Mật Thám Thiếu Niên

Chương 2 : Đồ đệ cố nhân

Ta đứng bình ổn trước bàn, ánh mắt đặt tại phần điểm tâm sáng trước mặt Kiều lão Tam, nhìn Tiêu Nặc mỉm cười, nói: "Người này thật hung dữ, dọa ngươi nhảy dựng, có phải không?" Tiêu Nặc gật đầu, nét trẻ con trên mặt hiện rõ biểu tình vẫn còn sợ hãi trong lòng. "Vậy nên ngươi mới muốn ông ta mua bữa điểm tâm sáng như thế này, có phải không?" Ta lại hỏi, ánh mắt như chớp như không quan sát hắn tỉ mỉ. Trong mắt Tiêu Nặc xuất hiện một vẻ mê hoặc: "Tỷ tỷ đang nói cái gì thế? Không phải là đệ ép buộc ông ấy mua, là mẹ đệ từng nói chỉ cần người ở bên trong đại đường ngồi xuống thì nhất định phải ăn cơm..." "Kim lão bản cũng ngồi, vì sao ngươi không đưa cho ông ta một phần đi?" "A? Cái này..." Tiêu Nặc ngẩn người, ngồi vào một bên ghế tựa ôm lấy đầu, "Đúng vậy, hẳn là cũng nên cho ông ấy một phần luôn mới đúng." "Còn có, ngươi hiện tại cũng ngồi xuống, ngươi có phải cũng nên ăn một phần hay không?" Tiêu Nặc sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên, xua tay nói: "Không không không, đệ không thể ăn! Mẹ đệ bảo, điểm tâm sáng là bán cho khách, như vậy mới có thể kiếm được tiền, nếu để người trong nhà ăn sẽ lỗ vốn!" Mọi người phát ra tiếng cười trộm. Ta hơi nhíu mày, chẳng lẽ hắn thật sự như lời sư phụ nói là kẻ... Nhưng mà, một người thiếu niên thanh thanh tú tú như vậy, lại có hai bậc song thân kinh tài tuyệt diễm nhường đó, làm sao có thể a? Ta quyết định thử hắn thêm lần nữa, liền cũng ngồi xuống, hỏi: "Tam công tử, nếu ta muốn bái kiến lệnh tôn, ngoài việc giao tiền mua ngọc bài ra, còn có phương pháp nào khác nữa hay không?" "Có a." Hắn trả lời cực nhanh, "Chỉ cần tỷ cạo trọc đầu, rồi khoác lên người một bộ hồng y là được." Chung quanh nhất thời nổi lên một tràng thanh âm kinh ngạc. Tiêu Nặc giải thích nói: "Lần trước có lão bá bá trọc đầu đến, không mua ngọc bài, Kim đại thúc cũng dẫn ông ấy đi gặp cha đệ." Kim Nhất Đấu xấu hổ ho khan hai tiếng nói: "Tam thiếu gia, người nọ là Thiếu Lâm phương trượng đại sư." "Phải không?" Tiêu Nặc ngẩn ngơ, cực kỳ ngượng ngùng nhìn ta cười cười, "Vậy tỷ lận trên lưng mấy cái túi vải đi, cha đệ cũng sẽ gặp." Kim Nhất Đấu tiếp tục hổ thẹn: "Tam thiếu gia, kia là Cái Bang bang chủ." "Như vậy a..." Tiêu Nặc dường như cũng không nản lòng, cổ họng lục khục hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, lớn tiếng nói: "Đúng rồi, tỷ tỷ! Tỷ đầu chải thẳng búi tóc tròn, thân bát bảo yếm lụa thêu hoa, chân mang hài ngọc trai xâu chỉ bạc, trang điểm xinh xắn đẹp đẽ, cha đệ chẳng những sẽ chịu gặp tỷ, biết đâu còn có thể rất cao hứng." Kim Nhất Đấu kinh ngạc quay đầu hỏi hắn: "Tam thiếu, người này là ai thế? Tôi không nhớ rõ từng có một vị khách như vậy cầu kiến lão gia a." "Mẹ ta đó." Tiêu Nặc thần thái sáng láng trả lời, mọi người lại đen nửa bên