Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Chương 123 : Thừa ân duyệt tình (1)

Áo dài may bằng chất vải mỏng, rộng thùng thình phủ ở bên ngoài, cực kì mềm mại. Chỉ cần hơi cử động, cơ thể bên dưới lớp áo mỏng sẽ như ẩn như hiện. Quân Mặc Li kéo kéo lớp áo mỏng manh trên người, nhìn khuôn mặt hiện lên trên gương, nụ cười hơi âm u. Không ngờ cũng có ngày hắn phải mặc thứ quần áo như thế này, chỉ vì cầu được ân sủng, cầu người đã từng hứa hẹn sẽ đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh yêu thương mình ân sủng mình. Nụ cười nở rộ, ánh mắt trong suốt mang theo chút trào phúng. Hắn có lẽ đang cười nhạo chính bản thân, cũng có thể là cười nhạo sự trừng phạt quá nặng nề của thiên địa này. Hắn chỉ yêu một người mà thôi, vì sao lại cứ chia cắt hai người, hết lần này đến lần khác khảo nghiệm tình yêu của họ. Cả hai đều đã mệt rã rời, lại vẫn không nỡ bỏ cuộc, cũng vĩnh viễn không thể bỏ cuộc. Cất giấu nụ cười mệt mỏi, Quân Mặc Li chậm rãi đi ra ngoài cửa, bàn chân trắng nõn mềm mại bước lên trên ngự giá. Ngồi ở bên trong, gió nhẹ nhàng phất qua, Quân Mặc Li hơi buông lỏng vạt áo, lạnh nhạt nhìn cảnh sắc vọt qua. Phía xa xa, có không ít tiên tử bận rộn bay qua, nhưng Quân Mặc Li lại có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt soi mói không mấy thiện cảm từ họ. Khóe môi dần dần cong lên, hắn hơi tựa lưng vào gối tựa sau lưng. Cảm giác lúc này quả thực giống như trước đây, lúc còn ở Đồ Lan đế quốc, hắn được Quân Dạ Hàn coi trọng. Lúc ấy, hắn lấy thân phận là Cửu hoàng tử phế vật lấy được sự yêu thương của Quân Dạ Hàn, một hoảng tử đáng xấu hổ của hoàng tộc. Lần này, hắn lại lấy thân phận của một phàm nhân mà được thánh sủng, một kẻ phàm nhân bị chúng thần coi thường. Không biết lúc này, lịch sử sẽ tái diễn, hay chỉ là thêm một trò đùa của trời cao? Gió mát mẻ mềm mại phất qua, mùi thơm ngát cùng với tiếng nhạc thanh tịnh làm cho người ta thấy cực kì thoải mái. Chim xanh im lặng bay đến mục tiêu, chỉ có tiếng đập cánh đều đặn. Quân Mặc Li nhìn đại điện to lớn càng ngày càng gần, cảm thấy tốc độ của ngự giá cũng chậm dần lại. Hắn vuốt ve mái tóc hơi loạn của mình, chờ ngự giá dừng lại hẳn, liền chậm rãi bước xuống dưới. Thừa Ân điện cũng rất to lớn đồ sộ, nhưng có cảm giác vắng vẻ, vì không có bất cứ ai xuất hiện ở đây. Một mình bước lên bậc thang về phía cửa điện, Quân Mặc Li nhìn thấy trên cửa điện có khắc hình hai đóa sen trắng song sinh. Ngón tay không tự chủ mà nâng lên, vuốt ve hai đóa hoa kia, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hoài niệm. “Ngươi thích sen trắng.” Thanh âm đạm mạc, trầm ổn như mặt hồ tĩnh lặng truyền ra từ bên trong điện. “Không.” Quân Mặc Li nhỏ giọng trả lời, thu tay lại, chậm rãi đi vào bên trong. “Ta đang nghĩ đến một người.” “Chính là vị đế vương nơi nhân gian, vì có thể vĩnh viễn lưu lại ngươi mà không tiếc chia cắt linh hồn của chính mình sao?” Thanh âm bình thản lạnh lùng đến vô cảm. Người kia đang ngồi tại ngự tọa phía trên cao, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn. Quân Mặc Li mỉm cười ngẩng đầu, chầm chậm đi về phía người kia. Áo dài đơn giản nhẹ nhàng bay lên, làm hiển lộ rõ dáng người xuất trần lại có chút yếu ớt hấp dẫn của hắn. “Đúng, ta nhớ hắn, mãi mãi cũng không quên được.” Đi đến gần Thần Hoàng, Quân Mặc Li tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh y. Thần Hoàng liếc mắt nhìn hắn, ngón tay không tự chủ vuốt ve chiếc nhẫn đeo ở ngón tay. Hoa sen trên nhẫn tỏa ra thứ hào quang ấm áp, sạch sẽ. “Ta nhớ ngươi.” Thần Hoàng nhìn ánh mắt có hơi ảm đạm của Quân Mặc Li, lạnh nhạt lên tiếng. “Ngươi tên là Quân Mặc Li, là người mà Quân Dạ Hàn yêu nhất, ngươi cũng yêu hắn, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị chia cắt. Quân Dạ Hàn vì tìm ngươi mà thống nhất cả đại lục, có được pháp lực vô biên hùng mạnh. Sau đó đợi ngươi đến một nghìn năm.” Từng chữ từng chữ được nói ra, khuôn mặt của Quân Mặc Li càng ngày càng trầm xuống, lạnh lẽo như băng sương. “Ngươi vẫn nhớ rõ mọi chuyện?” Thanh âm vẫn mềm nhẹ, lại cực kì lạnh lùng. “Ta nhớ rõ mọi chuyện, nhưng lại quên mất tên của mình khi còn là phàm nhân.” “Tên của mình khi còn là phàm nhân? A a…” Quân Mặc Li cười khẽ ra tiếng, tiếng cười vang vọng trong đại điện trống trải, mang theo nồng đậm sự cười nhạo. “Quân Dạ Hàn, chính là tên khi còn là phàm nhân của ngươi. Mà ngươi hiện tại đã là thần, cho nên mọi chuyện đã từng xảy ra ở dưới trần gian kia chỉ còn là khói mây, đúng không? Không, có khi ngay cả khói mây cũng không phải.” Chỉ vào khuôn mặt của Thần Hoàng, Quân Mặc Li không thể tự kìm chế mà cười rộ lên. “Ngươi là thần, còn ta chỉ là một kẻ phàm tục, lại làm phiền ngươi còn nhớ rõ ta… buồn cười… ta cứ nghĩ ngươi đã quên, cho nên mới như vậy. Thừa Ân điện, thực sự là một cái tên hay a… Chẳng biết đã có bao nhiêu thần quân, thần phi được ở trong này thừa nhận ân trạch của Thần Hoàng ngài…” tiếng cười càng lúc càng lớn, Quân Mặc Li túm lấy một bên tay ghế, vì buồn cười mà thân thể không ngừng run rẩy. Nhìn thấy Quân Mặc Li cười đến mức run rẩy, Quân Dạ Hàn vô thức nâng tay lên đặt lên tay của đối phương, đôi mắt tĩnh lặng hơi gợn sóng. “Vì sao ngươi lại cười? Ta nhớ rõ trước đây mỗi khi cảm thấy không vui, ngươi sẽ cười rất to.” Cảm nhận bàn tay ấm áp trong tay, Thần Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Quân Mặc Li. “Ngươi nhớ rõ sao? A a, ngươi vẫn nhớ a? Tốt quá…” “Tốt quá, ta cứ nghĩ ngươi đã quên hết, hóa ra lại vẫn nhớ, đúng là kết quả tốt ngoài mong đợi…” Hất bàn tay lạnh lẽo của Thần Hoàng ra, Quân Mặc Li đứng dậy lùi về sau, nhìn thấy Thần Hoàng cách mình ngày càng xa, nụ cười càng ngày càng lạnh nhạt. Hắn vẫn cứ nghĩ, Quân Dạ Hàn quên nên mới có thể lạnh lùng với mình như vậy, nên mới có thêm bao nhiêu người trong hậu cung mới của y, nên mới có thể bắt hắn ăn mặc như vậy mà tiến đến Thừa Ân điện… Hóa ra, y vẫn nhớ, nhớ tất cả, mà hắn, tự mình đa tình… Chưa từng quên, vẫn nhớ được tất cả, chỉ là vất bỏ đi những thứ không cần thiết thuộc về phàm trần mà thôi. Trong đó có hắn, có thứ tình yêu sâu đậm mà y từng dành cho hắn…  A a, quá tàn nhẫn, quá bất công… Thần Hoàng vẫn ngồi im trên ngự tọa, nhìn Quân Mặc Li càng ngày càng rời xa, cũng giống như trái tim của hai người, đã không còn ở cạnh nhau nữa. Nhưng ngay khi Quân Mặc Li bước một chân ra khỏi cửa điện, bỗng nhiên xuất hiện áp lực rất lớn từ bên ngoài truyền vào. Không kịp né tránh, áp lực kia liền đập vào cơ thể hắn, làm cho hắn bị đánh lùi về phía sau. “Ta chưa cho phép ngươi được rời khỏi nơi này.” Tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, Quân Mặc Li cảm nhận được có bàn tay rắn chắc đang vòng