Mật Ngọt Ướt Át

Chương 45 : Em trai ngây thơ đến đây

Không nghĩ tới hắn lại nhanh tỉnh như vậy, nếu bị Nghiêm Giản Kiệt phát hiện, bọn họ nhất định sẽ liều sống chết mà đánh nhau mất. Nhưng là cho dù cô vặn vẹo mắt cá chân thế nào thì Yến Sở cũng không buông tay, cô lại lo lắng bị Nghiêm Giản Kiệt phát hiện, không đành phải cố gắng làm động tác chân nhẹ nhàng hơn. Chính lúc muốn mở miệng để ra ám hiệu cho Yến Sở buông tay thì cô lại nghe thấy từ trên mặt đất truyền đến âm thanh khiêu khích của hắn hỏi lại: "Rõ ràng là đã làm với tôi sao lại không nói? Trên khoang máy bay người phụ nữ rên la vì sung sướng đó chẳng lẽ không phải là em sao? Vừa rồi lúc tôi dùng ngón tay khiêu khích bên dưới mà kêu rên đó chẳng lẽ cũng không phải là em?" Mộ Sở Văn đổ hít hơi, sắc mặt như bị sét đánh, trắng bệch vô sắc. "Mày nói lại lần nữa!" Nghiêm Giản Kiệt giận trừng mắt kiêu ngạo nhìn người đàn ông nằm trên đất, tay nắm chặt Mộ Sở Văn không nới rac hút nào. "Tình tiết phấn khích như thế tôi thật sự không nguyện ý chia sẻ với người khác đâu, chỉ là muốn nói cho kẻ đứng ngoài cuộc yêu để hắn biết mà tránh xa ra thôi!" Yến Sở khinh thường liếc mắt một cái, đứng lên từ trên mặt đất, không chút khách khí chế trụ cánh tay còn lại của Mộ Sở Văn tuyên bố quyền sở hữu. "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy! Anh có tính là cái thá gì mà dám chen vào!" Nghiêm Giản Kiệt một tay kéo eo nhỏ của cô, đem cả thân thể cô áp vào tự ngực mình. "Là tôi để ý tới cô ấy trước, không cáo buộc anh là kẻ thứ ba cưỡng gian đã là đại từ đại bi rồi! Còn nữa, việc anh chơi xỏ công việc của tôi ở nước Mỹ tôi còn chưa tìm anh tính sổ mà anh đã tự tới trước chui đầu vô lưới rồi!" Yến Sở càng quá đáng hơn so với hắn, trực tiếp luồn tay vào ngực rồi xoa nắn ngực của Mộ Sở Văn, bàn tay to làm càn vuốt ve khiến cho nhũ hoa đứng lên. Mộ Sở Văn xấu hổ đến không biết nên chui vào kẽ nứt nào, đã thấy hai người đàn ông đồng thời buông cô ra, công kích lẫn nhau. "Ai nói anh để ý cố ấy trước! Bốn năm trước, ngày đầu tiên cô ấy vào học đại họctôi đã đế ý tới cô ấy rồi!" Nghiêm Giản Kiệt không phục phản bác nói, nhớ tới khi đó nghe thấy em gái nhắc tới cô gái tên Mộ Sở Văn này, tâm của hắn lại nổi lên kích động tò mò như một thiếu niên mười tám tuổi. "Đừng cuồng ngôn! Bốn năm trước ngày đầu tiên cô học đại học tôi đã biết cô ấy trước rồi!" Yến Sở tức giận hét một tiếng, một quyền trực tiếp hướng về phía mặt Nghiêm Giản Kiệt, hai người bắt đầu đánh nhau. "Các ngươi dừng tay! Đừng đánh nữa!" Mộ Sở Văn hét bảo ngưng lại nhưng không hề có tác dụng, cô vừa sợ hãi lại bất lực, bàn tay nhỏ bé cầm túm lấy áo sơmi trên người không tự giác lùi vài bước dẫm vào nước biễn lành lạnh. Cô bỗng nhiên ý thức được tầm quan trọng của hai người đàn ông này, một người là người đàn ông lấy đi lần đầu tiên của cô, cô vĩnh viễn sẽ không thể quên hắn với tư thế oai hùng tung hoành ngang dọc cuồng nhiệt trên thân xử nữ; một người vào lúc đêm khuya không người, lần đầu tiên khiế cho cô cảm nhận được cảm giác kích thích của người khác phái, cái loại cảm giác kích thích này đã phảng phất muốn dẫn cô đi tới thế giới cực lạc... Trời ạ! Bọn họ đang đánh nhau, trong đầu cô lại chỉ có hình ảnh tình dục! Mộ Sở Văn lắc lắc đầu, vừa định lần nữa mở miệng ngăn cản bọn họ thì mắt cá chân cảm nhận được một bàn tay đang nắm lấy, cúi đầu liền thấy một bàn tay to gầy đang cầm lấy mắt cá chân của cô, một cái tay khác vươn ra từ trong nước biển, chụp vào cái chân còn lại của cô. "Aaaa..." Cô rút ra chân, thất hồn lạc phách nhảy lên bờ, tiếng thét chói tai tức khắc gián đoạn cuộc chiến của hai người đàn ông, bọn họ nhanh chóng chạy tới chỗ cô. Một cái đầu với mái tóc đen bóng ướt nhẹp chậm rãi xuất hiện từ trong nước biển, Mộ Sở Văn vẫn còn chưa hết hoảng sợ, tránh ở phía sau hai người đàn ông nhìn lén, cho đến khi cái đầu ngoi lên hẳn thì bọn họ mới nhìn rõ mặt của tên "quái vật nước" kia. "Cậu là ai?" Nghiêm Giản Kiệt cùng Yến Sở đồng thanh nói, trong giọng nói không chút nào che giấu sự chán ghét cùng địch ý của bản thân. "Lý Hạc!" Mộ Sở Văn cũng hoảng lên, nhưng cô lập tức vòng qua trước mặt hai người đàn ông đạp vào trong nước, không quan tâm bản thân sẽ bị ướt mà trực tiếp đơc thiếu niên kia đứng lên. Lý Hạc vừa chạm vào thân hình nữ tính của phụ nữ, hai tròng mắt lập tức sáng lên, nhưng cậu vẫn giả vờ vô lực tựa vào trên người cô, một bên thất thểu nói: "Chị, em... Cuối cùng tìm được chị rồi."