Trên đường đến sân bay, mưa nhỏ bay xuống lất phất ngày càng to, hạt mưa rơi trên cửa kính xe tung tóe thành bọt nước, đèn sau của ô tô phía trước hoàn toàn mờ, hơi nước phủ trên cửa kính xe bị cần gạt nước gạt sang hai bên hết lần này đến lần khác. Tào Diệp cảm thấy trạng thái bây giờ của mình không thích hợp để lái xe, trong đầu cậu toàn “chứa” Lương Tư Triết, chỉ cần dừng lại ở ngã tư đèn giao thông thì sẽ rơi vào trạng thái ngẩn người. Có vài lần, xe đằng sau vang lên âm thanh của còi, cậu mới chú ý đã chuyển sang đèn xanh rồi. Nhưng cậu không thể dừng lại, từ khi ý muốn gặp Lương Tư Triết xuất hiện, nó ngày càng trở nên mãnh liệt trong đầu cậu. Lái hơn nửa đường, Tào Diệp mới nhớ ra gọi điện thoại cho trợ lý, bảo cô đặt vé chuyến bay sớm nhất đến Thượng Hải vào tối nay. “Tối nay?” Trợ lý tưởng mình nghe lầm, nhắc nhở cậu, “Bên ngoài trời mưa rồi, chuyến bay đến Thượng Hải đêm nay chắc đã dừng bay?” Lúc này Tào Diệp mới nhận ra bây giờ mình không còn sáng suốt, cậu đội mưa lái xe một đường, thế mà phải đợi người khác nhắc nhở mới ý thức được chuyến bay sẽ bị hoãn vào ngày mưa. Cậu vô thức thầm mắng một tiếng, lại hỏi: “Vậy tàu cao tốc còn chuyến nào không?” Trợ lý kiểm tra tin tức rất nhanh: “Còn có một chuyến, một tiếng sau xuất phát, em đặt vé cho anh nhé?” Cúp điện thoại, Tào Diệp quay đầu lái đến trạm tàu cao tốc. Gắng sức đuổi theo, Tào Diệp đã kịp ngồi lên tàu cao tốc trước khi chuyến xuất phát. Ngồi vào chỗ, Tào Diệp nhìn màn mưa tí tách bên ngoài, cơn mưa này không vội không chậm, nhưng không có dấu hiệu muốn dừng. Lương Tư Triết bên kia sao rồi? Có mưa to không? Tào Diệp lấy điện thoại ra, mở giao diện trò chuyện với Lương Tư Triết, cậu nhập vào mấy chữ: “Bên anh có mưa không?” Nhìn chằm chằm mấy chữ kia một lát rồi xóa đi, đổi thành “Anh đang làm gì?” Ngón cái dừng trên nút “gửi đi”, một lát sau lại xóa. Có vẻ như hỏi thế nào cũng không diễn đạt được ý. Dường như có thể nghĩ được tin nhắn Lương Tư Triết sẽ trả lời – “Mưa” hoặc là “Đang đọc kịch bản”. Sau đó thì sao, nên nói gì nữa? Muốn nói chuyện, gặp mặt, đến gần Lương Tư Triết, nhưng lại sợ nói chuyện, gặp mặt, tới gần Lương Tư Triết. Thật là mâu thuẫn. Thôi, gặp mặt rồi nói vậy. Tào Diệp giơ tay nhấn tắt màn hình, cất điện thoại vào trong túi. Quãng đường hơn bốn tiếng chắc sẽ rất nhạt nhẽo, Tào Diệp dùng ipad tìm kiếm “Lương sinh Chúc mộng”, trang web video chấm điểm là 7.1, không tính là điểm số cao. Hứa Vân Sơ nói Lương Tư Triết quay phim này cũng vì cậu, cậu hơi tò mò rốt cuộc đây là tình tiết như thế nào. Ba tháng trước cậu đã xem qua phim này trong phòng chiếu phim Uto, ngày đó lần đầu tiên họ gặp nhau sau khi rạn nứt. Có lẽ là tâm trạng xem không đúng, hôm đó cậu cũng không xem phim này. Tào Diệp đeo tai nghe lên, nhìn màn hình ipad. Phim bắt đầu đi vào hình ảnh, trên sân khấu xa xôi và mơ hồ, hai diễn viên hí kịch nâng cao giọng hát đối: “Nếu Lương huynh chưa có hôn ước, tiểu đệ làm mai