Mật Thám Phong Vân

Chương 14 : Thân phận đầu tiên

Chào gà rút cục nấu xong. Ngô cô nương hóa ra cũng biết cách lấy cháo ra bát, bằng không Lăng Phong sẽ nghi ngờ trí lực của nàng ta có vấn đề. Lăng Phong cũng không khách sáo, vừa húp vừa ăn như chết đói ba năm, thịt gà ngấu nghiến như hổ vồ mồi. Kiếp trước hắn nghiện nhất món này. Ngô cô nương ăn rất từ tốn, miệng nhỏ chúm chím từng muỗng, thịt cũng xé đến nhỏ không thể nhỏ hơn mới dám ăn. Ăn mãi còn chưa được một phần ba Lăng Phong đã làm xong ba bát lớn. - Cô không ăn ta ăn hết đấy nhé. - Ngươi cứ ăn đi, ta chỉ một bát này thôi. Lăng Phong vừa lấy nốt cháo vừa nói : - Ài, ta thừa nhận cô rất xinh đẹp nhỏ nhắn. Nhưng mà cũng không cần giữ gìn nhiều như vậy chứ? Cháo gà rất tốt cho sức khỏe đó, ăn nhiều một chút. Nàng lắc đầu cười. Đại ca ngươi đã đổ cả vào bát rồi, còn kêu người ta ăn nhiều cái gì đây. Lăng Phong lại tiếp tục đại chiến. Nàng thi thoảng liếc nhìn Lăng Phong, ban đầu nhíu mày với cách ăn uống sỗ sàng của hắn. Nhưng về sau, nàng đột nhiên dãn đôi mày ra cười mỉm. Mỹ nhân cười duyên, trời đất đổi màu. Chỉ tiếc Lăng Phong đang ăn, hắn không nhìn thấy cảnh đẹp này. Nàng chần chừ nhìn Lăng Phong một lúc, cố lấy dũng khí hỏi : - Ngươi ... tên là gì? Hai má nàng đã ửng đỏ. Lần đầu tiên nàng tò mò muốn biết về một nam nhân khác, bình thường bọn họ đều tự khoe ra từ đầu. - Lăng Phong. Lăng Phong đáp ngay, tên hắn cũng không có gì bí mật. - Ngươi ... là đầu bếp sao? - Đầu bếp? Cô nương đùa sao. Tại hạ là siêu nhân, nghề gì cũng có thể làm. - Siêu nhân? Ngô cô nương lại cười. Nàng không hiểu từ "siêu nhân", nhưng nàng thấy thoải mái kỳ lạ. Trước kia có rất nhiều tài tử thiếu gia bốc phét trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy vui vẻ kiểu này. Nàng lại dè dặt hỏi : - Lăng ... đại ca, ngươi ở gần đây à? Nàng không biết xưng hô thế nào với hắn. Xem ra thiếu gia công tử gì đó chắc chắn không phải. - Rất gần, Lăng phủ. - Ồ, là hạ nhân Lăng phủ? Lại còn họ Lăng, xem ra Lăng đại ca cũng có tí thân phận nha. Lăng Phong không đáp, hắn vừa hoàn thành bát cháo cuối cùng. Ngô cô nương bắt đầu rửa bát. Lăng Phong ngồi sau vừa ngắm nàng uyển chuyển, vừa chém gió. Tới đây đã lâu, vẫn chưa thực sự trò chuyện với ai thật thoải mái. Đám huynh đệ A Hùng A Quyền thì quá âm nhu. Mẫu thân cùng lão Mặc thì không dám nói nhiều sợ lộ thân phận. Vừa may gặp "người lạ" như này, thôi thì tiện thể. Dù sao đến từ kiếp sau, chuyện thời đại này thì đúng là hắn ngu thật, nhưng điều mới lạ vặt vãnh hắn vô cùng nhiều. Nàng ta vừa nghe vừa hỏi, không khí rất vui vẻ. Nữ nhân, một khi đã tò mò về một nam nhân khác, thì rất dễ rơi vào "thiên la địa võng". Nhất là khi xung quanh đang có một loạt nam nhân cùng một kiểu, tự nhiên lọt ra một người thú vị. Chẳng qua cũng thât thú vị, bình thường nữ nhân cổ đại nghe nói rất khép mình, làm thế nào cô gái này lại rất cởi mở, tiếp chuyện nam nhân nhanh như vậy. Thậm chí Lăng Phong thấy còn có điểm khá ... chuyên nghiệp. Nhoáng cái đã gần trưa, Lăng Phong nửa đùa nửa thật cười nói : - Thôi, không làm phiền mỹ nữ vụng về, ta phải về, kẻo bị trừ lương thì toi. Nói xong liền đi. Ngô cô nương nghĩ ngợi một lúc, nói với theo : - Ta ... tên Oánh Oánh. - OK, Ngô Oánh Oánh mỹ nữ. Lăng Phong quay lại cười, giơ tay làm động tác ok, tỏ vẻ đã biết. Động tác và câu