quanh người mình, lạnh lùng lên tiếng. “Đương nhiên, ngài là Thần Hoàng bệ hạ, tối cao vô thượng, đâu có ai dám ngỗ nghịch ngài.” “Đúng.” Không ngờ lại nghe được người kia đồng ý với mình, Quân Mặc Li bật cười, sau đó hắn buông lỏng cơ thể, xoay người, bàn tay hung hăng đập vào ngực, vị trí trái tim của người kia. “Bốp!” Tiếng đánh rất mạnh, quanh quẩn vang vọng trong cung điện. Quân Mặc Li mở to mắt nhìn Thần Hoàng đứng cách mình chỉ nửa mét. Hắn kinh ngạc, không phải vì hắn có thể đánh trúng vào người Thần Hoàng có thực lực cực kì mạnh. Mà vì khi nãy, tuy chỉ tiếp xúc giây lát, nhưng hắn vẫn cảm giác được, không có độ ấm gì cả, không, phải nói là, không có nhịp đập của trái tim… “Vì sao trái tim của ngươi không đập…?” Quân Mặc Li cúi đầu nhìn Thần Hoàng vẫn đang nắm chặt tay của mình, lên tiếng hỏi. “Ta không có trái tim, cho nên cũng không có nhịp tim.” Nhìn thấy Quân Mặc Li lại ngẩng đầu mở to mắt nhìn mình, Thần Hoàng trong nháy mắt, cảm nhận được một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như là rung động đến từ linh hồn. Nhưng mà cảm giác kia đến nhanh đi cũng nhanh, nhanh đến mức giống như là ảo giác. Quân Mặc Li tiến đến gần sát đối phương, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vị trí trái tim của y, bàn tay truyền đến nhiệt độ lạnh lẽo, không có hơi ấm, cũng không có nhịp tim. Sự thật trước mắt, Quân Mặc Li không thể không thừa nhận. Mới vừa rồi vì cảm xúc quá phập phồng, hắn vẫn chưa để ý đến sự khác lạ của Thần Hoàng. Lúc này suy nghĩ kĩ càng, mới phát hiện ra thần sắc của đối phương, quả nhiên rất giống một kẻ vô cảm. Thần minh tuy vô tình, nhưng không phải vô tâm. Giống như những thần tiên khác mà hắn tiếp xúc hôm nay, tuy cực kì lạnh lùng, lại vẫn có máu có thịt, biết cười, biết tức giận. Còn Thần Hoàng, lúc nào cũng bình tĩnh như một hồ nước lặng, trong đôi mắt quá bình lặng, không có chút sáng rọi. Y không phải vô tình, tuyệt tình, mà là vô tâm, không có trái tim. Cho nên mới không cảm nhận được sự cô đơn nữa. Vì không có trái tim, cho nên cũng sẽ không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa. Một người thậm chí cả sự cô đơn còn không cảm nhận được nữa, thì sao có thể sống sót qua hàng nghìn hàng vạn năm? Cho dù là thần… “Trái tim của ngươi đâu?” Quân Mặc Li run run lên tiếng. “Khi còn ở nhân gian, giết thần, liền bị trời diệt.” Thần Hoàng bình tĩnh nhìn vào đôi mắt có chút yếu ớt của Quân Mặc Li, muốn mở miệng, lại phát hiện há miệng nhưng không thể phát ra âm thanh. Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào y, hơi nhíu mày. “Giết thần? Bị diệt mất trái tim?” Quân Mặc Li gần sát đối phương, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cực thấp của đối phương, ánh mắt hơi trầm xuống. “Vì sao ngươi không nói bằng miệng?”  Quân Mặc Li lạnh nhạt lên tiếng. Hắn đã sớm nhận ra, người này khi nói chuyện không hề mở miệng, thanh âm lạnh như băng kia giống như truyền thẳng vào trong não của người nghe. Quân Mặc Li ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của y, càng ôm càng chặt. Thần Hoàng cũng không từ chối cái ôm của hắn. Vì cơ thể ấm áp của hắn hoàn toàn trái ngược với cơ thể lạnh như băng của y, làm cho y thấy quyến luyến. Thứ tình cảm mang tên là quyến luyến, quen thuộc lại cũng rất lạ lẫm. Không biết đã qua bao nhiêu năm, y chưa từng có rung