Marriage: To Claim His Twins
Chương 4
SANDER đã đặt phòng trước cho họ tại khách sạn Carlton Towers, chỉ ngay đầu phố Sloane. Họ ở trong một dãy phòng rộng gồm ba phòng ngủ, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng, và một phòng khách khá rộng.
Ruby đã cảm thấy quá lạc lõng khi họ đi xuống hành lang tầng dưới, tự so sánh mình với những người phụ nữ ăn mặc thanh lịch đang ngập trong những túi đồ đắt tiền – những người đang uống trà chiều ở phòng đợi của khách sạn. Nhưng cô nhanh chóng quên đi những người phụ nữ khi họ được dẫn đến dãy phòng của mình và cô nhận ra rằng Sander sẽ ở trong cùng dãy phòng với họ.
Tim cô đang đập quá nhanh, cả cơ thể cô đột nhiên bị khuấy động và trở nên nhạy cảm, vì cô nhận thức quá rõ về Sander. Sự hiện diện của anh trong căn phòng, kể cả khi có một khoảng cách tới vài feet giữa họ và anh đang ăn mặc đầy đủ, bằng cách nào đó vẫn gây ra tác động lên cơ thể cô hệt như khi anh đang đứng sát bên cô và chạm vào cô. Giọng nói anh khiến cô nghĩ cô gần như cảm thấy sự ấm áp của hơi thở anh lên da cô. Cơ thể cô bắt đầu phản ứng lại ngay với suy nghĩ của cô, những cơn rùng mình khe khẽ làm gia tăng nhận thức của cô về anh.
Anh giơ tay lên, ra hiệu về phía phòng ngủ của họ khi bảo cô, ‘Tôi vừa yêu cầu một trong các phòng phải được bổ sung giường đôi cho các con.’
Cô có thể tưởng tượng ra trong đầu đôi tay đó đang khum lấy ngực cô. Bên dưới quần áo cô, hai núm vú của cô sưng lên và nhức nhối khi cô cố gắng một cách tuyệt vọng để kiềm chế sự kích động của cơ thể cô. Sao điều này lại xảy ra với cô? Cô đã sống rất hạnh phúc mà không có tình dục trong gần 6 năm. Tại sao cơ thể cô lại phản ứng như thế này, và vào lúc này?
Đó chỉ là phản ứng lại những ký ức thôi, tất cả chỉ có thế. Sự khao khát của cô cho Sander, giống như một ký ức, thuộc về quá khứ và không có chỗ ở hiện tại. Ruby cố thuyết phục bản thân cô, nhưng cô biết điều đó không đúng. Sự thật là anh có thể khuấy động cô và nỗi ham muốn mãnh liệt của cô với anh là một cái gì đó cô không hề muốn nghĩ tới. Bụng cô đang quặn lên, bồi thêm vào cảm giác buồn nôn vốn đã có từ cơn đau đầu của cô. Cô hẳn đã ốm khi cô dừng lại nghỉ ở một trạm tự phục vụ ven đường, và cô đã buộc phải mua một túi đi đường gồm bàn chải và kem đánh răng để làm sạch miệng cô. Giờ tất cả những gì cô thực sự muốn làm là nằm nghỉ trong một căn phòng tối, nhưng tất nhiên điều đó là không thể.
‘Tôi và cô sẽ ở trong hai phòng còn lại, tất nhiên,’ Sander nói. ‘Tôi nghĩ cô sẽ muốn ở phòng sát phòng bọn trẻ?’
‘Tôi có thể ở cùng với chúng,’ là câu trả lời của Ruby. Bởi vì ở cùng các con chắc chắn sẽ chặn bất cứ ký ức không mong muốn nào khỏi việc chạm mặt nhau. ‘Anh không cần đặt tới ba phòng.’
‘Nếu tôi chỉ đặt hai, khách sạn sẽ tự hiểu là cô sẽ ngủ cùng tôi, chứ không phải cùng bọn trẻ,’ là câu trả lời của Sander.
