Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Chương 62 : Phong vân biến ảo
Đại điện cực kỳ phú quý đàng hoàng, tường làm bằng bạch ngọc, những ngọn đèn lưu ly gắn trên bốn vách tường, phát ra ánh sáng mờ ảo. Trong không khí có một mùi hương thanh nhã phiêu tán, đạm mà lại bay thật xa.
Quân Mặc Li đứng im trong đại điện không một bóng người này, nhẹ nhàng đi về phía đại môn. Mặt đất làm bằng bạch ngọc phản chiếu hình ảnh của hắn, mông lung, không thật.
Tiếng bước chân tuy rất nhẹ, nhưng trong đại điện cực yên tĩnh này, vẫn làm cho người ta nghe thấy rõ ràng.
Đại môn làm bằng hàn ngọc cực kỳ nặng nề, bên trên có khắc rồng bay phượng múa sống động. Quân Mặc Li đi đến, nhẹ nhàng đặt tay lên trên đẩy một cái, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, từ từ mở ra.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bên trong đại điện, Quân Mặc Li từ từ bước ra bên ngoài.
Cảnh sắc bên ngoài đập ngay vào mắt, trong đình viện có mây khói nhẹ nhàng trôi, lầu các tinh mỹ nằm ở trong những biển hoa, tiếng nước suối như ẩn như hiện kết hợp với tiếng đàn phiêu miểu, làm cho người ta cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.
Quân Mặc Li đi trên con đường nhỏ về phía tiếng đàn phát ra, người đánh đàn dường như cũng cảm nhận được Quân Mặc Li đang đến, vì vậy tiếng đàn phiêu miểu càng trở nên vui sướng, giống như đang chào đón, hoan nghênh.
“Người từ xa đến đều là khách, Phù Trần không có gì để tiếp đón, chỉ có một khúc nhạc biểu đạt tình cảm của chính mình.” Thanh âm nhẹ vang lên trong trẻo như nước, cũng nhàn nhạt thấm lòng người.
Một người nam tử mặc áo trắng ngồi trong lương đình thanh nhã, quay lưng lại với Quân Mặc Li, hai bàn tay bạch ngọc còn không ngừng lướt đi trên những dây đàn, mái tóc dài đen huyền trải dài trên lớp vải trắng, làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp cực kỳ.
“Được đến một khúc nhạc của Phù Trần, cũng đã bằng có được đủ loại vật quý trên thế gian này.” Quân Mặc Li cười nhẹ đi vào bên trong lương đình, hào quang màu xanh lam nhàn nhạt loé lên trong sương mờ.
“Nếu tiểu hữu thực sự đã từng nhìn thấy vạn vật trên quý trên thế gian này, tất nhiên sẽ không nói ra lời nói như vậy.” Phù Trần đứng dậy, quay người nhìn về phía Quân Mặc Li.
Y có một đôi mắt nhạt màu, giống như một dòng nước suối trong vắt không thấy đáy, đủ để làm dịu lòng người, còn ẩn ẩn có chút khí chất siêu trần. Đôi môi mềm cũng hơi cong lên, ý cười ngâm nga. Mái tóc đen như mực theo động tác mà hơi lay động, càng làm cho làn da trắng nõn của y trở nên nổi bật.
“Trong thiên hạ, chỉ có mỗi Phù Trần mới thích hợp sống ở nơi tiên cảnh như thế này.” Quân Mặc Li cực kỳ hân thưởng nói.
“Lời nói ấy của tiểu hữu cũng không đúng. Tâm ma chính là sinh ra ở trong trái tim của mỗi người, ai cũng có. Cho dù có sống tại tiên cảnh này giống như thần, thì cũng chỉ có thể xác là thần mà thôi, còn tâm lại chính là ác ma.” Phù Trần mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, ánh mắt còn mang theo chút từ bi.
“Tất nhiên sự từng trải của Mặc Li so với ngài vẫn rất nông cạn, nhưng lại hiểu được không ít những điều hiểm ác của thế gian này.” Quân Mặc Li mỉm cười đi đến cạnh bàn đá, áo dài màu lam kéo dài trên mặt đất.
“Tâm của nhân loại luôn biến. Con người như vậy, mà thần cũng như vậy.” Phù Trần ngồi ở ghế đá đối diện Quân Mặc Li, dáng người thanh trần còn toả ra hương hoa thơm ngát.
“Phù Trần chẳng qua cũng chỉ là một phàm nhân, trên thế gian này, là người thì đều có dục vọng, có dục vọng thì có cầu, cầu không được sẽ sinh ra phiền não, phiền não mà không giải thoát được sẽ rơi vào trong “Vô minh”, sau đấy cũng sẽ tuỳ cơ mà gặp phải nghiệp. Mà Phù Trần từ trước đến nay vẫn không ngừng cầu mong có thể thoát được khỏi Phất Trần các không có tự do này. Nhưng mà đã qua ngàn năm, vẫn như trước không có được duyên pháp.”
