Mạt thế chi an nhiên hữu dạng

Chương 109 : Tiêu: máu mủ tình thâm (hạ)

"Như vậy, ngài dự định xử trí quái vật ta như thế nào đây? Bắn chết, hay là ném đi cho xác sống ăn?" Thờ ơ dựa vào mặt tường trong suốt pha lê, tôi quan sát cấu tạo phòng thí nghiệm này, nhưng không tìm được chỗ yếu kém đột phá - bên trong góc ngoại trừ một chiếc máy theo dõi lập lòe đèn tín hiệu màu đỏ, còn có một công tắc bình xịt, nói vậy không chỉ là công cụ dùng để phòng cháy dập tắt lửa. Lúc này, một có giọng nam quen tai bỗng nhiên vang lên, thay lão già trả lời: "Không không không, chúng ta làm sao cam lòng làm như thế? Ngươi chính là vật thí nghiệm số 127 của ta, thành phẩm hoàn mỹ nhất hiện nay! Nếu như ngươi chết rồi, vậy chúng ta nỗ lực lâu như vậy, cũng không phải đều uổng phí ?" Người đàn ông này - nghiên cứu viên lúc trước biến tôi thành quái, cũng là căn nguyên tất cả thống khổ của tôi. Nhìn thấy hắn, tôi chỉ cảm thấy một luồng lệ khí từ đáy lòng bay lên, trước mắt phảng phất mạn lên một tầng sương máu, che đậy tầm mắt của tôi, để tôi có một loại kích động đem hắn xé thành mảnh vỡ. Cắn cắn đầu lưỡi, ép buộc chính mình duy trì lý trí, tôi lạnh lùng nhìn hắn ở cạnh cửa ấn xuống một nút bấm, sau đó gian phòng này liền bắt đầu tràn ngập lên hơi nước màu trắng, nương theo mãnh liệt mùi vị ete, từ góc vòi phun tuôn ra - là hơi độc thôi miên, hơn nữa, gấp mấy lần liều lượng bình thường. Xem ra bọn họ cũng thật là coi trọng tôi đây, nồng độ như vậy, coi như là mười con voi Châu Phi cũng không chống lại được. Không ngoài dự liệu, tôi bắt đầu cảm giác được một trận mê man tập kích đại não, dược hiệu rất nhanh làm tan rã sức khống chế của tôi đối với những bộ vị thân thể khác, làm cho tôi trượt ngồi dưới đất, dựa vào mặt tường thủy tinh chống đỡ lấy phía sau lưng, mà mí mắt cũng trầm trọng giống như là muốn dính vào nhau... Liền ngay cả nghiên cứu viên chán ghét kia mang mặt nạ bước vào bên trong gian phòng, cũng là sau vài giây trì độn mới có cảm ứng. Trong tay hắn cầm ngược một cái ống chích, chất lỏng màu đỏ nhạt so với máu tươi càng thêm làm người buồn nôn, cũng càng thêm dễ dàng gợi ra bất an đáy lòng; tôi lẳng lặng mà chờ ở tại chỗ, làm bộ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, trong bóng tối tích trữ khí lực, để có thể khi hắn tới đủ gần chắc chắn nhảy lên bóp lại cổ của hắn. Ngoài cửa lại vang lên một tiếng bước chân mạnh mẽ, từ bên trong có thể dễ dàng nghe ra bước chân chủ nhân vội vàng đến. Một giây sau, tôi tựa hồ nghe thấy một âm thanh không nên xuất hiện, đến từ huynh trưởng tốt của tôi, đồng lõa gián tiếp dẫn đến tôi biến thành quái vật - Tiêu Dực Lãng. "Ông đã từ bỏ nàng một lần, chẳng lẽ còn muốn từ bỏ nàng lần thứ hai sao?" Hắn là đang đối với lão già