Mặt Nạ Hoàn Mỹ
Chương 116 : Tân kỷ nguyên
Trên mặt biển rộng lớn trong xanh, có một chiếc du thuyền sang trọng chậm rãi di động, những người ở trên thuyền đều mặc những trang phục vô cùng quý giá sang trọng, tụm năm tụm ba nhỏ giọng cười nói, cũng có những đôi yêu nhau đang cùng phô diễn kỹ thuật nhảy hoa mỹ trên sân khiêu vũ, âm nhạc tao nhã cùng với những cử chỉ hợp cách đều nói lên thân phận tôn quý của họ.
“Đại dương quả nhiên là nơi cực kì thần bí, cũng cực kì xinh đẹp.”
Một nam tử khoác áo măng tô đen dài đứng dựa vào lan can thuyền, ngón tay thon dài của y nhẹ nhàng lay động ly rượu trong tay, rượu ngon kết hợp với ly thủy tinh trong suốt, lóe lên thứ ánh sáng mê hoặc.
“Tề ca ca, chẳng lẽ Yên Kì không xinh đẹp sao?” Thanh âm thẹn thùng mang theo chút làm nũng vang lên, một cô gái xinh đẹp trong bộ váy dạ hội màu hồng đi tới bên cạnh y, hơi chu miệng nói. Nam tử cũng không quay đầu lại, hơi nhíu mày nhìn về phía biển rộng, sau đó vươn tay, nghiêng ly rượu, rượu đỏ tươi dần dần đổ xuống hòa vào với nước biển.
“Đẹp? A a, người cho dù có đẹp như thế nào đi chăng nữa, cũng không chống lại được thời gian.”
Rượu đổ hết xuống biển, Tề Càng Hành hất tay, ly rượu trong tay y bay lên, sau đó cũng rơi xuống biển.
“Ào!”
Một tiếng rơi mạnh xuống nước vang lên, làm cho mọi người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Có người rơi xuống nước!”
Tiếng hô đột ngột vang lên, đánh vỡ khoảnh khắc im lặng trên khoang thuyền. Sau đó, một tiếng Ào! nữa lại vang lên, kèm theo tiếng phụ nữ kinh hô.
“Tề ca ca.”
Yên Kì đứng ở trên boong tàu, sợ hãi nhìn nam tử áo đen nhảy xuống nước. Tề Càng Hành nhanh chóng chuyển động trong nước biển, xuyên qua nước biển xanh đen nhìn về phía thân hình càng ngày càng chìm xuống kia, nhanh chóng bơi về phía đối phương.
Dùng một tay nắm lấy thân mình lạnh như băng của người kia, y nhanh chóng bơi lên, có chút ánh sáng nhàn nhạt vây quanh hai người, ngăn cản sự xâm nhập của nước biển xung quanh.
“Ào ào.”
Tề Càng Hành ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo kia, nhìn thấy du thuyền cách đó không xa, liền dùng sức đạp chân, nhanh chóng nhảy ra khỏi nước biển, bay lên trên mặt boong thuyền. Trên boong lúc này đã để sẵn một chiếc ghế dài, Tề Càng Hành đặt người trong tay mình xuống ghế một cách cẩn thận, ánh mắt đảo qua nhìn những vị khách quý tộc đang đứng xung quanh.
“Đi mời Mục Hi Nhiễm lại đây.”
“Vâng, Tề thiếu ngài chờ một chút.”
Một người đàn ông trung niên to béo nhanh chóng trả lời, sau đó quay người đi vào bên trong thuyền.
Dùng khăn nhẹ nhàng lau đi nước trên mặt nam tử kia, Tề Càng Hành cẩn thận vén tóc của đối phương lên, để lộ ra một khuôn mặt thanh tú lại tái nhợt không chút máu. Tuy rằng đó là một khuôn mặt rất bình thường, không có chút gì là đặc sắc, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cực kì im lặng, lạnh nhạt. Tóc của hắn dài đến tận chân, vạt áo dài bị cắt rách nát, áo theo phong cách rất kì lạ lại thấm đẫm máu đỏ, tất cả các chi tiết đều làm cho người ta có cảm giác quái dị. Quần áo của hắn, rõ ràng không phải là cách ăn mặc hiện đại, hơn nữa chất liệu vải cho dù có thấm đỏ máu hay rách nát vẫn không thể che giấu đi được sự quý giá của nó. Không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
“Mục thiếu gia, ở chỗ này.”
