Quân Mặc Li chống cằm, nhìn Quân Dạ Hàn ngồi ở đối diện đang ôn nhu mỉm cười nhìn mình. Hai người ngồi ở trong đình trúc mắt mẻ, gió nhẹ nhàng thổi qua, lá trúc không ngừng xao động. “Ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?” “Li nhi, hôm nay ngươi mới tỉnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa.” “Ta đã khỏe rồi a, Quân Dạ Hàn. Thật sự.” Quân Mặc Li cười thật tươi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra thanh âm đều đều vang vọng. “Nhưng mà nếu ngươi vẫn tiếp tục im lặng không chịu nói gì, thì ta không biết mình sẽ ra sao đâu.” Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li nở một nụ cười tinh nghịch, đôi mắt ôn nhu tràn ngập thứ tình cảm yêu thương sủng nịch. “Li nhi, ta để ngươi bị bắt đi không phải vì để bảo vệ địa vị Thần Hoàng cùng thần quyền của ta.” “Không phải là chuyện này.” “Được rồi, ta thừa nhận lúc ta đồng ý để ngươi trở thành thần hậu, ta đã chậm rãi khôi phục lại trí nhớ cùng tình cảm.” “Thật sao? Hóa ra là còn có chuyện như vậy.” Quân Mặc Li đắc ý cười càng thêm nguy hiểm, đôi mắt xinh đẹp có chút âm u. “Nhưng mà, chuyện ta muốn hỏi không phải là chuyện này. Quân Dạ Hàn, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn, đừng nói sang chuyện khác nữa.” Quân Dạ Hàn dịu dàng nhìn Quân Mặc Li, bất đắc dĩ nói. “Ta thực sự không muốn để cho ngươi phải chịu đựng sự đau đớn khi trở thành thần, cho nên mới làm như vậy.” “Thật sao? Vậy thì Mặc Li phải cảm ơn ngài rồi, vì đã lo lắng cho Mặc Li như vậy, Thần Hoàng bệ hạ.” Quân Mặc Li nhẹ nhàng lên tiếng, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn về phía Quân Dạ Hàn, tình ý như nước. Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li, không dám buông lỏng, cảm thấy cực kì lo lắng. “Li nhi, ngươi biết đấy, ta chỉ…” “Ta biết, ta đều biết, ta cũng không trách cứ gì ngươi. Ta chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi, ta muốn nghỉ ngơi.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Quân Dạ Hàn, chỉ là nụ cười có chút mệt mỏi. “Được, vậy Li nhi ngươi trước nghỉ ngơi đi, ta sẽ đến thăm ngươi sau.” Quân Dạ Hàn biết Quân Mặc Li lúc này không muốn nói chuyện với mình, tuy tròng lòng cực kì không muốn đi, nhưng cũng chỉ có thể cố chịu đựng mà rời đi. “Uhm.” Quân Mặc Li cười nhẹ gật đầu một chút, nhìn theo Quân Dạ Hàn dần bước đi. Khẽ thở dài, Quân Mặc Li đứng dậy, bước đến ghế dài lót đệm mềm mại ở bên cạnh, mệt mỏi mà dựa vào. Tuy rằng hắn mới tỉnh lại không bao lâu, nhưng thân thể cũng không quá mệt mỏi. Chỉ là hắn vẫn phải căng thẳng thần kinh, cảm thấy mình hít thở cũng có chút không thông. Từ lúc Quân Mặc Li tỉnh lại đến bây giờ, Quân Dạ Hàn không nói một câu nào, cho dù Quân Mặc Li có cố tình hỏi, y cũng không chịu mở miệng, từ đầu đến cuối, y đều mở to mắt nhìn chăm chú vào hắn, đôi mắt tràn ngập ôn nhu dịu dàng như muốn xuyên thủng hắn. Cho dù Quân Mặc Li đi đến đâu, ánh mắt nhìn về phía nào, thì Quân Dạ Hàn cũng gắt gao bám sát hắn. Quân Mặc Li đương nhiên biết Quân Dạ Hàn vì sao lại làm thế, nhưng bộ dạng của y lúc này lại làm cho hắn kinh hãi. Hắn cảm thấy bản thân chỉ cần hơi buông lỏng một chút, sẽ bị Quân Dạ Hàn hung hăng cắn nuốt, không để lại chút dấu vết. Mãi cho đến lúc vừa rồi, khi hắn cảm thấy mệt mỏi đến khó chịu, hắn mới mở miệng nói chuyện với Quân Dạ Hàn, cũng buộc y phải rời đi. Nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy, Quân Mặc Li mỉm cười nhắm mắt, dần chìm vào mộng đẹp… Gió thổi, trúc lay động, mùi lá trúc thơm ngát theo gió bay lên, tràn ngập không gian. Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng chạm vào mặt của Quân Mặc Li, động tác cực kì mềm nhẹ, cẩn thận. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ một tiếng, tiếng cười trầm thấp, mang theo nhu tình vô hạn. “Gống như đang mơ vậy, Li nhi, ta thực sự sợ hãi, chỉ sợ vừa mở miệng, mộng sẽ tan biến…. thực sự rất hạnh phúc, Li nhi, ngươi đã thực sự quay lại bên ta. Ta chờ ngươi, chờ lâu quá…” Quân Dạ Hàn cúi người, dịu dàng ôm lấy Quân Mặc Li, động tác mềm nhẹ lại chặt chẽ, chỉ sợ y hơi buông lỏng tay, Quân Mặc Li sẽ biến mất. Nhìn người trong lòng yên bình ngủ say, Quân Dạ Hàn mỉm cười, khóe môi cong lên có chút hạnh phúc, trong ánh mắt là tình yêu đậm đặc. Nghìn năm chờ đợi nơi nhân gian, lại không thể chờ được người kia quay lại. Tương tư, nhớ nhung đã thấm sâu vào cốt tủy, lại chỉ có thể nhìn thấy người kia trong mộng ảo. Thói quen nghìn năm nơi phàm trần đã khắc vào xương tủy, vạn năm ở thần giới, đã lặng yên xâm nhập vào linh hồn. Để đến lúc người kia thực sự xuất hiện trước mặt y, Quân Dạ Hàn chỉ cảm thấy, có lẽ mình lại một lần nữa rơi vào mộng ảo đêm khuya, y lại rơi vào thứ mộng ảo do chính y tạo ra. Vì thế mà nghi ngờ, vì thế mà sợ hãi… “Li nhi, nếu đây thực sự là một giấc mơ, ta mong ta vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại.” “Li nhi…” Mềm nhẹ hôn lên môi Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn khe khẽ lên tiếng, không ngừng lặp đi lặp lại… — Quân Mặc Li bị một giọng nói vang vọng đánh thức. Tuy vẫn còn mệt mỏi, nhưng lúc này hắn lại không thể không tỉnh dậy để đối phó với người kia. Mở mắt, bình tĩnh điều chỉnh lại tư thế của mình, Quân Mặc Li quay sang mỉm cười nhìn Minh Dương thần quân đang ngồi bên ghế dài, lạnh lùng lên tiếng. “Thần quân tới đây, không biết có việc gì?” “Không có chuyện gì chẳng lẽ không thể đến gặp mỹ nhân hay sao?” Minh Dương thần quân cười khẽ, nghiêng người thoải mái dựa vào lan can bằng trúc, cười mị mị nhìn quân Mặc Li. “Tất nhiên là có thể. Ta hỏi là vì, Minh Dương thần quân từ trước tới giờ, “vô sự bất đăng tam bảo điện” a.” “Tiểu mỹ nhân, ngươi nói sai rồi. Ta hôm nay đến đây thực sự không có việc gì cả.” Cười khẽ một tiếng, Minh Dương thần quân đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, cực kì tự nhiên ngồi xuống ghế dài, thân mình gần sát với Quân Mặc Li. “Người có việc là Thần Hoàng bệ hạ vĩ đại a. Bệ hạ có một truyện rất trọng yếu, muốn nhờ ta nói với ngươi a.” “Có chuyện gì?” Quân Mặc Li cười nhẹ, bình tĩnh hỏi lại. “Ngươi muốn biết? Nếu muốn biết, gọi ta là “ca ca” ta sẽ nói cho ngươi biết.” Quân Mặc Li nhìn vào khuôn mặt tươi cười cực kì mị hoặc lại cuồng dã của Minh Dương thần quân, khóe môi cũng không nhịn được, khẽ cong lên. “Ta thực sự rất muốn biết, nếu Thần Hoàng bệ hạ biết ngươi đến truyền lời như thế này, sẽ xử lý ngươi như thế nào.” Khuôn mặt tươi cười của Minh Dương thần quân nhanh chóng đông cứng, nhưng chỉ trong chớp mắt, y lại không phục lại bình thường. “Được rồi, bệ hạ muốn nhờ ta nói cho ngươi biết, lúc trước ngươi dần trở nên vô tình, là vì bệ hạ không muốn để ngươi cảm thấy đau khổ trong quá trình trở thành thần, bệ hạ rất yêu thương ngươi, cho nên mới khóa dần cảm tình của ngươi lại. Đến lúc ngươi thực sự trở thành thần, mới khôi phục lại như thường.” “Chuyện này Dạ đã tự mình nói cho ta biết rồi.” Quân Mặc Li dùng ánh mắt thâm trầm nhìn mình dương thần quân. Minh Dương thần quân bị ánh mắt của hắn làm cho hoảng sợ. “Thực ra thì, chủ yếu là bệ hạ muốn ta