Mắt Bão – Đàm Thạch FULL
Chương 62
Khi Tào Diệp tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau.
Trong chiếc RV kéo rèm cửa, bên ngoài mưa đã dừng, sau đêm mưa trời quang mây tạnh, lúc này ánh nắng len lỏi vào theo khe hở trên rèm cửa, chiếu ra những đốm sáng bên trong xe.
Cậu vừa mở cửa ra, nhất thời không kịp phản ứng mình đang ở đâu, không phải ở nhà cũng không phải ở Nhân Tứ, cố gắng thoát ra khỏi cơn buồn ngủ, mới nhớ ra mình đang trong xe của Lương Tư Triết.
Tối qua chỉ định chợp mắt một lát, thế mà ngủ một giấc lâu như vậy… Nói ra cũng lâu rồi chưa ngủ ngon như thế, trước kia không có phim thôi miên chắc chắn sẽ không ngủ được, hôm qua dựa vào ghế sofa lại ngủ thiếp đi chỉ trong mấy phút.
Thật sự là không thể tin nổi.
Trên người đắp một tấm thảm mềm mại, mùi hương hơi quen, là mùi như có như không mà cậu ngửi được trong xe vào đêm đó, mùi thuốc lá thoang thoảng và hương cuối mùi gỗ của nước hoa.
Tào Diệp đứng dậy khỏi ghế sofa, bên người ngủ nghiêng đè lên tay vịn sofa tê rồi, lúc dậy hơi khó chịu.
Dựa lưng vào lưng ghế sofa hoạt động bả vai, lúc này mới chú ý một người ngồi ở đầu kia của ghế sofa – Lương Tư Triết cũng ngủ trên ghế sofa.
Lương Tư Triết vẫn chưa dậy, cũng dựa vào lưng ghế sofa, đầu nghiêng về phía cậu dựa vào đệm dựa.
Cái nhìn này dừng lại hơi lâu, thế là gợi lên thiếu niên mười tám tuổi trong trí nhớ.
Bình tĩnh mà xem xét, Lương Tư Triết của bây giờ thu hút sự chú ý của người khác hơn, một người không thèm để ý, không biểu hiện thế nào đi nữa, đắc ý và không được như ý cũng sẽ viết lên mặt trong lúc lơ đãng.
Nếu như nói Lương Tư Triết của khi đó im lặng và sắc bén, vậy Lương Tư Triết của bây giờ cho người ta cảm giác kiêu ngạo và tùy tiện – ít nhất hình ảnh mà truyền thông làm không biết mệt tạo nên là như thế này.
Một ảnh đế trẻ tuổi nổi tiếng từ khi còn trẻ, từ lúc ra mắt đến giờ đang trên đường đi đến đỉnh cao, kiêu ngạo và tùy tiện mới phù hợp với tưởng tượng của mọi người hơn.
Nhưng có vẻ như Lương Tư Triết rất phối hợp với thiết lập này, đánh nhau với phóng viên trước mặt mọi người, lễ trao giải Cannes chỉ có một câu phát biểu nhận giải, từ chối tất cả hợp đồng phim bỏ ra hai năm lùi lại sau màn làm đạo diễn… Mỗi một chuyện đều làm tùy hứng đến tột cùng, không cần truyền thông thêm mắm dặm muối, hình ảnh tùy tiện kiêu ngạo cứ vậy không ngừng được làm phong phú và củng cố.
Người này thật là… Những năm này anh làm thế nào sống thành một bí ẩn? Trong cái giới không có bí mật nào có thể giấu được này, trên người anh lại có nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp đến vậy.
Nhưng mà một người cất giấu nhiều bí mật như thế, không mệt sao, không cô đơn à?
Đại não vào buổi sáng sinh động một cách kỳ lạ, khi Tào Diệp đang nghĩ ngợi những điều này, Lương Tư Triết cũng tỉnh giấc, lông mi bỗng động đậy, hệt như thời niên thiếu, giống cánh ve mỏng tang đang rung động.
Tào Diệp nhìn đi chỗ khác, xoay cổ một cái, hoạt động xương cổ, rất nhiều năm không nằm sấp ngủ, sau khi bớt tê cảm giác hơi bị sái cổ.
