Edit: Thanh Thạch Trở lại khu an toàn, Lăng Thanh Vân phát hiện nơi này thay đổi rất nhiều. Có lẽ vì để có thể biết trước khi tang thi tới gần, phụ cận khu an toàn có một bãi đất rộng lớn đã bị bom san bằng, tầm nhìn vô cùng trống trải. Đội ngũ Lăng Thanh Vân không nhỏ, đương nhiên rất nhanh đã bị phát hiện, tiếp đó có một đám người vác súng xông tới. Kiểm tra hành lý xong, mọi người ngồi ở khu cách ly một giờ xem có ai bị lây nhiễm không, sau đó, đoàn xe Lăng Thanh Vân thuận lợi tiến vào khu an toàn, nơi này có một phiến đất trống lớn có thể cắm trại. Khu an toàn đã mấy ngày không còn ai may mắn sống sót chạy tới, cho dù trước đó có mấy người thì cũng là từ các vùng nông thôn xung quanh chứ không phải người từ nội thành ra, nhiều người sống sót và xe như vậy khiến tất cả mọi người có chút hồi hộp lại có chút hưng phấn – nếu trong đó có người thân của mình thì quá tốt! Trước kia còn khu an toàn, Lăng Thanh Vân đã không biết rõ tình hình ở đó thì càng đừng nói đến hiện tại đã thật lâu không trở lại, liền để Thạch Tiểu Khai đi hỏi thăm tình huống, mình thì đi về phía Trương Nghị: “Đội trưởng Trương, lúc trước tuy rằng khu an toàn không tịch thu hết đồ của những người sống sót, nhưng không phải phần lớn vật tư sẽ thuộc về khu an toàn sao?” Lăng Thanh Vân chỉ chiếc xe tải chứa đầy lương thực. Trước kia khi bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, những thứ mang về toàn bộ đều thuộc về khu an toàn, bản thân chỉ được phân chút ít lương thực. Sau này tốt hơn, đồ đạc mang về có thể được phân một phần, nhưng rốt cuộc vẫn rất ít… Hiện tại sao lại thế này? “Lúc tôi rời đi cũng không phải cái dạng này.” Trương Nghị cũng thấy nghi hoặc: “Về sau cậu gọi tôi Trương Nghị là được, tôi cũng không thể làm đội trưởng nữa, bị cấp trên phát hiện thì không tốt.” “Trương Nghị, lúc trước cảm ơn anh!” Lăng Thanh Vân không phản bác, hắn cần làm thủ lĩnh, chỉ có làm thủ lĩnh thì công đức thủ hạ kiếm được hắn mới được hưởng. “Tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, nếu không có cậu, lúc trước tôi chẳng còn sống nữa rồi!” Lúc mọi người cùng nhau giết tang thi tôi giúp anh anh giúp tôi, làm sao phân rõ được rốt cuộc là ai cứu ai? Bạn bè sống chết chính là như vậy! Mấy chiếc xe quây lại, bên trên phủ một tấm bạt lớn, tạo thành một cái lều vô cùng giản dị, những cái khác từ từ tính sau. Phụ nữ ở trong lều nấu cơm, Thạch Tiểu Khai đi hỏi thăm tin tức đã trở lại: “Cậu Lăng, tôi đã tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi!” “Hiện tại quy định ở khu an toàn thế nào?” Lăng Thanh Vân hỏi, trước kia lương thực của bọn họ đều sẽ bị khu an toàn tịch thu, hiện tại lại để bọn họ lưu trữ, điều này quá kỳ quái, nếu khu an toàn không lấy lương thực của bọn họ thì lấy đâu ra đồ ăn phát cho dân chúng xây tường vây? “Năm ngày trước Uông Tuấn Siêu đã toàn quyền tiếp nhận khu an toàn, chính sách liền được sửa lại, lương thực vật tư mình ra ngoài mang về đều thuộc về chính mình.” Thạch Tiểu Khai nói. “Vậy bọn họ lấy đâu ra lương