kêu to sao? Thật ngạc nhiên đây, bé ngoan cũng có một ngày phản bội, đây là mặt trời mọc ở hướng tây ? Lão già đương nhiên sẽ không khoan dung có người khiêu chiến quyền uy của lão, huống hồ người này vẫn là trưởng tử luôn luôn đối với lão nói gì nghe nấy, tiếng gầm gừ của lão thậm chí để thần trí tôi sắp hôn mê cũng theo đó chấn động: "Mày cho rằng lão tử đồng ý sao? Nha đầu này cũng là giọt máu của lão tử! Nếu không phải là không có biện pháp khác, lão tử cần gì phải bồi thêm con gái của chính mình? Mẹ, nắm giữ loại thể chất phù hợp đặc biệt, bên trong mấy triệu cá nhân cũng không xảy ra được một, một mực chính là nó! Nếu như sớm biết vậy lão tử mới sẽ không để cho nó đi cái gì thành phố S làm bác sĩ, nhốt tại quân khu W yên phận lấy chồng sinh con đã không xảy ra chuyện hư hỏng rồi!" "Phụ thân, ta cũng là thể chất phù hợp, tại sao không phải ta..." Tiêu Dực Lãng cùng lão già tranh luận rất kịch liệt mà... Tôi chú ý tới trong miệng bọn họ "Thể chất phù hợp", cái này đúng là tôi chưa từng nghe nói- đầu càng ngày càng trầm, sức mạnh cũng trôi đi hầu như không còn, nghiên cứu viên kia đã kéo lên ống tay áo của tôi, nhắm ngay tĩnh mạch. Tôi cắn chặt hàm răng, rút ra cánh tay, trở tay cho hắn một cái bạt tai, đem mặt nạ của hắn đánh rơi, lộ ra một gương mặt kinh ngạc lại nổi giận. Hắn nặng nề hít một hơi, tựa hồ muốn mắng vài câu, nhưng xoay mình biến sắc mặt, tàn nhẫn mà lắc đầu - trong phòng khí độc thôi miên còn không tan hết, mặt nạ của hắn vừa rơi xuống, liền hút vào. - Hừ, thật là một kẻ ngu xuẩn. "Đùng --" tiếng tát tai vang dội kéo lực chú ý của tôi đến ngoài cửa, lão già tức đến nổ phổi chỉ vào Tiêu Dực Lãng cao hơn hắn gần nửa cái đầu, nổi giận nói: "Vô liêm sỉ! Mày là dòng độc đinh Tiêu gia chúng tao chín đời đơn truyền, đàn ông duy nhất! Nếu mày có cái chuyện bất trắc gì, bảo lão tử làm sao bây giờ! Sau này đến phía dưới, còn mặt mũi nào đi gặp Tiêu gia liệt tổ liệt tông..." Tiêu Dực Lãng còn ở nói gì đó, tôi đã không nghe thấy - tên ngu xuẩn nghiên cứu viên kia trước một khắc mất đi ý thức, tay mắt lanh lẹ đâm trúng tĩnh mạch của tôi, đem thuốc lỏng màu đỏ tiêm vào thân thể của tôi, mà hết thảy ý chí phản kháng của tôi, nhưng bởi vì câu nói của lão già mà quân lính tan rã. Hóa ra, lý do tôi bị lơ đơn giản như vậy, lại đau thương nwh vậy- bất luận tôi có nỗ lực cỡ nào, bất luận tôi có ưu tú cỡ nào, cũng không sánh nổi địa vị Tiêu Dực Lãng ở trong lòng cha mẹ, vĩnh viễn không sánh được. Bởi vì, taôikhông phải con trai của bọn họ. A, buồn cười... quan niệm nực cười, cha mẹ nực cười, chính mình nực cười. Thân thể nặng nề ngã trên sàn nhà cứng rắn, chất lỏng lạnh lẽo thấu xương tiến vào mạch máu tôi, đấu đá lung tung, không lọt chỗ nào, dần dần, cảm giác đau