Phù Trần cười nhẹ, cúi đầu, ngón tay nhẹ gẩy dây đàn, theo sau đấy, tiếng đàn như tiếng nước chảy, mềm mại thấm lòng người vang lên. Nhưng đột nhiên, tiếng đàn lại thay đổi, trở nên bi thương, cũng tràn ngập một thứ gọi là mê luyến, giống như một vị tiên, ly thế, lại dính phải bụi bặm hồng trần, sa đoạ vào hồng trần cuồn cuộn, không thể tránh được phàm trần tràn ngập dục vọng nhiễu nhân thanh tu…
—
Quân Dạ Hàn ngồi ở vị trí cao cao phía trên, cúi đầu nhìn xuống Thanh Lam đứng bên dưới, tay y nhẹ nhàng vuốt ve lông con mèo đen. Mèo đen thoải mái mà cọ cọ vào lòng bàn tay của y, đôi mắt mèo màu vàng híp lại.
“Quân thượng…” Thanh Lam cúi đầu, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ sùng kính cùng sợ hãi, chút trấn định khi nãy nàng có để nói chuyện với Quân Mặc Li và Quân Dạ Hàn đã biến mất.
“Nếu trẫm đã nói ra, thì nhất định sẽ thực hiện. Ngươi từ nay về sau chính là Lam Thanh.” Nhìn Lam Thanh đứng run rẩy trước mặt mình, Quân Dạ Hàn cười ôn nhu, thanh âm vô cùng mê hoặc.
“Vâng. Vậy Thánh chủ…” Nghe thấy Quân Dạ Hàn đã đồng ý thả tự do cho mình, Lam Thanh cảm thấy cực kỳ vui sướng, nhưng cho dù thế, nàng vẫn hỏi ra miệng vấn đề mà nàng đang nghi hoặc.
“Lam Thanh nghi ngờ lời nói của trẫm?” ngón tay của Quân Dạ Hàn vẫn không ngừng trêu đùa lông mèo, nụ cười càng thêm sâu sắc.
“Lam Thanh không dám.” Lam Thanh cuống quýt quỳ rạp xuống, tâm trạng vui sướng sớm khôi phục lại bình thường, đôi mắt tràn ngập hoảng sợ, hối hận.
“Lam Thanh không cần sợ hãi như vậy. Hai bàn tay của trẫm từ trước đến nay chưa bao giờ nhiễm máu của người trung thành.” Thanh âm trấn an của Quân Dạ Hàn bay vào trong tai của Lam Thanh. Sau đấy, y tao nhã đứng dậy, con mèo đen nhanh nhẹn nhảy lên trên vai của y, cong người.
Lam Thanh vẫn cúi rạp trên mặt đất, không dám nói nhiều một câu, đến tận khi Quân Dạ Hàn bước ra khỏi cửa phòng, Lam Thanh mới ngã quỵ xuống đất, tay chân mềm nhũn. Hai tròng mắt như nước lúc này trống rỗng thất thường.
Trung thành sao? Tất cả những người trung thành với ngài, rốt cuộc cũng chỉ là những quân cờ biết nghe lời trong mắt ngài mà thôi. Thế nhưng cho dù đã biết như vậy, ta vẫn không thể kháng cự lại ngài. Thực sự là buồn cười…
Ác ma, vì sao một ác ma như ngài, lại vẫn được mọi người tôn kính lên thành thần…? Vì sao chứ?
Cầu mà không được, Quân Dạ Hàn, cuối cùng cũng sẽ có một ngày ngài cầu mà không được…
Nhớ đến thiếu niên thanh trần có mái tóc màu xanh lam kia, nhớ đến ý cười ấm áp cùng với tín nhiệm trong mắt y, lại nghĩ đến bản thân vô năng, Lam Thanh càng thêm khổ sở.
Thánh chủ đại nhân…
Lam Thanh bất lực nâng hai tay che mặt, một giọt lệ xen qua kẽ tay của nàng, rơi xuống mặt đất.
—
Quân Mặc Li là vì quá đau đớn cho nên tỉnh lại. Hắn cảm nhận được thân thể mình không chỗ không đau, bỏng rát, rất muốn cử động, nhưng thân thể lại mềm nhũn.
Khoảnh khắc hắn mở mắt, ánh sáng cực kỳ chói loà chiếu đến làm cho hắn có chút tối tăm mặt mũi, phải mất một lúc lâu mới có thể quen được với ánh sáng, lúc này, hắn mới có thể xem xét xem mình đang rơi vào hoàn cảnh như thế nào.