“Chào buổi sáng.” Lương Tư Triết mở mắt.
Tiếng nói hơi khàn, nghe vào có chút gợi cảm, giọng nói này khá hay.
Trong đầu Tào Diệp thoáng hiện lên ý nghĩ này.
Lương Tư Triết quay đầu nhìn cậu, hơi mệt mỏi cười một tiếng: “Lại ngủ tê người hả?”
Thật sự rất gợi cảm, trước kia không cảm giác được… À, trước kia có lẽ cũng không biết gợi cảm là gì.
“Không còn sáng nữa.” Tào Diệp xóa đi suy nghĩ lung tung trong đầu mình, giơ cổ tay về phía Lương Tư Triết, “Chiều rồi.”
Ý định ban đầu chỉ là xẹt qua, không ngờ Lương Tư Triết vươn tay cầm cổ tay cậu, kéo đến trước mặt mình nhìn thời gian, “À, không còn sớm nữa.”
Tào Diệp rút cổ tay về, tay còn lại nắm mặt đồng hồ xoay một cái, vị trí bị nắm trên cổ tay hơi nóng lên, một lúc lâu cũng chưa biến mất.
“Tiệc đóng máy buổi tối cậu đến không?” Lương Tư Triết thẳng đầu, dựa vào ghế sofa hỏi Tào Diệp.
“Chưa chắc, xem rồi nói sau.” Tào Diệp đứng dậy khỏi ghế sofa, hoạt động gân cốt.
Qua lớp quần áo có thể nhìn thấy xương bả vai và cơ lưng được kéo ở phía dưới, đường nét rất đẹp, Lương Tư Triết không nhìn nữa: “Cho một lời khẳng định đi, cậu không đến tôi cũng không đến.”
Tào Diệp nghiêng mặt sang liếc anh một cái: “Đoàn phim đặc biệt làm tiệc đóng máy vì anh, anh không đến thì thật là không nể mặt mũi… Anh đe dọa tôi đấy à Lương Tư Triết?” Có thể tưởng tượng được nếu Lương Tư Triết không đi, Từ An Kiều chắc chắn lại muốn tới đây nghĩ trăm phương ngàn kế xin cậu đi nói giúp.
“Bị cậu nhìn ra rồi,” Lương Tư Triết cười với cậu, “Những dịp phải uống rượu thế này tôi phải kéo một người cản rượu thay tôi… Cậu xem, tiêm disulfiram, lỗ kim vẫn còn ở đó.” Anh giơ bàn tay siết nắm đấm lên, làm như có thật quay mu bàn tay cho Tào Diệp xem, ngón tay của bàn tay còn lại gõ hai cái trên mu bàn tay, “Cậu xem, tiêm disulfiram, lỗ kim còn ở đây.”
Tào Diệp thật sự cúi người nhìn kỹ rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt liếc qua mặt anh, vạch trần Lương Tư Triết: “Đây là nốt ruồi, anh lừa Lâm Ngạn thì thôi, còn muốn lừa tôi?” Cậu biết trên mu bàn tay trái của Lương Tư Triết có một nốt ruồi rất nhỏ, nhỏ đến mức như lỗ kim, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được, lúc đó Lương Tư Triết kéo đàn violin cậu tình cờ chú ý đến.
“Cậu vẫn nhớ à…” Lương Tư Triết cười một tiếng.
Lương Tư Triết tắm rửa sau đó ra ngoài, Tào Diệp lưỡng lự một lát cũng đi vào phòng tắm.
Vốn định trực tiếp lái xe về, nhưng sau khi tỉnh ngủ không tắm rửa cảm giác hơi khó chịu, cậu lại rất chú trọng thói quen sinh hoạt hằng ngày.
Vả lại sau mấy tiếng ngủ ở đây, bây giờ cậu cảm thấy rất thả lỏng, có lẽ là lâu lắm không ngủ ngon như thế.
Lúc tắm rửa bản thân cậu cũng có thể cảm nhận được tâm trạng khá tốt – mặc dù phòng tắm chật không xoay được người, dòng nước của vòi hoa sen cũng hơi nhỏ, tắm không thoải mái cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng.