xuất hiện, thật giống có người dùng một thanh chùy hạch đào tinh xảo đem cốt nhục tôi đập nát, tinh tế nghiền nát thành phấn, sau đó dùng keo trạng vật chất lượng kém tùy ý dán lên, không để ý chút nào các loại tro bụi và sỏi lẫn tạp tiến vào, khi mỗi một lần tôi run rẩy, mỗi một lần hô hấp, đều mang một loại đau đớn lôi kéo linh hồn. Mà đau đớn này lạidài lâu như vậy, nhiều lần, không thể tránh khỏi, để tôi hầu như không nhịn được đối với loại dằn vặt khuất phục, kêu thảm thiết, điên cuồng. Có lẽ, tôi đã điên rồi. Không biết trôi qua bao lâu, chí ít bên trong tôi ý thức được, cỗ đau đớn kịch liệt này tựa hồ kéo dài một thế kỷ xa xưa vậy, có ngoại lực vỗ nhẹ gò má của tôi, lắc đầu của tôi - trước lúc tôi vẫn không có tỉnh táo, tay đã hành động trước đại não, đem cái vật thể tới gần ngăn trở, nắm chặt, đè ngã xuống đất. Từ đầu ngón tay phản hồi, đó là cổ một người. Tôi nhắm mắt lại cảm thụ một hồi thân thể của chính mình: Mềm mại đến tựa hồ có thể phi diêm tẩu bích (võ nghệ cao cường), rồi lại ẩn chứa lực bộc phát dày nặng như biển, phảng phất tôi nhẹ nhàng một đòn, liền có thể đánh xuyên qua tường thành thành phố B - sức mạnh cuồn cuộn không ngừng, cùng với thô bạo thao thao bất tuyệt. Tôi bỗng nhiên rất muốn cảm thụ khoái ý thân thể nhảy nhót tưng bừng ở trong tay tôi xé thành mảnh vỡ, vô cùng muốn. E sợ cái thuốc chích kia đang tăng lên tố chất bên ngoài thân thể của tôi, cũng đem bạo ngược tôi vẫn kiềm chế ẩn giấu phóng to mấy lần, đến mức độ khó có thể khống chế. Hít sâu một hơi, tôi mở mắt ra nhìn về phía người bị tôi bóp cổ gần như cơn sốc - ân, dĩ nhiên là Tiêu Dực Lãng? Nói thật, tôi có chút bất ngờ. Chà chà, sắc mặt trướng tím, nhãn cầu nhô ra, thiếu một chút liền muốn nghẹt thở mà chết rồi đây. Tôi cười lắc lắc đầu, thoáng lỏng ra một điểm sức mạnh trên tay, để hắn có sức lực mở miệng nhưng cũng sẽ không quá thoải mái: "Nhìn, đây là người nào? Nhi tử tốt của ba ba,huynh trưởng tốt của ta, nhà khoa học thiên tài Tiêu viện sĩ - ngươi đến đây muốn làm gì, hả?" Con mắt hắt thâm màu nâu không có một chút nào gợn sóng, dù cho là bị tôi bóp lấy cái cổ, tựa như nắm con gà con xách ở giữa không trung, cũng bình tĩnh đến không thấy chật vật, loại lạnh lùng trước sau như một khiến tôi khắc chế không được lập tức ninh nát hắn hầu cốt - đương nhiên, tôi chỉ là ngoắc ngoắc môi, tương tự bình tĩnh mà nhìn hắn. "Qua mười phút là thời gian hộ vệ ngoài cửa thay ca, cầm giấy thông hành cùng chìa khóa xe của ta, ngươi có nửa phút khe hở tránh đi bọn họ đến gara, khụ khục..." Tay tôi nắm thật chặt, hắn không cho rằng ngang bướng ho một tiếng, tiếp tục nói, "Chọn chiếc Bentley màu xám bạc, đi từ cửa Tuyên Hòa, khụ, nơi đó thủ vệ nhận ra xe ta, sau khi ra khỏi thành, một đường