Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 27 : 27

Editor: Fuurin Xe dừng lại trước một tòa nhà bảy tầng, Diệp Man gọi Ân Việt xuống xe, cầm thẻ cống hiến đi lên lầu. Tòa nhà này mỗi tầng có hai căn hộ, bọn họ được phân cho căn nhà số một tại tầng sáu. Diệp Man lên lầu, cầm chìa khóa mở cửa vào. Căn nhà đã một thời gian dài không có người ở, trên mặt đất phủ một tầng bụi thật dày, vật dụng gia đình tán loạn khắp nơi, nhìn rất lộn xộn. Căn nhà được bố trí rất được, hết sức ấm cúng. Có ba phòng một sảnh, giường trong phòng ngủ còn có vết máu đã biến thành màu đen. Đây chắc hẳn là vết máu lưu lại khi người ở đây gặp nạn do bị Zombie tấn công. Diệp Man dựng một cái ghế dựa bị ngã dưới đất lên, nhìn xung quanh một lượt. Căn nhà này tuy tốt, nhưng mà vẫn cần phải quét dọn một phen, giường cần phai3t hay mới, ai mà biết được trong những vết máu đó có còn sót lại mầm bệnh độc T hay không, nhất định phải xử lý cho sạch sẽ mới được. Nhìn Ân Việt đang rảnh rỗi trước mặt, dù là Zombie, nhưng tên này tốt xấu gì thì vẫn là đàn ông, có sức khỏe, căn cứ vào nguyên tắc không để lãng phí sức lao động, Diệp Man vẫy vẫy tay, gọi: “Ân Việt.” Một cơn gió lướt tới, người nào đó cúi đầu mở to đôi mắt hưng phấn nhìn Diệp Man, hai lỗ tai nhọn hơi nhúc nhích, cổ họng phát ra tiếng rầm rì như đang hỏi thăm cô, thật giống một chú chó săn được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy. Rõ ràng trên trán Diệp Man chảy xuống vài vạch đen, rồi mới vỗ vỗ vai Ân Việt, nói: “Trước tiên anh hãy quét nhà cho sạch sẽ, sau đó vào nhà tắm xách thùng nước lau lại lần nữa nha.” Ân Việt như nghe được mệnh lệnh, chạy vèo vào nhà tắm như một cơn gió, lấy cây chổi với tốc độ gió lốc quét phần phật mấy cái, tạo thành một cơn cuồng phong làm bụi bay ngập nhà. Khụ, khụ…Cùng lúc, vì không chú ý, Diệp Man liền hít vào một đống bụi, che miệng ho sù sụ. Tro bụi bay lên tầng tầng lớp lớp, khiến trong phòng cũng tối đi một ít, nhìn tên nào đó đang cầm chổi như rồng bay phượng múa chơi đùa vui vẻ, Diệp Man sâu sắc cảm thấy ngay từ đầu cô không nên đặt quá nhiều hy vọng lên người hắn! Một tên Zombie không quấy rối cô, cô đã nên cảm ơn trời đất rồi! Đầu óc cô chắc bị chập mạch rồi nên mới đi nghĩ rằng Zombie sẽ biết làm việc nhà! Nhưng nếu để một mình cô quét dọn căn nhà sạch sẽ, sợ là đến tối cũng không xong, thế là cô dứt khoát không thèm để ý Ân Việt đang múa may cây chổi nữa, mà đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại ngăn cách với bụi đất ngoài phòng khách, dỡ giường ra, rồi lấy một chiếc khác từ không gian thay vào, thêm cả chăn đệm của cô lên nữa, sau đó lại tiếp tục sửa sang toàn bộ căn phòng. Chờ đến khi Diệp Man chỉnh sửa xong phòng ngủ trong số ba căn phòng, thì công việc quét tước của Ân Việt cũng đã kết thúc từ lâu, sàn nhà bằng gạch hoa cương trơn bóng không một hạt bụi, láng