Tắm xong dùng khăn tắm lau khô người, cầm lấy bộ quần áo Lương Tư Triết vừa tìm cho mình, áo thun cotton màu xám và quần đen, bên trên cùng là một cái quần lót.
“Mới, chưa mặc lần nào.” Lương Tư Triết nói vậy lúc đưa cho cậu.
Mặc quần áo của nhau là chuyện thường xảy ra khi ở Nhân Tứ, nhưng chưa bao giờ mặc đồ lót của nhau.
Lúc cúi người mặc quần lót trong đầu Tào Diệp hiện lên câu cậu hỏi Lâm Huyễn vào một tháng trước: “Tôi với Lương Tư Triết ai giỏi hơn?” Còn có câu trả lời “Vẫn là Lương Tư Triết giỏi hơn” của Lâm Huyễn.
Đệt, dừng dừng dừng, tại sao lại nhớ đến chuyện này?
Không thể nào? Kích thước rất vừa vặn… Tào Diệp cúi đầu nhìn quần lót màu đen trên người, quả thực mua theo size của mình – chẳng lẽ là kỹ thuật kém?
Chậc, vẫn đang nghĩ… rất khó để không chú ý câu nói kia.
Nhưng, Lâm Huyễn thật sự từng ngủ với Lương Tư Triết à? Khi Lâm Huyễn và Lương Tư Triết thích nhau, Lương Tư Triết vẫn chưa lấy được ảnh đế Cannes mà, năm năm trước Lương Tư Triết đã giỏi hơn mình? Không thể nào… Khi đó chắc Lương Tư Triết cũng quen không nhiều bạn gái thì phải?
Dừng, đừng nghĩ nữa.
Tào Diệp kêu dừng suy nghĩ trong đầu mình, mặc quần áo xong kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài Lương Tư Triết đã ngồi bên cạnh bàn ăn ăn điểm tâm, rèm cửa đã được kéo hết ra, sau cơn mưa trời nắng hơi nóng một tí, trong xe sáng sủa, ánh nắng rực rỡ chiếu vào buồng xe.
Tống Thanh Ngôn ngồi bên cạnh sắp xếp lịch trình tiếp theo với Lương Tư Triết, Tào Diệp đi tới, tự giác lấy hộp cơm chưa bóc vỏ trước mặt.
Lúc ngồi xuống cậu cảm thấy mình thật sự không xem bản thân là người ngoài, tối qua chỉ nói là đến hiện trường giám sát quay phim một lát, kết quả bây giờ đi ngủ tắm rửa ăn cơm làm hết toàn bộ, nhưng lúc này cậu đã đói meo, thực sự không có tâm trạng giả vờ khách sáo với Lương Tư Triết nữa.
Trong lúc nói chuyện Lương Tư Triết nhìn về phía cậu, quan sát vài lần rồi bình luận: “Rất hợp.” Ý bảo quần áo.
“Cũng được.” Tào Diệp đáp một tiếng, “Vừa dậy đã đối chiếu lịch trình, vội thế?”
Tống Thanh Ngôn giải thích: “Cảnh của anh Tư Triết mà đóng máy sẽ không tìm được người, nên phải nhanh chóng đối chiếu ngay bây giờ.”
“Em lại sắp nghỉ rồi,” Lương Tư Triết uống một ngụm cà phê, đặt cốc xuống thuận miệng hỏi cô, “Vui không?”
“Nghỉ gì mà nghỉ,” Tống Thanh Ngôn nói với vẻ mặt đau khổ, “Sau khi về công ty chị Vân Sơ chắc chắn sẽ sắp xếp công việc khác cho em, còn không bằng đi theo anh vui hơn…”
Lương Tư Triết cười, Tống Thanh Ngôn đối chiếu kế hoạch nửa năm sau với anh, nói rằng đạo diễn Lâm – Lâm Mẫn có bộ phim, dự tính bấm máy vào tháng mười một năm nay, phim tình cảm hài nhẹ nhàng, anh có muốn xem kịch bản không?
