Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 1639 : Người Lâu Không Gặp (2)
Tiến bước lão Quách, Diệp Thiếu Dương đem tất cả hung bài của “Tróc quỷ liên minh” đều xếp lại, sau đó thu thập hành lý, gọi điện thoại cho Trương Tiểu Nhị, hỏi cô khi nào có thể xuất phát.
Bởi vì muốn dẫn Trương Tiểu Nhị cùng đi, cho nên tối hôm qua lúc chia ra, Diệp Thiếu Dương đã bảo cô đi mua vé xe, thứ nhất tiện, thứ hai cũng có thể tiết kiệm chút tiền.
“Chuyến bay hai giờ sau, em bên này cách sân bay gần, em vừa về tự mình đi qua, sư phụ em phái người đi đón anh.”
Ngồi máy bay? Từ Thạch Thành đi Câu Dung cũng không tính là xa, ngồi máy bay Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng hơi xa xỉ, nhưng nghĩ đến thân phận Trương Tiểu Nhị, cái gì cũng không nói nữa.
Hai mươi phút sau, một tiểu tử mặc đồ tây màu đen đến gõ cửa, cực kỳ cung kính mời Diệp Thiếu Dương xuống lầu xuất phát.
Bởi vì là đi Mao Sơn loại đạo môn thắng địa này, Qua Qua dù sao cũng là tà vật, không quá thích hợp, Diệp Thiếu Dương liền đem nó lưu lại, trông coi pháp khí trong nhà không tiện mang đi, thuận tiện chờ lão Quách và Tứ Bảo. Diệp Thiếu Dương dặn nó vài câu, theo người áo đen xuống lâu.
Phát hiện vẻ mặt của bạn trẻ đồ đen có chút quỷ dị nhìn mình, Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi: “Trên mặt tôi có cái gì vậy?”
“Không không không.” Bạn trẻ đồ đen vội vàng xua tay.
Diệp Thiếu Dương nói: “Sao cậu nhìn tôi mãi.”
Bạn trẻ đồ đen ngữ khí có chút chột dạ nói: “À, Diệp tiên sinh, ngài vừa rồi ở trên lầu nói chuyện với ai thế, sao tôi… Hình như chưa nhìn thấy ai?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu, là Qua Qua hướng hắn ẩn tàng khí tức, tự nhiên nhìn không thấy, mình không chú ý điểm ấy, nói lải nhải quá nhiều, nhắm chừng bị hắn coi là bệnh tâm thần. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra lý do nào hay, đành phải cười mà không nói.
Dưới lầu đỗ một chiếc xe hơi màu đen, ký hiệu là một chữ “b”, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không hiểu là xe gì, thấy biển số xe là màu trắng, mà không phải màu lam hoặc màu vàng bình thường, hỏi sao lại thế.
Lúc này đến lượt bạn trẻ cười mà không nói.
Bạn trẻ đem hắn đưa đến trong một cái phòng nghỉ khách quý của sân bay, là một phòng đơn, chỉ có một mình mình, trang hoàng rất tinh xảo, sô pha cũng rất mềm mại, ngồi cực kỳ thoải mái.
Một mỹ nữ trang phục nghề nghiệp lập tức tiến lên, nhẹ nhàng hỏi hắn muốn uống chút gì đó.
“Có Sting không?” Thấy mỹ nữ sửng sốt, lại vội nói: “Bò Húc cũng được, hai cái hương vị không sai biệt lắm.”
Mỹ nữ nặn ra một cái mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, tôi vẫn là đề nghị ngài uống thức uống nóng, chúng tôi nơi này có cà phê, đề cử ngài nhấm nháp.”
“Cái này… Được rồi.”
“Vậy xin hỏi tiên sinh, cần Nã Thiết (Latte – cà phê sữa Ý) hay là Tạp Bố Kỳ Nặc (Cappuccino)?”
“Nã cái gì? Không phải cà phê sao?”
Mỹ nữ cạn lời, hơn nữa kinh ngạc vì người trời, loại phòng nghỉ hạng nhất này, có thể có tư cách vào đến đều là quan to quý nhân, người thường tiêu tiền cũng không được, nếu không phải bên người Diệp Thiếu Dương có bí thư đi theo, cô thật muốn hoài nghi đây có phải gã miền núi nào đi nhầm chỗ hay không.
Cuối cùng ở dưới sự đề cử của cô, Diệp Thiếu Dương gọi một ly Latte.
“Diệp tiên sinh anh chờ, Trương tiểu thư lát nữa tới.” Bạn trẻ nói xong, rất cung kính đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương.
Đợi không bao lâu, mỹ nữ đưa lên cà phê, Diệp Thiếu Dương uống một ngụm, khóc đòi mạng, hơn nữa có một mùi cháy khét, cảm giác nhất định là đem cà phê đun cháy rồi, nghĩ một chút lại xấu hổ nói.
Trong quá trình đợi Trương Tiểu Nhị, còn xảy ra một cái nhạc đệm nhỏ: có kẻ ăn mặc vừa thấy là biết thổ hào, vào phòng hỏi có thể đến bái phỏng hay không.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy cạn lời, liền đồng ý hắn vào.