mối cho huynh…” “Hiền đệ làm mai giúp ta, nhưng không biết là thiên kim nào?” Đang hát vở Việt kịch “Lương Chúc”. Tào Diệp vẫn nhớ rõ đầu phim, là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi cầm điều khiển từ xa, ngồi xổm trên mặt đất hơi mất hồn xem hình ảnh trong TV. Sau đó người phụ nữ bị một tiếng “Mẹ” gọi về, vội vàng đứng lên, tắt TV, bắt đầu xoay quanh cô con gái mười mấy tuổi bận bịu tứ phía. Mấy phút sau, người phụ nữ đứng bên cửa sổ, nhìn con gái xuống tầng, dưới tầng có cậu trai ngồi trên xe đạp chờ cô gái.. Người phụ nữ đứng trước cửa sổ một lát, bỗng nhiên nâng cao giọng, cất tiếng hát nhỏ: “Nếu Lương huynh chưa có hôn ước, tiểu đệ làm mai giúp huynh…” Trong phòng vang lên tiếng bước chân, giọng người phụ nữ không dừng lại, cho đến khi người đàn ông kia hơi mất kiên nhẫn ngắt lời bà: “Rạp hát đã đóng cửa rồi, vẫn hát à? Buổi sáng công ty của chị Nguyệt bảo em đi phỏng vấn mà, có đi nữa không?” Giọng hí nhỏ đột nhiên im bặt, người phụ nữ ngẩn ra, đáp: “Đi.” Trước khi ra ngoài hai người lại cãi nhau một trận, bởi vì một chuyện rất vụn vặt – tối qua người đàn ông ra ngoài uống rượu, lúc gần đi quên không tiện tay đem rác đi vứt. Nửa phần trước của phim tràn ngập chi tiết sinh hoạt vụn vặt, người đàn ông và người phụ nữ không ngừng cãi nhau, thỏa hiệp, lãng phí thời gian một cách vô nghĩa, cũng giày vò sự kiên nhẫn của người xem. Cho đến khi người phụ nữ đóng giả chị Nguyệt, đến nhà một đôi vợ chồng trẻ, chăm sóc phụ nữ sau khi sinh và em bé sơ sinh. Ở đó bà gặp được giáo viên của lớp hí kịch ngày xưa, giáo viên kéo tay bà, giới thiệu cho con gái mình: “Lương Nhạn và Chúc Hoài Sơn, chính là kim đồng ngọc nữ lớp hí kịch khi đó của bố, diễn Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Lương Chúc trên sân khấu, Chúc Lương dưới sân khấu, trên sân khấu và dưới sân khấu đều là một đôi, đúng là khiến người ta ghen tị…” Giọng kể xa dần, ống kính dần dần mơ hồ, chuyển sang phía sau sân khấu rạp hát, Chúc Hoài Sơn và Lương Nhạn khoảng hai mươi tuổi đang trang điểm, hai người búi tóc cao, lúc nói chuyện đều mang theo giọng hí hăng hái. Họ là cặp đôi nổi tiếng, thanh mai trúc mãi, tình đầu ý hợp xứng đôi nhất thời còn đi học. Khi còn trẻ tình yêu của họ gặp khó khăn trắc trở trùng điệp, vượt qua sự ngăn cản của gia đình, sự chen chân của người ngoài, sự cố chấp với nhau. Sau khi tốt nghiệp lớp hí kịch, hai người trúng tuyển vào hai đoàn kịch nổi tiếng nhất cả nước. Họ cãi nhau một trận, cuối cùng vẫn hi sinh vì đối phương, cùng đến một đoàn kịch tư nhân nhỏ ở địa phương, tiếp tục là Lương Chúc trên sân khấu, Chúc Lương dưới sân khấu. Tình yêu đầy sóng gió đã lắng xuống, kim đồng ngọc nữ trải qua cuộc sống như cổ tích, cuối cùng lại bị cuộc sống mài mòn thành dáng vẻ vụn vặt nhất. Tối đó Lương Nhạn tan ca về nhà, trước khi ngủ cô hỏi Chúc Hoài Sơn một câu: “Nếu cuối cùng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài không hóa thành bướm, mà