Mạt Thế Bảo Hộ
Chương 18 : 18
Trong đường hầm.
“Man Man, sao lại không đi vậy?” Dư Chi đi đằng trước, sau khi quẹo qua vài chỗ, phát hiện Diệp Man vẫn chưa theo kịp, liền nhanh chóng quay lại.
Diệp Man ngẩn ngơ quay đầu nhìn lại, ánh mắt dường như có thể xuyên qua bóng tối để thấy được cảnh tượng trong thành phố đâu đâu cũng ngập tràn máu tươi, một lúc sau, cô thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Mẹ, con không sao, mau đi thôi.”
Đường hầm rất chật hẹp, chỉ có thể vừa đủ một người đi qua, có lẽ vì hàng năm đều bị đóng kín, nên trong không khí phảng phất mùi mục nát. Diệp Man nhíu chặt mày, năm giác quan của cô được nâng cao rất nhiều, nên thứ mùi nồng nặc này khiến cô cảm thấy không chịu nổi.
Ánh sáng mỏng manh từ đèn phin chiếu về phía trước, đường hầm rất dài, không một ai nói gì, chỉ có tiếng bước chân cứ vang lên văng vẳng trong đường hầm. Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn đường, tiến về phía trước.
Không biết đã qua bao lâu, ánh trắng mỏng manh từ bên ngoài chiếu vào, cửa ra đường hầm xuất hiện trước mặt mọi người. Hàn Nguyên đi đầu tiên hai mắt sáng lên, bước chân cũng bất giác mà tăng tốc. Càng gần tới cửa ra, đường hầm càng trở nên rộng rãi, cuối cùng Hàn Nguyên cũng bước nhanh tới cửa động, dường như đồng thời, một chiếc xe gia đình màu đen đập vào mắt.
Cuối cùng xe vẫn còn ở đây. Tim Hàn Nguyên cuối cùng cũng buông xuống, ông gọi mọi người phía sau cùng đi ra, đem toàn bộ vali hành lý bỏ vào xe. Tất cả nhanh chóng lên xe, đóng sập cửa xe lại, nháy mắt, chiếc xe từ trong bụi cỏ lao ra, thẳng tiến tới đường quốc lộ.
Thần kinh căng lên cả ngày cuối cùng cũng có thể thả lỏng trong phút chốc, Hàn Sơ vừa lái xe vừa toét miệng cười, nói: “Rốt cuộc cũng trốn ra được.” Nói xong còn bắt chước mấy gã lưu manh huýt sáo một tiếng, chúc mừng lần này có thể sống sót qua tai họa.
“Không đơn giản như vậy đâu.” Chân mày vẫn nhíu lại của Hàn Nguyên chỉ giãn ra có một chút, ông nhìn Hàn Sơ còn đang vênh vang đắc ý, tạt cho hắn một gáo nước lạnh: “Hiện tại chúng ta vẫn đang ở trong phạm vi thành phố B, trên đường Zombie ngửi thấy mùi máu trong gió mà đuổi theo tới nhiều vô cùng, nếu gặp phải bầy Zombie thì sẽ bị vây chặt trong đó liền. Con lo mà tập trung lái xe đi, cố gắng tìm con đường hẻo lánh mà đi, ba nhớ nửa đường sẽ có một cái thôn, chúng ta hãy vượt qua nó đi, đừng để cho đám Zombie còn sót lại đuổi theo.”
“Hiểu rồi ạ.” Hàn Sơ liếc mắt đáp, hoàn toàn không có chút lo lắng gì.
Hàn Nguyên đối với thằng con nói dễ nghe chút là lạc quan, còn nói khó nghe chút là thiếu đầu óc này hoàn toàn hết cách rồi, tạm thời mặc kệ nó vậy.
Bận rộn lo lắng đề phòng cả ngày, tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi, giờ phút này vừa buông lỏng ra một cái, liền bắt đầu thấy buồn ngủ, Hàn Nguyên mệt mỏi nhìn ra phía sau thấy nữ nhân trong nhà đều ngủ nghiêng ngả cả, liền quay đầu lại dặn dò Hàn Sơ mấy câu, rồi cũng nhắm mắt lại.
Lúc Diệp Man tỉnh lại đã là giữa trưa ngày thứ hai, Dư Chi và Chu Lâm vẫn đang ngủ. Ngoài cửa sổ xe tối om om, mây đen vần vũ, từng mảng từng mảng màu xám đen giống như bị đổ ra từ nghiên mực khiến bầu trời vốn xanh thẳm trở nên u ám, cả bầu trời toàn là mây đen, xem ra có một trận bão táp mãnh liệt sắp sửa nổi lên.