như gương, dường như có thể soi rõ cả bóng mình trên đó. Ân Việt vô tư ngồi trên ghế sô pha, duỗi chân đá đá nhẹ cái bàn trà bằng thủy tinh trong veo một cái, vậy mà cái bàn lại nứt loang ra như mạng nhện uốn lượn. Ân Việt nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, mắt đỏ liền quay lại khát vọng cười toét miệng nhìn Diệp Man, tựa như đang chờ cô khích lệ. Ánh mắt Diệp Man chợt lóe lên tia kinh ngạc rồi biến mất, cô vốn không trông cậy vào Ân Việt sẽ quét tước sạch sẽ, quả nhiên là ngoài dự tính mà. Nhìn ai đó đang hơi ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, định hào phóng mở miệng khen hai câu, ai dè tầm mắt cô liền nhìn đến cái bàn trà, sắc mặt nhất thời sầm xuống. “Oa…” Ân Việt là một người không cần dạy cũng biết chọn mặt gửi lời, mẫn cảm cảm giác được sự biến hóa trên mặt Diệp Man, khóe mắt theo ánh mắt cô liếc tới bàn trà, nhất thời cảm thấy chột dạ, nhanh chóng đi tới trước nó đứng để che đi, ngăn cản ánh mắt cô, đồng thời còn nghiêng đầu nhe ra một đám răng trắng cười lấy lòng. Đây rõ rành rành là giấu đầu hở đuôi mà! Hơn nữa lại còn giở trò xiếc đó ngay trước mặt cô nữa, coi đôi mắt gắn trên mặt cô là đồ trang trí chắc? “Cho anh phá đồ nè!” Diệp Man vừa bực mình vừa buồn cười, búng lên trán Ân Việt một cái thật mạnh, Zombie đáng thương bĩu môi, xoa đầu, mắt đỏ còn khoa trương hiện lên ánh nước. Đôi tai thì uể oải sụp xuống, mũi phát ra tiếng thút thít, rất giống một chú cún con bị bỏ rơi. “Ngoan nào, không cho phép anh đem đồ đi phá nữa…” Diệp Man nói một câu, rồi làm thêm động tác búng trán, giả bộ đáng thương cái gì chứ, thật đáng ghét! “Nếu không thì…” cô nheo mắt lại đầy uy hiếp. “Oa.” Zombie liên tục gật đầu, tỏ vẻ mình sẽ không tiếp tục phạm sai lầm nữa. Lúc này Diệp Man tạm thời dịu xuống: “Chờ ở đây nhé, để tôi đi nấu cơm.” Zombie lập tức lủi lên ngồi trên ghế sofa, ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, mắt không nhìn sang nơi khác, bộ dạng rất nghiêm túc. Diệp Man nhìn hắn một cái, trong lòng biết thừa là hắn bày ra vậy làm màu cho cô xem mà thôi, cũng không thèm chấp nữa, đi vào trong bếp. Dường như cùng lúc khi bóng dáng Diệp Man vừa khuất sau phòng bếp, Zombie lập tức thây đổi sắc mặt, hung tợn trừng cái bàn trà, trong đôi mắt đỏ tươi như máu, là tầng tầng lớp lớp sát khí khiến người ta muốn nghẹt thở, bộ mặt hung dữ đáng sợ, cũng không biết hắn làm sao, mà cái bàn trà bỗng nhiên bay lên, sau đó giống như gặp phải cái gì rất kinh khiếp, cái bàn cứ run rẩy mãnh liệt, rồi “rắc” —- một tiếng động nhỏ như muỗi vang lên, sau đó chiếc bàn trà bỗng nhiên biến thành bột mịn, một cơn gió từ cửa sổ thổi tới, bột phấn cứ thế mà bay đi, biến mất trong khoảnh khắc. Ân Việt nheo mắt lại, khinh miệt nhìn xẹt qua mặt đất trống trơn, hình như muốn cười nhạo cái bàn trà không biết lượng sức mình lại dám đi chọc Diệp Man