chữ kỳ cục của hắn khiến Oánh Oánh đứng ngây ra một lúc, chờ Lăng Phong đi khuất, nàng mới nhoẻn miệng cười. Bỗng Oánh Oánh hơi ngạc nhiên nghĩ lại. "Hắn ... không biết tên ta? Cũng có thể do hôm nay ăn mặc thế này, lại có chút chật vật." Nàng tự nhủ, khuôn mặt đã một màu hồng nhạt. ... Cổ đại sĩ nông công thương, thương nhân là mạt hạng, còn thua nông dân hai bậc. Cho nên đã là thương nhân, kể cả có giàu nứt vách, bước ra đường căn bản không có bao nhiêu tiếng nói. Đụng phải sĩ tử, đặc biệt sĩ tử có danh phận thì càng cách biệt. Lăng gia cho dù làm giàu mấy đời, nhưng lúc nào cũng muốn con cháu trong nhà có người đi vào đường quan tước, kể cả làm một chức nhỏ bé ở cái xó nào đó. Nghe nói phải ba đời trước có một vị từng làm huyện thừa ở tận Kiếm Nam. Thế hệ này của Lăng gia đang trông chờ vào Nhị thiếu gia Lăng Hải. Lăng gia lần này gần như quyết tâm đổ vốn liếng cho tên này đi vào con đường làm quan. Nói đến "niềm hy vọng" Lăng Hải, tên này ở Tô Châu cũng có tí tên tuổi, cũng tự xưng "tài tử". Có điều chữ tài ở đây là trong "tiền tài", chứ không phải "văn tài" đi. Lúc này, Lăng Hùng đang ngồi trong thư phòng. Lăng gia cũng như bao nhà khác, bởi vì học đòi văn vẻ, có tiền cũng cố xây một cái phòng đọc sách, lại còn bỏ tiền kiếm vài bức tranh có giá đem về chưng cho có không khí. - Lão gia ... Là tiếng Phong quản gia. Lăng Hùng mắt lim dim dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi trả lời : - Chuyện gì? - Thằng nhóc kia muốn gặp ngài. - Ai? - Lăng Phong. - Thằng nhãi đấy thì có chuyện gì nói với ta? - Hắn nói chuyện của mẹ con hắn. - Vậy sao? Cho hắn vào đi. Lăng Hùng mở mắt, nhắc đến Lâm Nghi Anh lão mới tỉnh ra đôi chút. Mấy hôm nay gia tộc sinh ý bận rộn, lão cũng quên mất còn có chuyện này chưa dứt điểm xong. Lão liền giả vờ cầm bút lông lên viết gì đó. Lăng Phong đi vào thấy cảnh tượng giả tạo kia, suýt chút phun ra. - Nhị lão gia, ngài còn chưa mài mực. Lăng Hùng bị bóc mẽ, ho sù sụ. - Ta đang luyện tay, cũng không phải viết ra cái gì. - Ra vậy. Không nghĩ Nhị lão gia trông vậy còn có hứng thú thanh nhã này nha? - Ta trông làm sao? Hừm, ta trước nay vẫn yêu thích đọc sách làm từ, nếu không bị việc buôn bán quấn thân thì có lẽ cũng sẽ đầu tư một chút rồi. Lăng Phong suýt chút ngất lịm. Được đằng chân lân đằng đầu, đại ca ngài cũng thật biết chém gió. Lăng Hùng biết nói nữa lộ tẩy, liền hỏi vào chính đề : - Ngươi chạy sang có chuyện gì? Không đủ cái ăn sao? - Làm gì có, là ngược lại mới đúng. Chính vì ăn không ngồi rồi hơi nhiều nên mới phải qua đây gặp Nhị lão gia. Lăng Phong tự nhiên ngồi xuống đối diện. Lão Hùng vờ không thấy, hắng giọng nói : - Muốn nói gì thì nói, ta còn phải viết nốt. - Chuyện mẹ con ta, ngài định thế nào? - Chẳng phải đã nói chờ mẫu thân ngươi quyết định rồi sao? Lăng Phong không tình nguyện nói : - Mẫu thân sai ta sang gửi lời, bà ấy đồng ý. Lăng Hùng hai mắt tỏa sáng : - Đồng ý? Thực sự đồng ý? Tốt rồi tốt rồi. Lăng Phong thực ra vẫn không hiểu điều kiện mà mẫu thân đồng ý là gì, nhưng nhìn lão già này hưng phấn như vậy, hắn không khỏi dấy lên một cảm giác phòng bị. Nhất là hai chữ “tốt rồi” kia. Chuyện mẹ con hắn vào Lăng gia, nói trắng ra là mẹ con hắn là bên cần, nắm đằng lưỡi, Lăng gia nắm đăng chuôi, có nói tốt cũng là phía Lăng Phong nói. Vì sao lão này lại nói tốt? Lăng Phong bất khả