Ngay lập tức một hình ảnh khác lướt qua tâm trí cô: hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau trên một chiếc giường lớn, đôi tay của người đàn ông đang giữ chặt và vuốt ve người đàn bà, trong khi đầu của cô ta ngả về phía sau trong trạng thái ngây ngất hoang dại. Tay Sander và đầu của cô. Sức nóng ngập tràn cơ thể cô. Những hình ảnh tưởng tượng của chính cô đang khiến cô run rẩy. Những gì cô đang trải qua có lẽ do cùng một nguyên nhân khiến những bệnh nhân bị thương nghiêm trọng có những ảo giác mà họ không thể kiểm soát, cô tự nhủ. Chúng chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc sự xuất hiện một cách không mong muốn của Sander trong cuộc đời cô đã khiến cô nhớ về sự kiện đã gây ra tác động sâu sắc lên cuộc đời cô.
Để xoa dịu cô, hai cậu bé, những người vẫn đang quan sát dãy phòng, chạy bổ đến phòng khách. Harry sà vào cô để khoe, ‘Mẹ biết không? Có một cái ti vi trong phòng ngủ của bọn con, và –’
‘Một cái ti vi vẫn sẽ bị tắt khi các con đi ngủ,’ Ruby khẳng định với cậu bé, cảm thấy nhẹ nhõm vì được quay trở lại vai trò quen thuộc của một người mẹ. ‘Con biết các nguyên tắc rồi đấy.’ Cô rất nghiêm khắc trong việc hạn chế bọn trẻ xem ti vi, khuyến khích chúng tự tìm cho mình những cách giải trí riêng.
Lời nhận xét của Sander về những căn phòng đã len lỏi vào tâm trí cô và vẫn còn ở đó – lời nhận xét như một quả bom hẹn giờ tí hon nhưng đáng sợ vẫn đang gây ra một ảnh hưởng quá lớn lên cô so với chính nó. Những âm thanh khi Sander nói ‘giường của tôi’ đã khiến trái tim cô đập loạn lên trong lồng ngực như một con rối đang bị điều khiển – và tại sao? Cô không có một chút mong muốn chia sẻ chiếc giường đó với anh ta; anh ta chẳng có ý nghĩa gì với cô bây giờ. Đó chỉ là kết quả của việc chỉ có duy nhất một người bạn cùng giường và bị thiếu kinh nghiệm trong chuyện đó. Nó đã khiến cô phản ứng lại với một người đàn ông nói nói cụm từ ‘giường của tôi’ như thể cô là một thiếu nữ, đỏ mặt vì bất kỳ lời nói bóng gió nào về tình dục, Ruby tự chế giễu mình.
‘Tôi nghĩ chúng ta sẽ dành phần còn lại của buổi chiều để đưa bọn trẻ đi sắm quần áo mà chúng sẽ cần khi về đảo. Chúng ta có thể đi đến Harrods từ đây, hoặc gọi taxi nếu cô muốn.’
Điều cuối cùng mà Ruby muốn là đi mua sắm, nhưng cô nhất định sẽ không tỏ ra yếu đuối. Sander sẽ chỉ buộc tội cô là một bà mẹ tồi nếu cô làm vậy.
Biết đâu cô có thể thấy một hiệu thuốc, nơi mà cô có thể mua thứ gì đó cho cơn đau đầu của cô. Đã quá lâu kể từ lần cuối cô bị một cơn suy nhược tấn công đến nỗi cô chẳng chuẩn bị gì để đề phòng. Gắng gượng lờ đi cơn buồn nôn, cô gật đầu, rồi nhăn nhó vì cơn đau ngày càng nặng hơn.
‘Bọn trẻ sẽ cần những bộ đồ mùa hè,’ Sander nói với cô. ‘Thậm chí vào tháng Ba, nhiệt độ trên đảo có thể lên tới 22 độ, và sẽ tăng lên quá 30 vào mùa hè.’
Hai giờ sau Ruby đang vật lộn trong tâm trạng bất lực trong giận dữ với cái cách Sander gạt bỏ mọi sự cố gắng của cô để giảm đến mức tối thiểu lượng tiền anh đang bỏ ra bằng việc chọn những thứ rẻ nhất cô có thể tìm được và niềm tự hào bản năng của người mẹ về các con của cô, những đứa trẻ đang nở nụ cười với người bán hàng vì diện mạo của chúng trong những bộ quần áo mới: bảnh bao, những bộ quần áo trẻ con mùa hè đang là mốt, và với cái cách mà Ruby buộc phải thừa nhận rằng chúng trông thật đáng yêu.