“Trước tiên hãy tìm nơi an toàn tránh mưa một chút đã.” Ghế trước truyền đến giọng nói trầm thấp đặc biệt của Hàn Nguyên: “Trận mưa này có vẻ sẽ kéo dài đây.”
“Phía trước có một cái xưởng làm đồ nhựa, đã bị bỏ hoang trước khi bệnh độc T bùng phát từ lâu lắm rồi, vào đó lánh tạm đi.” Hàn Sơ nghĩ nghĩ rồi nói: “Lúc trước con đi theo quân đội thu thập đồ đạc đã từng ở đây nghỉ ngơi, rất an toàn.”
Hàn Nguyên nói: “Cũng được, cứ làm như con nói đi.”
Ngay lúc chiếc xe vừa mới chạy vào công xưởng, tia chớp màu lam xẹt qua bầu trời, ánh sáng lóa lên rồi lập tức biến mất, âm thanh ầm vang đinh tai nhức óc, như thể ngàn vạn binh mã chạy qua. Đồng thời, cơn mưa như trút nước xối xả ập xuống, cuồn cuộn mà chảy, xen lẫn trong tiếng sét ầm ĩ.
Khi hai người phụ nữ dụi đôi mắt lim dim tỉnh lại từ trong giấc ngủ, thì ô tô đã dừng lại.
“Mau dọn dẹp mặt đất một chút, mưa này không tạnh nhanh đâu, đêm nay chúng ta sẽ ở qua đêm tại đây.” Hàn Nguyên xuống xe, kiểm tra kỹ càng xung quanh, không phát hiện có bất kỳ con Zombie nào, mới hơi hơi thở ra, nói với mọi người phân công nhau làm việc. Dọn dẹp mặt đất, dựng lều, chuẩn bị đồ ăn. Trong phút chốc ai ai cũng trở nên bận rộn.
Uống chén canh nóng hổi, ăn một chút lương khô, sau đó cánh đàn ông chui vào lều ngủ thẳng cẳng. Cánh phụ nữ thì ngủ no rồi nên ngồi câu được câu không tán gẫu.
Trời mưa rất lớn, tựa như một tấm rèm ngọc treo giữa trời đất, nước mưa rơi xuống đât rồi bắn tung tóe ra khiến cho mặt đất như trải một tầng sương mù, cảnh vật qua màn mưa giống như bị phủ lên một tầng lụa mỏng trở nên mông lung mơ hồ như ảo giác.
Diệp Man nghe tiếng nói chuyện líu ríu, trong giọng nói của ai cũng mang theo sự đè nén và u sầu, thành phố B bị Zombie tràn vào, bao nhiêu người có thể may mắn thoát khỏi từ trong tai họa ngập đầu này đây? Những người nếu may mắn sống sót thì biết đi về chốn nào? Đâu phải lần nào cũng đều có thể gặp may giúp họ thoát ra từ trong nguy hiểm đâu.
Tương lai của họ ở đâu đây?
Diệp Man mờ mịt nhìn màn mưa xối xả, trong mạt thế, thứ duy nhất mà cô có thể theo đuổi chính là cố gắng sống sót, nhưng ngay cả tương lai ra sao cũng không biết, vậy thì làm sao để mà sống sót?
Suy nghĩ ngây ngô dại dột nửa ngày, vẫn là tình cảnh buồn bã, Diệp Man nhìn Dư Chi và Chu Lâm đang trong tâm trạng buồn bực, thuận miệng an ủi hai người vài câu rồi xoay người đi vào một cái lều khác.
*******
Tiếng mưa tí tách rơi, từng giọt từng giọt như rơi vào tận lòng người. Trận mưa này kéo dài không ngớt cả chiều, cho đến buổi tối mới hơi hơi nhỏ và ổn định lại một chút.
Trời tối rất nhanh. Đám lửa trại mỏng manh lung lay chập chờn trong cơn gió lạnh, lúc sáng lúc tối như thể sẽ tắt bất cứ lúc nào. Mọi người chán ngắt ngồi quanh đống lửa, không khí nặng nề. Cơm chiều giống y hệt cơm trưa, ăn chút gì đó đơn giản, giải quyết cái bụng rỗng đang kêu gào là đủ.
“Ngày mai, chúng ta đi thành phố C.” Cơm nước xong xuôi, Hàn Nguyên dùng cành củi đốt thành than làm bút, vẻ ra vài đường đơn giản trên đất, đánh vỡ bầu không khí nặng nề.