hỏi ngươi, ngươi khi nào thì… muốn gả cho bệ hạ?” “Gả cho hắn?” “Đúng vậy a, trước kia không phải ngươi đã từng nói muốn trở thành thần hậu sao? Hơn nữa tin này cũng được thông báo khắp thần giới rồi, chẳng lẽ không nên nhanh chóng chuẩn bị sao?” Minh Dương thần quân thấy Quân Mặc Li không có chút phản ứng nào, cảm thấy có chút bối rối. Nghĩ đến việc y không hoàn thành được nhiệm vụ, Thần Hoàng tất nhiên sẽ cảm thấy khó chịu, tất nhiên sẽ trút giận lên đầu y. Mà thủ đoạn của Thần Hoàng, tất nhiên là sẽ làm cho người ta sống không bằng chết a a a… “Ngươi hãy nghĩ kỹ lại đi, Thần Hoàng bệ hạ là một người cực kì mạnh mẽ, tướng mạo lại vô song, cả thần giới không ai bằng, quyền lợi tối cao vô thượng, hô phong hoán vũ. Ngươi muốn thứ gì, bệ hạ sẽ mang thứ đó đến cho ngươi, hơn nữa lại thâm tình với ngươi. Bạn lữ như vậy, ngươi còn du dự cái gì nữa?” Minh Dương thần quân cũng không dám vui đùa gì nữa, mạnh miệng liệt kê hết tất cả điểm tốt của Quân Dạ Hàn ra. Quân Mặc Li mỉm cười thật tươi, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhìn Minh Dương thần quân. “Thần quân.” Minh Dương thần quân thấy Quân Mặc Li chịu mở miệng, đôi mắt mở to chờ đợi nhìn hắn. “Ta có thể gả cho hắn, nhưng mà hắn phải tự đến đây.” Khóe môi cong lên, Quân Mặc Li nhấn mạnh từng chữ. “Đương nhiên là có thể, bệ hạ sẽ đến ngay lập tức.” Minh Dương thần quân thấy Quân Mặc Li đồng ý, lập tức đứng dậy chạy ra bên ngoài, thân mình khoảnh khắc biến mất. Mà cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Quân Mặc Li liền cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia xuất hiện ở ngay bên cạnh mình. “Li nhi…” Quân Dạ Hàn thâm tình nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Mặc Li, thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo chút lấy lòng cùng cẩn thận. “Uh?” Quân Mặc Li khẽ nhếch mi, dùng ánh mắt trong suốt nhìn Quân Dạ Hàn. “Ta thực sự muốn cưới ngươi, Li nhi, ta muốn ngươi trở thành thê tử duy nhất của ta, trở thành bạn lữ đời đời kiếp kiếp của ta.” Chậm rãi ngồi xuống, Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn Quân Mặc Li, nhẹ nhàng bình tĩnh lên tiếng. Nhưng bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy, chỉ có Quân Dạ Hàn mới biết được trái tim của y đang khẩn trương đến mức nào, tâm trạng bối rối lo lắng không thể dùng lời nói để miêu tả được. “Được…” Quân Mặc Li mỉm cười, ánh mắt lại cực kì kiên định, đồng ý. “Ta đồng ý, nhưng trước khi ta gả cho ngươi, ta muốn có một lễ vật xứng đáng.” Quân Dạ Hàn hơi mở to mắt, ánh mắt trong giây lát đã bị sương mờ bao phủ, tràn ngập cảm động cùng vui sướng khó có thể tin được. Y tiến đến, kéo Quân Mặc Li đứng dậy, sau đó cúi người cõng hắn ở trên lưng, chạm rãi bước ra bên ngoài. “Ta cõng ngươi đi hết thần giới này, từng bước từng bước chậm rãi đi, có được không?” “… được …” Quân Mặc Li ghé vào trên vai Quân Dạ Hàn, ôn nhu lên tiếng trả lời. “Ngươi cõng ta đi, ta sẽ ôm chặt lấy ngươi cả đời.” Chậm rãi ôm lấy cổ Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li nở một nụ cười, thật tươi, cũng mang theo ánh sáng hạnh phúc. “Li nhi, ngươi nhìn xem, trái tim của chúng ta đang dán lại cũng nhau.” “Uh, đúng vậy.” “Trái tim của ta từ giờ trở đi sẽ thuộc về ngươi.” “Uhm.” “Ngươi gả cho ta, cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta, được không?” “Được.” … Giọt nước ấm áp rơi xuống vai Quân Dạ Hàn, Quân Dạ Hàn chậm rãi bước về phía trước, trong mắt y, hạnh phúc cùng yêu thương tràn ngập, giống như sắp mãnh liệt trào ra bên ngoài….