Như một phần thưởng cho việc cư xử ngoan ngoãn Sander đã khăng khăng đưa chúng đến cửa hàng đồ chơi, nơi mà anh ta mua cho cả hai những món đồ chơi hiện đại và cầu kỳ dành cho những cậu bé – những thứ khiến chúng chết lặng vì sung sướng.
Trong suốt thời gian họ đi mua sắm cùng bọn trẻ Ruby đã nhận thấy những cái nhìn ngưỡng mộ mà Sander thu hút được từ những người phụ nữ khác – những người mà không nghi ngờ gì sẽ chỉ thấy sung sướng khi cưới anh ta trong hai ngày tới, Ruby nhận ra, và trái tim cô đáp trả suy nghĩ của cô bằng một chuỗi những nhịp đập hối hả.
‘Tôi có một vài sự kiện kinh doanh phải tham dự tối nay,’ Sander bảo cô khi họ đang đến lối rẽ về khách sạn để cho bọn trẻ đi dạo trong công viên Hyde Park – một lời gợi ý từ Sander mà Ruby hoàn toàn tán thành, với hy vọng không khí trong lành sẽ xoa dịu cơn đau đầu của cô.
Sau khi tiếp nhận những lời nhận xét của Sander Ruby chỉ tập trung vào việc trông chừng bọn trẻ, những người đang đi ngay trước họ.
Sander tiếp tục. ‘Nhưng trước tiên tôi đã sắp xếp một thợ kim hoàn đến khách sạn với một số lựa chọn về nhẫn đính hôn và nhẫn cưới. Tôi cũng đã đặt một cuộc hẹn cho cô vào sáng mai ở một thẩm mỹ viện và một hiệu làm tóc ở Harvey Nichols, và sau cùng một nhân viên tư vấn mua sắm sẽ giúp cô chọn tủ quần áo cho mình. Tôi nghĩ tôi sẽ đưa bọn trẻ đến Bảo tàng Lịch sử Tự nhiên khi cô làm những việc đó, để giữ chúng bận rộn.’
Ruby đứng lại và quay sang nhìn anh, mắt cô ánh lên giận dữ.
‘Tôi không cần một cuộc hẹn làm đẹp, hay một kiểu đầu mới, hay một tủ quần áo mới, cảm ơn anh rất nhiều. Và chắc chắn tôi không muốn một cái nhẫn đính hôn.’
Cô ta đang nói dối, tất nhiên là thế. Hay cô ta nghĩ rằng cô ta có thể có được nhiều hơn từ anh bằng cách giả vờ là mình chẳng muốn gì?
Không hề biết đến những suy nghĩ của Sander, Ruby tiếp tục, ‘Và nếu diện mạo hiện tại của tôi không đủ tốt cho anh thì xin chia buồn. Bởi vì nó đủ tốt với tôi rồi.’
Đi vội phía sau bọn trẻ, Ruby cố lờ đi việc cô đang cảm thấy không khỏe ra sao. Kể cả khi cô không thể nhìn thấy anh, cô biết rằng Sander đã theo kịp cô và đang ở ngay phía sau cô. Cơ thể cô có thể cảm thấy anh ở đó, nhưng một cách bướng bỉnh, cô từ chối quay lại.
‘Cô có hai lựa chọn,’ Sander thông báo lạnh lùng. ‘Hoặc cô làm theo những gì tôi đã sắp xếp cho cô, hoặc cô sẽ chấp nhận những thứ quần áo mà tôi chỉ định cửa hàng chọn nhân danh cô. Không có lựa chọn nào cho cô, với tư cách là vợ tôi, được ăn mặc như cô đang làm bây giờ. Cô quá háo hức để trưng bày cơ thể cô cho những cặp mắt của đàn ông đến nỗi cô thậm chí đang không mặc áo khoác – còn hơn cả thuận tiện cho bọn chúng định giá thứ đang được rao bán nữa, hẳn thế.’