thực phát cho những người không ra ngoài thu thập vật tư?” Lăng Thanh Vân biết khu an toàn có một lượng lớn phụ nữ, trẻ em và người già, để những người này ra ngoài kiếm vật tư quả thực chính là để bọn họ đi tìm chết sau đó gia tăng số lượng tang thi. Hiện tại, những người này sống thế nào? “Cậu Lăng, tuy rằng mình có thể giữ lại toàn bộ lương thực, nhưng nếu muốn cái gì thì phải lấy lương thực đi đổi, ví dụ như súng ống đạn dược, hoặc như hiện tại chúng ta cần xi măng… Chẳng qua, làm việc ở khu an toàn để kiếm thức ăn chỉ có thể đảm bảo mình không bị đói chết, chứ muốn nuôi gia đình thì rất khó khăn.” “Thế à?” Trước kia bọn họ đi làm nhiệm vụ, súng ống đạn dược cái gì đều là khu an toàn toàn lực duy trì, hiện tại phải dùng lương thực đi đổi… “Đúng thế, còn có một số quy định dán ở đó, tôi đã chép lại rồi.” Thạch Tiểu Khai cầm một quyển sổ rất dày, nếu muốn làm việc thì ông sẽ làm thật tốt, ông đã bắt đầu giúp Lăng Thanh Vân ghi chép sổ sách, những quy định như đánh người phạt thế nào, trộm cướp phạt thế nào linh tinh cũng chép hết lại. Nghe được tình trạng khu an toàn xong, Thạch Tiểu Khai rất may mắn mình sớm đầu phục Lăng Thanh Vân. Nếu ông không thể đi theo Lăng Thanh Vân, đến khu an toàn gia đình mình sẽ sống kiểu gì? Không thể cứ dựa vào cháu trai Cố Gia Bảo nuôi chứ? Nghĩ đến Cố Gia Bảo, ông lại nhớ tới Kim Tường, vốn còn cảm thấy bác sĩ Kim là người tốt, không ngờ… Nhưng đến giờ, thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, ông chẳng còn để ý nữa. Lăng Thanh Vân đọc một lần, hình phạt trên đó đều rất nặng, loạn thế thì phải mạnh tay, điều này quá bình thường, không liên quan gì đến hắn, hắn cũng không định đi cướp đoạt cái gì, lại càng không tùy tiện giết người. Thời điểm đám người Lăng Thanh Vân ăn cơm hấp dẫn không ít người ở khu ngoài. Những người ở khu ngoài đa số đều mới cầm lương thực rời khỏi khu trong, thực tế là không thiếu thức ăn, nhưng hiện nay, ai dám ăn thoải mái? Đại đa số đều giấu lương thực đi, chỉ dám ăn lưng lửng dạ thôi. Bởi vậy, nhìn thấy nhóm người Lăng Thanh Vân nấu cơm xào rau ở chỗ này, mùi thịt bay ra khiến không ít người thèm nhỏ dãi. “Ông chủ, ông chủ, có cần công nhân làm việc không? Một ngày nửa cân lương thực, khẳng định không ăn trộm không lười biếng!” Có người hô to, hiện tại khu an toàn có không ít người phải dựa vào giúp người khác làm việc để kiếm ăn, tuy kiếm chẳng được mấy nhưng ít ra cũng có thể sống tạm. Nửa cân lương thực tiết kiệm một chút là có thể ăn được vài ngày. “Hiện tại chúng tôi chẳng có cái gì, nếu cần thì cũng phải đợi đến khi đổi được gạch rồi mới tính…” Thạch Tiểu Khai cười tủm tỉm nói với những người vây bên ngoài, chỉ có biểu hiện cho Lăng Thanh Vân thấy được bản lĩnh của mình thì mới có thể đảm bảo được địa vị của ông, không phải sao? Mặt khác, thu thập càng nhiều tin tức mới càng có lợi, hiện tại bọn họ ngoại trừ có lương thực dùng thay tiền, còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt đủ loại, mấy thứ này bọn họ không dùng hết, nếu