tư nghị, nói : - Có điều, mẫu thân ta chuyển lời, thân phận của ta về sau sẽ là gì? - Thân phận của ngươi? Dựa vào thái độ của Lăng Hùng, cộng thêm chuyện Mặc lão kể lần trươc, như nắm được cái gì, Lăng Phong chậm rãi nói : - Ta biết Nhị lão gia đưa mẹ con ta vào tộc còn có tư tâm, xem chừng liên quan đến Lâm gia bên kia đi. Đã vậy, ngài là dân buôn bán, cũng biết một món hàng giá cả không hợp lý, bên bán hoàn toàn có thể hủy giao dịch, ngài coi như mất trắng mấy ngày nuôi chúng ta mà không mua được gì đó. Lăng Hùng không khỏi nhìn lại Lăng Phong. Lão cảm giác đang ngồi bàn giá cả với môt tên buôn, chứ không phải một tên thanh niên vừa ráo máu đầu. Lão nghĩ gì đó nói : - Bằng vào di thư của cha ngươi, ngươi có thể có thân phận thiếu gia, vào từ đường, ghi gia phả. Nhưng sẽ không có quyền lợi của một thiếu gia. - Là như thế nào? - Lăng Phong căn bản không hiểu mấy thứ này. Lăng Hùng chậm rãi nói : - Không có phòng riêng, không có người hầu, cùng lắm chỉ có thể nhận chu cấp như gia đinh nội viện. Lăng Phong còn tưởng gì, chuyện này hắn không quan tâm lắm. Có chỗ ăn chỗ ở là được, mấy cái phù phiếm kia có cũng được không cũng chẳng sao. Hắn sẽ tự mình tạo ra, không cần phải ngồi ăn sẵn. Có điều, mua bán cũng không thể người ta bán gì mua đó. - Ngoài gia đinh nội viện, còn có lựa chọn nào không? Lăng Hùng nghĩ đến vài vị trí trống trong nhà, buột miệng nói : - Thư đồng cho Nhị thiếu gia ... Lăng Hải sắp đến sẽ lên kinh thi cử, cần một tên thư đồng. Lăng Phong nghĩ nghĩ. Làm gia đinh không được tự do lắm, làm việc chân tay cả ngày, ngoài quản sự quản gia các loại, ngay cả nha hoàn cũng xếp sau. Nghĩ đến mấy bộ xuyên không thịnh hành, thư đồng rất thoải mái, liền chụp lấy. - Được, vậy thư đồng. - Ngươi biết chữ? Lăng Phong bĩu môi, chỉ vào một tờ giấy trên bàn, mặc dù nằm ngược vẫn đọc vanh vách : - Hoa muội, tuy xa cách đã lâu nhưng lão huynh ... Lăng Hùng toát mồ hôi, vội chụp lấy bức thơ lật úp, ho nói : - Khụ, khụ. Được rồi, thư đồng thì thư đồng. Lăng Phong lại nghĩ, đi lần này chủ yếu để hài lòng mẫu thân, liền hỏi : - Vậy còn mẫu thân ta sẽ sắp xếp ra sao? Nếu như chu cấp không đủ, ta vẫn sẽ hủy giao dịch. - Nàng ta? Đương nhiên sẽ có phòng riêng nha hoàn, chu cấp đầy đủ, chỉ kém nhị nương. Lăng Hùng nếu nạp thiếp, mấy quyền lợi nhỏ nhặt này là chuyện trong tầm tay. Đó là chưa kể nếu có thể sinh nở, Lâm thị lập tức thành phu nhân trong nhà. Lăng Phong căn bản không ngờ đến tính toán của lão ta. Hắn lại đang nghĩ, Lâm thị vào Lăng gia với tư cách thiếp của Lăng Chiến quá cố, thế thì có phòng riêng cũng không có gì lạ. Mẫu thân hắn cũng căn dặn, chỉ cần có được thân phận thiếu gia, chuyện khác cứ đồng ý. Vì vậy liền nói : - Thành giao. - Thành giao. Lăng Hùng cười nhạt. - Chuyện đã xong, ta cũng rời đi thôi. Để ngài còn viết chữ chứ nhỉ? Lăng Hùng vờ vờ vuốt râu, mặc dù chỉ có mấy cọng lơ thơ : - Haha, tuổi trẻ, làm việc lại nhanh gọn, có phong phạm của ta năm xưa. - Vậy sao? - Lăng Phong trong lòng khinh thường. Lăng Phong bước chân rời khỏi nội viện. Có điều, hắn thấy kỳ lạ là dù đã đi xa nhưng lại có cảm giác vẫn nhìn thấy Lăng Hùng đang đi lại trong phòng. "Lại là cái cảm giác kỳ lạ này. Chẳng lẽ ta có giác quan thứ sáu?" Lăng Phong khó hiểu đứng lại một chút, nhưng vừa đứng lại thì những hình ảnh kia lại nhanh chóng biến mất.