‘Đó là những lời quá kinh tởm để nói ra, và hoàn toàn không đúng sự thật. Anh phải biết rằng lý do tôi không mặc áo khoác là –’ Ruby bất chợt ngừng lại, nhận ra rằng cô đã để cơn giận của mình tiết lộ lời thú nhận mà cô không hề muốn đưa ra.
‘Là sao?’ Sander thăm dò.
‘Là vì tôi quên không mang theo,’ Ruby ngập ngừng đáp trả. Sự thật là cô không có khả năng mua cho mình một cái – không phải vì hai đứa trẻ lớn nhanh đến nỗi quần áo nhanh chóng bị chật. Nhưng cô không định làm mình bị bẽ mặt bằng cách thừa nhận điều đó với Sander.
Tại thứ quái quỷ gì mà anh có thể lấy một người phụ nữ như thế này? Sander tự hỏi một cách cáu kỉnh. Nó sẽ phù hợp với những mục đích của anh nếu như bản báo cáo anh vừa mới nhận được từ những thám tử anh thuê để tìm ra Ruby chứa đựng điều gì đó hàm ý rằng cô ta là một bà mẹ hờ hững, để cho anh đủ lý do để lấy lại các con một cách hợp pháp từ tay mẹ chúng. Bản báo cáo, tuy vậy, hoàn toàn chẳng làm điều đó – mà thực tế lại dám khẳng định là Ruby là một bà mẹ tốt, kiểu người mà sự thiếu vắng cô ta trong cuộc sống của các con anh sẽ hủy hoại chúng. Đó là một sự liều lĩnh mà anh không định thử.
Lờ đi những lời thách thức ngoan cố của Ruby, Sander tiếp tục, ‘Các con sắp đến tuổi mà chúng để ý đến ngoại hình và những nhận xét của người khác. Chúng sắp phải đối mặt với việc đặt chân vào một môi trường mới, và tôi chắc rằng điều cuối cùng cô muốn làm là biến điều đó khó khăn hơn cho chúng. Tôi có nghĩa vụ với địa vị của dòng họ Konstantinakos là thống trị và vì thế là dòng họ có thế lực nhất trên đảo. Nghĩa vụ đó cũng liên quan đáng kể đến giải trí. Nó được hy vọng là vợ tôi sẽ tham gia một phần trong đó. Thêm nữa, em gái tôi, các bạn của nó, và vợ của những nhân viên của tôi sống tại Athens đều rất quan tâm đến thời trang. Bọn họ sẽ nhanh chóng đoán ra cuộc hôn nhân của chúng ta không phải là tất cả những gì nó nên là nếu như cô cứ nhất quyết ăn mặc như cô đang làm. Và điều đó sẽ ảnh hưởng đến các con chúng ta.’
Các con của chúng ta. Ruby cảm thấy như thể tim cô đang bị bóp chặt bởi một bàn tay khổng lồ. Cô bị cám dỗ dùng đến cách trẻ con là nói toạc ra rằng vì anh ta không hề biết đến sự tồn tại của các con cho đến tận mới đây, anh ta hầu như không có tư cách đưa ra lời khuyên cho cô về những gì có thể hay không thể ảnh hưởng đến chúng – nhưng điều đó có ý nghĩa gì? Anh ta đã thắng – một lần nữa, cô buộc phải thừa nhận. Bởi lúc này cô hiểu rất rõ sự thật rằng cô sẽ bị đánh giá bởi ngoại hình của cô, và rằng nếu cô không đủ tiêu chuẩn nó sẽ làm mang tiếng bọn trẻ. Sự đón nhận của các bạn đồng trang lứa rất quan trọng với trẻ con. Ruby biết rằng kể cả khi còn là những cậu bé con thì bọn trẻ cũng rất ghét bị cho là ‘khác người’ hay bị xấu hổ. Vì lợi ích của chúng cô sẽ phải chấp nhận sự bố thí của Sander, kể cả khi lòng kiêu hãnh của cô ghét ý tưởng đó.