hướng bắc, càng xa càng tốt, cũng không nên quay lại ." "An giáo sư ở nơi nào?" Nheo lại mắt đánh giá hắn, ta hỏi. "Ngươi hỏi nàng làm gì? Ngươi hiện tại phảicân nhắc chính là làm sao rời đi! Bằng không..." Trên mặt của hắn rốt cục có một tia tâm tình biến hóa, nhíu lại lông mày nhìn tôi. "Ta không muốn nghe ngươi phí lời! Nói cho ta nàng ở nơi nào! Lập tức!" Trước mắt tôi lại bắt đầu nổi lên sương hồng, tựa hồ biến đổi bạo nộ như trước rồi. Lắc đầu để cho mình tỉnh táo lại - tôi cần phải biết An Nhiên bị mẹ nàng mang đi nơi nào. Tiêu Dực Lãng nặng nề thở dài một hơi, nói rằng: "An giáo sư là nhận vật quan trọng toàn bộ phòng nghiên cứu, bên cạnh nàng có bảo vệ rất chặt chẽ, ngươi liền như thế đi không khác nào chịu chết." "Nàng, ở, nơi nào?" Sự kiên trì của tôi sắp khô kiệt, nếu như hắn vẫn léo nha léo nhéo như thế, tôi không ngại để lão già tuyệt hậu. "Góc đông bắc cách nơi này ba quảng trường loạt tòa nhà màu trắng, ngươi đi qua." Hắn khó khăn nuốt , yết hầu hẳn đã cảm giác được hỏa thiêu hỏa liệu bỏng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên tôi, "Tuy An giáo sư phản đối tùy ý tiến hành thân thể thí nghiệm, thế nhưng người tự tiện xông vào không ở trong vòng điều lệ bảo vệ..." "Câm miệng." Được tin tức tôi muốn, cách thời gian đổi ca hắn nói còn có 3 phút, tôi đã không có thời gian càng không có tâm tình nghe hắn dông dài- đang lúc do dự lựa chọn bẻ gảy cái cổ hay xé thành mảnh vỡ, tôi đem hắn vung ra một bên, móc ra khăn tay xoa xoa tay - coi như là trả lại chiếc xe kia. Từ đây, tôi cùng bọn hắn không ai nợ ai. Ở thời điểm tôi bước ra cửa, Tiêu Dực Lãng gọi lại tôi, gương mặt kia cùng lão già có 80% tương tự lộ ra khẩn cầu xưa nay tôi chưa từng nhìn thấy: "Dạng Dạng, không nên hận ba ba, ông ấy cũng là bất đắc dĩ." Quay lưng hắn, tôi nhẹ nhàng cười cợt, trầm mặc rời đi . - hận? Không, đương nhiên không... lão còn chưa xứng. Tiêu Dực Lãng ở đây quyền hạn không thấp, tình báo nắm giữ cũng không tệ, dựa vào giấy thông hành cùng tin tức của hắn, tôi rất nhanh tìm thấy bãi đậu xe. Phát động chiếc Bentley, binh lính gác cổng tiến lên muốn kiểm tra, tôi quay cửa kính xe xuống, đem giấy thông hành đưa cho hắn, đàng hoàng trịnh trọng biên cớ: "Tiêu viện sĩ phái ta đi phòng nghiên cứu đưa văn kiện cho An giáo sư." Binh sĩ nhìn giấy thông hành một chút, xác nhận không có sai sót sau liền gật đầu thả hành. Xem ra Tiêu Dực Lãng xác thực không có gạt tôi. Gia tăng chân ga dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng nghiên cứu tôi đã từng tới, vẫn như cũ là mặt tường trắng không tỳ vết, vẫn như cũ là thủ vệ tầng tầng, đề phòng nghiêm ngặt. Sử dụng đồng dạng lý do nỗ lực lừa dối qua ải, nhưng ở phía ngoài xa nhất liền bị ngăn lại. Đợi một lúc, một