mặt. Ta trầm mặc một lát, quyết định buông tha, từ trong mình lấy ra một hộp gỗ mun nhỏ, xoay người hướng Kim Nhất Đấu nói: "Nếu là vật này, không biết có thể được ngoại lệ?" Kim Nhất Đấu hai tay tiếp nhận, mở nắp hộp, rút ra bên trong một chiếc khăn gấm vuông. Đợi ông ta thấy rõ ràng chữ thêu trên khăn, sắc mặt nhất thời thay đổi, cực kỳ cẩn thận nhìn lại ta: "Cô nương tôn tính đại danh?" "Phong Thần Hi." Ta nhàn nhạt nói, "Ta không cha không mẹ, lấy theo họ sư phụ." Kim Nhất Đấu phun ra một hơi tức giận: "Hóa ra là đồ đệ cố nhân." Đồ đệ cố nhân... Ta phóng tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ đang mở, nhìn ra phía phương xa, chân trời ráng hồng tựa gấm vóc, cảnh sắc tươi đẹp nở rộ, thế nhưng đoạn chuyện cũ phủ đầy bụi kia rốt cuộc cũng bởi vì câu này lộn trở lại. Ba mươi năm qua, thương hải tang điền. Kim Nhất Đấu cứ nhìn ta đăm đăm vài lần, mới đóng lại nắp hộp, giao cho Tiêu Nặc nói: "Như vậy đi tam thiếu, tôi hiện tại hết cách không thể phân thân ra được, đành làm phiền thiếu gia mang vị cô nương này đi gặp thành chủ." Phút cuối cùng lại dặn một câu: "Ngồi xe ngựa mà đi." "Ờ." Tiêu Nặc ngoan ngoãn nghe lời ra khỏi cửa, còn phía sau truyền lại âm thanh khe khẽ: "Không thể nào? Hắn thật là Tiêu Tam công tử?" "Tiêu lão gia tử cả đời anh dũng, hai vị đại công tử cũng là nhân trung long phượng, không nghĩ tới tiểu nhi tử này lại như vầy, như vầy a..." Lời còn chưa dứt liền biến thành một cái thở dài thật dài. Ta cũng không khỏi thầm than. Từ lúc trước khi xuất phát, sư phụ đã nhắc đến với ta, Tiêu Tả có ba người con trai, trưởng tử Tiêu Mạch dung mạo tuấn mỹ, tao nhã, xử sự trầm ổn lão luyện, vốn được xưng danh Gia Cát; thứ tử Tiêu Tiệm kiếm pháp cực cao, không thua gì cha, được giang hồ nhân sĩ công nhận là trẻ tuổi tài cao trong giới võ lâm; chỉ có riêng tiểu nhi tử này, cả ngày đi lòng vòng, không học vấn không nghề ngỗng, mà lại vĩnh viễn giống như đứa nhỏ không lớn, vô luận giáo dưỡng thế nào đều không thành công. Sư phụ ơi sư phụ, rốt cuộc người bảo con làm sao xử lý phiền toái này đây? Lúc này vị tam thiếu vô tích sự kia đã nhảy lên xe ngựa, vui vui vẻ vẻ hướng về phía ta vẫy tay hô: "Tỷ tỷ, mau lên xe đi, đệ đưa tỷ về nhà." Ta theo lời lên xe, vó ngựa tức tốc lướt băng băng, hai bên phong cảnh giống như lao xẹt qua, chỉ một lúc sau liền ra khỏi Trấn Trăm Dặm. Bên đường xuất hiện đỉnh núi, ta vừa ngẩng đầu nhìn, không khỏi thở nhẹ thành tiếng: "Kia là cái gì?" Chỉ thấy trên vách núi đen hiểm trở như đao tước, liếc sơ cũng có thể thấy được bích họa hoa văn đỏ, không biết đã trải qua bao nhiêu mưa gió, lại vẫn như cũ sắc thái tiên diễm. Tại đây cạnh bích họa một chút, rõ ràng treo một đám quan tài màu nâu, số lượng đại khái hơn mấy trăm hòm. Tiêu Nặc đáp: "Đây là hòm treo Bặc Nhân, trông rất là hay phải không? Vừa