Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 1719 : Dưỡng Thi Địa (2)
“Đúng, sở dĩ không nói toàn bộ, là vì có môn phái, luôn luôn dùng Điễn văn vẽ bùa kết trận, đây là môn phái nhân gian duy nhất dùng Điễn văn.”
Đoàn người lập tức đều tò mò nhìn hắn, ngay cả Tứ Bảo cũng nhíu mày, tình huống này, ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đó là chi nhánh Mao Sơn tông tôi, Mao Sơn bắc tông, cũng gọi là Bắc phái. Nói tới có liên quan với một tông sư của Bắc phái năm đó, Bắc phái năm đó từng xuất hiện một tông sư phi thường giỏi, gọi là Thu Thủy đạo nhân, đạo pháp thông thiên, lúc còn sống đã được âm ty trao tặng ‘Nhân thần quan’, có thể quản lý quỷ sự âm dương hai giới.
Vị tông sư này chính là cao thủ Điễn văn, hơn nữa dùng Điễn văn phát minh sáng tạo rất nhiều phù văn trận pháp, được âm ty trao quyền, có thể ở nhân gian sử dụng. Thu Thủy đạo nhân trước khi chết, đem Điễn văn quỷ thuật truyền cho đệ tử, từng đời truyền xuống, Mao Sơn Bắc phái cũng thành môn phái duy nhất được âm ty cho phép, ở nhân gian sử dụng Điễn văn, cái này coi như là một loại đặc quyền.”
Tứ Bảo nghe xong đoạn bí mật này, nhìn chăm chú Điễn văn trên sợi xích, nói: “Cậu là hoài nghi, đây là người Mao Sơn Bắc phái gây ra?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tám phần là đúng, bởi vì âm ty có quy củ, trừ Mao Sơn Bắc phái, bất cứ pháp sư nào của nhân gian cũng không thể sử dụng Điễn văn. Chúng tôi vẽ bùa dùng, cũng chỉ là tám ký hiệu Điễn văn âm ty quy định mà thôi. Đệ tử Bắc phái hẳn là cũng tuyệt không dám đem Điễn văn truyền thụ cho người ngoài, bằng không mình cùng đối phương đều sẽ gặp trời phạt, mất nhiều hơn được.”
Sau đó lại lắc lắc đầu, “Tôi càng ngày càng không hiểu, cái này không phải mộ của giáo thủ Quang Minh giáo sao, cho dù hắn thật là Đế Thích Thiên chuyển thế, sao có thể có đệ tử Mao Sơn bắc tông tham gia xây mộ?”
Tứ Bảo nói: “Trước đừng nghĩ sâu như vậy, Thiếu Dương, những Điễn văn này khắc vào trên sợi xích, là vì trấn áp bọn cương thi lúc trước nhỉ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Tuy tôi không hiểu Điễn văn, nhưng nhìn qua hẳn là vì phòng ngừa cương thi tiến vào mộ đạo, cương thi khỏe vô cùng, nếu không dùng phù văn trấn áp, cho dù là mười cánh cửa sắt như vậy cũng sẽ bị đập nát, nhưng… Tôi không hiểu ở nơi này tạo ra một chỗ dưỡng thi mục đích ở đâu, đám cương thi đó cũng không phải lợi hại lắm.”
Tứ Bảo lại hiểu rõ cười cười, cầm đèn pin soi cửa hang phía sau hàng rào, hỏi: “Mọi người cảm thấy, cái hang này là đi thông nơi nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chỗ sâu trong cổ mộ?”
“Không sai, nhưng con đường này, không thuộc về cổ mộ. Đây là một con đường cho thợ đi, vận chuyển tài liệu, lui tới làm việc, đều phải đi từ con đường này, đợi tới cuối cùng đem cả tòa cổ mộ xây xong, cái cửa này liền bịt lại không dùng…”
Thấy đoàn người mặt lộ vẻ nghi ngờ, Tứ Bảo tiến một bước giải thích: “Trong mộ có nhiều cơ quan như vậy, một khi xây xong một chỗ, thợ thủ công làm sao đi ra ngoài, đường cũ quay về, có cơ quan sẽ bị kích hoạt, có thậm chí là bịt kín, dùng để phòng ngừa trộm mộ tặc tiến vào, nếu bịt lại, thì không cách nào đi nữa, cho nên phải có một cái thông đạo này tồn tại, con đường này, là con đường tồn tại ở ngoài phong thuỷ cổ mộ…”
Nghe cậu ta giải thích như vậy, đoàn người lập tức hiểu, Tào Vũ hỏi: “Nhưng con đường này cũng có cơ quan khống chế, nhỡ đâu bị trộm mộ tặc phát hiện, chẳng phải là càng dễ dàng có thể đi vào trung tâm cổ mộ?”
Tứ Bảo cười nói: “Cho nên, người tạo mộ ở nơi này bố trí một mảnh đất dưỡng thi, chờ sau khi cổ mộ xây xong, đem toàn bộ thợ đều bẫy chết ở nơi này, trở thành cương thi, một khi có trộm mộ tặc xâm nhập, sẽ bị lập tức xé nát… Nếu không có tôi với Thiếu Dương, mọi người hiện tại tám phần mười đều thành cương thi rồi.”