Một thanh niên mặc áo trắng cực kì nhã nhặn đi xuyên qua mọi người, nhàn nhã đi đến bên cạnh Tề Càng Hành, hơi cúi đầu mỉm cười nói.
“Tề đại thiếu gia, ngài có việc gì cần phân phó?”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người trước mắt, Tề Càng Hành nhíu mắt lại.
“Mục Hi Nhiễm, đến kiểm tra xem người này thế nào?”
Mục Hi Nhiễm hơi nhếch mắt, khóe môi lại cong lên nở một nụ cười ôn hòa.
“Đương nhiên, ‘lương y như từ mẫu’, hơn nữa chẳng mấy khi tề đại thiếu gia ngài phát thiện tâm quan tâm người khác.”
Nói xong, y cúi người, giơ tay phất qua người thanh niên tái nhợt đang nằm trên ghế dài. Hào quang màu trắng ngà xuất hiện, chậm rãi bao phủ lấy cơ thể tàn phá của hắn. Những vết thương sâu tận xương dần dần khép lại, làn da nhanh chóng khôi phục lại mịn màng trắng nõn. Một lát sau, hào quang trắng tiêu tán, trên trán Mục Hi Nhiễm cũng xuất hiện mồ hôi, chầm chậm chảy xuống má.
“Không được.”
Mục Hi Nhiễm ngừng việc chữa trị, hơi thở có chút gấp gáp, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt mình.
“Ta không thể chữa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể xử lý được ngoại thương.”
“Chỉ chữa được ngoại thương?” Tề Càng Hành hơi ngạc nhiên hỏi lại, trong ánh mắt lại có chút ngưng trọng. Có thể người khác không biết thân phận thật của Mục Hi Nhiễm, nhưng y lại biết rất rõ ràng. Mục Hi Nhiễm tuy còn trẻ tuổi, nhưng lại là nhân vật hàng đầu trong giới y học với khả năng chữa bệnh bằng pháp thuật. Chỉ cần bệnh nhân vẫn còn thở, y đều có thể chữa trị khỏi hoàn toàn, nếu không thì ít nhất cũng khỏi được bảy tám phần. Nhưng mà lúc này, Mục Hi Nhiễm lại nói y chỉ có thể chữa khỏi ngoại thương, có thể thấy được người lạ kia bị thương năng bao nhiêu. Bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống, không chịu từ bỏ. Mục Hi Nhiễm hơi gật đầu, dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Tề Càng Hành.
“Đúng, muốn cứu sống người này thì phải ngay lập tức đưa hắn đến quân khu, dùng y dược cấp SSS thì may ra mới có cơ hội.” Mục Hi Nhiễm giơ một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào da thịt của người thanh niên lạ đang nằm trên ghế, mỗi một lần ngón tay của y chạm vào chỗ khớp xương của hắn, người xung quanh đều có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy vỡ hoặc là bị lệch khớp, cực kì đáng sợ.
“Hắn bị gãy vụn tất cả các khớp xương, hơn nữa trong cơ thể hình như còn bị lửa cực nóng thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng bị đánh dập nát, đại não đã rơi vào trạng thái hoàn toàn cách li với thế giới bên ngoài, tiến vào giai đoạn tự bảo vệ, không thể gọi tỉnh được.”
Mục Hi Nhiễm trầm ổn nói ra kết luận của mình, mỗi một câu đều làm cho những người xung quanh mặt mũi trắng bệch, càng có nhiều người lâm vào trầm tư nhìn người thanh niên lạ kia. Khóe môi Tề Càng Hành hơi cong lên, lạnh nhạt thu hết hành động của mọi người xung quanh vào trong mắt. Y cúi người nhẹ nhàng bế người thanh niên lạ kia lên, sau đó ấn nhẹ vào nút nhỏ trên đồng hồ ở cổ tay. Tách một tiếng, một màn hình trong suốt hiện lên trước mặt mọi người, bên trong là hình ảnh của một quân nhân. Y mặc quân trang màu trắng bạc, trên vai trái có phù hiệu hình ba tia sét, thể hiện thân phận cấp bậc của người này.
