Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1708 : Quỷ Đáng Thương

Diệp Thiếu Dương suy tư một hồi, nói: “Cái suy luận này của cậu không hoàn toàn thành lập, Nam Cung Ảnh chỉ là A Tu La vương tử, lại không phải Tu La vuong, sao có khả năng là cường giả số một Tu La tộc, Qua Qua còn là con trên danh nghĩa của Vô Cực Quỷ Vương đó, không phải mỗi ngày để tôi bảo kê? Cái này ý nghĩa tôi có thể tranh cao thấp với Quỷ Vương?” Vừa mới dứt lời, trong m Dương Kính lại bắn ra hào quang, Diệp Thiếu Dương biết là Qua Qua khó chịu, muốn đi ra, vỗ đai lưng một phát, “Đừng quấy.”. Tứ Bảo nói: “Mặc kệ, tất cả đều là phán đoán, chúng ta vẫn là đi xuống trước xem một chút rồi nói.” Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy đúng, trong lòng sinh ra một ý tưởng: nếu thật sự bất hạnh đối đầu Đế Thích Thiên loại nhân vật cấp độ truyền thuyết này, mình cũng chỉ có thể tìm viện binh, nhưng Tiểu Cửu tu vi chưa khôi phục, khẳng định không phải đối thủ, vậy chỉ có thể tìm Đạo Phong… Không biết Đạo Phong có xử lý nổi Đế Thích Thiên hay không? Mấu chốt là… Mặt hàng này không phải đi Thanh Minh giới sao, mình đi đâu tìm hắn? Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương lại có chút lo cho Đạo Phong, không biết hắn tìm được Lý Hạo Nhiên kia chưa, nếu thực đánh nhau, cũng không biết kết quả như thế nào. Đột nhiên nghĩ đến, tình cảnh mình trước mắt so với Đạo Phong còn nguy hiểm hơn nhiều, vẫn quan tâm mình nhiều hơn chút đi. Bỏ lại quan tài và cá bên trong mặc kệ, ba người một quỷ đi ra khỏi căn phòng đá, giảm bạc đá đi xuống. Đi không được bao xa, bậc đá đến cuối, dưới chân là khối đá nhô lên, bốn phía cũng không có gạch đá, hoàn toàn là hang đá thuần thiên nhiên. Đoàn người kinh ngạc không thôi, nhưng cũng không có thời gian thảo luận nhiều, cắm đầu đi xuống. Hang đá là xoay tròn đi xuống, ở giữa có chia nhánh, Diệp Thiếu Dương loại chứng bắt buộc này gặp được phân nhánh thì phải xem đến tột cùng, kết quả theo một ngã rẽ ngoằn ngoèo đi không xa, phía trước chia ra làm ba, hơn nữa có thể sử dụng đèn pin soi tới, hai cái trong đó ở cách đó không xa lại lần nữa rẽ nhánh, dọa đoàn người không dám đi bừa nữa, để tránh lạc đường. Ngoan ngoãn trở lại trên đường chính, liên tục đi xuống, đi xa một chút, phía trước biến thành đường thẳng, lại lần nữa biến thành thông đạo nhân công lát gạch. Đoàn người bước lên đi được một đoạn,1Tứ Bảo nhìn chung quanh, nói: “Tôi biết rồi, cổ mộ này là mượn dùng hướng đi của hang để xây, chính là nói nơi có hang, thì mượn dùng hang, nơi hang không thông, mở núi tích đá, chỉnh ra một con đường.” Diệp Thiếu Dương nghe xong chấn động nói: “Tôi còn chưa từng gặp mộ quy mô lớn như vậy.” “Nghiêm khắc nói, cái này gọi là phục toàn mộ, cũng chính là kiểu lập thể, mộ như vậy cho dù không phải đế vương, cũng nhất định là chư hầu vương gia. Tôi trước kia từng thấy một ngôi mộ…” Nói tới đây đột nhiên dừng lại, dùng sức khụt khịt mũi, nói: “Sao lại có mùi khét nhỉ, nơi nào cháy?” Hai người cùng nhau quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Tử Côn đạo nhân tụt lại phía sau, đứng bất động. “Đi đi, ngây ra cái gì!” Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng, không thấy động tĩnh, cầm đèn pin soi về phía trên5mặt hắn, chỉ thấy một khuôn mặt xanh mét, có khói mơ hồ từ sau lưng bốc lên, nhất thời cả kinh, vội vàng lao qua, nhìn phía sau, là Ẩn Khí Phù đã cháy, tính cả đạo bào cũng đốt thủng một khối, lộ ra làn da, Tử Côn đạo nhân lại tựa như không biết đau, đứng bất động. “Bị nhập rồi!” Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đưa tay đi túm bờ vai của hắn, không ngờ bả vai Tử Côn đạo nhân trầm xuống, cánh tay phải quay người quét đến. Diệp Thiếu Dương vội vàng cúi đầu tránh thoát, cánh tay quét ở trên tường, phát ra ‘Cốc’ một tiếng trầm nặng, đập rơi một khối gạch vuông, hạ xuống. Đây nào phải cánh tay, rõ ràng là côn sắt! Thấy một lần này không quét trúng Diệp Thiếu Dương, Tử Côn đạo nhân đột nhiên xoay người, hai tay như đao, hướng Diệp Thiếu Dương đâm đến. Diệp Thiếu Dương lăn một vòng ngay tại chỗ,3lao đến một bên, từ trong ba lô móc ra Thái Ất Phất Trần, quay người quét tới, trong miệng niệm lên Tỏa Hồn Chú, tua phất trần tiếp xúc đến đôi tay Tử Côn đạo nhân, lập tức như xúc tu lan tràn lên, gắt gao quấn quanh, mặc cho hai tay hắn có lực lượng ngàn quân, cũng không cách nào tách ra. Tứ Bảo cũng vòng đến phía sau, hướng khoeo chân của Tử Côn đạo nhân cho hai đòn: “Quỳ xuống!” Tử Côn đạo nhân ‘Phốc’ một tiếng, theo tiếng quỳ ở trên đất, bộ mặt dữ tợn, trong miệng kêu to oa oa, hướng Diệp Thiếu Dương cắn tới. Diệp Thiếu Dương tay trái bắt quyết, đánh một chưởng vào trên trán Tử Côn đạo nhân, liền nhìn thấy một bóng người bị từ trong cơ thể đánh rơi ra, xoay người muốn chạy trốn, Tứ Bảo đã cản đường, tay nâng kim văn bình bát, lạnh lùng nói: “Ta không muốn diệt ngươi, thành thật3chút ở lại, đừng ép ta động thủ!” Bóng người hư vô kia tựa như không nghe thấy, giương nanh múa vuốt lao về phía Tứ Bảo. “Cái đệch, thực sự không sợ chết!” Tứ Bảo niệm một lần chú ngữ mật tông, hướng cái đáy kim văn bình bát vỗ một chưởng, một ánh sáng màu vàng bắn ra, đánh trúng quỷ hồn, lập tức hóa thành tơ thành luồng, đem quỷ hồn bao lấy tầng tầng. “Ngươi vào cho ta!” Dùng sức kéo bình bát, quỷ hồn đứng không vững, bị sợi tơ kéo đến trong bình bát. Hai người nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy Tử Côn đạo nhân nằm ở trên mặt đất hừ hừ, tay trái nâng tay phải không thể động đậy, mồ hôi to như hạt đậu theo khuôn mặt chảy xuống. Diệp Thiếu Dương đi qua kiểm tra một phen, thì ra là trật khớp, bắt lấy khuỷu tay, vừa kéo vừa buông, nối lại cho hắn, Tử Côn đạo nhân lắc lắc cánh tay,5đã có thể động đậy, nhưng vẫn đau. “Ông cứ nhịn một chút đi, đem phiến đá cũng nện xuống một khối, có thể không đau sao.” Diệp Thiếu Dương ấn bờ vai của hắn, cảm thấy có chút buồn cười, “Tôi nói nè, thực lực ông cũng không kém, sao dễ dàng bị quỷ nhập như vậy?” …  “Không biết, tôi lúc ấy chỉ để ý nghe các cậu nói chuyện, sau đó cả người tê dại, không còn tri giác nữa…” Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn nữa, đi đến trước mặt Tứ Bảo, hướng trong kim văn bình bát nhìn lại, một mảng kim quang ảnh ngược một bóng người, nhe răng trợn mắt ý đồ xông ra. Nhìn kỹ dung mạo, là một nam tử, trong đôi mắt không có tròng mắt, mà là chảy hai vũng chất lỏng màu xanh lục, nhìn qua rất quỷ dị. “Cậu chuẩn bị tốt, tôi đưa hắn ra xem là thế nào.” Nghe thấy Tứ Bảo nói, Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:4“Làm đi, dám tác quái nữa tôi một chưởng đập chết hắn.” Tay trái Tứ Bảo nắm đấm, ngón giữa nhô ra thành mắt phượng, ở mặt sau kim văn bình bát dùng sức gõ một cái, quỷ hồn lập tức bị đánh ra, sau khi rơi xuống đất, thế mà còn hướng Diệp Thiếu Dương lao tới. “Đệch, thật sự là không sợ chết!” Diệp Thiếu Dương sau khi bắt quyết, tát một cái, đem quỷ hồn đánh ngã xuống đất, hồn thể run rẩy, trên người lúc sáng lúc tối, nằm bất động. Tứ Bảo trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu thiếu chút nữa đem hồn phách người ta đánh tan!” “Được rồi. Ra tay nặng rồi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, đi qua, nhìn chằm chằm quỷ hồn kia. Quỷ hồn chịu một đòn kia của Diệp Thiếu Dương, tựa như người ta bị thương nặng không bò dậy được, nhưng vẫn mù quáng làm ra tư thái hung ác, trong đôi mắt không ngừng chảy ra dịch màu xanh lục. Diệp Thiếu Dương mới đầu tưởng là tà khí gì, nhưng nhìn thấy dịch theo gò má chảy xuống, sau khi nhỏ xuống, cái gì cũng không có, mới biết được hắn là hiện ra tình cảnh trước khi chết, hai dòng nước biếc kia, là bộ dáng hắn lúc chết. “Tại sao có thể như vậy!” Tứ Bảo kinh ngạc nói, nhìn lướt qua trên dưới, không thấy được vết thương, “Đây là kiểu chết gì vậy?”