Cô ghét việc cảm thấy thật vô dụng và dựa dẫm vào người khác. Cô yêu các chị mình và vô cùng biết ơn họ vì tất cả những gì họ đã làm cho cô và các con cô, nhưng đôi khi thật khó khi phải dựa dẫm vào những người khác, không bao giờ có thể khẳng định lòng kiêu hãnh và từ trọng bằng việc tự chủ về tài chính. Cô đã từng hy vọng rằng một khi bọn trẻ ổn định ở trường, cô có thể học để lấy một tấm bằng mà sau này sẽ giúp cô có một công việc, nhưng giờ cô thậm chí sẽ còn phụ thuộc vào sự chu cấp về mặt tài chính của một người khác nhiều hơn so với trước đây cô đã. Nhưng điều quan trọng không phải là lòng kiêu hãnh của cô, Ruby tự nhắc nhở bản thân mình. Đó là hạnh phúc của các con cô. Chúng đã không đòi hỏi để được sinh ra. Và cô đã không xin ý kiến của Sander về ngoại hình của cô – hay tiền của anh ta. Cô đã 23 tuổi, và thật lố bịch vì cô cảm thấy quá vô dụng và bẽ mặt đến nỗi cô phải giấu giếm để ngăn giọt nước mắt.
Để che đậy cảm xúc của mình cô nghiêng về phía những cậu bé, để nhắc chúng không được chạy quá xa trước họ, và nhìn chúng gật đầu.
Điều đó xảy ra đúng lúc cô đứng thẳng lên. Có lẽ cô đã đi quá nhanh. Ruby không nhận ra điều đó, nhưng một phút trước cô đang đứng lên và phút tiếp theo cô cảm thấy quá choáng váng vì cơn đau đầu đến nỗi mất thăng bằng. Có lẽ cô đã ngã nếu như Sander không phản ứng kịp thời, đưa tay ra đỡ lấy cô, và vì vậy cô ngã về phía anh thay vì đổ nhào xuống mặt đường.
Ngay lập tức cô bị đưa về quá khứ. Hoàn cảnh có thể khác xa bây giờ, nhưng khi đó cô cũng sẩy chân, và Sander cũng đã cứu cô. Khi đó, mặc dù vậy, nguyên nhân của cú ngã của cô là vì chiều cao quá khổ của đôi giầy đi mượn mà Tracy đã khăng khăng là cô nên đi, và tác động của quá nhiều cocktail. Kết quả thật giống nhau đến kinh ngạc. Giờ, cũng như lúc đó, cô có thể cảm nhận nhịp đập của trái tim của Sander trên cơ thể cô, trong khi tim cô chạy đua và nảy lên, những nhịp đập điên cuồng của nó khiến cô thấy khó thở và quá yếu để vật lộn khỏi những cánh tay đang ôm cô. Và rồi quá nhiều sự tiếp xúc với anh lấp đầy các giác quan của cô bằng hương thơm trên da, tính đàn ông trái ngược của những bắp cơ rắn rỏi bên dưới làn da ấm áp, sức mạnh của tính đàn ông đó, cả về thể chất lẫn tinh thần, và hơn tất cả là khát khao của cô chỉ đơn giản là được ôm bởi anh. Khi đó cô đã run rẩy khi ở trong vòng tay anh, nhưng bây giờ… Sự hoảng sợ cuộn lên trong cô. Đó không phải những gì cô nên cảm thấy, và càng không phải những gì cô muốn cảm thấy. Sander là kẻ thù của cô – kẻ mà cô buộc phải chia sẻ các con cô vì anh ta là cha chúng, kẻ đã tước khỏi cô tấm lá chắn cho tính khờ khạo của mình bằng những lời xúc phạm độc ác anh ta dành cho cô.
Một cách kiên quyết Ruby cố đẩy cô ra khỏi anh ta, nhưng thay vì giải thoát cho cô Sander siết chặt hơn vòng ôm của anh.
