Mật hôn

Chương 20 : Mật hôn

Kế tiếp, không có gì xuất hiện ngoài ý muốn nữa.   Nguyễn Ngưng nói xong, được nhân viên công tác dẫn xuống sân khấu, người chủ trì tiếp tục chọn người xem may mắn tiếp theo.    Còn mục đích của Phó Minh Viễn đã đạt được, dĩ nhiên không tiếp tục ở lại nữa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Hai người gần như là xuống sân khấu cùng nhau.   Lúc xuống bậc thang, bởi vì đeo giày cao gót, Nguyễn Ngưng vô cùng cẩn thận, sợ không chú ý một cái là gây họa.   Nhưng mới vừa dẫm xuống bậc thang đầu tiên, bỗng nhiên một bàn tay duỗi tới trước mắt cô.   Bàn tay giống như tác phẩm nghệ thuật, lòng bàn tay mang theo vết sẹo mờ quen thuộc.   Vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp của người đàn ông.   Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, thân mình cứng lại.   Nhiều người nhìn như vậy, thật sự không có vấn đề sao?   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhưng chỉ chần chờ trong phút chốc, cô đặt tay nhỏ lên lòng bàn tay anh.   Nếu anh Minh Viễn đã làm như vậy, tất nhiên có suy xét của anh.   Huống hồ cũng chỉ là đỡ xuống, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi, hẳn là sẽ không có người chuyện bé xé ra to phải không?   Phó Minh Viễn đỡ cô xuống bậc thang.   Chờ cô đứng vững xong rồi buông tay của cô ra, không dừng lại lâu.   Giống như thật sự chỉ là đỡ xuống, bày ra phong độ galant trước mặt nữ giới mà thôi.   Nhưng mà Dụ Nhược Vũ bị để lại trên sân khấu lại ngắm bóng dáng của bọn họ, trong mắt hiện lên suy tư.   Phó Minh Viễn buông Nguyễn Ngưng ra, đang chuẩn bị dẫn cô rời đi thì nghe thấy phía sau có người gọi cô lại.   “Tiểu thư, bảng của cô!”   Nguyễn Ngưng quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên công tác, cầm bảng tiếp ứng Dụ Nhược Vũ đưa tới cho cô.   Cô duỗi tay nhận theo bản năng, cười đáp lại, “Cảm ơn.”   Phó Minh Viễn nhìn chằm chằm bảng kia.   Bên trên viết vài chữ to “Dụ Nhược Vũ, I LOVE U”.   Chất liệu huỳnh quang, trong bóng tối phát ra ánh sáng nhạt.   Lại, chói mắt ngoài ý muốn.   Nguyễn Ngưng cũng nhìn cái bảng tiếp ứng kia, đây là của em gái ngồi bên cạnh cô, cô lấy về trả cho cô ấy.   Quay đầu vừa định dặn dò Phó Minh Viễn một tiếng thì thấy anh đã nhấc chân ra ngoài hội trường.   Hùng hổ, đi như bay, như là có việc gì gấp vậy.   Nhìn bóng dáng anh rời đi, Nguyễn Ngưng không nghĩ nhiều.   Quan hệ của hai người không thể công khai, ở bên ngoài vẫn nên cố gắng không cần tiếp xúc thì tốt hơn.   Phó Minh Viễn đi tới cửa, bước chân hơi ngừng lại.   Anh nghiêng người quay đầu lại, nhưng thấy cô gái không những không đuổi theo, lại còn ôm cái bảng kia đi vào thính phòng.   Sắc mặt anh trầm xuống.   Cuối cùng Bạch Nham cũng thoát khỏi người phụ trách, chạy tới chỗ anh.   “Anh Viễn, anh Viễn!”   Phó Minh Viễn nhìn anh ta một cái, đeo kính râm lên, không nói một lời đi ra ngoài.   