Lương Tư Triết vẫn chưa lên tiếng, Tào Diệp đã nói câu “Không cần” trước anh.
Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu, nhướng mày hỏi: “Lý do?”
“Bộ phim đó của Lâm Mẫn tới tìm tôi kéo đầu tư, tôi đã xem sách dự án rồi, nói thật rất bình thường.”
“Nói cụ thể xem.” Lương Tư Triết nhìn cậu.
“Anh bảo tôi đánh giá dự án là phải trả phí,” Tào Diệp nói đùa, nhưng vẫn nói cụ thể hơn, “Phim tình cảm hài nhẹ nhàng này phải quay thật ăn khách, chi tiết hài kịch nhất định phải làm tới nơi, điểm gây cười tốt nhất nhẹ nhàng linh hoạt một chút.
Nhưng Lâm Mẫn rất bảo thủ, thích hợp quay phim chính kịch hơn, quay loại phim hài nhẹ nhàng này sẽ có vẻ cứng nhắc vụng về, để lộ khuyết điểm của anh ta, hơn nữa nghe nói Lâm Mẫn thử đề tài này chỉ để hùa theo thị trường thôi.”
“Ừ.” Lương Tư Triết gật đầu, “Vậy không suy xét nữa.”
“À vâng…” Tống Thanh Ngôn đáp, trước khi đặt bút lại hỏi thử một câu, “Cũng không xem kịch bản ạ?”
“Không xem.” Lương Tư Triết nói.
“Tin tôi đến thế à?” Tào Diệp nhìn anh cười một tiếng, “Có lẽ tôi nói lừa anh cũng chưa biết chừng.”
“Lừa thì lừa thôi,” Lương Tư Triết ngước mắt nhìn cậu, “Lấy ít đi một giải ảnh đế thôi mà.”
Tào Diệp ngẩn ra.
“Đùa chút thôi,” Lương Tư Triết nhanh chóng cười nói, “Đánh giá của cậu về Lâm Mẫn tôi thấy rất chuẩn xác, nếu để cho tôi tự quyết định, chắc cũng chọn từ chối.”
Cũng đúng, Lương Tư Triết lăn lộn trong làng điện ảnh nhiều năm, hiểu rõ phong cách của các đạo diễn lớn không thể ít hơn mình, Tào Diệp thầm nghĩ, nói là nghe đề nghị của mình, thật ra trong lòng đã có tính toán sẵn.
Nhưng lời nói vẫn hay như vậy, nghe xem – lấy ít một giải ảnh đế thôi.
Những năm này Lương Tư Triết thật sự tu luyện thành một con yêu nghiệt biết mê hoặc lòng người rồi.
Ăn cơm xong Tào Diệp đứng dậy định rời đi, xuống xe nhìn xung quanh một vòng, bãi đỗ xe vùng ngoại thành chỉ có lác đác vài chiếc xe đang đỗ, những chiếc RV đoàn phim thuê đã lái đi cả rồi.
Lương Tư Triết cũng bước xuống xe, Tào Diệp quay đầu nhìn anh một cái, biết rõ anh không cố ý ra tiễn mình, vẫn nói đùa một câu: “Đừng tiễn nữa, lát nữa còn phải gặp ở tiệc đóng máy.”
“Đi ra ngoài hoạt động.” Lương Tư Triết đáp, ngẩng đầu nhìn một cái, bị ánh sáng của mặt trời sáng chói nhắm mắt lại, giọng nói nghe vào hơi lười biếng, “Nắng đẹp thế này, không tắm nắng thì lãng phí.”
“Được, anh tắm đi, lát gặp.” Tào Diệp đi tới lái xe.
Sau khi ngủ một giấc tinh lực dồi dào, không muốn tìm người lái giùm nữa, trên đường lộng gió rất tốt, ánh nắng và gió đều vừa phải.
Tào Diệp lên xe, thắt dây an toàn sau đó khởi động xe, Lương Tư Triết vẫn đứng tại chỗ, nhìn động tác giống như lấy một điếu trong hộp thuốc lá ra, nhưng chỉ kẹp giữa ngón tay, không có động tác châm thuốc.
