ không nói chuyện nhưng có khả năng có thể nghe hiểu cậu nói, nhưng là tang thi huynh hình như không đếm xỉa gì những lời kia, chỉ dựa vào biểu tình hoặc là hơi thở đến phân biệt ý nghĩ, được rồi, chủ yếu là chỉ hiểu ý nghĩ của mỗi Tiêu Văn.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Tiêu Văn ăn xong bữa sáng. Hiện tại đồ ăn không nhiều lắm, tuy rằng thời điểm cùng tang thi huynh xuất môn đánh tang thi thuận tay “cướp bóc” rất nhiều thức ăn, cho dù chỉ có mỗi Tiêu Văn tiêu hao thực vật cũng vẫn là dần dần không còn bao nhiêu, tại cái thế giới đã muốn điên cuồng này lương thực càng nhiều càng tốt. Tiêu Văn tính toán một chút, hiện tại đồ ăn cho một người chỉ có thể chống đỡ một tháng, một tháng sau chính mình sẽ không còn gì ăn, đương nhiên nếu trong lúc đó tìm được thực vật thì không nói.
Tiêu Văn nghi hoặc khó hiểu còn có một điều, tuy rằng vấn đề này bản thân cậu thấy cũng rất nhị!
Tang thi huynh, Tiêu Văn chưa thấy qua hắn ăn thịt người bao giờ, lúc trước gặp thì đã biết rồi. Tiêu Văn chỉ biết là một tháng này mỗi ngày cơ hồ đều đi theo tang thi huynh, còn chưa có phát hiện qua tang thi huynh ăn qua thịt người, ngạch, nơi này trừ bỏ cậu ra thì người thứ hai cũng không có là một nhân tố.
Tiêu Văn chính là rối rắm nghĩ tang thi huynh rốt cuộc có đói hay không?
Khi thắc mắc vấn đề này, Tiêu Văn cảm thấy chính mình là sống rất nhàn rồi, tự hỏi tang thi huynh khi nào thì đói bụng, sau đó vài ngụm đem cậu ăn luôn. Tiêu Văn cảm giác tang thi huynh là chưa ăn qua thịt người, đối với việc dưỡng cậu như một dự trữ lương, càng có khuynh hướng dưỡng thành sủng vật hơn. Được rồi ý tưởng này thực tiện. Nhưng là tang thi huynh đúng là dùng phương pháp dưỡng sủng vật mà dưỡng cậu a!
Mọi người nhìn xem, thời điểm không có việc gì còn có thể đứng một bên nhìn Tiêu Văn đánh tang thi, nếu không cẩn thận bị tang thi bắt được liền lập tức nhảy ra giải quyết con tang thi nọ, sau đó lại nhàn nhã đứng một bên nhìn cậu đánh tang thi! Muội ngươi a, ngươi xác định này không phải là phương pháp dưỡng sủng vật bình thường chứ!
Tiêu Văn nghĩ nghĩ có điểm phẫn nộ, vừa vặn thấy tang thi huynh từ cửa đi ra liền hung ác trừng mắt nhìn tang thi huynh một cái, Tiêu Văn dẫn đầu đi trước hướng về địa phương nhiều tang thi đi đến. Tang thi huynh mỗi ngày chuyện thứ nhất làm chính là đánh tang thi, chuyện thứ hai chính là mang theo Tiêu Văn cùng nhau đánh tang thi.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
128 chương
8 chương
33 chương
12 chương
23 chương