Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1572 : Tiến Vào Ảo Cảnh (2)

Dương Thần Vũ kêu bọn họ chờ, lấy hai đồ vật tựa như bút sáp màu từ trong túi ra, gật gật đầu với Lý Đồng, Lý Đồng cũng lấy ra đồ vật giống như hai cây thước, ở giữa có gắn cái gương soi nhỏ. Lý Đồng lại lấy ra cây đèn pin laser, chiếu vào mặt gương nhỏ kia, làm cho hai điểm sáng phản xạ lên tường rồi từ từ di chuyển, thì thầm: “Nhân mã, mười hai giờ.” Dương Thần Vũ lập tức vẽ một vòng tròn ngay ở điểm đỏ, bên trong là cái ký hiệu Nhân Mã của Hy Lạp. “Bảo Bình, sáu giờ.” Dương Thần Vũ lại vẽ một vòng vòng tròn ngay điểm đỏ, bên trong vẫn là vẽ thêm một ký hiệu Bảo Bình. Sau đó Lý Đồng không ngừng báo vị trí, Dương Thần Vũ thì không ngừng vẽ vòng tròn, Diệp Thiếu Dương thấy hiếm lạ, vụng trộm hỏi Nhuế Lãnh Ngọc: “Đây là pháp thuật gì?” “Vu thuật của phương tây, căn cứ vào mười hai cung hoàng đạo để bày trận.” “À, giống như là bát quái mà chúng ta dùng phải không?” “Ừ.” Diệp Thiếu Dương không hỏi thêm gì nữa, đứng một bên nhìn. Nhuế Lãnh Ngọc quay đầu xem A Ngốc, phát hiện không có ai, trong lòng giật mình, nhìn trái nhìn phải mới phát hiện hắn đang đứng cách xa nơi này tầm mười mét, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhuế Lãnh Ngọc đi qua, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, dường như đang tự hỏi điều gì đó nên hỏi: “A Ngốc, ngươi sao thế?” “Tôi ngửi được một mùi vị rất quen thuộc…” A Ngốc thì thào, “Mùi vị ấy đang ẩn tàng trong sương mù, tôi cũng không biết là cái gì, nhưng có cảm giác như đã từng quen biết.” Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày. Rất nhanh đã vẽ xong mười hai cái vòng và ký tự, Dương Thần Vũ lấy ra một cái bình sứ hình thập tự rất kỳ quái, đổ một chút nước vào trong lòng bàn tay, dùng ngón tay để chấm nước rồi vẩy một chút vào trong mỗi ký tự của mười hai cung hoàng đạo, hai tay nắm lấy nhau, vừa định tác pháp thì đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người nhìn Diệp Thiếu Dương. “Diệp Thiên Sư, sau khi ngài đi vào thì trước tiên tìm Địa Hồn của Tiểu sư thúc ta, chớ có đi tru sát Vương Mạn Tư, đi sớm về sớm.” “Vì sao?” Diệp Thiếu Dương không hiểu hỏi, nếu như Dương Thần Vũ không nhắc thì hắn quả thật đang tính đi tìm Vương Mạn Tư. “Pháp lực của ta có hạn, chỉ có thể duy trì cửa không gian nửa tiếng, nếu ngài bị Vương Mạn Tư cản lại, qua nửa tiếng không trở về được thì không gian sẽ đóng lại, ngài sẽ không thể nào về được nữa.” Diệp Thiếu Dương nói: “Hiểu, nhưng ta trở về bằng cách nào?” “Lúc ngài đi vào thì lối đi sẽ bảo tồn trong dị không gian nửa tiếng, sau khi ngài thành công thì chỉ cần lần theo đường cũ để trở về, nhảy qua lối ra là được, có điều…” Dương Thần Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Không gian giam cầm thiên biến vạn hóa, lỡ như Vương Mạn Tư tác pháp, bóp méo không gian, ngài sẽ mất đi phương hướng, ngài tốt nhất nên dẫn theo một người, đứng ở cửa ra vào, cầm lấy tín vật của ngài, như vậy nếu ngài có mất đi phương hướng thì còn có thể tìm đường trở về.” Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy biện pháp này không tệ, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: “Nhờ em.” Nhuế Lãnh Ngọc lại lắc đầu: “Thiếu Dương, em không đi vào, em ở đây đợi anh.” “Em không vào?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc đến ngây người. Nhuế Lãnh Ngọc kéo hắn qua một bên, nhẹ giọng nói: “Bằng với thực lực của anh, một mình anh đi vào em vẫn yên tâm, em muốn lưu lại để canh chừng bọn họ, không nói những cái khác, lỡ như chúng ta đều đi vào hết, bọn họ phong bế cửa ra vào thì ai có thể ngăn cản?” Diệp Thiếu Dương chấn động trong lòng, cảm thấy mình quá ngu ngốc, có thế mà không để ý đến vấn đề trọng yếu nhất! Tâm phòng người không thể không có, nhất là đối phương có khúc mắt với mình, nếu không lưu ai lại để trông coi thì không phải là đưa lưng của mình cho bọn họ đâm hay sao. “Không thì để anh tìm bọn Dưa Dưa tới trông coi thay em, em đi vào cùng anh?” “Không được, thứ bọn họ dùng chính là vu thuật của phương tây, không ai có thể hiểu, làm trò gì đó thì cũng là thần không biết quỷ không hay, mặc dù em không hiểu bọn hắn bày trận như thế nào nhưng chí ít cũng biết nguyên lý, bọn hắn sẽ không dám ra vẻ trước mặt em.” Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng phải, nhẹ gật đầu với cô, có Nhuế Lãnh Ngọc áp trận, hắn yên tâm một vạn lần. Lúc quay trở lại, Diệp Thiếu Dương đè bả vai của Lưu Minh, nói: “Ông đi vào cùng tôi đi.” “Tôi!” Lưu Minh chỉ vào mũi của mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên. “Là ông, thế nào, ông không chịu à?” Lưu Minh bắt lấy hai cánh tay của hắn, lắc như đang đảo một cái chảo: “Diệp tiên sinh, Diệp Thiên Sư, tôi không dám vào đâu, trong đó nguy hiểm như vậy, một người thường như tôi đi vào vậy không phải là tìm chết sao?” Diệp Thiếu Dương nhướng mày, “Có tôi ở đây, có thể để ông chết sao?” “Nhưng… Cái gì tôi cũng không biết, sẽ làm vướng tay vương chân của ngài đấy!” “Ông chỉ cần chờ tôi ở cửa ra vào là được, tôi đâu có bắt ông giết quỷ đâu mà ông sợ cái gì!” Dù sao cũng chỉ đứng giữ tín vật, ai đi cũng vậy, cho nên Diệp Thiếu Dương lười triệu hoán bọn Dưa Dưa tới, dù sao lần này đi cũng chỉ để kiếm Địa Hồn của Hạng Tiểu Vũ, không phải đi tìm Vương Mạn Tư liều mạng, không cần thiết phải gọi bọn Dưa Dưa tới, còn giải thích một phen, chậm trễ thời gian. Nhuế Lãnh Ngọc nhìn thấu tâm tư của Diệp Thiếu Dương, thấy Lưu Minh còn đang do dự, lạnh lùng nói: “Ông đừng có quên chúng tôi bây giờ đang giúp ông, nếu ong không phối hợp, Thiếu Dương gặp bất trắc gì thì tính mệnh mấy ngàn học sinh của ông không ai gánh nổi.” Lưu Minh cứng họng, nói không ra lời. Diệp Thiếu Dương bèn nói với Dương Thần Vũ: “Động thủ đi..” “Được, Diệp Thiên Sư, mời ngài đặt tay vào vòng tròn thứ nhất, không cần quan tâm đến gì cả, phóng xuất ra cương khí, chúng ta ở đây dùng pháp lực để mở vết nứt không gian ra!” Diệp Thiếu Dương y theo lời hắn mà làm. Dương Thần Vũ và Lý Đồng đứng một trái một phải Diệp Thiếu Dương, hai tay khoanh lại, để trước ngực, bộ dạng như đang cầu nguyện rồi đọc một đoạn văn: “Ta chính là cửa, phàm là đi vào từ ta thì tất nhiên sẽ đến được nơi có cỏ ăn, ta là người chăn nuôi tốt, người chăn nuôi tốt liều mình vì dê…” Ngoại trừ phim truyền hình, đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương nghe được người khác đọc kinh thánh ở ngoài đời thực, vội vàng tập trung tinh thần, phóng thích cương khí, không muốn nghe tiếp. Hắn không có bất cứ ý kiến gì với đạo Thiên Chúa giáo, nhưng tín ngưỡng khác biệt cho nên không hiểu rõ. Cái này khác biệt hoàn toàn với Đạo gia và Phật gia, Đạo Phật đã tồn tại cùng Trung Hoa cả ngàn năm nay, từ những lúc ban sơ cho đến lúc cuối cùng tam giáo hợp lại, có rất nhiều thứ liên hệ với nhau, mà lưỡng giáo tam thương, cộng thêm Phong Thần bảng, chấp chưởng Âm Ti, cho nên các đạo sĩ bình thường không bài xích nhau. Nhưng đạo Thiên Chúa lại không giống, đây là một tín ngưỡng hoàn toàn xa lạ, Diệp Thiếu ** vốn không tình nguyện tìm hiểu. “Nhân danh của Thượng Đế, nhóm lửa dầu cao, kham phá tận cùng của hắc ám, mở ra ánh cửa ánh sáng, Amen!” Hai người động loạt hô lên loại ngôn ngữ mà Diệp Thiếu Dương không hiểu, sau đó mỗi người đều đưa tay trái ra, ngón giữa chấm vào cung hoàng đạo thứ nhất, ngón khác chấm vào cung hoàng đạo cuối cùng, sau đó di chuyển ngược hướng nhau, trên tường lập tức xuất hiện những tia lửa. Diệp Thiếu Dương định thần nhìn lại, thế mới phát hiện trên tay hai người đều mang một chiếc nhẫn kim loại sáng lập lánh, dùng sức quẹt lên tường tự nhiên sẽ sinh ra tia lửa.