Nguyễn Ngưng lấy bảng về, em gái còn đặc biệt nhiệt tình mà tiếp đón cô ngồi xuống.   Nhưng cô cười cười, lắc đầu từ chối.   Vừa nãy lên sân khấu hơn mười phút, dường như đã tiêu hao hết tất cả năng lượng của cô, cô hơi mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn rời khỏi nơi này, trở về nghỉ ngơi.   Cuối cùng lại nhìn lên sân khấu, hình như Dụ Nhược Vũ cũng nhìn qua đây, còn cười với cô.   Nguyễn Ngưng ngẩn ra, nghiêng đầu.   Hẳn là ảo giác của cô à?   Nhưng mà, có thể nhìn thấy anh ở khoảng cách gần như vậy, cô thấy rất vui vẻ.   Nghĩ vậy, cô thu hồi tầm mắt.   Vừa ngâm nga vừa dọn đồ, ra khỏi hội trường.   “Chị Sơ Nhạc, sao em thấy hôm nay nhóc đáng thương kia lại khác thường thế nhỉ?”   Ghế VIP cho khách quý, Dương Chân Chân nhìn dưới lầu, nhưng khoảng cách quá xa, không nhìn thấy bóng dáng Nguyễn Ngưng nữa.   “Không phải ngày thường cô ta vâng vâng dạ dạ, giống người câm sao?”   Thẩm Sơ Nhạc cau mày, ngữ điệu giọng nói của Nguyễn Ngưng vừa nãy lúc nói chuyện quanh quẩn bên tai cô.   Cô nghĩ, cầm lấy di động gọi điện thoại.   “Ừ, là tôi. Tra cho tôi, diễn viên lồng tiếng của Hồ Yêu Yêu là ai…”   Nguyễn Ngưng vừa ra khỏi cửa lớn, chợt nghe thấy di động dingdong một tiếng.   Là tin tức nhắc nhở từ WeChat.   【 Phó Minh Viễn: Ra ngoài 】   Chỉ có hai chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.   Nguyễn Ngưng đang định gửi tin nhắn cho anh, không ngờ anh sẽ nhắn.   Cô vội vàng trả lời: “Vâng, em ra rồi, anh Minh Viễn đang ở đâu?”   Ghế sau xe, tin nhắn vừa mới gửi đi, di động liền rung lên.   Phó Minh Viễn cúi đầu đọc tin nhắn trả lời của Nguyễn Ngưng.   Đã ra rồi?   Nói cách khác… vừa nãy không phải cô trở về xem chương trình?   Môi luôn mím chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra.   Hình như khoé môi còn hơi cong lên nữa.   Đầu ngón tay Phó Minh Viễn nhẹ ấn màn hình, nhập vào khung thoại.   Bạch Nham ngồi ở ghế điều khiển, không dấu vết mà liếc kính chiếu hậu một cái.   Cậu thấy hôm nay anh Viễn rất khác thường.   Vừa mới từ hội trường ra ngoài thì đen mặt.   Lên xe xong thì trực tiếp bảo cậu lái xe rời đi, kết quả còn chưa tới giao lộ lại bảo cậu dừng lại.   Bây giờ thấy, hình như giống trời âm u chuyển trong xanh.   Cảm xúc biến hoá còn nhanh hơn thời tiết!   Nhưng tạm thời không đề cập tới cái này, mấu chốt là lát nữa về, cậu phải giải thích với anh Triết như thế nào?   Có lẽ bây giờ trên Weibo đã xuất hiện các video liên quan…   Bạch Nham đau khổ ra mặt, bắt đầu suy nghĩ cớ giải vây.   Nếu không thì trực tiếp đẩy đến trên người anh Viễn là được, một trợ lý nhỏ như anh ta còn có thể ngăn được anh Viễn sao? Dù anh Triết tới cũng không ngăn được, phải không?   Phó Minh Viễn gửi tin nhắn xong, chỉ chốc lát, Nguyễn Ngưng liền tìm tới đây theo chỉ thị.   “Anh Bạch, xin chào.”   Lên xe, Nguyễn Ngưng nhỏ giọng chào hỏi Bạch Nham.   Trước đó hai người đã gặp mặt, cũng coi như là quen biết.   