sống bên nhau, vậy sẽ như thế nào?” “Sẽ như thế nào?” Chúc Hoài Sơn sắp chìm vào giấc ngủ hơi mất kiên nhẫn lẩm bẩm. “Chắc sẽ như chúng ta bây giờ.” Mấy tháng sau hai người đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, lúc ra khỏi sảnh họ vẫn đang cãi nhau vì quyền nuôi con gái. Ống kính đặc tả riêng cho hai người, quay ánh mắt phiền chán và khóe miệng không tự giác xệ xuống khi họ cãi nhau. Phim kết thúc, phụ đề bắt đầu cuộn. Bộ phim này hiện thực đến mức khiến người ta khó thở, khó có thể tưởng tượng được Lương Tư Triết mất hai năm, lại quay ra một câu chuyện như vậy. Thành thật mà nói, nó cũng không tính là quá kém. Kỹ năng quay phim và cách chuyển cảnh đều ra hình ra dạng, nhưng câu chuyện này thực sự là hiện thực tới mức làm cho người ta không muốn xem tiếp. Sau khi phim kết thúc lại tự động nhảy ra một video khác, là một đoạn video phỏng vấn Lương Tư Triết sau khi “Lương sinh Chúc mộng” ra rạp ba năm trước. Doanh thu phòng vé của phim này không tốt, lúc ấy rất nhiều truyền thông mỉa mai Lương Tư Triết bước chân lớn quá, kết quả thất bại. Phóng viên giơ mic đi theo sau anh hỏi: “Hiện tại phim đã chiếu được một tuần, doanh thu phòng vé mới vượt quá mười triệu, số lượng phim ra rạp rất ít, anh có hối hận vì đã mất hai năm quay một tác phẩm như vậy không?” Lương Tư Triết đang đi về phía trước nghe vậy nghiêng mặt sang nhìn thoáng qua phóng viên đặt câu hỏi: “Tại sao lại hối hận?” “Doanh thu phòng vé và danh tiếng đều không tốt, chắc anh sẽ không mảy may không quan tâm đến đánh giá của người xem đúng không, dù sao phim quay ra để cho người ta xem mà…” Anh ta chưa kịp nói xong, Lương Tư Triết đã ngắt lời anh ta mà không thèm quay đầu lại, bỏ lại một câu: “Tôi quay phim này độ chính mình không được à?” Nói xong cũng sải bước rời đi. (từ “độ” này là từ hay dùng trong Phật giáo nên mình để nguyên) Bỏ ra hai năm, quay độ mình… Tào Diệp nhìn bóng lưng Lương Tư Triết dừng lại trên màn hình, tại sao Lương Tư Triết lại chọn một câu chuyện hiện thực như thế để quay? Phim là nghệ thuật tạo giấc mơ, nhưng Lương Tư Triết quay bộ phim này, vừa khéo là đập nát một giấc mơ đẹp cho người ta nhìn. Chắc chắn Lương Tư Triết biết rằng phim này sẽ không là thể loại công chúng thích, nhưng anh vẫn bỏ ra hai năm để quay nó. Tào Diệp lại gõ bốn chữ “Lương sinh Chúc mộng” trên khung tìm kiếm, nhấp vào giao diện bình luận phim, đọc sơ qua mấy bình luận phim có nhiều like nhất: “Buồn. Chỉ có một đề nghị, đừng xem, xem rồi sợ cưới.” “Khó có thể tưởng tượng ảnh đế Lương sẽ chọn một đề tài hiện thực như thế giày vò trong suốt hai năm, rốt cuộc anh ấy đang nghĩ gì?” “Nếu như cuối cùng Lương Chúc không hóa bướm, mà sống với nhau, sẽ như thế nào? Câu chuyện về cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử và công chúa sau khi ở bên nhau… Nghĩ kỹ rõ sợ.” “Phim quay rất chân thật, chỉ là ảnh đế Lương yêu đương nhiều như thế, thái độ với tình yêu lại bi quan đến vậy” Tào Diệp