nam nhân mặc áo dài trắng vội vã đi ra, vẻ mặt tươi cười cùng tôi chào hỏi: "Không nghĩ tới nhanh như thế liền gặp mặt rồi, còn nhớ tôi không? Tiêu bác sĩ mỹ lệ." Giấu đi kinh ngạc trong mắt, tôi cũng cười gật đầu: "Không nghĩ tới. Tôi làm sao sẽ quên cậu đây... Vệ Sở." Cái thứ khốn nạn làm hại tôi cùng An Nhiên hiểu lầm, chính là đốt thành tro tôi cũng nhận ra được. - chưa kịp ta đi tìm ngươi, liền không nhịn được chính mình đưa tới cửa ? Ta thật nên suy nghĩ thật kỹ phải làm sao "báo đáp" ngươi a. "Nha, tôi vinh hạnh." Hắn nho nhã lễ độ khom người, quay về hộ vệ cửa gật đầu, lại hướng về tôi mỉm cười nói, "Mời đi theo tôi, An giáo sư đang đợi cô." "Thật không." Lần này tôi kinh ngạc nhưng là xuất phát từ nội tâm - tôi biết nàng là không tán thành tôi sống cùng con gái nàng. Vì thế, tôi rất hiếu kì nàng sẽ dùng thủ đoạn gì chia rẽ chúng tôi đây? Hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình? Hay là bạo lực? A, nàng xem ra là người nhã nhặn, đại khái sẽ dùng biện pháp ôn hoa chút đi. Tôi một bên theo Vệ Sở vào trong phòng nghiên cứu, một bên không bờ bến suy đoán, mãi đến tận tôi đi vào tận cùng bên trong gian phòng trước đây, đều là ôm một loại tâm thái thanh thản thả lỏng. Dưới cái nhìn của tôi, không có cái gì có thể đẩy tôi ra từ bên người An Nhiên, cho dù người kia là mẹ nàng, người thân quan trọng nhất của nàng, cũng không cách nào ngăn cản tôi một chỗ với An Nhiên. Tôi gần như thôi miên khẳng định sự thực này, nhưng theo bản năng mà quên một khả năng khó phát sinh nhất dưới cái nhìn của tôi - nếu như là An Nhiên chính mình muốn từ bên cạnh tôi rời đi. Sau đó tôi ý thức được, mặc kệ ngươi làm sao từ chối tất cả những thứ này, mặc kệ ngươi làm sao thử nghiệm ngụy trang, làm sao dụng hết toàn lực chống lại, nên đến rồi sẽ tới, không nể mặt mũi, không được xía vào. Tôi chưa bao giờ dự liệu được, lần nữa gặp gỡ thì, nghênh tiếp tôi càng là An Nhiên ruồng bỏ - tôi vui sướng, tôi vì đó nỗ lực trả giá, đều thành một hồi chuyện cười. "Tiêu, xin lỗi." Hốc mắt của nàng ửng hồng, nước mắt nhưng cố chấp không chịu rơi xuống, duy trì nhếch lên khóe miệng, cật lực xây dựng giả tạo nàng cũng không thống khổ- lừa gạt không được bất luận người nào, bao gồm bản thân nàng, "Rời đi nơi này... quên đi em." Tôi nghĩ, đau đớn khi đó tiêm vào thuốc căn bản không tính là cái gì. Vào giờ phút này, tôi mới cảm nhận được, cái gì là điên cuồng. An Nhiên, em biết không? Tôi cái gì đều không có , chỉ có em... Nếu như ngay cả em cũng lựa chọn từ bỏ, vậy tôi chỉ có - phá huỷ thế giới này. Tác giả có lời muốn nói: A, lại ngược mị mị quân, ta cũng không nghĩ tới ╮(╯_╰)╭ Tại sao An Nhiên muốn cự tuyệt nàng đây ~~ không sai, ta muốn bắt đầu tát máu chó, xin chuẩn bị kỹ lưỡng →_→