có thể đổi thành lương thực thì tốt rồi! Lăng Thanh Vân quả thực vừa lòng với Thạch Tiểu Khai, loại chuyện giao tiếp với người khác hắn không thông thạo, có người hỗ trợ thì tốt. Hơn nữa, nếu có thể, hắn còn hy vọng Thạch Tiểu Khai nghĩ biện pháp buôn bán lớn hơn, nếu có thể đổi được tinh hạch tang thi… Nay rất nhiều đội ngũ giết tang thi biến dị xong đều để kệ tinh hạch trong óc tang thi, tang thi nào may mắn ăn được nhiều, không chừng liền biến thành tang thi cấp ba! Lăng Thanh Vân biết, mình hoàn toàn có thể mặc kệ đám người cứu được, dù sao hiện giờ đang là mạt thế, hắn đưa bọn họ đến khu an toàn cũng đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng nếu hắn thật sự bỏ mặc bọn họ, chỉ sợ một nửa số đó không sống nổi, tỷ như nhóm người già, hay như cô gái đang chửa kia. Chuyện tốt làm đến cùng, hơn nữa, những người này nhận ân huệ của hắn, liên tục cảm kích giúp hắn đạt được công đức… Lăng Thanh Vân nghĩ nghĩ, nhóm thanh niên có thể mặc kệ nhưng người già trẻ nhỏ thì nhất định phải chiếu cố thật tốt, đặc biệt là trẻ em, nếu tích trăm triệu công đức mất mấy năm, thì những đứa trẻ đó chính là trợ giúp sau này của hắn! Thấy những người đi theo mình vào khu an toàn vừa ăn cơm vừa cẩn thận nhìn mình, Lăng Thanh Vân liền lập tức cam đoan với bọn họ: “Tôi sẽ không mặc kệ mọi người, đặc biệt là người già và trẻ nhỏ, nhưng những người còn sức khỏe thì tuyệt đối không thể không làm gì!” Có tiếng hoan hô nho nhỏ, rất nhanh kéo theo càng nhiều người, cuối cùng lại biến thành nức nở khe khẽ. Khu ngoài của khu an toàn có một bãi đất trống lớn, không phải vì nơi này quá rộng mà bởi những người sóng sót đều thích tụ tập. Giống như một số loài động vật tụ lại một chỗ để bảo vệ mình, hiện tại bản năng con người chính là tụ lại cùng một chỗ, ngược lại khiến Lăng Thanh Vân có đủ đất để xây nhà. Buổi chiều, khu an toàn có người chủ động đến tiếp xúc với Lăng Thanh Vân, hắn lập tức tỏ vẻ muốn dùng lương thực đổi lấy ít gạch đá xi măng. Sau khi giao dịch thành công, có một đám người tới chuyển đi một nửa lương thực của bọn họ, một lát sau lại có rất nhiều người đẩy xe chở gạch đến. Đúng vậy, chính là đẩy, hiện tại dầu ở khu an toàn vô cùng quý giá, mà nhân lực lại trở nên rẻ mạt nhất, khu an toàn đương nhiên sẽ không dùng xe tải, ngược lại để một số người đẩy xe cút kít chở gạch tới. “Phải nhanh chóng xây nhà cho xong, có thể thuê những người này tới hỗ trợ.” Hết một buổi chiều, chung quanh chỗ bọn họ chất đầy gạch, ngày mai có thể khởi công xây nhà. “Cậu Lăng, tôi sẽ xử lý tốt, nhưng lương thực…” Thạch Tiểu Khai nói, lương thực không đủ để chi a! Hiện tại số lương thực mang đến chỉ còn một nửa, đợi đến ngày mai lại mang lương thực đi đổi ít súng thì còn lại bao nhiêu? Huống chi bọn họ còn cả một đoàn người chờ ăn đấy! “Chuyện lương thực tôi sẽ nghĩ cách.” Lăng Thanh Vân đáp, hắn tính toán ngày mai mang theo nhóm người Trương Nghị đi nội thành tìm vật tư, thuận tiện cứu người, về phần tối hôm nay, dùng phân thân mở đường là