“Ba, e rằng không được đâu.” Hàn Sơ xem đường đi, cất tiếng nói: “Không nói đến chuyện thành phố C có chịu thu nhận chúng ta hay không, chỉ riêng lộ trình dài, xăng không đủ đã khiến chúng ta khó khăn rồi, càng huống hồ đường đến thành phố C còn phải đi qua thành phố F – nơi đã từng bị Chính Phủ thanh trừ, nơi đó có không biết bao nhiêu là Zombie sống sót sau trận ném bom nguyên tử nữa, chỉ với mấy người chúng ta mà muốn từ trong bầy Zombie lao ra, chẳng khác nào đốt đèn lên trời, căn bản là chuyện không tưởng!”
Hàn Nguyên nhìn vẻ mặt khác nhau của từng người, cúi đầu im lặng. Vấn đề này ông không phải là chưa từng nghĩ qua, nhưng bây giờ còn sự lựa chọn nào khác sao?
“Chẳng lẽ ngoài thành phố C ra, thì không còn nơi nào khác có thể đi sao?” Chu Lâm giành nói trước.
“Chúng ta còn có những thành phố khác để chọn à?” Hàn Nguyên nhìn cô ta, hỏi ngược lại.
Chu Lâm nhất thời im miệng, cô ta bất mãn nhưng vẫn lúng túng cười, nói: “Chỉ là…chỉ là không nên đi chịu chết mà…” Biết núi có hổ mà vẫn còn lao vào, chẳng phải là tự tìm đường chết à! Theo cô ta, ở lại công xưởng bỏ hoang này thì còn an toàn chút. Ba thật đúng là hồ đồ!
Hàn Nguyên nhất thời cảm thấy không ngờ. Cái gì gọi là đi chịu chết chứ? Đây là cuộc đời, nếu không cầm mạng ra mà cược, thì tìm đâu ra đường sống? Cô con dâu này quá yếu ớt, cô ta cho rằng bây giờ vẫn còn là xã hội hòa bình sao? Không đi đánh cuộc một lần, chẳng lẽ cứ ngồi yên chờ chết?
“Xung quanh thành phố C đều là những thành phố bị lây nhiễm nghiêm trọng, tuy rằng hiện tại cũng thành đống đổ nát rồi, nhưng mà Zombie ở chỗ đó tuyệt đối không phải là thứ chúng ta có thể chống lại đâu.” Dư Chi buồn rầu nói. “Ba, con thấy chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ càng lại đi.” Hàn Sơ đề nghị.
“Không thương lượng nữa.” Hàn Nguyên thấy mọi người còn do dự, liền đứng phắt dậy, mạnh mẽ nói: “Cứ theo lời tôi nói mà làm, trong cái nhà tay tôi mới là chủ gia đình!”
Vừa dứt lời, những ánh mắt tức giận bất bình pha lẫn oán hận nhè nhẹ liền hướng về phía ông, Hàn Nguyên lạnh lùng nhìn Chu Lâm.
“Ba…” Diệp Man thấy rõ sự bất mãn của người nhà, do dự lên tiếng, nên nói cho họ cô có không gian hay không đây? Tuy không biết có thể mang người khác vào trong hay không, nhưng Zombie vào được thì những người khác chắc cũng thế ha. Không gian tùy thân này tuy điên khùng một tí, nhưng vẫn có thể cứu mạng lúc mấu chốt. Nếu nói ra thì mọi người sẽ yên tâm hơn một chút.
“Man Man, con đừng nói nữa, bây giờ ba không muốn nghe gì hết, ngày mai chúng ta sẽ lên đường.” Lời Diệp Man nói còn chưa thốt ra liền bị Hàn Nguyên ngắt, khóe mắt ông mang vẻ mệt mỏi, nói dứt khoát.
Diệp Man há miệng muốn nói tiếp, nhưng những người khác hình như tinh thần cũng không tập trung lắm, rõ ràng không muốn nghe thêm gì nữa, Diệp Man nghĩ nghĩ, thấy chuyện mình có không gian cũng không vội nói lắm, lần sau tìm cơ hội nói lại cũng được, nên dứt khoát im lặng luôn. Lúc này đây Diệp Man vẫn chưa phát hiện ra, lòng người khó đoán, một khe hở đã xuất hiện giữa gia đình này, mà khe hở đó dần dần sẽ chậm rãi phát triển thành một cái vực sâu không lường được…
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
501 chương
61 chương
172 chương
24 chương