Anh đã không nhận ra cô thật mỏng manh, Sander thừa nhận, nhưng chỉ bây giờ khi anh đang ôm cô và thực sự cảm nhận được những chiếc xương ngay dưới da cô anh mới nhận ra cô gầy như thế nào. Cô cũng đang run lẩy bẩy, mặc dù cô khăng khăng là không cần áo khoác. Một lần nữa anh nhớ lại bản báo cáo đã được làm về cô. Liệu có phải vì muốn các con mình được ăn uống đầy đủ và không phải thiếu những chất dinh dưỡng mà chúng cần cô đã khước từ bản thân mình? Sander đã từng ôm các con, và anh chỉ cảm nhận được chúng rắn chắc và khỏe mạnh như thế nào. Lượng năng lượng chỉ chúng tiêu thụ cũng chứng minh sức khỏe tốt của chúng. Và sức khỏe của bọn trẻ mới là vấn đề của anh, không phải sức khỏe của mẹ chúng, người mà sự hiện diện trong cuộc đời anh cũng như cuộc đời chúng là cái gì đó anh đã tự nhủ rằng anh chỉ chấp nhận vì lợi ích của chúng.
Kể cả thế… Anh nhìn xuống khuôn mặt của Ruby. Da cô nhợt nhạt hơn anh từng nhớ, nhưng anh đã cho là vì khi anh gặp cô lần đầu tiên khuôn mặt cô đã bị phủ đầy mỹ phẩm, trong khi bây giờ cô không trang điểm. Quai hàm cô có thể lộ rõ hơn, nhưng đôi môi cô vẫn đầy đặn và mềm mại – đôi môi đầy nhục cảm của một người đàn bà quyến rũ chỉ biết cách sử dụng cơ thể vì lợi ích cá nhân của cô ta. Sander không hề bị lừa về việc tại sao cô tiếp cận anh. Anh đã nghe cô và bạn cô nói về những cầu thủ giàu có mà họ nhắm đến. Không thể tìm được cái cô ta muốn, Ruby hiển nhiên quyết nhằm vào anh thay vào đó.
Sander cau mày, không muốn đối chiếu sự tổn thương mỏng manh trong người phụ nữ anh đang ôm với cô gái mà anh nhớ, và thậm chí càng không muốn để bản thân anh cảm thấy lo lắng cho cô ta. Tại sao anh phải quan tâm đến cô? Anh không. Và giờ khi cô đang vùng vẫy để thoát khỏi anh, đôi mắt cô mở to trên khuôn mặt xinh xắn, một tia sáng yếu ớt của ánh mặt trời tháng Ba xuyên qua nền trời xám xịt chiều muộn làm nổi bật sự hoàn hảo của da cô và vuốt ve những ngón tay ánh sáng trên những lọn tóc xoăn vàng óng của cô, Sander bất chợt miễn cưỡng khi phải để cô đi. Không chấp nhận điều đó, anh lập tức thả cô ra.
Chính sự giải thoát nhanh chóng một cách bất ngờ cho cô sau khi vòng tay của Sander dường như đã siết chặt cô khiến cho cô cảm thấy… lúng túng, Ruby tự nhủ, từ chối để bản thân cô phải dùng cái từ phản bội mất mát đã cố trượt ra khỏi hàng phòng thủ của cô. Vì cớ gì cô nên cảm thấy mất mát? Cô muốn được tự do. Cái ôm của Sander không có chút hấp dẫn nào với cô. Cô chắc chắn không dành 6 năm để mong được trở lại trong vòng tay của anh ta. Tại sao cô nên, khi mà kỉ niệm cuối cùng của họ là áp lực đau đớn của những ngón tay anh lên da thịt cô khi anh đẩy cô ra trong điệu bộ khinh bỉ và căm giận?
Trời bắt đầu mưa, khiến Ruby run rẩy và gọi những cậu bé quay về với họ. Thật vô ích cho cô khi cố mong ngóng sự che chở của gia đình, cô tự nói với chính mình khi họ đang quay về khách sạn trên chiếc taxi mà Sander đã vẫy xuống, với hai cậu bé ép giữa họ, vì vậy cô không phải nói chuyện với anh. Cô cần tập trung vào tương lai và tất cả những gì nó đem lại cho các con cô. Hạnh phúc của chúng quan trọng hơn rất nhiều đối với cô hơn cả bản thân cô, và thật dễ hiểu vì sao cô chấp nhận sự hiện diện của Sander trong cuộc đời họ. Một sự chấp nhận bị mua chuộc bởi những món đồ chơi đắt tiền, Ruby nghĩ một cách cay đắng, hiểu rằng các con cô còn quá nhỏ để cô có thể giải thích với chúng rằng tình thương yêu của cha mẹ không bao giờ hiện lên tốt đẹp nhất qua những món quà và sự nuông chiều, và cô cũng biết rằng đó sẽ là một phần trong vai trò của cô trong tương lai - đảm bảo rằng chúng không bị làm hư bởi sự giàu có của cha chúng hay làm ngơ sự tồn tại và đấu tranh của những người khác.