được! Lăng Thanh Vân làm ra phân thân tang thi kia, nói đến cùng chỉ là kế sách tạm thời, phân thân chân chính nên dùng vô số thiên tài địa bảo luyện ra mà không phải tùy tiện kiếm một thân thể rồi “nhét” mình vào, nhưng nay căn bản không có nguyên liệu để dùng, một phân thân tang thi coi như dùng tạm, đặc biệt là để làm một số chuyện. Buổi tối trở về phòng, ý thức Lăng Thanh Vân liền chuyển đến thân tang thi kia, tang thi nguyên bản nằm ngay đơ không nhúc nhích bị Trang Thành ném một bên rốt cuộc cũng động đậy. Bởi vì Lăng Thanh Vân đã ăn không ít tinh hạch, tang thi này đã thành tang thi biến dị, cũng chính là tang thi cấp hai, tang thi cấp hai hệ sức mạnh, luận khí lực thì mạnh hơn con người rất nhiều, quan trọng nhất là không biết mệt mỏi. “Ngao ngao!” Trang Thành kéo qua tang thi cả ngày nay không nhúc nhích hiện tại rốt cuộc động đậy, sau đó đưa cho đối phương một đống tinh hạch. Cậu đã biết rửa tinh hạch như thế nào, nhưng cậu vẫn muốn Thanh Vân rửa cho mình. Giờ Thanh Vân của cậu không ở đây, chỉ đành cho tên trước mắt rửa! Lăng Thanh Vân rất áy náy đối với Trang Thành, thấy Trang Thành nhìn về phía mình, lập tức mang đống tinh hạch vô cùng thơm này đi rửa, rồi lấy nước giúp Trang Thành rửa tay. Lại nói tiếp, may mắn khu an toàn đã khống chế không ít nguồn nước, không để tang thi tới gần, tang thi theo bản năng cũng không thích nước, sẽ không nhảy xuống, nếu không bọn họ còn phải đối mặt tình trạng mất nước… Lúc trước hắn từng nhìn thấy trong một công viên, cái hồ vốn dùng để nuôi cá cảnh bị một tang thi vô ý rơi xuống khiến toàn bộ cá trong hồ phơi trắng bụng không còn con nào sống… Tang thi có thể gây ô nhiễm nguồn nước, động vật sống dưới nước đều chết hết, nếu con người uống phải, có lẽ sẽ trực tiếp biến thành tang thi! Tuy nhiên, môi trường có thể tự thanh lọc, con người có lẽ sẽ không bị tang thi bức tới đường cùng chứ? “A a.” Lăng Thanh Vân đưa lại toàn bộ chỗ tinh hạch cho Trang Thành, hắn thích nhìn cậu phân chia tinh hạch cho mình. Trang Thành quả nhiên bắt đầu phân, đương nhiên là ưu tiên mình, chia đều xong, hai tang thi liền ăn tất cả tinh hạch. Mình đã ăn được mười viên rồi thì phải? Không biết khi nào thì có thể tiến hóa lên tang thi cấp ba… Giơ cánh tay lên trước mặt, trên cánh tay bởi vì tiến hóa mà to hẳn ra tràn đầy vết trầy xước, Lăng Thanh Vân hoàn toàn có thể tưởng tượng ra ban ngày Trang Thành hành hạ phân thân mình thế nào. Nhưng vậy cũng tốt, nếu Trang Thành quá mức hữu hảo với phân thân này, có lẽ hắn còn ghen ý! Ban ngày, tuy Lăng Thanh Vân không ở trong phân thân nhưng bởi vì phân thân với bản thể có một chút liên hệ, hắn vẫn biết được hướng đi đại khái của phân thân, cũng biết phân thân cách mình không xa. Hiện tại xem ra, chỗ phân thân và Trang Thành đứng quả nhiên cách khu an toàn không xa. Trang Thành ăn tinh hạch xong, quen tay nhấc lên Lăng Thanh Vân bên cạnh, nhìn về phía phương hướng khu an toàn, tựa hồ đang do dự có nên đi tới đó hay không. “A a!” Lăng Thanh Vân giãy giụa rời khỏi tay đối phương, lôi kéo dây thừng cột trên tay hai người, đi ngược lại hướng về khu an toàn – tối hôm nay hắn tính toán dùng phân thân dò đường, đảm bảo ngày mai lên đường bình an! Hai tang thi đi bộ trên đường, tốc độ lại không chậm như những tang thi bình thường khác, càng khiến người chú ý chính là hai tang thi này bị buộc với nhau bởi một sợi dây thừng. Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành đi về phía một con đường mà người ở khu an toàn chưa tới thanh lý, chưa thanh lý nghĩa là chưa từng tới đó, hiển nhiên sẽ còn người sống sót và lương thực. Thời điểm tang thi vừa xuất hiện, rất nhiều người giống như Lăng Thanh Vân lái xe chạy theo xe quân đội, khi đó số lượng tang thi không nhiều lắm, người trốn được không ít, hiện tại hơn nửa số người ở khu an toàn đều là những người này. Nhưng trong lúc trốn chạy, con người không tránh khỏi bối rối, càng đừng nói đến tang thi không sợ bị đâm cứ thích đứng giữa đường đón xe! Con đường này bị đống xe tai nạn liên hoàn làm cho chật cứng mới không được thanh lý, hơn nữa, bên đường còn có tòa nhà bị cháy, vì mấy đường ống dẫn gas mà cháy càng to, thiêu hủy hết nửa con phố! Một tang thi cháy đen nửa người đi qua, Lăng Thanh Vân theo thói quen tránh xa đối phương, đột nhiên nhớ đến cái gì, cầm thanh thép trong tay nện lên đầu nó. “Siêu độ một linh hồn, được một điểm công đức.” Dùng phân thân giết tang thi cũng được công đức… Lăng Thanh Vân nhìn xung quanh xem có tang thi nào vây lại đây không thì phát hiện toàn bộ tang thi đều như không thấy, căn bản không phản ứng trước cảnh đồng loại tương tàn này. Thiếu chút nữa thì quên, tang thi cấp thấp chỉ có bản năng thèm ăn thôi, làm sao sẽ quản chuyện như vậy? Lăng Thanh Vân nhìn thanh thép trong tay, nói vậy, về sau ban ngày hắn có thể dùng bản thể giết tang thi, buổi tối có thể dùng phân thân giết tang thi? Tuy thực lực phân thân hơi kém, nhưng chung quanh là một đám tang thi không biết trốn tránh, còn không sợ bọn chúng bao vây lấy mình… Lăng Thanh Vân hưng phấn. Trang Thành thực bất đắc dĩ theo sau Lăng Thanh Vân, lúc trước cậu còn cảm thấy dây thừng trên tay quá dài, dễ bị vấp ngã, không tiện, hiện tại lại rất hy vọng dây thừng có thể dài thêm ra, như vậy, cậu không cần đi theo cái tên có vẻ là Thanh Vân của cậu mà giết đồng loại thấp kém… Thôi, Thanh Vân của cậu thích giết mấy đồng loại cấp thấp này… Trang Thành nghĩ nghĩ, sau đó khống chế tang thi chung quanh chủ động đi tới cho tên kia giết. Ô ô, cậu nhớ Thanh Vân của cậu, Thanh Vân của cậu thơm ơi là thơm, là món cậu thích nhất, nhưng hiện tại sao Thanh Vân lại biến thành cái tên trước mắt? Tâm tình không tốt, Trang Thành đánh một phát lên đầu đồng loại đằng trước, đồng loại kia bị đánh nghiêng đầu, thực mờ mịt lắc lắc mấy cái, lại tiếp tục dùng thanh thép trong tay đi giết tang thi. Đấy chính là bi kịch của không có cảm giác đau, bị đánh cũng không biết…. Thật đúng là tiện lợi! Lăng Thanh Vân không dám nhìn tới ánh mắt đỏ tươi tràn ngập dụ hoặc của Trang Thành, chỉ đợi khi tang thi bị Trang Thành khống chế tới gần thì vung thanh thép giết đối phương. Bởi vì tang thi không biết mệt mỏi, thoáng chốc đã giết được không ít, sau đó hắn mới nhớ ra mục đích mình đến đây – để mở đường! Cái gọi là mở đường, chính là ý nghĩa trên mặt chữ, phải đảm bảo đường thông, thuận tiện còn có thể điều tra địa hình, xem ở đâu có thức ăn, ở đâu có người sống, miễn cho ngày mai mọi người phí công. Cố gắng đẩy xe giữa đường sang hai bên, bởi vì đẩy có chút khó khăn, Lăng Thanh Vân dùng cả đầu lẫn hai tay đẩy chiếc xe kia, được một nửa thì đột nhiên cái xe biến mất, hắn liền ngã nhào xuống đường… Đứng dậy, chỉnh lại cái mũi bị lệch, bởi vì không biết đau nên chẳng cảm thấy gì, Lăng Thanh Vân nhìn thấy Trang Thành đã nhẹ nhàng đẩy chiếc xe kia tới ven đường…. Thấy hắn đang nhìn liền phát ra tiếng “Ngao ngao” tựa hồ rất đắc ý. Vốn đang cảm thấy phân thân của mình thật mất mặt, Lăng Thanh Vân lập tức cảm thấy cạn sạch máu, nhịn không được rất muốn nhào tới xoa đầu Trang Thành, không ngờ vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ dạng mình trong kính chiếu hậu của ô tô… Ngao ngao! Tại sao mắt tang thi buổi tối còn nhìn rõ như vậy? Lúc trước hắn chọn thân thể này rõ ràng bộ dạng không đến nỗi, thế cái tên mặt mày xám ngắt mũi lõ kia là ai? Thôi… Trang Thành vui là được… Vốn lấy phân thân này chủ yếu là để Trang Thành cao hứng! Lăng Thanh Vân bình tĩnh, tiếp tục đẩy chiếc xe tiếp theo. Bận việc cả đêm, dưới sự trợ giúp của Trang Thành, Lăng Thanh Vân dùng phân thân thanh lý ra một con đường, còn tìm được một cửa hàng gạo chưa bị ai động qua và mấy người sống sót trốn trong nhà. Thời điểm cảm nhận được có người sống, hắn hận không thể đi tới ăn đối phương, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được, mà khiến hắn vui mừng chính là Trang Thành bên cạnh thế mà không có dị động gì. Trang Thành của hắn không ăn thịt người, thật sự là quá tốt! Những người này đã trốn được hai tháng, đương nhiên không có khả năng còn lương thực, nghĩ đến đứa bé trước kia được bọn họ cứu nhưng vì quá mức đói khát, suy dinh dưỡng nghiêm trọng mà chết, Lăng Thanh Vân cân nhắc xem có nên mang ít thức ăn cho những người này không… Nhưng đồ ăn mà tang thi cho, bọn họ dám ăn sao? Nhìn những căn phòng có người sống sót trang bị cửa phòng trộm thật dày, Lăng Thanh Vân không vào được nên chỉ có thể từ bỏ. Đợi đến khi làm xong mọi thứ thì trời cũng bắt đầu sáng, Lăng Thanh Vân mang theo Trang Thành lên một căn phòng trong tòa nhà ở phố gần đó, nắm tay Trang Thành tạm biệt liền trở về thân thể của mình. Thân thể không mệt mỏi nhưng rõ ràng lực tinh thần đã cạn kiệt, Lăng Thanh Vân day day cái trán đi ra khỏi phòng. Những người đi theo hắn khá là may mắn, tỷ như hôm nay, phỏng chừng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì! Đội viên của Lăng Thanh Vân đều đã lục tục đi tới, Trương Nghị dùng lương thực đi đổi ít súng đạn, những người khác đang sửa sang lại trang bị. Ở một chỗ khác, người cầm quyền khu an toàn hiện