Nhìn thấy Tề Càng Hành qua màn hình, người quân nhân kia hơi khom người hành lễ.
“Thượng tướng đại nhân.”
“Bá Đức, định vị vị trí hiện tại của ta, sau đó truyền tống ta đến khu trị liệu cấp bậc 3S của quân khu.” Tề Càng Hành cẩn thận ôm người kia, bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
“Vâng.” Bá Đức cung kính cúi đầu.
Những quý tộc xung quanh, ai cũng có chút kinh ngạc hoảng sợ. Tề Càng Hành hơi quay đầu lại liếc nhìn mọi người, khóe môi lạnh lùng cong lên.
“Danh sách những người có mặt trên con tàu này hôm nay, ta đã có, cho nên nếu chuyện ngày hôm nay bị người nào khác biết được, chắc mọi người cũng không cần ta nhắc nhở về hậu quả đâu nhỉ?”
Áo choàng khoác vai trong chốc lát bị cởi ra, để lộ ra bộ quân phục vô cùng nghiêm trang và cao quý ở bên trong. Trên bả vai màu đen có gắn hai huy chương bông sen màu tím thẫm cùng với ba huy chương hình ngọn lửa màu đen. Hoa sen, là dấu hiệu của tướng lãnh cấp cao của quân đội. Mà ngọn lửa, là phần thưởng trao tặng cho những người có cống hiến rất cao với quân đội và đất nước.
Gặp phải ánh mắt của Tề Càng Hành, không có bất cứ ai dám đối diện với ánh mắt ấy của y. Tuy bọn họ cũng là quý tộc, nhưng quý tộc cũng có sự phân chia tầng lớp, mà lúc này, không cần so sánh cũng biết, cấp bậc của bọn họ vốn chẳng là gì so với Tề Càng Hành. Hôm nay chỉ cần không phải là một kẻ cực kì ngu ngốc, sẽ biết được việc gì nên nói, việc gì là không. Cho dù có chết, cũng không được phép làm lộ.
“Vâng, vâng…”
Một tiếng một tiếng đáp lại, làm cho không khí càng thêm ngưng trọng, Bá Đức nghiêm cẩn nhìn về phía Tề Càng Hành trong màn hình, lạnh lùng nói.
“Thượng tướng, đã chuẩn bị xong.”
Thấy Tề Càng Hành gật đầu, Bá Đức cẩn thận ấn cái nút màu xanh lam trên máy móc, sau đó là một tiếng nói máy móc vang lên.
“Tọa độ E234.356. Mục tiêu xác định, tiến hành truyền tống.”
Thanh âm vừa dứt, một luồng ánh sáng xanh lam đột ngột xuất hiện, bao phủ thân mình Tề Càng Hành. Ôm chặt người trong lòng ngực hơn nữa, Tề Càng Hành nhìn thoáng qua Mục Hi Nhiễm. Mà Mục Hi Nhiễm thì không có chút sợ hãi mà đón nhận ánh mắt của y, hơi cong khóe môi mỉm cười nhìn hai người biến mất. Sau đấy, y nhẹ nhàng đụng vào chiếc khuyên tai ngọc tím, khẽ nói.
“Ông già, có nghe rõ những lời tôi vừa nói? Có lẽ đã có phương pháp giải quyết vấn đề đột phá cực hạn của cơ thể con người…”
—
Quân Mặc Li có cảm giác bản thân rơi vào một hồ nước rất ấm áp, giúp những vết thương bỏng rát trên người hắn dần bớt đau. Thân thể hắn không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý người khác động vào. Khi cơ thể con người bị đẩy đến mức chịu đựng cao nhất, nó sẽ tự động tiến vào trạng thái chữa trị. Linh lực trong cơ thể hắn đã khô kiệt, không thể sử dụng được nữa.
Tuy không thể khống chế được cơ thể của mình, nhưng vì có một tinh thần lực cực kì mạnh mẽ, nên cho dù tinh thần lực cũng bị tổn thương rất lớn, ưhắn cẫn có thể mơ hồ cảm giác được mọi chuyện xảy ra xung quanh mình. Tuy không thể biết một cách rõ ràng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nơi mà hắn đang ở không phải là bất cứ nơi nào mà hắn từng biết. Không, chính xác phải là, đây không phải là nơi thuộc về thế giới mà hắn đã biết.