Khi họ về đến dãy phòng, trong sự riêng tư trong phòng tắm của cô, Ruby cố uống hai viên trong chỗ thuốc giảm đau cô đã mua từ hiệu thuốc mà cô đã đến với lý do là muốn mua thêm kem đánh răng. Nhưng dạ dạy cô cuộn lên phản đối nỗ lực nuốt xuống những viên thuốc, cơn buồn nôn lấn át cô.
Vẫn cảm thấy phát ốm, và rã rời bởi cơn đau đầu dai dẳng, ngay khi bọn trẻ ăn xong cô tắm cho chúng rồi đưa chúng đi ngủ.
Bọn trẻ vừa ngủ được vài phút thì người thợ kim hoàn mà Sander đã gọi trước tới, lấy ra một cuộn vải từ chiếc cặp của ông ta, sau khi Sander giới thiệu ông ta với Ruby và họ cùng ngồi xuống.
Đặt cuộn vải trên mặt bàn uống café, ông ta mở nó ra – và Ruby phải kìm không há hốc miệng vì kinh ngạc khi cô thấy sự lộng lẫy của những chiếc nhẫn bên trong nó.
Tất cả chúng đều đẹp, nhưng điều gì đó khiến Ruby muốn tránh xa chúng. Dường như bằng cách nào đó cô cảm thấy thật hèn hạ và sai trái khi nghĩ về việc đeo trên mình thứ gì đó quý giá. Một chiếc nhẫn nên đại diện cho tình yêu và sự thủy chung – thứ cũng quý giá và bền vững một cách ngang bằng thay vì sự trống rỗng giả dối mà cuộc hôn nhân của cô sẽ trở thành.
‘Anh chọn đi,’ cô nói với Sander một cách trống rỗng, không muốn nhìn vào chúng.
Sự thiếu hứng thú của cô ta lên những viên ngọc vô giá đang được trưng ra trước mặt cô làm Sander cau mày. Mẹ anh yêu đồ trang sức. Anh có thể thấy bà ta lúc này, ngồi ở một chiếc bàn kiểu cách, chải chuốt để ra ngoài buổi tối, hài lòng với những chiếc vòng Cartier cổ trên tay bà.
‘Sự ra đời của mi được trả bởi những thứ này,’ bà ta bảo với anh. ‘Ông nội mi đã khăng khăng rằng cha mi chỉ nên mua cho ta một, vì thế ta đã phải nhắc nhở ông ta rằng ta đã sinh ra người thừa kế cho ông ta. Ơn trời mi không phải một đứa con gái. Ông của mi quá bủn xỉn đến nỗi ông ta sẽ chẳng cho ta cái gì nếu mi không phải con trai. Hãy nhớ rằng mi là một người đàn ông, Sander, rằng mi tặng càng nhiều trang sức cho một người đàn bà, cô ta càng sẵn lòng, và mi càng đòi hỏi được nhiều từ cô ta.’ Bà ta đã cười sau đó, bĩu đôi môi đỏ nhẫy với hình ảnh của bà ta và thêm vào, ‘Ta đáng ra không nên tiết lộ những bí mật của phái đẹp với mi, đúng không?
Người mẹ xinh đẹp, nông cạn, và tham lam của anh – được chọn làm vợ của cha anh bởi ông nội anh chỉ vì dòng dõi quý tộc Hy Lạp của bà ta, cưới cha anh vì bà ta ghét sự nghèo túng của chính gia đình bà ta. Khi anh đủ lớn để nhận ra cái cách mà người cha tốt bụng điển hình của anh bị hủy hoại và bị đối xử bằng sự khinh miệt bởi người cha đã áp đặt hôn nhân lên ông, và người vợ chỉ coi ông như chìa khóa để mở tài khoản ngân hàng, Sander đã thề rằng anh sẽ không bao giờ theo chân cha mình và cho phép điều tương tự xảy ra với anh.