nhìn chằm chằm một bình luận bên dưới hơi thất thần: “Phim này, có hiệu quả với những người yêu mà không được, bởi vì nó đang đánh nát tình yêu, nói với bạn rằng có được cũng chưa chắc đã tốt như vậy. Tôi đoán Lương Tư Triết có lẽ giống tôi, có một người yêu mà không được, muốn thông qua bộ phim này khuyên mình buông tay.” Quay để độ mình. Cho nên mấy năm này Lương Tư Triết vẫn đang khuyên bản thân buông tay. Tào Diệp cầm lấy điện thoại, lại liếc nhìn giao diện trò chuyện với Lương Tư Triết. Tin nhắn cuối cùng dừng ở Tào Diệp hỏi anh có thể mượn phòng chiếu phim kia không, Lương Tư Triết nói “Dùng đi“. Từ sau đó Lương Tư Triết không gửi tin nhắn nữa. Trong lúc nhất thời, trong lòng Tào Diệp hơi hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc từ quan hệ bạn bè tiến thêm một bước với Lương Tư Triết, nhưng bây giờ biết được Lương Tư Triết có thể buông tay lùi lại bất cứ lúc nào, cậu lại không biết làm sao. Nhân Tứ thay đổi rồi, Lam Yến bị phá hủy, Tiểu Bạch nhỏ cũng mất rồi, mối liên hệ mười năm trước dường như đều bị thời gian chặt đứt từng chút một. Có khi nào Lương Tư Triết lại lựa chọn buông tay vào lúc cậu nhận ra mình thích Lương Tư Triết? Ra khỏi trạm tàu cao tốc, Thượng Hải mưa to như trút nước đổ ập xuống người, Tào Diệp không mang ô, trong nháy mắt bước ra một bước toàn thân đã ướt đẫm. Cậu dùng điện thoại gọi một chiếc xe, kéo cửa ra ngồi vào, tài xế quay đầu lại đưa khăn giấy cho cậu: “Mưa to thật.” Tào Diệp không nói gì, cậu nhìn hạt mưa đập lên cửa xe, bỗng nhiên nghĩ đến phim trường quay “Lựa chọn tuyệt vọng” hai tháng trước, Lương Tư Triết cầm cái ô nghiêng về phía mình. Xe lái trên đường, giống như xé mở màn mưa đầy trời. Ngồi trên xe, Tào Diệp cảm thấy giống như đang phi nhanh trong mơ. Mười năm trước họ ở Nhân Tứ, mưa đêm đó cũng to thế này, họ nằm dí trong Lam Yến một ngày, anh một lời em một câu thảo luận kịch bản “Mười ba ngày”, không hề cảm thấy nhàm chán. Thoáng cái đã mười năm trôi qua. Cậu nghĩ đến mười năm cậu và Lương Tư Triết quen biết… Sau sân khấu lễ trao giải Kim Tượng, cậu dựa vào cột nói chuyện với bạn bè, giả vờ không nhìn thấy Lương Tư Triết, nhưng cậu kìm lòng không đặng nhìn anh một cái, nhìn cái nữa, nhưng khi Lương Tư Triết quay đầu nhìn sang, cậu lại nhanh chóng nghiêng mặt đi tránh khỏi tầm mắt anh. Sau khi đánh nhà sản xuất của “Khu cách ly”, Lương Tư Triết dùng ngón tay che mặt cậu đi qua đám người, khoảnh khắc đó ngón tay của anh có mùi rượu vang đỏ rất nhạt, nhiệt độ lòng bàn tay hơi lạnh. Ngoài ra cảm giác chua xót trướng lên ở lồng ngực, đã qua nhiều năm đến bây giờ cậu vẫn nhớ rõ ràng. Cái đêm rạn nứt kia cậu thiếp đi chốc lát ngắn ngủi, sau đó mơ thấy Lương Tư Triết đột nhiên đến tìm mình, nói rằng anh không đóng phim của Tào Tu Viễn nữa, giây phút đó cậu rơi vào vui mừng khôn xiết, sau đó theo bản năng cảm thấy mình đang nằm mơ. Sau khi tỉnh dậy phát hiện thật sự chỉ là một giấc mơ, cậu đờ đẫn nhìn bóng tối