động đối với bất cứ thứ gì tồn tại xung quanh. Hâm nay lại không biết vì sao, y rất muốn ôm chặt lấy người này, muốn mở miệng nói thứ gì đó. Mở miệng? Nghĩ đến từ này, khuôn mặt lãnh tĩnh của Thần Hoàng có chút biến hóa. Hình như y chưa bao giờ mở miệng để nói chuyện, đã qua rất nhiều năm, y chỉ dùng thần thức để trao đổi với người khác. Chính bản thân y đều sắp quên mất việc, y có thể mở miệng nói chuyện. Giống như việc không có ai kêu tên của y, nên y cũng quên mất tên của mình. “Quân, Mặc, Li..” Từng tiếng từng tiếng rõ ràng vang lên, Thần Hoàng mở miệng. Tiếng nói của y không giống như thanh âm phát ra bằng thần thức, tĩnh lặng như nước, mà ngược lại càng giống tiếng đàn lạnh lùng lạ sắc bén, cũng trầm bổng mà xuyên vào lòng người. Quân Mặc Li ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Hoàng, khóe môi lại không kìm được mà cong lên. “Ta tên là Quân Mặc Li, mà ngươi là Quân Dạ Hàn, Thần Hoàng Quân Dạ Hàn.” Quân Mặc Li nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài trắng muốt của Thần Hoàng, cũng từng tiếng từng tiếng nói. Giống như trước đây khi hắn bị mất kí ức, Quân Dạ Hàn cũng từng tiếng từng tiếng, bi thương mà ôn tình nói cho hắn biết tên của hai người. Ngươi đã từng nói, chỉ cần linh hồn của chúng ta còn tồn tại, thì cho dù có cách xa, tình yêu của chúng ta vẫn sẽ tồn tại. Ngươi đã từng nói, ngươi đã sớm không có trái tim, vì trái tim của ngươi đã dành trọn cho Mặc Li. Vậy thì giờ đây, hãy để Quân Mặc Li dùng trái tim ấm áp của mình nói cho ngươi biết, thế nào là yêu… “Quân Dạ Hàn, tên ta là Quân Dạ Hàn…” Thần Hoàng, không, là Quân Dạ Hàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Quân Mặc Li, ánh mắt hơi cong lên, giống như muốn cười lại không thể cười. Có lẽ vì vạn năm quá yên lặng, cho nên đã không thể cười dễ dàng được nữa. Nhìn khuôn mặt có biểu hiện khó khăn của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li hơi hạ ánh mắt, hai tay buông thõng. “Không phải là thừa ân sao? Ta muốn thừa ân.” Bàn tay đặt lên bờ ngực lạnh lẽo của Quân Dạ Hàn, sau đó ái muội mà đưa dần xuống dưới, khuôn mặt lại cực kì nghiêm túc nhìn y. Ngón tay thon dài của hắn nơi nơi đốt lửa trên người Quân Dạ Hàn, nhưng người kia vẫn bình tĩnh vô cảm, không có một chút phản ứng nào cả. Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Quân Dạ Hàn, trong lòng có chút buồn, lại cũng có vui. “Ngươi không có cảm giác gì sao?” “Cảm giác gì?” Quân Dạ Hàn bĩnh tình nhìn vào mắt Quân Mặc Li, đạm mạc lên tiếng. “Dục vọng, ngươi không có dục vong sao?” “Vì sao lại phải có dục vọng?” Quân Mặc Li nhìn Quân Dạ Hàn vẫn không có chút phản ứng nào, khóe môi khẽ cong lên. “Nếu không có dục vọng, vậy những thần quân thần thị của ngươi thì sao?” “Mộng ảo.” Quân Dạ Hàn phất tay, trong không khí liền hiện lên một tấm màn trong suốt, sau đó hình ảnh hiện lên. Bên trong là một nữ tử cực kì xinh đẹp đang nằm một mình trên giường, không ngừng rên rỉ, thân mình cũng tự lắc lư quằn quại. Khóe mắt cong lên, quân Mặc Li nhìn người phụ nữ đang tự chìm đắm trong ảo mộng phát tiết dục vọng của mình, lại quay sang nhìn Quân Dạ Hàn ở bên cạnh. “Nếu ngươi không có dục vọng, vậy để Quân Mặc Li giúp ngươi.” Tiến đến gần sát Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li rướn người hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y.