Tào Vũ nói: “Chúng tôi dùng súng tự động, tựa như cũng có thể giết sạch cương thi, ý tứ của tôi không phải phủ định công lao hai vị, chỉ là, mộ chủ lúc ấy không nghĩ tới một điểm này sao?”
Lần này không đợi Tứ Bảo giải thích, giáo sư Tôn giành trước nói: “Tôi nói này Tào khoa trưởng, mộ chủ ở thời đại đó, căn bản là không có súng tự động cùng thuốc nổ loại vũ khí hiện đại hoá này, cũng không thể nghĩ được tương lai sẽ có.”
Tào Vũ giật mình, lẩm bẩm: “Vậy… Vừa rồi những cương thi kia, đều là công nhân tạo mộ năm đó?”
Tứ Bảo nói: “Đương nhiên là đúng. Tôi đoán hẳn là từ trong giáo đồ chọn một nhóm người, sau khi xây xong cổ mộ, bị đuổi đến nơi đây bẫy chết, sau đó bị đất dưỡng thi tẩm bổ mấy trăm hơn một ngàn năm, trở thành cương thi. Nhưng bởi vì số lượng quá nhiều, tài nguyên cũng bị chia sẻ, nhiều nhất chỉ dưỡng ra mấy con bạch mao cương thi, còn lại đều là cương thi bình thường nhất.”
Phương Mông Na theo bên người giáo sư Tôn nghe tới đây, thở dài: “Thật là đáng thương, giúp mộ chủ xây mộ, cuối cùng còn bị bẫy chết, thật sự là không coi mạng người ra gì cả.”
Tứ Bảo nói: “Từ cổ chí kim, phàm là cổ mộ loại lớn đều là như vậy, bằng không để những người này đi ra ngoài, bí mật trong cổ mộ cũng đều bại lộ hết.”
Giáo sư Tôn nói: “Đúng rồi, theo tư liệu lịch sử ghi lại, năm đó công nhân tham gia xây dựng lăng Tần Hoàng, đều bị chọc mù hai mắt, ở trong mộ làm việc, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết.”
Bình thường nghe được chuyện xưa như vậy, chỉ cảm thấy rất thê thảm, mà thân ở trong hoàn cảnh như vậy, nghĩ đến đám cương thi đã chết thảm kia bên ngoài, trong lòng mọi người không khỏi thổn thức.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi, nói: “Tiếp tục nói đề tài lúc trước, mộ chủ này tuy sẽ không nghĩ đến tương lai có súng tự động cùng thuốc nổ, nhưng ít ra sẽ nghĩ đến, nhỡ đâu tương lai trong người trộm mộ có pháp sư lợi hại, cương thi số lượng nhiều nữa, cũng căn bản ngăn không được… Hắn chẳng lẽ không có thi thố phòng bị khác?”
Tứ Bảo gật gật đầu, chỉ vào cửa hang phía sau hàng rào nói: “Cho nên, chúng ta vừa trải qua có thể chỉ là cửa thứ nhất, phía trước nói không chừng còn có cơ quan gì đáng sợ đang chờ.”
Đưa tay kéo sợi xích sắt một lần, nói: “Sợi xích sắt này, có thể phòng ngừa đám cương thi đi lung tung, thậm chí chạm cũng không dám chạm một lần, nhưng cái cửa này lại không ngăn được chúng ta.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu muốn từ nơi này đi xuống?”
“Con đường này nối thẳng chỗ sâu trong cổ mộ, tuy tất nhiên rất nguy hiểm, tôi vẫn muốn thử chút, dù sao coi như là một con đường tắt.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Chúng ta có thể nghĩ đến một điểm này, mộ chủ tám phần cũng có thể nghĩ đến, nhỡ đâu đó là một cái bẫy thì sao?”
“Cho nên, chúng ta vẫn là chia binh hai đường, một đạo nhân mã tiếp tục từ trong mộ đạo đi, người còn lại từ nơi này, cậu tôi mỗi người dẫn một đường, nếu một đường gặp được phục kích, một đường khác cũng có thể tiếp tục đi.”
Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Không được, tôi tình nguyện không xuống ngôi mộ này, cũng không muốn trong chúng ta có một ai gặp chuyện.”
Tứ Bảo nhíu mày: “Ai nói cho cậu tôi tính xảy ra chuyện, ý tứ của tôi là, chúng ta chia hai đội đi, một đội trong đó một khi gặp được nguy hiểm thật sự không thể đối phó, thì không được cứng đầu đi tiếp, đi tìm một đội khác hội hợp, nói đơn giản chính là đường nào đi thông, thì đi con đường đó.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy biện pháp này không tệ, đáp ứng. “Vậy tôi đi đường này đi, cậu đi bên kia.”
Cũng không phải vì mình muốn đi đường tắt, hoàn toàn ngược lại, hắn là cảm thấy con đường này nhìn qua là một con đường tắt, ngược lại không nhất định dễ đi.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
134 chương
27 chương
34 chương