một lúc lâu, cảm thấy ngực trống rỗng. Năm năm sau đó, cậu cố gắng tránh né tất cả tin tức liên quan đến Lương Tư Triết, yêu đương hết lần này đến lần khác. Tất cả mọi người xung quanh biết không thể nhắc đến Lương Tư Triết trước mặt cậu, đến mức Trình Đoan nói đùa Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn là hai miếng vảy ngược không được sờ trên người cậu. Ngẫm lại đúng là hoang đường. Cậu vô thức thích Lương Tư Triết nhiều năm như thế, lại còn lừa mình dối người không hề có cảm giác. Những năm này mày đang làm gì hả Tào Diệp? Ba tháng trước tán tỉnh Lâm Huyễn trước mặt Lương Tư Triết, một tháng trước lại sắp xếp Tần Chân Chân và Lương Tư Triết vào cùng một đoàn phim. Làm nhiều chuyện vô lý như thế, Lương Tư Triết dựa vào đâu vẫn đứng tại chỗ đợi mày? Xe dừng ở cửa khách sạn, tài xế quay đầu lại, vừa định nói lấy ô đưa cậu ra ngoài, đã thấy Tào Diệp đẩy cửa xuống xe rồi. Bước vào sảnh khách sạn, bảo vệ mở cửa cho cậu, khách chờ trong sảnh đều nhìn về phía cậu. Lúc này Tào Diệp mới nhận ra mình ướt sũng cả người, trông nhếch nhác cỡ nào. Thôi, nhếch nhác hơn nữa cũng bị Lương Tư Triết nhìn thấy rồi. Tào Diệp lấy điện thoại ra gọi điện cho Lương Tư Triết. Điện thoại vang lên vài tiếng sau đó kết nối, Lương Tư Triết nói ở đầu kia: “Tào Diệp?” “Lương Tư Triết,” Tào Diệp cố gắng khiến giọng mình nghe bình tĩnh hơn, “Em ở sảnh khách sạn, anh bảo Tống Thanh Ngôn đến đón em đi.” “Cậu đến Thượng Hải rồi?” Lương Tư Triết có vẻ như sững sờ, ngay sau đó đáp, “Được, cậu đợi một lát.” Cúp điện thoại, Tào Diệp đứng ở sảnh khách sạn ngẩn người. Cậu ấm đầu nên chạy tới đây, nhưng sau khi gặp Lương Tư Triết thì nói gì? Nói em thích anh à? Nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng bước ra khỏi mối quan hệ bạn bè, từ đây trở thành người đồng tính. Buồn bực, hỗn loạn. Sợ tiến một bước, cũng sợ ở yên một chỗ, càng sợ Lương Tư Triết đột nhiên lùi lại. Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa sắp xếp rõ ràng, Tào Diệp đã nhìn thấy Lương Tư Triết đi tới. Lương Tư Triết không để Tống Thanh Ngôn xuống, anh tự đến sảnh khách sạn đón Tào Diệp. Anh chỉ đeo một cái khẩu trang màu đen, cứ vậy đi về phía Tào Diệp, dừng ở trước mặt cậu nhìn cậu, ánh mắt trông đen kịt. Lác đác vài người ở sảnh khách sạn quay đầu lại, nhưng Lương Tư Triết không để ý. Anh cược thắng rồi. Lương Tư Triết nhìn Tào Diệp ướt đẫm cả người mà nghĩ. Thiếu niên của anh như con cún ướt sũng, đang hồn bay phách lạc chờ anh. “Đi lên tầng đi.” Lương Tư Triết vươn tay cầm cổ tay Tào Diệp, Tào Diệp không tránh đi, mặc cho anh kéo mình về phía trước. Trong thang máy không có ai, họ đứng song song. Tào Diệp ngửi được mùi rượu như có như không trên người Lương Tư Triết, cậu quay đầu nhìn anh: “Lương Tư Triết, anh uống rượu à?” “Ừ.” Lương Tư Triết thả lỏng bàn tay cầm cổ tay Tào Diệp ra, lần mò xuống dưới, đầu tiên là như có như không chạm vào, thấy Tào Diệp không tránh, anh mới nắm tay Tào