Nam tử sau khi tiến vào, ở sô pha ngồi xuống, trước kéo một số lời vớ vẩn đi đường mệt nhọc vân vân, sau đó mạo muội thỉnh giáo lai lịch Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương như lọt vào trong sương mù, không biết chuyện là thế nào.
Nam tử cười ha ha nói: “Là như thế này, vốn phòng nghỉ này là tôi đặt, sau đó sân bay gọi điện thoại cho tôi, nói là lâm thời hủy bỏ, bởi vì có vị đại nhân vật sắp tới, tại hạ liền có chút tò mò, muốn đến bái phỏng một phen, xem có cơ hội kết bạn hay không…”
“Ồ ồ như vậy, tôi tên Diệp Thiếu Dương.” Diệp Thiếu Dương rất cởi mở nói.
“Diệp… Ngài là người Thạch Thành, không biết đương nhiệm ở đâu?” Nam tử dùng là lời nói rất khách khí, nhưng vẻ mặt buông lỏng, dựa vào một đôi tuệ nhãn kinh nghiệm thương trường, lập tức phán đoán Diệp Thiếu Dương nhất định không phải con em hào môn, tưởng nhà giàu mới nổi nào, dựa vào quan hệ bao gian phòng này, trong lòng nhất thời có chút khinh miệt.
Bằng không ở giữa xã hội thượng lưu, trực tiếp hỏi thăm lai lịch đối phương như vậy, đã tính là mạo muội.
Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, bạn trẻ đồ đen phía sau hắn đã nghe không nổi nữa, đi đến trước mặt nam tử, thấp giọng nói: “Tôi chỉ nói với ông một câu, vị này là khách quý của Trương tiểu thư, là người quan trọng nhất ngoại trừ người nhà của cô ấy.”
Nam tử ngây ra một lúc, có chút chột dạ hỏi: “Xin hỏi, là vị Trương tiểu thư nào?”
Tiểu hỏa vỗ vỗ cái tay hắn đặt ở trên tay vịn sô pha, nói một câu khiến Diệp Thiếu Dương nghe thấy phi thường làm màu: “Thạch Thành, chỉ có một vị Trương tiểu thư.”
Nam tử ngây ra tại chỗ, nghĩ đến cái gì, đứng bật dậy, cứng họng nói: “Trương…”
“Chính là cái tên kia ông nghĩ đến.” Bạn trẻ khẽ mỉm cười, nói, “Tôi chỉ là một bí thư, tôi cũng không biết ngài là ai, cũng không muốn biết, nhưng… Trương tiểu thư lập tức sẽ tới, nếu cô ấy nhìn thấy ông cũng ở đây, tôi lo cô ấy sẽ mất hứng, đương nhiên, ý kiến của tôi chỉ để tham khảo.”
Một đoạn lời này nói ra cực có chừng mực, cũng cực đẹp, trong lòng Diệp Thiếu Dương bội phục, nghĩ đến có thể được Trương Tiểu Nhị phái tới đón mình, khẳng định không phải viên chức bình thường, tuổi trẻ như vậy, không ngờ là người từng trải. Không khỏi cảm khái, bình thư thảo luận, một quản gia của Dương gia tướng cũng là quan thất phẩm, lời này thực không nói sai.
“Đa tạ nhắc nhở, đa tạ nhắc nhở!” Nam tử lập tức đứng dậy, hướng bạn trẻ vừa chắp tay vừa vái chào, tiếp theo nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, tựa như muốn nói cái gì, lại không dám nói, ra sức nói “đắc tội”, cầm lấy hành lý của mình, lập tức muốn rời khỏi.
Vừa vặn lúc này ngoài cửa có hai người đi vào, một người trong đó là Trương Tiểu Nhị, líu ríu, quấn quít lấy một người trung niên nói cái gì, người trung niên vẻ mặt bất đắc dĩ nghe.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, là phụ thân của cô, Trương bí thư, lập tức đứng dậy chào hỏi, “Trương thúc thúc.”
Trương bí thư hòa ái gật gật đầu, vừa thấy vị nam tử kia bên cạnh đi cũng không được, ở lại cũng không xong, lập tức khẽ nhíu mày.
Trương Tiểu Nhị cũng phát hiện hắn, lập tức hướng bạn trẻ đồ đen reo lên: “Làm cái gì thế, sao lại để cho sư phụ tôi ở cùng người khác!”
Nam tử vẻ mặt xấu hổ đến cực điểm, khuôn mặt nghẹn tới mức đỏ bừng, nói không ra lời.
Diệp Thiếu Dương vượt ở trước bạn trẻ đồ đen nói: “Anh ta là đi nhầm phòng, đang muốn đi ra ngoài, vừa vặn hai người đến đây.”
“Vâng vâng vâng.” Nam tử phi thường cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Trương bí thư, tôi là Ngô Đào chủ nhiệm quản ủy hội khu Hoa Sơn, tuần trước mới nghe hội nghị của ngài…”
Trương bí thư mỉm cười, giơ tay cản lại ý nói chuyện của hắn, nói: “Việc công thì không cần nói, tôi hôm nay không đi làm, tôi là đến tiễn con gái tôi cùng một người bạn tốt.”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
81 chương
35 chương
54 chương
50 chương
746 chương
91 chương