không đụng trời lại không chạm đất, có cảm giác như ‘Trời đất mênh mang, duy mình ta lửng lơ ngoài thế sự’. Đệ chết cũng muốn được mai táng như vậy a!" "Bặc Nhân?" "Phải đó, chính là bộ lạc ở tại thâm sơn này, cha đệ nói lịch sử của bọn họ khả năng so với chúng ta còn lâu đời hơn ấy." "Ngươi gặp qua bọn họ rồi?" "Đương nhiên. Bọn họ tuy rằng không thích cùng người ngoài giao tiếp, nhưng Thành Trăm Dặm thì ngoại lệ, bởi vì bọn họ muốn mời chúng ta giúp bọn họ treo quan tài. Tỷ tỷ xem, cái này tương đối thấp, bên trong là táng người thường, do đệ tử Thành Trăm Dặm đi treo; còn mấy cái cao nhất kia, bên trong là táng tộc trưởng Bặc Nhân cùng vật hiến tế, nhưng là chính cha đệ tự mình treo lên nha. Ngoại trừ ông ấy, không ai có thể phi cao như vậy!" Trong lòng ta âm thầm hồi hộp. Hắn vừa chỉ mấy cổ quan tài kia, nằm trên vách núi đen cao trăm trượng, hơn nữa vô luận là từ trên đi xuống hay từ dưới đi lên cũng khó có khả năng, phải là khinh công ra sao, mới có thể làm được? Khó trách sư phụ tự phụ cả đời, nhưng chỉ duy đối Tiêu Tả lại có rất nhiều kiêng kị. Nghĩ lại một lát, chợt thấy không thích hợp, liền hỏi: "Ngươi vừa rồi nói bọn họ lịch sử đã lâu, Thành Trăm Dặm lập bất quá được trăm năm, vậy trước khi Thành Trăm Dặm xuất hiện, bọn họ làm thế nào treo quan tài?" Tiêu Nặc bĩu môi, nói: "Cũng đúng thôi. Trước kia không có Thành Trăm Dặm, bọn họ đều phải tự bản thân trèo lên sườn núi đem quan tài treo lên. Nhưng rồi từ lúc bọn họ gặp tổ sư gia gia của đệ, nha, chính là Bách Lí Văn Danh, phát hiện ông có thể bay lượn như chim, Bặc Nhân sẽ không còn chịu vất vả như vậy. Đến hiện tại, bọn họ đến một người treo quan tài còn không có. Ai, thật sự là thế hệ sau không bằng thế hệ trước... Tỷ tỷ nói thử xem, mấy trăm năm nữa có khả năng người ta đến chạy bộ cũng không được không?” Ta lắc đầu tỏ vẻ bản thân không nghĩ tới vấn đề xa như vậy, mà Tiêu Nặc lại thoáng nở nụ cười, hướng ta nháy mắt nói: "Đệ nghĩ đám hậu nhân này nhất định sẽ rất kỳ quái, có lẽ còn có thể có một đám người chuyên môn đến nghiên cứu này nọ kiểu như hòm treo làm sao treo lên được, là ai đem chúng phóng lên... Ha ha, mắc cười quá đi!" Ta cũng cười cười, mà không đáp lời. Tiêu Nặc tự động mất hứng thú, cũng trầm mặc lại, một lát sau, rốt cuộc không chịu ngồi yên, liền mở hộp gấm lấy ra chiếc khăn lụa vuông kia, đọc nhẩm thành tiếng: "Uống rượu cất ba mươi năm, nhớ lại tư thế oai hùng khí độ của ngài. Chuyển lời thay tấm lòng cố nhân, cầu chúc thân thể kiện toàn sống lâu. Có biết không, biết không, thu này cây tử du vẫn như trước... Hóa ra là do Khuyết Như Mộng làm." Ta nhướng mày, xem ra vị tam thiếu này cũng không vô dụng giống như ta tưởng tượng vậy, ít nhất còn thông thạo thi từ. Ai ngờ ngay sau đó hắn liền lộ ra biểu tình cực kỳ sợ hãi nói: "Xong rồi, xong rồi... Khăn