Bạch Nham cười gật đầu với cô, sau đó lại nhìn về phía Phó Minh Viễn, thử nói: “Anh Viễn, bây giờ chúng ta đến công ty, hay là?”   Nghe vậy, Nguyễn Ngưng vội vàng nói: “Mọi người có việc sao? Vậy tôi tự về là được.”   Phó Minh Viễn nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa vặn chỉ hướng 12 giờ.   Anh lắc đầu, “Đi ăn cơm trước.”   Ngữ khí lúc anh nói chuyện nhàn nhạt, rõ ràng thực bình thản, nhưng luôn làm người khác nghe theo theo bản năng.   Nguyễn Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì nữa.   Bạch Nham hiểu ý, lái xe rời khỏi nơi này.   Cậu không hỏi Phó Minh Viễn đi đâu ăn cơm, việc vặt này luôn là mấy trợ lý bọn họ quyết định.   Lát nữa còn phải về công ty, tất nhiên là đến gần công ty ăn, mà nơi bọn họ thường đi cũng chỉ có một hai cửa hàng mà thôi.   Nhưng cậu đã quên, hôm nay trên xe còn có một người.   “Muốn ăn gì?” Phó Minh Viễn nhìn Nguyễn Ngưng, hỏi.   Nguyễn Ngưng chớp mắt, xua tay nói: “Em ăn gì cũng được, mọi người quyết định đi.”   Lúc này Bạch Nham mới ý thức được, bản thân vừa mới phạm vào sai lầm vô cùng lớn.   Nhưng cũng may mà Nguyễn tiểu thư khá hiền hoà, cuối cùng vẫn do cậu quyết định ăn gì.   Cậu nhẹ nhàng thở ra, sinh ra vài phần cảm kích với Nguyễn Ngưng.   Trong xe an tĩnh lại, Bạch Nham mở radio lần nữa, mở nhạc nhẹ.   “Anh Minh Viễn… thử vai của anh kết thúc rồi sao?” Nguyễn Ngưng hỏi.   “Ừ.” Phó Minh Viễn nhẹ nhàng gật đầu.   Nguyễn Ngưng nghĩ ngợi, hỏi tiếp: “Thấy thế nào? Có nắm chắc không?”   “Gắng hết sức rồi, kết quả cuối cùng phải xem đạo diễn quyết định.”   “Ồ, vậy lần này là kịch bản gì?” Đôi mắt Nguyễn Ngưng tỏa sáng, hiển nhiên thấy rất hứng thú.   Lúc này, Bạch Nham vẫn luôn dựng lỗ tai lên tức khắc cảnh giác.   “Nguyễn tiểu thư, cái này phải tạm thời bảo mật.”   “Ồ, vậy à…”   Ánh sáng nơi đáy mắt dần ảm đạm, Nguyễn Ngưng xấu hổ nói, “Ngại quá, tôi không biết…”   Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của tiểu nha đầu, Phó Minh Viễn ngước mắt, hơi liếc Bạch Nham một cái.   Sống lưng Bạch Nham cứng đờ, ngày trời nóng gay gắt cũng toát ra mồ hôi lạnh.   Khí chất của anh Viễn không đùa được đâu, dù sao cũng là người đã từng đóng vai hoàng đế, còn lấy được giải thưởng vì nhân vật này.   Cậu không dám hé răng nữa, yên lặng lái xe.   Phó Minh Viễn thu tầm mắt, sườn mắt nhìn Nguyễn Ngưng.   Thấy tiểu nha đầu cúi đầu chơi ngón tay, không sôi nổi như vừa nãy, anh nghĩ rồi nói: “Là đề tài cảnh sát và phần tử xấu.”   Nguyễn Ngưng chớp mắt, ý thức được anh đang nói chuyện với mình, cô nhếch miệng cười.   Ừ, kịch bản khó mà nói, nhưng đề tài vẫn có thể nói.   “Vậy chắc chắn là anh Minh Viễn đóng vai cảnh sát phải không?”   Con ngươi trong veo sáng ngời của cô gái lại sáng rọi lần nữa.   Tâm trạng Phó Minh Viễn khẽ buông lỏng, thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, anh cong môi, “Em đoán xem.”   Anh vô cùng thần bí, Nguyễn Ngưng lập tức không hiểu ra sao, nhưng mà…   “Dù sao chắc chắn là phe chính nghĩa!”   