tại – Uông Tuấn Siêu cũng đang gặp Điền Hằng sáng sớm đã đến báo dánh. Gã thực vừa lòng đối với Điền Hằng, người này có lẽ không hiểu nhiều lắm nhưng lại làm được việc, tựa như lúc trước đi vào nội thành, những người khác hoặc là chết hoặc là lui về, cuối cùng chỉ có Điền Hằng hoàn thành nhiệm vụ, còn mang về tin tức của tang thi cấp ba. Tang thi cấp ba, đương nhiên gã cũng sợ, nhưng nơi gã ở ngay cả tường cũng làm bằng thép tấm, cho dù là tang thi cấp ba cũng không dễ dàng tiến vào, mà trong tay gã còn không ít vũ khí. Bị đại pháo bắn một phát, liền tính là tang thi cấp ba thì cũng biến thành một đống thịt nát! “Ngày hôm qua có một đám người đến khu an toàn phải không? Còn mang theo rất nhiều vật tư?” Uông Tuấn Siêu đột nhiên nhớ tới chuyện tối qua có người nói với hắn, liền hỏi Điền Hằng trước mặt. “Đúng vậy, Uông thiếu!” Tuổi của Uông Tuấn Siêu không lớn, nay mới ngoài ba mươi, ngoại hình cũng đẹp nên thích người khác gọi mình là Uông thiếu. Lúc này Điền Hằng đã biết đám người đến ngày hôm qua chính là nhóm người Lăng Thanh Vân, Trương Nghị, nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường nào: “Thật đúng là khó tin, không ngờ đến giờ vẫn còn có người sống sót có thể trốn tới đây.” “Trong số những người đó khẳng định có người không đơn giản… Nói không chừng còn có người tiến hóa! Nhưng một người tiến hóa ở cái thời đại này không nghĩ biện pháp để sống tốt hơn, ngược lại…” Nghĩ đến đám người hôm qua toàn là người già với trẻ con, Uông Tuấn Siêu nở nụ cười. Gã thích nhất là người tốt, bởi vì người tốt dễ khống chế nhất. “Đúng vậy, nghe nói những người đó còn dùng một nửa lương thực đi đổi gạch đá để chuẩn bị xây nhà… Hiện tại người ở khu ngoài đều ở lều trại, chỉ có người hắn cứu mới quý giá sao!” Điền Hằng trào phúng tiếp lời, vẻ mặt khinh bỉ, tuy rằng hắn rất thích ở cùng người tốt như Trương Nghị, Lăng Thanh Vân nhưng hiện tại Uông Tuấn Siêu lớn nhất ở đây, không phải sao? “Kệ bọn họ đi, nếu bọn họ nguyện ý nuôi đám người già trẻ nhỏ này thì quá tốt chứ sao!” Rất nhiều người đi đảo HN, đương nhiên cũng mang đi không ít lương thực, hiện tại lương thực ở khu an toàn không còn nhiều nữa… Mà có nhiều thì gã cũng không nỡ lãng phí! Nói chuyện phiếm xong, Uông Tuấn Siêu bắt đầu nói chính sự, giao không ít việc cho Điền Hằng, sau đó lại nghĩ tới trong số những người mới đến hôm qua hẳn là có người tiến hóa. Hiện tại, thủ hạ của gã có một tiểu đội người tiến hóa, nhưng càng nhiều càng tốt không phải sao? “Điền Hằng, nếu cậu rảnh thì đi tiếp xúc với mấy người mới đến hôm qua đi.” “Không thành vấn đề! Uông thiếu!” Điền Hằng lập tức đáp, quyết định tìm mấy người che chở mình đi gặp nhóm người Trương Nghị một chuyến, nếu bọn họ cần cái gì, có lẽ hắn còn có thể giúp đỡ một chút? Đến lúc trả lời Uông Tuấn Siêu, chỉ cần nói mình muốn lôi kéo người tiến hóa là được rồi! Nhìn Điền Hằng ra ngoài, Uông Tuấn Siêu lấy các loại văn kiện bên cạnh ra xem, nếu đã quyết định lưu lại thì gã nhất định phải làm ra một phen sự nghiệp!