tay này để mẹ đệ nhìn thấy nhất định sẽ làm lớn chuyện, không ngờ tới cha đệ lại vẫn giữ mối quen biết suốt ba mươi năm với tình nhân cũ!" Ta thản nhiên nói: "Không phải tình nhân." "Không phải tình nhân, chẳng lẽ là địch nhân?" "Xem như đã từng đi." Tiêu Nặc cười nham nhở: "Tỷ tỷ gạt người, địch nhân biết viết lá thư tình ý triền miên như vậy cho tỷ sao?" Tình ý triền miên? Ta lắc lắc đầu, không muốn nói tới nữa, thẳng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Xe ngựa không biết khi nào đã tiến vào trong một khoảnh rừng trúc rậm rạp, phóng mắt nhìn đi, hai bên đều là thúy trúc diêu phong, tre nứa như cọ, chỉ mới có nhìn thôi, đã thấy khuynh đảo, đặt mình vào trong đó, bừng tỉnh bởi lục sắc hải dương vây quanh, cũng không biết khi nào mới có thể đi đến tận cùng... Chẳng lẽ Thành Trăm Dặm nằm quanh đây, ngay tại vùng hồ trúc này? Nếu quả thật là như vậy, ban đầu người lập thành đã chọn ra một nơi xinh đẹp nhường này, mà lại cận kề thâm sơn cùng cốc ít người lui tới, thật sự vừa có thể thưởng thức cảnh đẹp như tranh lại có thể bảo đảm tính cẩn mật an toàn. Đá lửa chợt lóe sáng, một ý tưởng nhảy ra trong đầu ta——Trên nước có thành, mang tên Trăm Dặm——từ "Nước" này, phải chăng không phải là hồ nước, nước biển, mà là chỉ hồ trúc? Ta không phải kiểu người thích võ đoán lung tung, chẳng qua tuy rằng hiện tại Thành Trăm Dặm đã không giống năm đó thần bí như thế, nhưng liên quan tới vị trí thành trì cụ thể, vẫn như trước là bí mật lớn nhất trên giang hồ... Làm chuyện bí ẩn vậy, dù là ai cũng không thể không nổi lên một chút tò mò. Ngay lúc đó, xa phu đột nhiên cất cao giọng nói: "Căn cứ thành quy, đoạn đường phía dưới không tiện tham quan, thỉnh khách quý đóng cửa sổ." "Đến đây đến đây." Tiêu Nặc khép cửa lại, ánh sáng bên trong xe chợt trở nên tối. Ta khẽ đẩy tay vào vách, xe ngựa này đúng là lấy sắt nguyên chất chế thành, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người từ bên ngoài đóng lại, chẳng lẽ không phải muốn trốn cũng trốn không thoát sao? Cứ như vậy, ta cùng Tiêu Nặc ở trong một mảnh tối đen, chỉ cảm thấy thân xe kinh hoảng, ước chừng đi độ một nén hương, từ từ dừng lại. Cửa xe tự bật ra ngoài, hóa ra đã đứng trước phòng khách tại một tòa phủ đệ. Một âm thanh chậm rề rề truyền tới: "Hoan nghênh tam thiếu gia về nhà. A Bất, mau thay quần áo cho thiếu gia; A Hứa, mau đổi giày cho thiếu gia; A Biến, mau chải đầu cho thiếu gia; A Tâm, mau rửa tay cho thiếu gia." Trong lúc nói chuyện, một bàn tay đưa ra kéo hắn xuống xe, bốn gia nhân bận thanh y nhất tề xúm lại, chỉ thấy quần áo không thấy mặt mũi đâu. A Bất A Hứa A Biến A Tâm——Bất Hứa Biến Tâm? Không được thay lòng đổi dạ? Loại tên cổ quái này, vừa nghe liền biết là Tiêu phu nhân đặt cho, khó trách sư phụ thường nói, luận đến cổ linh tinh quái, trên đời này chỉ sợ không