Diệp. Lòng bàn tay khô ráo chạm vào mu bàn tay ướt sũng, tiếp theo cũng bị dính ướt. Không ai nói chuyện, trong không gian chật chội, hình như có thể nghe được tiếng tim mình đập. Coi như đây là giấc mơ đi, Tào Diệp nhắm mắt lại, trong mơ có thể can đảm hơn, làm gì cũng được. Đẩy cửa vào phòng, Lương Tư Triết rót nước ấm cho Tào Diệp, nhìn cậu uống hết, lại hỏi cậu có muốn tắm rửa trước không. Đứng trong phòng tắm, Tào Diệp cởi áo thun ướt đẫm ra, nhìn về phía bàn tay mới được Lương Tư Triết nắm lấy, cảm xúc ấm áp vẫn chưa rút đi, cậu đứng tại chỗ ngẩn người một lúc lâu. Ra khỏi phòng tắm, Tào Diệp mặc quần áo của Lương Tư Triết, áo thun cotton màu trắng và quần dài màu xám, cậu đi về phía Lương Tư Triết. Lương Tư Triết đang ngồi trên ghế ở ban công, trước mặt đặt một chai rượu và một cái ly. Trên chén rượu kia đặt ngang một cái thìa nhỏ, trên thì đặt một cục đường vuông màu trắng. Anh vẫn ngồi ở đó, như thể đang cố ý chờ cậu. “Sinh nhật hai mươi sáu tuổi vui vẻ.” Chờ Tào Diệp đến gần, Lương Tư Triết nhìn cậu nói. Tào Diệp sững sờ một lát, cậu chỉ nhớ bây giờ là cuối tháng chín, lại không nhớ hôm nay là sinh nhật cậu. “Sao thế, sinh nhật của mình cũng không nhớ à?” Lương Tư Triết nhìn cậu cười. Tào Diệp đi tới, ngồi đối diện Lương Tư Triết. Lương Tư Triết đứng dậy tắt đèn, trong phòng tối thui, sau đó “xẹt” một tiếng nhỏ, ánh lửa cháy lên. Lúc này Tào Diệp mới nhìn rõ trong tay Lương Tư Triết cầm một hộp diêm. Lương Tư Triết cầm cây diêm cán dài đang cháy, vươn tay đưa ngọn lửa đến gần chén rượu, trong chén rượu lập tức bùng lên ánh lửa màu lam kỳ lạ, chỉ có một hai giây. Sau khi ánh lửa tắt hẳn, Lương Tư Triết cầm thìa lên, đổ đường hòa tan vào trong rượu khuấy hai lần, chất lỏng trong suốt trong chén biến thành màu xanh lục giống như phỉ thúy. “Còn nhớ bộ phim kia không?” Lương Tư Triết lại đốt một que diêm, châm lửa cho ngọn nến trên bàn, nhìn cậu nói, “Johnny Depp diễn, tôi từng nói đợi khi cậu mười tám tuổi sẽ tặng cậu một chai rượu Absinthe.” Ánh mắt Tào Diệp trốn tránh: “Đó là chuyện đã bao lâu rồi…” “Ừ, rất lâu rồi,” Lương Tư Triết cười nói, “Mỗi năm vào ngày sinh nhật cậu tôi đều làm trò vặt này cho mình, năm nay là năm thứ mười, đã luyện rất nhuần nhuyễn rồi.” Trong nháy mắt Tào Diệp hơi muốn khóc, cậu nghĩ mình thật là không có tiền đồ, lại bị một ánh lửa sáng chói đến mức muốn chảy nước mắt. Cậu nghiêng mặt đi, cố gắng để cho cảm xúc của mình hòa hoãn lại: “Đã lâu rồi em không đón sinh nhật.” “Hửm?” Lương Tư Triết như là hơi kinh ngạc, nhìn cậu, “Tại sao?” “Em nghĩ,” Tào Diệp nuốt khan một cái, “Chắc không có ai hy vọng em đến với thế giới này, Tào Tu Viễn thì khỏi nhắc đến, mẹ em cũng đã nói hối hận vì năm đó sinh ra em. Cho nên về sau em không đón sinh nhật nữa.” Cậu không dám nhìn Lương Tư Triết, cậu nghĩ ngần ấy năm đến nay, người Lương Tư Triết thích có lẽ là thiếu niên Tào Diệp của mười năm trước. Mà về phần Tào Diệp ở hiện tại, có lẽ Lương Tư Triết