Hắn đang ở trong một căn phòng băng bụi màu đen, trong tầng băng cứng rắn rõ ràng có thể nhìn thấy những bộ xương cốt, lúc này ánh sánh trong phòng đã trở nên bình thường, thậm chí hơi tối, ánh đèn đỏ sậm cực kỳ quỷ dị, làm cho căn phòng tăng thêm chút cảm giác âm lãnh.
Hai tay của Quân Mặc Li bị xích chặt xuống mặt đất, không thể nhúch nhích. Quân Mặc Li cố chịu đựng cảm giác đau đớn thử ngưng tụ linh lực trên người. Nhưng đúng như hắn đoán, trên người không tìm thấy chút linh lực nào, hơn nữa cảm giác đau đớn càng trở nên rõ ràng.
Hắn nhớ mang máng, lúc ấy hắn còn đang ở Phất Trần các cùng với Phù Trần, sau đấy khi hắn nhắc đến khế ước, thì Phù Trần lại nói thực lực của hắn còn chưa đủ mạnh, vì thế liền lãnh đạm khách khí mời hắn rời khỏi Phất Trần các. Sau đó đâu? Sau đấy hăn cũng rời khỏi nơi đó, nhưng mà phát hiện hắn không quay lại căn phòng kia, mà lại xuất hiện ở một bãi tha ma, lạ lẫm cùng hoang lương. Sau đấy…. hắn gặp được Tất Nghiễn.
Nhớ đến Tất Nghiên, Quân Mặc Li hạ tầm mắt, khoé miệng chua sót cong lên một chút, rồi sau đấy, khuôn mặt trở nên lạnh như băng.
Tất Nghiên, a a, tuy dung mạo của ngươi đã thay đổi, nhưng ta vẫn chỉ cẩn liếc mắt một cái là đã nhận ra ngươi.
Nếu nói Quân Mặc Li không hề để ý đến sự phản bội của Tất Nghiễn, chính bản thân hắn còn cảm thấy không thể tin được. Dù sao, y cũng là người đâu tiên mà Quân Mặc Li tin tưởng ở dị giới này… Nhưng dù sao, trước đây hắn tin tưởng Tất Nghiễn cũng vì y rất giống một người bằng hữu ở kiếp trước của hắn, chứ cũng không phải là thật tâm tin tưởng y. Hơn nữa nếu nói đến phản bội thì cũng không phải, vì hai người cũng không phải là chủ tớ, chủ tử của Tất Nghiễn từ trước đến nay đều không phải là hắn.
Hắn vốn đã quên đi Tất Nghiễn, không ngờ hôm nay lại rơi vào bẫy rập của y. Y mang theo rất nhiều cao thủ đến vây bắt hắn, vốn hắn vẫn có thể chống đỡ được, cũng không đến mức bị bắt, lại không ngờ y lại dùng Tần Nhân đến uy hiếp hắn. Thực ra cho dù Tần Nhân cũng đã từng giúp đỡ hắn không ít, nhưng trong lòng Quân Mặc Li, nàng cũng không phải là một người quan trọng. Hắn lại thực sự không ngờ tới, Tần Nhân vì không muốn liên luỵ tới hắn đã tự sát. Trong nháy mắt khi nàng chết, Quân Mặc Li ngây người. Nhưng chỉ cần chút thời gian như vậy thôi, Tất Nghiễn đã bắt được hắn.
Nhớ lại mọi chuyện, trong lòng Quân Mặc Li không chút gợn sóng. Cái chết của Tần Nhân, cái bẫy của Tất Nghiễn, tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là, vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi đó…
Hơi thở lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng dũng mãnh vào trong cơ thể của Quân Mặc Li, hơi thở lạnh lẽo bá đạo chạy khắp cơ thể hắn. Quân Mặc Li cảm thấy máu của mình cũng sắp đông lại… nếu là hắn vẫn còn linh lực chống đỡ, nhất định sẽ không thê thảm đến mức như vậy, nhưng lúc này, trong cơ thể hắn không còn chút linh lực nào, cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Quân Mặc Li nhẹ nhàng hô hấp, cố gắng duy trì sự thanh tỉnh của mình.
Thật lâu sau, ngay tại khi Quân Mặc Li cảm thấy mình sắp không chịu đựng được nữa, thì có tiếng bước chân thật nhẹ truyền đến. Tiếng bước chân lại gần một khoảng cách nhất định thì dừng lại một lúc, sau đấy, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào bên trong căn phòng hơi tối, mà bóng người ở ngoài cửa cũng dần trở nên rõ ràng.
Quân Mặc Li cố ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn người đứng ở ngoài cửa. Khi hắn nhìn kỹ người kia là ai, hắn liền nở một nụ cười, lạnh như băng…
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
93 chương
94 chương
153 chương
36 chương
28 chương
82 chương
3 chương