Mạt Thế Bảo Hộ
Chương 16 : 16
Sau khi màn đêm buông xuống, đàn Zombie đồng loạt chạy ra khỏi những căn phòng chúng đã trốn vào ban ngày, lắc lư tập tễnh du đãng bên trong thành phố hoang tàn, trên các ngã từ đường tìm kiếm thức ăn không biết mệt mỏi.
Đêm tối, bữa tiệc thịnh soạn dành cho chúng nó chỉ vừa mới bắt đầu.
“Grào ——” đột nhiên, một tiếng gào phá vỡ màn đêm yên lặng, đàn Zombie dừng bước, mờ mịt nhìn xung quanh. Trong bóng đêm lạnh lẽo, từng đôi mắt đỏ tươi như máu chớp tắt chớp tắt tỏa ra ánh sáng đỏ khiến người ta rùng mình. Ngay sau đó, dường như đàn Zombie phát hiện ra gì đó, chúng đồng loạt phát ra tiếng ừng ực trong cổ họng, giống như tiếng dã thú hưng phấn kêu lên khi thấy con mồi vậy, còn đôi mắt đỏ của chúng thì tràn ngập màu máu cuồng nhiệt — đó chính là sự cuồng nhiệt khi cảm nhận được mùi thức ăn tươi.
Tiếng gào thét hưng phấn và ghê rợn đọng lại thật lâu, kéo dài không dứt. Đêm khuya trong phút chốc bỗng thật im ắng, ngay cả tiếng côn trùng vốn thường ngày sinh động nay cũng mất tăm mất tích, trong bóng đêm vắng lặng, vầng trăng sáng cũng trên trời dường như cũng nhiễm màu đỏ rực bất thường.
Tiếng gào còn chưa dứt, đàn Zombie bỗng như xác định được phương hướng, không còn lảng vảng xung quanh nữa mà đồng loạt chỉnh tề thong thả tiến về hướng Nam. Trên đường không ngừng có thêm thành viên từ các hướng khác nhập vào đội ngũ săn mồi này, khiến nó càng không ngừng bành trướng. Lúc này, nếu như có người ngồi trên máy bay nhìn xuống, sẽ hoảng sợ phát hiện, một bầy trăm vạn con Zombie đông nghịt như kiến đang không ngừng chậm chạp tiến về một phía không biết mệt mỏi.
Mà phương hướng đó, rõ ràng là dẫn tới…thành phố B.
Giờ phút này, một mối nguy cơ khổng lồ đang lặng lẽ hình thành.
Mười một giờ bốn mươi phút theo giờ Bắc Kinh.
Hàn Nguyên nhíu mày im lặng xem hình ảnh từ máy quay truyền tới máy tính, ông tùy ý rút một điếu thuốc đưa lên miệng, ánh mắt lạnh băng. Lúc Diệp Man vội vàng chạy tới liền nhìn thấy ánh mắt ấy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sát ý lạnh lẽo như vậy từ trên người ông.
“Ba ơi, xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Hàn Nguyên nhìn cô không nói, dùng ánh mắt ra hiệu cô đến ngồi trước máy tính.
Diệp Man ngây người, làm theo trong vô thức, ánh mắt rơi vào hình ảnh truyền tới từ camera.
Trong bóng đêm, có hai bóng dáng thoăn thoắt trèo tường vào torng, nhẹ nhạng nhảy xuống đất. Ánh trăng chiếu ra hai khuôn mặt đàn ông xa lạ. Bọn chúng cầm súng trong tay, cẩn thận vừa ẩn núp vừa chậm rãi lẻn vào trong biệt thự.
“Đợi đã.”
Tên phía trước bỗng dừng chân, tầm mắt nhìn về phía vườn rau xanh um tươi tốt, chửi một câu: “Chúng ta ở ngoài ăn đói mặc rách, nhà họ Hàn này thì ngon rồi, quả thực là ăn mặc không lo tự cung tự cấp ha.” Trong giọng nói rõ ràng lộ ra vài phần ghen ghét: “Mẹ kiếp, chủ nghĩa tư bản!”
Rau củ trong vườn được A Bố tưới nước trong không gian, nên phát triển nhanh chóng, chỉ có nửa tháng đã kết trái nho nhỏ, cải thìa cải trắng thì cao tới mấy chục centimet, đung đưa trong gió, từ xa nhìn lại thật mơn mởn tươi ngon.
“Mày hâm mộ làm gì! Dù sao đống đồ đó cuối cùng cũng rơi vào tay chúng ta thôi.” Tên kia cười lạnh hai tiếng, đè thấp giọng nói: “ Nhanh lên, phải đem người giải quyết trước. Lão già họ Hàn không đơn giản, hắn có người trong Chính Phủ, đồ ăn trong nhà không chỉ có một chút vậy đâu, tao nói trước, lần này hành động tuyệt đối không được sơ suất để lại nhân chứng sống, nếu không bọn chúng mà tỉnh lại, chúng ta tuyệt đối không có trái ngon để ăn.”