Tào Diệp lái xe qua, dừng lại trước mặt anh, hạ cửa kính xuống: “Không cai thuốc nữa?”
“Chưa nói sẽ hút mà…” Lương Tư Triết cầm điếu thuốc kia nói, “Lấy ra cho nó cũng tắm nắng.”
Tào Diệp nhìn anh một lát: “Không mang bật lửa?”
Lương Tư Triết cười: “Cậu cứ phải thông minh như vậy à…”
Tào Diệp rụt người về, vươn người mở tủ đựng đồ trước ghế phụ lái, lấy bật lửa ra, duỗi ra ngoài cửa sổ đánh lửa.
Lương Tư Triết cúi người, khuỷu tay chống lên mép cửa sổ xe, cắn thuốc lá xích lại gần ngọn lửa kia.
Anh có một gương mặt chịu được việc ngắm nghía kỹ càng, sự tinh xảo ẩn giữa lông mày một khi xích lại gần sẽ hiện ra dấu vết.
Thuở thiếu thời còn nửa che nửa đậy, theo sự mài giũa của năm tháng ngày càng đẹp tới mức phóng khoáng.
Bỗng nhiên Tào Diệp nghĩ đến poster của phim “Hồng nam hồng nữ”, dưới ánh đèn mờ tối, Lương Tư Triết tóc dài khoác một chiếc âu phục nam rộng lớn, trang điểm đậm, nghiêng người dựa vào tủ rượu, khoanh tay hút một điếu thuốc, bắp đùi trần truồng dưới âu phục khiến người ta liên tưởng không dứt.
Tào Diệp thật sự chưa xem bộ phim đó, nhưng lúc đó tấm poster này được tranh luận rất nhiều, cậu liếc qua một cái đã khắc sâu vào trong đầu.
Có phần giống Lâm Huyễn, trong đầu Tào Diệp chợt lóe lên suy nghĩ này, bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Huyễn đã cảm thấy khá quen.
Lúc đó tưởng rằng mới quen đã thân, còn lấy cớ bắt chuyện làm quen nữa chứ.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Lương Tư Triết, những năm đó cậu luôn tránh nghĩ đến Lương Tư Triết, nghĩ đến anh sẽ bực dọc một cách khó hiểu.
Nhưng Lương Tư Triết trong tấm poster kia đẹp hơn Lâm Huyễn nhiều.
Nói vậy dường như hơi vô lý, theo lý thuyết đàn ông đóng vai nữ làm gì cũng sẽ hơi quái dị, nhưng tổng thể của tấm poster kia ngoại trừ cho người ta cảm giác “đẹp” ra thì không có từ khác để miêu tả.
Đó là một vẻ đẹp vượt qua giới tính kết hợp giữa cứng rắn và mềm mại, đẹp đến mức vô cùng thú vị, thậm có hơi gợi tình.
Thời điểm đó dáng người Lương Tư Triết vẫn hơi gầy, còn lâu mới vai rộng rắn rỏi như bây giờ, trên người có sự ngây ngô và chín chắn đan xen giữa thiếu niên và trưởng thành, vừa khéo để đóng vai Lý Nhập đam mê trang phục khác giới.
Một đề tài ít người biết như thế, khi đó lại trở thành chủ đề được toàn dân biết đến, đương nhiên không thể bỏ qua công lao diễn xuất của Lương Tư Triết.
Ngọn lửa đốt thuốc lá, Tào Diệp thu tay lại, bản thân cũng tìm một điếu thuốc, cắn trong miệng cúi đầu châm lửa.
Lương Tư Triết đứng thẳng người, nghiêng mặt rít một hơi thuốc đã châm lửa, nhả ra làn khói trắng sau đó nhìn Tào Diệp: “Có để bụng nếu tôi đi nhờ xe không?”
“Đi đâu?”
“Đâu cũng được,” Lương Tư Triết thờ ơ nói, “Vân Sơ, Lomond, hoặc nơi cậu muốn đi, chỗ nào cũng được.”
“Vậy lên xe đi.” Tào Diệp nói.
Truyện khác cùng thể loại
930 chương
6 chương
37 chương
30 chương