hại hắn bị ăn đập, sau đó chậm rì rì đứng dậy, oa một tiếng tót vào trong phòng bếp. (*Ed: eo ôi, ghen với cái bàn trà kìa, cười xỉu :))))) ) “A… Ân Việt, đừng quậy nữa…” “Không được cướp muôi xào của tôi, tôi còn phải xào rau đó…” “Không thể tùy tiện đụng vào dao đâu…nguy hiểm đó, đây không phải là đồ chơi, anh ra ngoài chờ đi!” Phòng bếp truyền đến một trận ồn ào, mấy phút đồng hồ sau, ai đó nhanh chóng chui ra, phía sau là Diệp Man đang giơ muôi xào giận đùng đùng đuổi theo, tên kia toét môi cười hắc hắc lấy lòng, nhưng đổi là là một cái muôi không chút do dự nên lên đầu, tiếng keng thanh thúy vang lên, tên nào đó ôm đầu ngồi chồm hổm, dậm dậm chân, lại còn lén ngẩng mặt lên thăm dò sắc mặt Diệp Man, hễ tí là lộ ra biểu cảm tội nghiệp khoa trương. Có điều, qua đôi mắt đang nheo lại của Ân Việt, thì có thể nhận ra đối với việc chọc cho Diệp Man điên lên rồi phạt hắn, hắn làm không biết mệt, hơn nữa còn rất là hưởng thụ. “Anh ngồi xổm ở đây cho tôi, còn dám bước vào phòng bếp nửa bước…” trong phòng bếp truyền ra mùi khét, Diệp Man hung tơn giơ cái muôi trong ay lên, “Thì lấy gia pháp hầu hạ nghe chưa!” Vừa dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy vào trong bếp. Xem ra Diệp Man thực sự tức giận rồi, Ân Việt cong miệng lên, ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt ai oán ngó vào trong bếp, cái căn bếp đó có gì hay chứ, vì sao Diệp Man ở trong phòng bếp mà lại không cho hắn theo vào? Trong lòng người nào đó ngập tràn oán niệm đối với phòng bếp, đồng thời nội tâm càng kiên định với việc làm cho Diệp Man phải rời xa nó. (*Ed: tiếp tục ghen với nhà bếp :))) )**** Sau khi ăn cơm xong, Diệp Man kéo Ân Việt rời khỏi nhà, quyết định đi đến trung tâm trụ sở báo danh tham gia sưu tầm vật tư. Cũng không thể để miệng ăn núi lở được mà, đồ ăn còn lại trong không gian đã không còn nhiều, nếu may mắn trong lúc đi còn có thể gặp lại cha mẹ nữa. Chỗ ghi danh cũng không có nhiều người, chỉ có lẻ tẻ vài mống. Diệp Man nhanh chóng báo tên cô và Ân Việt, người phụ trách đưa cho cô một cái thẻ, dặn cô tốt nhất nên lập đội mà đi. Ra ngoài sưu tầm vật tư có quy định thời gian, mỗi ngài phải quay lại trụ sở trước mười hai giờ tối, đồng thời còn phải kiểm tra xem có bị lây bệnh độc hay không. Diệp Man ghi nhớ từng cái một, sau đó kéo Ân Việt ra khỏi chỗ ghi danh. “Hi, người đẹp, tiểu đội bọn anh còn thiếu hai người, có muốn gia nhập không?” Một người đàn ông mặc áo thun màu nâu, quần bò xám bỗng nhiên lên tiếng chào hỏi. Hắn ta đứng tựa vào tường, thấy Diệp Man nhìn sang liền vẫy tay, nở nụ cười thân thiện, dù cái cằm đã mọc một ít râu xanh làm hắn trong hơi suy sút một tí nhưng vẫn có vẻ đẹp riêng. Diệp Man nhếch môi, vừa mới muốn nói chuyện, thì Ân Việt giành trước một bước, đứng ra phía trước Diệp Man, kéo cô ra sau lưng bảo vệ, đôi mắt bị che lấp sau lớp tóc dài và cái mũ tràn đầy địch ý mà trừng người đàn ông. Không biết sao, trực giác khiến hắn rất chán ghét đàn ông, thậm chí là hắn cảm thấy rất thù địch và cảnh giác trước tất cả mọi giống đực tiếp cận Diệp Man. (*Ed: cuối cùng đối tượng bị ghen cũng có con người rồi :))) ) “No, No, tôi không hề có bất kỳ ác ý gì hết. ” Người đàn ông thấy thế liền giơ tay lên, miệng kéo lên một nụ cười xán lạn, phối với khuôn mặt đẹp trai của hắn rất có hương vị của ánh nắng mặt trời, khiến người ta vô thức nảy sinh lòng thân cận: “Tiểu đội chúng tôi quyết định mạo hiểm tiến về vùng thôn quê và thị trấn để tìm vật tư, bây giờ còn thiếu hai người, hy vọng hai người có thể tham gia cùng chúng tôi.” Thật ra là hắn nhìn chúng thân thủ của Ân Việt, lần này nơi mà bọn hắn đi mạo hiểu có tương đối nhiều Zombie, đang rất cần người có năng lực gia nhập, vì trông thấy người đàn ông đó không hiểu sao lại rất nghe lời người phụ nữ bên cạnh, hầu như là nói gì nghe nấy, cho nên mới chủ động đề xuất với Diệp Man về việc cùng gia nhập tiểu đội. Ân Việt ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là địch ý, cổ họng phát ra tiếng ừng ực, định mở miệng ra rống lớn một tiếng, Diệp Man vừa nghe liền thầm kêu không ổn, vội vàng túm thịt trên eo hắn nhéo mạnh một cái. “Oa… Ừng ực…” Ân Việt không hề phòng bị gì bị nhéo một cái, đem tiếng rống sắp buột ra khỏi miệng nuốt ngược vào trong, thanh âm phát ra liền biến thành một tiếng kêu đau sắc nhọn, sau đó còn bất cẩn bị sặc nước miếng, ho sù sụ. Diệp Man tiến lên che trước người Ân Việt, khóe mắt liếc ra sau cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, Ân Việt bĩu môi, yên lặng gục đầu xuống như trái cà héo, nhưng mà khi ở chỗ khuất Diệp Man không nhìn thấy vẫn hung tợn mà trừng tên đàn ông kia. Người đàn ông kia không hiểu mô tê gì, chẳng biết chính mình rốt cuộc đã đắc tội hắn lúc nào, định nở tiếp một nụ cười thiện chí. Ai ngờ hắn còn chưa cười tốt, thì cái tên động vật cỡ lớn này lại hiểu nhầm là hắn đang giở trò nịnh nọt Diệp Man, lập tức càng trừng hung ác hơn, thậm chí còn dứ dứ nắm đấm về phía hắn nữa. “Thật xin lỗi,” Diệp Man áy náy cười cười, “Chúng tôi đi riêng đã quen, không tiện đi chung với người lạ.” “Không có gì,” người đàn ông nhìn ai đó đang giương nanh múa vuốt, nhún nhún vai nói: “Xem ra, chỉ có thể trách là tôi sinh ra không có cảm giác an toàn…” Cảm giác an toàn là sao? Là ý gì vậy? Diệp Man khó hiểu nhìn người đàn ông, sờ sờ đầu. Vô ý quay đầu lại, Ân Việt lập tức tiến lên cười lộ ra hàm răng trắng bóng, ngay cả đôi mắt cũng híp thành một đường. “Khai Xương,” người đàn ông nhìn ai kia đang diễn xuất, cong môi cười, thì ra là đang ghen. Chậc chậc, thật là hơi nhỏ nhen nha, thế là hắn có ý xấu, duỗi ra một bàn tay, nói: “Hi vọng lần sau có cơ hội hợp tác.” “Diệp Man, ” Diệp Man cũng cười cười, nắm tay hắn, “Rất hân hạnh được biết