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện chính.”
“Vậy thì tốt, chia nhau ra hành động thôi.” Hai người nhìn nhau gật đầu, sau đó, chỉ thấy hai bóng đen chợt lóe rồi biến mất. Đồng thời một camera khác truyền tới hình ảnh, hai tên đàn ông chậm rãi men theo tường, cảnh giác nhìn xung quanh, đột nhiên chúng xoay người lăn một vòng rồi núp sau ghế sô pha, một kẻ đi đến một cánh cửa phòng đóng chặt trong phòng phòng khác, một kẻ khác nhanh chóng nắm tay vịn cầu thang, nhẹ nhàng nhón chân, cố gắng không phát ra tiếng động, nhanh chóng biến mất đằng sau cầu thang.
Cùng lúc đó, camera trang bị ở lầu hai liền chiếu ra hình ảnh hao kẻ xâm nhập.
“Thứ đáng chết.” Hàn Sơ nhìn chằm chằm mấy tên đàn ông lạ mặt mang ý đồ bất chính trong màn hình, đáy mắt lộ vẻ tức giận, cả người cứ như cây thuốc nổ, nóng nảy tới mức chỉ đụng vào một tí là nổ ngay: “Muốn giải quyết chúng tao à? Buồn cười, muốn thì phải hỏi xem súng trong tay tao có đồng ý không đã!” Nói xong liền nổi giận đùng đùng muốn lao ra.
“Đợi đã.” Hàn Nguyên bất thình lình chặn lại nói, “Nóng tính như vậy làm cái gì? Đến khi nào con mới sửa được cái tính dễ kích động này hả?”
“Ba, chẳng lẽ cứ để bọn chúng vơ vét tới cửa như vậy à? !” Hàn Sơ nghiến răng nghiến lợi phản bác.
Hàn Nguyên nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, tựa như băng đá, khiến Hàn Sơ ngẩn ra, nội tâm dâng lên nỗi e sợ, lòng bàn chân như dính chặt vào đất không thể nhúc nhích được mả may.
“Xem ra, đám người này đã rình rập chúng ta từ lâu.” Hàn Nguyên lạnh nhạt nói: “Có thể tàng trữ súng ống, nếu không phải xã hội đen thì cũng là người của Chính Phủ.” Hàn Nguyên đứng dậy khỏi ghế, thở dài, bọn họ có đầy đủ đồ ăn đã khiến người ta ghen tức, bây giờ đã không còn luật pháp ràng buộc, không biết bọn họ sẽ còn gặp phải bao nhiêu nguy hiểm nữa đây. Nhưng mà rời khỏi đây là chuyện không thể, bên ngoài toàn là zombie, so với chỗ này cũng chưa chắc là an toàn hơn. Còn nếu chọn ở lại đây, ít ra đấu với người họ vẫn còn nhiều cơ hội thắng hơn là đấu với Zombie.
“Ba ơi…”
Mắt Diệp Man đỏ lên khi nhìn Hàn Nguyên, mặt cô lạnh lùng, tay không tự chủ được mà mò vào trong túi áo khoác, nắm chặt lấy đồ vật trong đó. Cảm giác khi vuốt ve súng lục cũng không tốt đẹp chút nào, nhưng có thể khiến cho tâm trạng đang buồn bực của cô ổn định lại.
“Con yên tâm chờ ở đây, ba với anh con đi giải quyết hai tên đó.” Hàn Nguyên vỗ vai cô an ủi, “Con cứ yên tâm, mấy tên đó ba còn chưa để vào mắt đâu.”
Nói xong, liền liếc mắt ra hiệu cho Hàn Sơ từ lâu đã không nhịn nổi muốn lao ra, gọi hắn đi ra ngoài. Hàn Sơ thả lỏng gân cốt, liếm liếm môi, nói bằng giọng hung ác: ” Anh vẫn chưa trải nghiệm cảm giác giết người đâu, không biết có gì khác so với giết Zombie đây…” Hàn Nguyên quay đầu liếc hắn cảnh cáo, hắn lập tức im lặng.
Trên màn hình máy tính nhanh chóng xuất hiện hình ảnh hai người.
Diệp Man nhìn hình ảnh được truyền đến màn hình, càng xem càng đứng ngồi không yên. Đúng lúc đó, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến, choang một tiếng, cô vô tình hất vào cái cốc trên bàn, nước trà trong cốc tràn ra.
Không được, sao cô có thể an tâm ngồi yên trong này chờ tin tức được chứ?