đến gần sẽ biết cậu thật sự mục nát rồi. Cậu cúi thấp đầu, lấy lại bình tĩnh: “Lương Tư Triết, anh có từng nghĩ, đã mười năm kể từ mùa hè chúng ta quen biết. Em cũng không phải Tào Diệp trên phố Nhân Tứ năm đó. Bây giờ em rất tồi tệ, có lẽ hoàn toàn không phải cùng một người với Tào Diệp mà anh biết. Có lẽ em… cũng không đáng để anh tổ chức sinh nhật hai mươi sáu tuổi cho em, cũng không đáng để anh mở chai rượu Absinthe cho em.” Cậu nói một chuỗi dài xong, Lương Tư Triết cũng ngẩn người. Thiếu niên của anh rốt cuộc trải qua những năm này như thế nào, mới tự coi nhẹ mình đến mức này… “Sao có thể?” Lương Tư Triết nhìn cậu, tốc độ nói rất chậm, nhỏ giọng nói, “Em đã trưởng thành như thế này, mới có thể chứng minh ngày hôm nay của hai mươi sáu năm trước đáng quý nhường nào.” Anh uống hết chén rượu, đè nén cảm xúc của mình, sau đó đặt ly rỗng trên bàn, “Đương nhiên anh biết con người sẽ thay đổi, cũng phân biệt rõ em năm mười sáu tuổi và năm hai mươi sáu tuổi, anh cảm thấy không cần phải cố gắng phân biệt, em nên trưởng thành như bây giờ, anh không nghĩ ra kết quả tốt hơn thế này.” Anh vừa dứt lời, Tào Diệp ngồi ở đối diện đột nhiên giơ tay áp lên mặt. Anh nhìn thấy yết hầu của cậu trượt lên xuống. Thiếu niên của anh im lặng khóc. Lương Tư Triết tới gần, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cậu nhìn cậu, trái tim anh bị Tào Diệp siết chặt, nhào nặn thành một cục nhăn nhúm, mềm lòng đến nát bét. “Tào Diệp.” Anh thấp giọng gọi tên cậu. “Đừng nhìn em,” Tào Diệp khàn giọng nói, “Mất mặt.” Tào Diệp che mắt một lát, sau đó bỏ tay ra, cậu nhẫn nhịn rất tốn sức, nước mắt không chảy ra nhiều, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe không thể nào kiềm chế. Họ đối mặt trong khoảng cách rất gần. Lương Tư Triết nhìn thấy ngọn lửa nhảy nhót của nến chiếu lên lông mi Tào Diệp, ngọn lửa kia đang run, lông mi Tào Diệp cũng đang run. Anh đột nhiên không kiềm chế được muốn hôn Tào Diệp. Có lẽ thời cơ vẫn chưa đúng, thiếu niên của anh mới thò đầu ra khỏi vỏ, lúc nào cũng có thể bị anh dọa thụt vào. Nhưng anh lại không thể kiểm soát rung động giờ phút này. Khát khao sau khi say rượu một khi ló đầu ra sẽ như nước đổ khó hốt. Anh cụp mắt nhìn bờ môi Tào Diệp, hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, quấn quýt vào nhau. Anh nhìn thấy Tào Diệp lại nuốt khan một cái, thiếu niên của anh bây giờ rất căng thẳng, giống như đứng ở rìa vách núi, thử mò ra, do dự có nên nhảy xuống không. “Tào Diệp, anh muốn hôn em,” Lương Tư Triết nhìn cậu, giọng nói đè rất khẽ, “Nghe người ta nói em ghê sợ đồng tính, cho nên hành động này có thể khiến em cảm thấy khó chịu. Anh sẽ từ từ đến gần em, em có khoảng mười giây, có thể tránh né anh bất cứ lúc nào.” Anh nói xong từ từ tiến tới, từ từ đến gần Tào Diệp. Hơi thở ướt át của Tào Diệp phả vào chóp mũi anh, khẽ run, khiến người say mê. Bờ môi ấm áp đụng chạm, Tào Diệp không tránh, lông mi cậu run lên, nhắm hai mắt lại.