anh.” Nơi này có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là một kẻ địch. Khai Xương cười ha ha, nắm tay Diệp Man hoài không thả, quả nhiên nhìn thấy tên kia ở sau lưng cô hổn hển dậm chân, trông tư thế kia giống như bị kẻ thù đoạt vợ vậy, hắn trừng lớn mắt, con ngươi màu đỏ như sắp nhỏ ra máu, hận không thể lao lên đập hắn một phát chết luôn! Khai Xương cố ý giở trò xấu, hắn đâu biết rằng bản thân mình lúc này vừa lượn một vòng quanh Quỷ Môn Quan, chỉ sợ nếu không phải tên kia thấy Diệp Man không ở đây, thì kết cục của hắn tuyệt đối sẽ thảm hơn cái bàn trà hồi nãy nhiều! Hơi lạnh thấu xương truyền từ bàn chân thẳng lên não, trong lòng Khai Xương cũng không dám đùa quá đáng, thấy được rồi liền thu tay lại, khẽ thở phào, hiền hòa nói tạm biệt với Diệp Man, bản thân thì đi ra ngoài. Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh liền bị Diệp Man ném ra sau đầu, cô mở cửa xe, sau đó nói với Ân Việt: “Lên xe nào, chúng ta phải đi rồi.” Ân Việt vẫn còn hung tợn trừng theo bóng lưng của Khai Xương, dường như rất không cam lòng khi để hắn đi như vậy, nên cứ đứng tại chỗ lúc thì nhìn Diệp Man rồi lại nhìn sang Khai Xương, chần chừ, không biết nên lựa chọn thế nào. “Ân Việt, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau lên xe nào!” Diệp Man cau mày, không kiên nhẫn thúc giục. Ân Việt nhìn nhìn Diệp Man, cuối cùng không cam lòng mà trừng bóng lưng kia một cái rồi mới lủi lên xe, cúi đầu rầu rĩ. “Ngoan, đi thu thập vật tư cùng tôi, buổi tối về sẽ thưởng cho anh.” Diệp Man chú ý thấy tâm trạng của hắn, liền an ủi vỗ vỗ vai hắn, nói. Dù sao thì chuyện này cũng cần có hắn giúp sức. Phần thuởng…mắt Ân Việt liền sáng người, hưng phấn kêu to hai tiếng, rồi bất thình lình nhào vào Diệp Man, lè lưỡi liếm mặt cô. Cái gì mà Khai Xương Lý Xương gì gì đó đều bị ném lên chín tầng mây, hai tai nhọn kích động đến mức cứ run run, nếu như giờ có thêm một cái đuôi, Diệp Man hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh một chú chó lớn đang vẫy đuôi vui mừng. A a a… Đây loại nhiệt tình này quả thật không phải ai cũng có thể tiếp thu được! “Không…được…liếm nữa!” Diệp Man khó khăn túm lấy đầu hắn, dùng tay áo chùi đi nước miếng đầy trên mặt, mày nhíu chặt đến nỗi ấn đường cũng hằn lên vài đường! Ân Việt nhìn chằm chằm khuông mặt hồng hào nõn nà cả nửa ngày mà thèm nhỏ dãi, bộ dạng vẫn còn chưa thỏa mãn, thậm chí hắn còn khoa trương liếm môi, dường như đang hồi tưởng lại hương vị. Trán Diệp Man lại chảy xuống ba vạch đen, giận dữ trừng hắn: “Còn không mau đứng lên cho tôi! Nếu không thì đừng có nhắc tới phần thuởng nữa!” “Oa ô ——” Ân Việt kêu lên một tiếng thảm thiết, lưu luyến dịch người ra. Diệp Man oán hận liếc nhìn hắn, khởi động ô tô: “Anh ngồi đàng hoàng cho tôi đó nha, để tôi còn lái xe nữa.” Lời còn chưa dứt, ô tô liền lao vút ra khỏi trụ sở như một mũi tên.