Diệp Man đột nhiên đứng lên, cảm giác bất an nói không nên lời trào dâng trong lòng, cô nhanh chóng đi ra khỏi tầng hầm, thẳng tiến tới chỗ ga-ra. Dưới ánh trăng mông lung, từng cái cây đổ bóng vặn vẹo, Diệp Man linh hoạt di chuyển đến chỗ góc chết nơi camera không thể chiếu tới, rồi xoay người bước vào ga-ra. Ga-ra là nơi duy nhất không có camera, bởi vì nó không cần thiết. Bây giờ các nguồn năng lượng đều rất khan hiếm, trong thành phố B từ lâu đã không còn cung cấp xăng nữa, vì làm gì có ai dám rời khỏi thành phố B vào lúc này cơ chứ, ô tô bây giờ chỉ là thứ đồ trang trí mà thôi.
Trong garage, nằm song song hai ba chiếc ô tô bóng loáng dưới ánh trăng. Ánh mắt Diệp Man dừng trên chiếc xe màu bạc, nhất thời thở phào, cô do dự trong chốc lát, liên tưởng đến cảm giác nguy hiểm mà mình đã cảm thấy, xét thêm cả trực giác chính xác một cách biến thái của mình, cô liền vung tay thu chiếc xe và trong không gian.
Nghiêng đầu suy nghĩ, lại lấy xăng trong không gian ra đổ đầy hai chiếc xe còn lại. Làm xong hết thảy, Diệp Man mới nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất. Khi cô một lần nữa quay trở lại trước màn hình máy tính, thì cha con Hàn Nguyên và Hàn Sơ cũng cùng lúc giải quyết xong hai kẻ đột nhập, hợp sức ném thi thể ra bên ngoài.
Nhìn thấy hai cha con đã chậm rãi quay về, cuối cùng Diệp Man cũng hoàn toàn thả lỏng, cô ngả người ra sau, dựa cả cơ thể vô lực vào ghế dựa mềm mại. Lúc này đã là hơn một giờ sáng. Lần này xem như may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng mà ý nghĩ chỉ mới qua, Diệp Man đột nhiên hết hồn, trong camera, phía trên bên phải đầu cầu thang lầu hai xuất hiện một bóng đen. Bóng đen chỉ xuất hiện trong giây lát rồi biến mất, sau đó liền xuất hiện trong một cái camera khác.
Cơ thể không chân lớn cỡ nắm tay linh hoạt quẹo trái rẽ phải, thân hình núc ních màu xành chỉa đầy gai nhọn, nó trốn trong góc khuất hành lang, thừa dịp cha con Hàn Nguyên không chú ý liền lủi xuống cầu thang, bộ rễ vươn dài ra nhanh như chớp treo phía dưới cầu thang, không hề nhúc nhích, cứ như đèn chùm vậy.
Đúng vậy… đó chính là A Bố!
Bây giờ ư, A Bố nó muốn làm cái gì vậy? Chẳng lẽ nó đã phát hiện ra điều gì rồi?
Cho đến tận bây giờ, thứ duy nhất khiến A Bố cảm thấy hứng thú chỉ có…Ngay sau đó Diệp Man bật dậy khỏi ghế.
“Ba, làm sao vậy?”
Dường như cùng lúc, Hàn Nguyên cảm thấy gì đó nên dừng bước, cảnh giác nhìn về phía sau.
“Không có gì.” Hàn Nguyên đứng ở trên bậc thang kiểm tra bốn phía, không có bất kỳ điều gì khác thường, tựa như âm thanh rất nhỏ lúc nãy chỉ là ảo giác của ông thôi vậy. Nội thất trong phòng khách cũng không có khả năng che giấu được người nào, chỉ cần vừa nhìn thì sẽ phát hiện ngay.
Cảm giác không có gì là không đúng có, xem ra là do ông đã quá nhạy cảm rồi.
“Ba, chuyện giải quyết xong rồi ạ?” Ngay sau đó, lối vào tầng hầm truyền đến tiếng động, Diệp Man lập tức khẩn trương nhìn sang.
“Man Man, trở về ngủ một giấc đi.” Hàn Nguyên về đến tầng hầm, thấy khuôn mặt Diệp Man không giấu được vẻ mệt mỏi, liền nhẹ nhàng “ừ” một tiếng rồi nói.
Diệp Man lắc đầu: “Ba, trời cũng sắp sáng rồi. Ba với anh đi nghỉ ngơi đi. Từ giờ tới sáng để con canh cho.”
Hàn Nguyên thấy cô kiên quyết cũng không khuyên thêm nữa, vỗ vai cô, dặn dò vài câu, để cô đừng cố quá, mệt mỏi thì đi ngủ sớm, sau đó cùng Hàn Sơ trở về phòng.
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
501 chương
61 chương
172 chương
24 chương