Ruby mong đợi điều gì khi giả vờ không thích thú? Cái gì đó đắt hơn chăng? Một cách giận dữ, Sander nhìn vào những chiếc nhẫn, tay anh thoáng chạm lên món nữ trang nhỏ nhất mà anh có thể thấy. Ý định của anh là trừng phạt cô ta bằng cách chọn chiếc nhẫn đó cho cô – cho tới khi sự chú ý của anh chuyển sang một chiếc nhẫn khác bên cạnh nó, hai hạt kim cương hoàn hảo đang lấp lánh dưới ánh sáng.
Cảm thấy quá mệt để quan tâm đến chiếc nhẫn đính hôn cô sẽ có, Ruby thở hắt ra nhẹ nhõm khi cô thấy Sander đã chọn được một chiếc. Tất cả những gì cô muốn là toàn bộ cái trò đố chữ khó chịu này chấm dứt.
‘Chúng tôi sẽ lấy cái này,’ Sander bảo với người thợ kim hoàn một cách cộc lốc, giọng anh cục cằn vì điên tiết với bản thân anh vì tính đa cảm của chính anh.
Chính người thợ kim hoàn trao nhẫn cho Ruby, không phải Sander. Cô nhận lấy nó một cách miễn cưỡng, trượt chiếc vòng kim loại lạnh lẽo vào ngón tay cô, đôi mắt cô mở to và tim cô đập mạnh trong lồng ngực khi cô chính thức nhìn thấy nó lần đầu tiên. Hai viên kim cương hoàn hảo nép mình vào nhau trên một dải băng mảnh khảnh, vừa khít với nhau và vì vậy tựa sát vào nhau – cặp kim cương sinh đôi cho cặp con trai song sinh của họ. Cổ họng cô nghẹn lại, cái nhìn chăm chú của cô tìm hướng về Sander bất chấp nỗ lực để ngăn làm điều đó của cô, những cảm xúc của cô thể hiện thật chân thực. Nhưng không có cái nhìn ấm áp nào trong đôi mắt của Sander, chỉ có sự cứng rắn lạnh lùng gạt bỏ cô.
‘Một sự lựa chọn xuất sắc,’ người thợ kim hoàn nói. ‘Mỗi viên đá nặng 2 cara, và chúng là những viên kim cương chất lượng đặc biệt. Và tất nhiên được chế tác duy nhất theo yêu cầu của ông,’ ông ta nói với Sander.
Những nhận xét của ông ta khiến Ruby kinh ngạc. Từ những gì cô biết về Sander cô không muốn nghĩ rằng nó sẽ là vấn đề với anh ta về việc những viên kim cương được chế tác như thế nào, nhưng hiển nhiên nó có. Điều đó có ý nghĩa gì? Rằng cô đã đánh giá nhầm anh? Chẳng có ý nghĩa gì hết, cô tự nhủ một cách dữ dội. Cô không muốn thay đổi quan niệm của mình về Sander, không bao giờ muốn đánh giá lại điều đó. Tại sao? Bởi vì cô sợ rằng nếu cô làm vậy, cô sẽ để bản thân mình nhìn anh bằng con mắt khác, và rồi cô có thể bị tổn thương nhiều hơn cô đã từng? Tổn thương về mặt thể xác cũng như tâm hồn? Không, điều đó không được xảy ra.
Sự hoảng sợ làm trầm trọng hơn cơn buồn nôn của cô, và thật là một sự giải thoát khi người thợ kim hoàn ra về. Sự rời đi của ông ta nhanh chóng theo sau bởi sự rời đi của Sander, đến buổi gặp mặt kinh doanh của anh.
Cuối cùng cô cũng đáp ứng được nhu cầu của mình là đi nghỉ - sau khi cô đã kiểm tra lại hai cậu bé, tất nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
30 chương
66 chương
31 chương
58 chương
31 chương
11 chương
26 chương
27 chương