Nói rồi, cô còn đặc biệt dùng sức gật đầu, giống như vậy là có thể gia tăng sức thuyết phục.   Phó Minh Viễn cười mà không nói, cũng không trả lời.   Vừa nãy Bạch Nham đã nhắc nhở, Nguyễn Ngưng thức thời không truy hỏi tiếp.   Cô lại tiếp tục phân tích: “Phim cảnh sát và phần tử xấu? Vậy chắc chắn có rất nhiều cảnh đánh nhau, thật chờ mong nha, chắc chắn nữ chính cũng rất xinh đẹp, không biết line tình cảm có nhiều không? Liệu có cảnh hôn không?”   Nhắc tới cảnh hôn, cô không khỏi nhớ tới “cảnh diễn” buổi sáng của hai người ở trong phòng, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên.   Mà thần sắc Phó Minh Viễn cũng cứng lại, ánh mắt thay đổi, dừng trên gương mặt nhỏ của cô.   Nhắc tới anh và người khác diễn cảnh hôn, hình như cô còn có chút hưng phấn.   Đáy lòng dâng lên khó chịu và bị đè nén, anh nói: “Không có, bộ phim này suất diễn của nữ chính rất ít.”   “À.”   Nguyễn Ngưng gật đầu, bỗng nhiên trộm liếc anh một cái, hỏi, “Anh Minh Viễn, vậy sao anh lại đến lễ mừng?”   Nhớ tới việc anh bỗng nhiên xuất hiện ở hội trường, đi thẳng tới chỗ cô, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn.   Tuy rằng lúc ở trên sân khấu anh đã nói là đến vì Dụ Nhược Vũ, nhưng cô vẫn khó tránh khỏi sinh ra vài phần chờ mong.   Phó Minh Viễn khựng lại, nhớ tới lời của cô nói với Dụ Nhược Vũ trên sân khấu, còn có tâm trạng buồn bực khi tới.   Anh mím môi, đáp: “Đi ngang qua.”   Bạch Nham trên ghế điều khiển nghe vậy không khỏi liếc nhìn kính chiếu hậu một cái.   Đi ngang qua?   Chẳng lẽ không phải bọn họ vòng một vòng lớn tới đây sao?   Nhưng vừa nãy mới bị cảnh cáo một lần, cậu không dám tùy tiện xen miệng nữa.   Nguyễn Ngưng có chút thất vọng, nhưng vẫn cười nói: “Ồ, hoá ra là vậy.”   Mặc kệ nguyên nhân là gì, sự xuất hiện như thiên thần giáng thế của anh, cô sẽ ghi tạc trong đầu, vĩnh viễn cũng không quên.   Cô nhẹ nhàng cười, răng nanh vẫn ngọt ngào đáng yêu như vậy, nhưng dường như có thêm vài phần dịu dàng.   Phó Minh Viễn nhìn cô, tim khẽ động. Anh há miệng, đang định nói gì đó.   Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Nguyễn Ngưng rung lên.   Cô lấy ra nhìn, phát hiện là tiền bối lồng tiếng ở hội trường gửi tin nhắn cho cô.   Bọn họ mới vừa kết thúc phân đoạn tương tác, vừa xuống liền ào ào tìm tới cô, hỏi vừa nãy ở trên sân khấu có phải cô hay không, có trở ngại gì hay không.   Mấy tiền bối này cô quen lúc vừa vào ngành.   Tuy rằng không thân thiết với cô lắm nhưng cũng đều là người rất tốt, cũng biết một chút về tình huống của cô.   Vừa nãy ở trên sân khấu, cô thật sự quá căng thẳng nên không chú ý tới bọn họ. Đột nhiên được nhiều người quan tâm như vậy, trong lòng cô cảm động, vội vàng ấn mở bàn phím, trả lời tất cả tin nhắn của bọn họ.   Cuối cùng cô gửi tin nhắn cho Âu Lam, nói rõ với cô ấy một tiếng, xin lỗi không thể xem cô ấy biểu diễn.   