Xuyên qua đường hầm không gian thời gian, thân thể vốn đã tổn thương của Quân Mặc Li lại càng trở nên rách nát. Nhưng sự đau đớn của thân thể lúc này, lại chẳng là gì so với nỗi đau trong tim. Hắn cố gắng cử động cơ thể, dùng tất cả ý chí mà mình có được, lại vẫn không nhận được chút kết quả nào. Quân Mặc Li muốn ôm lấy trái tim đang không ngừng kinh hoàng của mình, muốn hét lên thật to. Quân Mặc Li lại biết rất rõ ràng, những cảm giác mà hắn đang có, hơn phân nửa đến từ Quân Dạ Hàn, đến từ linh hồn đang dần trở nên điên cuồng của y.
Quân Dạ Hàn, không tồn tại ở nơi đây.
Sẽ không bao giờ có thể tìm thấy y, cảm nhận không được sự tồn tại của y.
Dạ… Dạ…
Nếu Dạ không cảm nhận được sự tồn tại của ta, hắn nhất định sẽ phát điên. Dạ nhất định sẽ phát điên.
Phải quay lại, phải quay lại….
—
Những người kì lạ mặc trang phục màu xanh lam đang không ngừng quan sát máy móc trước mặt, khuôn mặt càng ngày càng kinh ngạc, khiếp sợ.
“Đột phá rồi, thực sự đột phá rồi.”
Thanh âm trầm thấp lại bao hàm sự rung động kinh ngạc, y dùng tốc độ cực nhanh gõ lên bàn phím, đưa ra những chỉ lệnh cho máy tính, khuôn mặt nho nhã của người này vì cực kì hưng phấn mà trở nên vặn vẹo.
“Thượng tướng, đột phá tinh thần lực, người này đã đột phá giới hạn tinh thần lực của con người, đạt tới mức kỉ lục từ trước đến giờ. Thí nghiệm của chúng ta sắp thành công rồi.”
Khuôn mặt Tề Càng Hành âm u, đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào những dữ liệu đang không ngừng xuất hiện trên màn hình.
“Bệnh nhân khi nào có thể tỉnh dậy?”
“Thượng tướng, bệnh nhân sẽ tỉnh lại ngay lập tức.” Người đàn ông đứng sau lưng y cung kính trả lời.
“Chỉ trong vòng ba ngày đã hấp thu được hết tất cả dung dịch H135, dùng thời gian ngắn nhất tự chữa trị cho bản thân, đúng là một kì tích.” Nam tử nho nhã vừa điều khiển máy móc vừa nói, trong mắt lóe ra chút điên cuồng.
“H135 là loại thuốc có dược hiệu cực kì mãnh liệt, chưa từng có người nào có thể chịu đựng được. Mà người này … hắn nhất định sẽ trở thành vật thí nghiệm tốt nhất, trở thành một chiến binh cực kì mạnh mẽ.”
Tề Càng Hành nhìn thấy sự điên cuồng si mê lóe lên trên khuôn mặt của người đàn ông, khóe môi lạnh lẽo cong lên. Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, sau đấy một người mặc áo dài màu đen chạy vào.
“Thượng tướng.” Y cung kính cúi đầu.
“Có chuyện gì?” Tề Càng Hành lạnh lùng nhìn đối phương.
“Người bệnh đã tỉnh lại, tuy nhiên…” Người kia hơi do dự.
“Tuy nhiên cái gì?”
“Có vẻ như, bệnh nhân đã bị mất trí nhớ…”
Nghe được câu nói trên, Tề Càng Hành không những không tức giận, khóe môi còn hơi cong lên.
“Thật sao? Vậy để ta thử xem, hắn ta mất trí nhớ như thế nào.”
Tề Càng Hành tao nhã đứng dậy, bước chân không nhanh không chận ra khỏi căn phòng, dày da màu đen phát ra những âm thanh không nặng không nhẹ, lại làm cho những người theo sau cực kì khẩn trương.
Truyện khác cùng thể loại
239 chương
93 chương
94 chương
153 chương
36 chương
28 chương
82 chương
3 chương