Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 1701 : Hạ Mộ (1)
“Đây là mắt gió của cổ mộ, tử ngọc hấp linh, chôn một đêm, có thể ít nhiều hấp thu một chút khí tức cổ mộ lên, đến lúc đó xem màu sắc tử ngọc, liền biết trong mộ huyệt có tà vật gì.”
Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên nói: “Cậu đây là tuyến đường bên trên? Sao tôi chưa từng nghe nói.”
“Nước cất ngâm gạo nếp. Đây là thủ pháp của Mô Kim Giáo Úy trước kia.” Tứ Bảo giải thích nguyên nhân, nước là vật chí âm của nhân gian, ở trong quá trình cất, âm khí tương đương cũng bị chưng cất rồi, bởi vậy sẽ bức thiết hấp thu âm khí phụ cận, nếu phụ cận vừa lúc có nơi âm khí tràn đây ( cổ mộ), có thể đem âm khí trong đó hút tới.
Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu tiên nghe được dùng nước cất làm phép, hỏi: “Vậy bình thường nước cất chẳng lẽ sẽ không hấp thu âm khí?”.
“Cho nên dùng cái chai bịt chặt nha. Khi dùng hắt vào trên gạo nếp, gạo nếp vốn cũng là vật hút âm, càng quan trọng hơn là, nếu nước trực tiếp rải ở trên mặt đất, cho dù hấp thu âm khí cũng rất nhanh sẽ khô, gạo nếp bị ngâm sẽ hút nước, như vậy cũng liền nhiễm âm khí hấp thu đến. Lại thêm tử ngọc, xem như ba tầng bảo đảm đi.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc nói: “Đệch, cậu đây là chiêu số gì?”
“Biện pháp quê mùa Mô Kim Giáo Úy tự mình mò mẫm ra, khẳng định không vào pháp nhân của cậu Mao Sơn chưởng giáo này.” Tứ Bảo nhường nhướng mày.
Diệp Thiếu Dương dùng cánh tay thúc hắn một phát, nói: “Nói chuyện nghiêm túc với cậu đó, cậu rốt cuộc từ đầu học được những thủ pháp này, tổ tiên cậu thật sự là trộm mộ?”
“Tổ tiên cậu mới là trộm mộ. Tôi không phải từng nói cho cậu sao, tôi là trẻ mồ côi, sư phụ thấy tôi có tuệ căn, liền thu tôi làm hòa thượng, về sau sư phụ tôi không phải trúng độc bị thương sao, tôi xuống núi đào mộ khắp nơi, tìm Âm Huyết Linh Chi, kết quả bởi vì không hiểu tri thức trộm mộ, thiếu chút nữa chết, về sau lúc quật mộ quen biết được một Mô Kim Giáo Úy, liền theo hắn lăn lộn, học một thân bản lãnh này.
Về sau kẻ này chết, để lại một quyển sách cổ cho tôi, ghi lại đều là tri thức trộm mộ. Hắc hắc, tôi lý luận thêm thực tiễn, lúc này mới có một thân tuyệt học trộm mộ.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, “Mô Kim Giáo Úy cậu quen biết, sẽ không là họ Hồ chứ?”
“Không phải, có gì quan hệ với họ Hồ?” (Hồ Bát Nhất – nhân vật chính của Ma Thổi Đèn)
Hai người nói chuyện tào lao một hồi, cũng đã giữa trưa, gọi mấy binh sĩ cùng nhau về doanh địa.
Diệp Thiếu Dương lấy cớ đi lấy nước, đem anh em Ngô Gia Vĩ kêu ra ngoài, nói chuyện lúc trước thương lượng, hai anh em nghe, cũng cảm thấy hứng thú gấp bội, lập tức tỏ vẻ thích thú đi qua.
“Nhưng, sinh sống ở trong hang, tựa như có chút khổ…” Diệp Thiếu Dương chần chờ nói, không phải biểu diễn, là thật sự cảm thấy rất băn khoăn.
“Anh không cần phải nói, cho dù anh không bảo chúng tôi đi, một khi biết được chân tướng, chúng tôi khẳng định cũng sẽ không bỏ qua đám yêu đạo kia, bằng không tu hành làm gì?” Ngô Gia Vĩ nói lời chính nghĩa.
Diệp Thiếu Dương cảm giác bạn trẻ này chính nghĩa so với mình còn mạnh hơn, lúc trước hai người cũng là hoàn toàn không quen biết, hắn vì giúp mình không tiếc giao thủ với Côn Luân phái, cũng là xuất phát từ chính nghĩa. Tác phong làm việc của gã này, thấy thế nào sao giống giống hiệp khách cổ đại.
“Nhưng, tôi có cái yêu cầu.” Ngô Gia Vĩ rất hiếm thấy cười cười, “Chuyện này kết thúc, để tôi gia nhập tróc quỷ liên minh của anh.”
“Ặc, cậu đã thuộc về rồi mà.”
Ngô Gia Vĩ lắc đầu, rất nghiêm túc nói, “Trước kia không phải, tương lai tôi hy vọng anh tiếp nhận tôi, tôi muốn theo anh cùng nhau trảm yêu trừ ma. Tôi lần này tới tìm anh, thật ra chính là vì cái này. Tình huống một trận chiến Huyền Không quan, tôi từng nghe nói, tôi không thể ở đó, thật sự rất đáng tiếc, tương lai nếu còn có cơ hội như vậy, tôi hy vọng tôi cũng có thể có mặt!”
Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật gật đầu.
“Còn có tôi.” Ngô Gia Đạo nhấc tay nói, “Tôi cũng muốn gia nhập tróc quỷ liên minh.”
“Đương nhiên là có phần của cậu.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai hắn, “Nhưng tổ chức này của tôi, không phải quang minh chính đại như vậy đâu, bên trong có yêu có quỷ có tà linh, tương lai các cậu nếu như bị người ta hiểu lầm cái gì, đừng trách tôi.”
Ngô Gia Đạo cười ha ha, “Đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ! Để ý người khác nói cái gì.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, “Cậu… Sao cũng biết câu này.”
Ngô Gia Đạo hướng anh trai hắn bĩu môi.
Ngô Gia Vĩ nói: “Là tôi dạy nó, tôi ở chỗ anh nghe được câu này, liền nhớ kỹ, cả đời tôi đều sẽ thờ phụng câu này.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trong lòng nghĩ, tiểu tử này chỗ nào cũng tốt, chỉ là con người có chút… Dùng lời ở quê mình chính là có hơi đụt, giữ lý tới chết, lăng đầu thanh, không có gần nhân gian như em trai hắn, cũng không biết hai anh em bọn họ làm sao nuôi thành hai loại tính cách hoàn toàn khác nhau này.
Nhưng, Diệp Thiếu Dương đối với bọn họ đều rất thích.
Diệp Thiếu Dương đem Lâm Tam Sinh từ trong Âm Dương Kính thả ra, nhắc nhở hai người nên làm như thế nào, cẩn thận dặn dò một phen, hai anh em đáp ứng.
Trở lại doanh địa, Diệp Thiếu Dương lập tức nói với Tử Côn đạo nhân ý tưởng muốn cho hai anh em đi hang ổ của bọn họ hỗ trợ, Tử Côn đạo nhân coi bọn họ là đi giám thị, bởi vì mình đến đây bên này, cũng không tiện từ chối, tỏ vẻ phải đi về thương lượng một phen với sư phụ, Diệp Thiếu Dương lại càng không chậm trễ, túm hắn lập tức xuất phát.
Buổi chiều, đoàn người tới trước hốc cây kia, Tử Côn đạo nhân tự mình đi xuống thông báo trước, qua một hồi lâu mới đi ra, Thiên Bảo đạo nhân theo ở phía sau, phi thường nhiệt tình hoan nghênh hai người gia nhập. Hai bên khách khí một phen, sau đó hai anh em lưu lại, Diệp Thiếu Dương và Tử Côn đạo nhân trở về.
Ở một khắc nhìn hai anh em tiến vào hốc cây, Diệp Thiếu Dương không biết tại sao thấy hết hồn, cho rằng điềm xấu hiện ra, muốn gọi hai anh em lại, dặn dò thêm một phen, nhưng hai người đã vào hốc cây.
Diệp Thiếu Dương đành phải an ủi bản thân là nghĩ lung tung, theo Tử Côn đạo nhân cùng nhau rời khỏi.
Trở lại doanh địa, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo sau khi trao đổi, đem đoàn người triệu tập lại, làm chuẩn bị cuối cùng cho xuống mộ.
Tới nơi này đã vài ngày, cuối cùng đến thời điểm chính thức hành động, mọi người đều rất hưng phấn.
Tào Vũ nói Tiểu Trương điều chỉnh thử thiết bị, kiểm kê vật tư cần dùng đến, làm an bài cuối cùng, sau đó chế định kế hoạch đào bới.
Tử Côn đạo nhân tỏ vẻ mình bên kia cũng có một số người muốn đi theo, cái này đúng với Diệp Thiếu Dương lòng kẻ dưới này, nói cho hắn đến càng nhiều càng tốt. Người theo xuống mộ càng nhiều, đối thủ tiềm tàng của anh em Ngô Gia Vĩ bên kia càng ít, nhỡ đâu hai phe thật sự đánh nhau, nguy hiểm cũng nhỏ đi chút.
“Sư phụ ông có đi hay không?”
“Ông ấy khẳng định không đi, ông ấy phải theo Đại Tế Ti cùng nhau lưu thủ, Đại Tế Ti bên kia, có thể cũng sẽ phái ra một số người. Hắc hắc, tôi đây đi thông báo lão nhân gia.”
Tử Côn đạo nhân nói xong đi một mình ra ngoài, Diệp Thiếu Dương cho rằng hắn là đi địa động, kết quả hắn một lát đã trở lại, nói cho bọn họ đã thông báo sư phụ.
“Ông làm như thế nào vậy?” Diệp Thiếu Dương giật mình nói, nơi này cũng không có tín hiệu, càng không cần phải nói là trong địa động kia.
“Hắc hắc, tôi nuôi một vật cưng nhỏ, tốc độ rất nhanh, hơn nữa nhận được thanh gia ở đâu.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã hiểu, “sủng vật” hắn nói, không phải tà vật thì là con rối, công năng tương tự dùng bồ câu đưa tin.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
134 chương
27 chương
34 chương