Thấy cô bận rộn, Phó Minh Viễn cũng không thể nói gì nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn còn tức giận.   Lúc Nguyễn Ngưng tắt WeChat, bọn họ cũng đã tới chỗ ăn cơm.   Nhưng vừa mới chuẩn bị xuống xe, Văn Triết gọi điện thoại tới.   “Mấy người muốn đến Nam Phong Các ăn cơm? Đúng lúc, đóng gói mang về ăn đi. Mẹ nó, vấn đề đơn giản như vậy kéo ông đây một buổi sáng, từ 8 giờ đến giờ ông đây còn chưa ăn một miếng cơm nào đâu!”    Có thể nghe ra, tâm trạng của anh ta rất xấu.   “Không nói nữa, mấy người về sớm chút, tôi kết thúc một ít công việc cuối cùng đã.”   Nói xong, Văn Triết ngắt máy.   “Anh Viễn, vậy…”   Bạch Nham cầm điện thoại, khó xử nhìn Phó Minh Viễn.   Bởi vì bật loa ngoài, Nguyễn Ngưng cũng nghe thấy lời Văn Triết nói.   “Nếu không tiện, em có thể tự về được…” Cô nhỏ giọng nói.   “Không có gì không tiện.” Phó Minh Viễn lắc đầu, phân phó trợ lý đóng gói.   Bạch Nham ân cần lên tiếng, sau đó xuống xe đi vào trong tiệm.   Nguyễn Ngưng ngây ra, hậu tri hậu giác mà ý thức được ——   Sau đó, cô sẽ phải đến công ty anh ăn cơm sao? Bị ai đó thấy, sẽ không có vấn đề gì sao?   Đương nhiên là có vấn đề!   Văn Triết nhìn ba người bọn họ đi vào văn phòng, ánh mắt tựa như radar, nháy mắt khoá chặt trên người Nguyễn Ngưng.   Đậu má, không phải nói không công khai sao?   Cho nên đưa người đến công ty là ý gì?   Muốn bị phóng viên chụp, muốn lên đầu hot search, muốn scandal bay đầy trời sao?   Nguyễn Ngưng vừa vào cửa liền cảm giác được một tầm mắt đang khoá chặt trên người mình.   Thân mình cứng tại chỗ, vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt có thể nói là hung ác của Văn Triết.   Tay nhỏ nắm thành quyền, giữ chặt dây túi xách.   Cô ngập ngừng, mới vừa lấy dũng khí định chào hỏi anh ta, nhưng mà một thân ảnh cao lớn đã che trước người cô.   “Cơm trưa của anh.”   Phó Minh Viễn đặt hộp cơm đến trước mặt Văn Triết, sau đó giữ chặt cổ tay Nguyễn Ngưng.   “Đi thôi, vào trong.”   Nói rồi, dắt cô vào phòng trong.   Tại chỗ, nhìn cơm trưa trước mặt mình, rồi nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, Văn Triết tức giận đến nỗi không nói nên lời.   Tuy rằng đây là phòng làm việc của Phó Minh Viễn,   Tuy rằng Đại Chu Lục chỉ có một cẩu tăng ca là anh ta,   Nhưng có thể thu liễm một chút hay không?   Công tư phân minh hiểu hay không?   Đối xử tử tế với cẩu độc thân tăng ca hiểu hay không?   Mẹ nó, mang vợ tới chỗ làm việc thì thôi, còn dẫn vào phòng nghỉ, muốn văn phòng play à?   Văn Triết nhìn mà tức đỏ mắt.   Bạch Nham nuốt nước bọt, yên lặng co rúm lại, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.   —    Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】   Trợ lý Bạch: Anh Triết, văn phòng play là cái gì thế?   Văn Triết: Xuỳ xuỳ, trẻ con hỏi cái này làm gì?   Trợ lý Bạch: Không phải, bạn gái em vừa mới hỏi em...   Văn Triết: Đậu má, ông đây vẫn còn FA, vì sao cậu lại có bạn gái được?