có người so được với vị Cung đại tiểu thư kia. Bất quá chỉ trong chốc lát loay hoay, các gia nhân tản ra, Tiêu Nặc bộ dáng đã từ một gã điếm tiểu nhị biến thành hậu duệ quý tộc công tử. Một ông lão lục tuần vận trái phải tử bào đi tới, nhìn hắn từ trên xuống dưới đánh giá một phen, gật đầu nói: "Được rồi, với cái dạng này hẳn là có thể đi gặp phu nhân." Lại xoay người về hướng bốn gia nhân thanh y kia nói: "Đưa đây." Bốn gia phó mỗi người ngoan ngoãn trình lên một thỏi bạc vụn. Tiêu Nặc tò mò hỏi: "Tài Bá, hôm nay phát tiền công sao? Trước kia không phải là lão phát cho bọn hắn tiền à, hôm nay thế nào biến thành bọn hắn cho lão vậy?" Tử bào lão nhân Tài Bá cung kính trả lời: "Hồi tam thiếu gia, đây không phải là tiền công, là bạc cược." "Bạc cược?" "Lão nô cùng ‘Bất Hứa Biến Tâm’ bọn hắn đánh đố, xem tam thiếu gia có thể làm điếm tiểu nhị được bao lâu, lão nô đã cược thiếu gia hôm nay trở về." Tiêu Nặc lập tức lộ ra một bộ dáng thật xấu hổ, đối Bất Hứa Biến Tâm tứ nô nói: "Bởi vì ta muốn dẫn này vị tỷ tỷ về nhà, cho nên... Các ngươi nhất định cược ta có thể làm chừng ba ngày, có phải không?" "Hồi tam thiếu gia." Tài Bá đánh gãy hắn, "Bọn hắn chính là cược thiếu gia đêm qua sẽ trở về." "..." Tài Bá đem tầm mắt chuyển tới trên người ta: "Vị cô nương này muốn gặp thành chủ sao? Thành chủ hiện tại có khách quý, tạm thời không có cách nào khác gặp cô." Tiêu Nặc hỏi: "Khách quý nào cơ?" "À, vị khách quý này nhắc đến thì dài dòng. Hắn là nghĩa tử của võ lâm minh chủ đời trước, nhưng nói là nghĩa tử, kỳ thực là cháu, bởi vì minh chủ dưới gối không con, cho nên em gái minh chủ đưa lại làm con thừa tự cho ông ấy. Nói tới vị em gái minh chủ kia, tam thiếu gia có từng nghe qua một câu nói như vậy? Tuyệt đại hữu giai nhân, nhất tiếu khuynh võ lâm chính là nói bà. Đương nhiên, câu nói kia nguyên bản vốn là nói Lí phu nhân của Hán Võ Đế, Lí Ương Ương thật đúng là nữ nhân thông tuệ, đáng tiếc kỳ nghệ kém một bậc, cuối cùng vẫn không thể đấu lại Vệ Tử Phu..." Sau đó lại nghe lão từ Vệ Tử Phu nói đến Võ Tắc Thiên, lại nói đến thái tử Hoằng luyến đồng, trải qua phân tích nhận xét câu chuyện về nam sắc, cuối cùng tổng kết: "Vị Trình Tất Minh công tử kia, chính là võ lâm đệ nhất mỹ nam nức tiếng." Ta rốt cục cũng có thời gian rảnh để lên tiếng: "Vậy có thể bái kiến thành chủ phu nhân một chút được không?" "Có thể a, để đệ đưa tỷ đi!" Tài Bá còn chưa kịp nói, Tiêu Nặc liền một phen kéo ta, nhanh như chớp chạy ra phòng khách. "Tam thiếu, tam thiếu..." Phía sau truyền đến tiếng Tài Bá la lên, "Cậu chưa hỏi lão nô xem phu nhân ở đâu mà? Cậu không hỏi làm sao có thể biết phu nhân ở đâu chứ? Cậu không biết phu nhân ở đâu làm thế nào mang kia vị cô nương đi được... Ai nha, quên đi, vẫn là để lão nô nói cho cậu vậy, cậu còn nghe gì không——phu nhân đang ở nhà ăn."