Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1547 : Ý Đồ Nữ Bạt (2)

”Dùng Thanh Minh Giới để phản phệ sự tình nhân gian. Em có nghe nói qua, sư phụ em nói, khi người ở Thái Lan có chứng kiến một cường giả tác pháp bên trong Thanh Minh Giới, lão lôi nửa cái đường phố Thái vào Thanh Minh Giới, vây lại trong một buổi tối. Tuy nhiên loại phản phệ này đều là tạm thời, có thể phân chia không gian giống như Ngô Tang nói, còn ở bên trong tự diễn luân hồi, đồng thời tồn tại ba mươi ba năm, quả thực thực lực của Vương Mạn Tư quá mạnh.” Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, Tạ Vũ Tình đi ra mở cửa, là một nhân viên cảnh sát đến giao thức ăn cho bọn họ. Ba người đều tự tìm phần ăn của mình, bắt đầu ăn. Nhuế Lãnh Ngọc bưng một ly cà phê uống, nói ra: “Thiếu Dương, anh còn chưa nói, nữ tử lấy trộm Ma Tâm Thảo từ Hoạt Đại Địa Ngục, không phải Vương Mạn Tư thì là ai?” Tạ Vũ Tình nghe được cũng ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương, trên chóp mũi còn dính một hạt cơm. Diệp Thiếu Dương nuốt vào một hớp mì thịt băm, nói: “Không hồn không phách, thoát ra bên ngoài tam giới, không nằm trong ngũ hành, loại cảnh giới này, chỉ có một loại sinh vật có thể đạt tới…” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cương thi?” “Đại bộ phận cương thi đều không hồn không phách, nhưng không có khả năng thoát ra bên ngoài tam giới, chỉ có Cương Thi Vương trong truyền thuyết: Hậu Khanh, Doanh Câu, Nữ Bạt. Ba vị này nghe đồn là xương cốt, khí tức và huyết dịch của hung thần thượng cổ ‘Hống’ biến thành, từ bỏ hồn phách, từ bỏ cơ hội đắc đạo thành thần, trở thành cương thi. Hậu Khanh và Doanh Câu anh không biết là nam hay nữ, cũng không biết người ở nơi nào. Nhưng Nữ Bạt khẳng định là nữ!” Nhuế Lãnh Ngọc âm thầm hít vào một hơi, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật em cũng có hoài nghi, chỉ là không thể tin được.” Diệp Thiếu Dương nói: “Thứ nhất, anh nhớ rằng có ai đó nói, Vương Mạn Tư là muội muội Nữ Bạt, cho nên khi nhìn thấy nữ tử kia vóc dáng giống Vương Mạn Tư mà không phải là Vương Mạn Tư, anh liền nghĩ đến Nữ Bạt. Hơn hết, cô ta có thể tới lui tự nhiên trong Hoạt Đại Địa Ngục, khiến ngay cả Sở Giang Vương cũng không nhìn ra chân thân, thì cũng chỉ có Nữ Bạt mà thôi.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Nữ Bạt mới thoát khốn không lâu từ Vạn Yêu Tháp cho nên thời gian có thể canh được. Có lẽ là Nữ Bạt sau khi thoát khốn giúp nàng mở ra phong ấn, Vương Mạn Tư mới có thể tác quái, nếu như có người khác hỗ trợ, rất khó giải thích vì sao không sớm xuất thủ, để Vương Mạn Tư bị giam cầm bên trong không gian ba mươi ba năm.” Diệp Thiếu Dương gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa còn có một chứng cứ mà cho tới hôm nay anh mới nghĩ rõ ràng, em còn nhớ lúc tại Huyền Không Quan, Đạo Phong có một mực chắc chắn Nữ Bạt đã phá vỡ trấn áp của Hỗn Nguyên Nhất Khí Phù, được thả tự do hay không. Lý do là huynh ấy nhìn thấy Nữ Bạt tại quỷ vực, về sau chúng ta đều suy đoán, Nữ Bạt đến quỷ vực có thể là vì đi đàm phán cùng Vô Cực Quỷ Vương… Sau rồi anh mới biết được, không biết nàng và Quỷ Vương có đàm phán hay không, nhưng chí ít nàng đến quỷ vực, còn có một mục đích trực tiếp nhất: Trộm Ma Tâm Thảo Địa Ngục!” Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn. Tổng hợp những chứng cớ này, có thể xác định, chuyện này nhất định là có Nữ Bạt tham dự. “Nữ Bạt…” Nhuế Lãnh Ngọc hít vào một hơi, nhìn qua Diệp Thiếu Dương: “Một trong Tam Đại Thủy tổ cương thi trong truyền thuyết, Đạo Phong lần trước gặp được, đều không thể bắt nổi nàng.” Diệp Thiếu Dương nghe hiểu ý này, gật gật đầu, nói: “Cũng may có Tiểu Cửu giúp anh tại Thanh Minh Giới cản trở Nữ Bạt, chúng ta chưa đối đầu nàng, nếu thật đối đầu… thì đành phải đánh một trận vậy. Dù sao anh cũng không có gì phải sợ.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Có lẽ bên trong Thanh Minh Giới còn có thế lực khác, tóm lại Nữ Bạt khẳng định là đang cố kỵ cái gì đó, cho nên không sớm động thủ. Em chỉ buồn bực, Nữ Bạt không hồn không phách, cũng không phải sinh con, tại sao lại có muội muội?” Diệp Thiếu Dương nói: “Có lẽ là nhận muội muội.” Lập tức cau mày nói: “Không đúng, vậy tại sao dáng dấp lại giống nhau?” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chuyện này tất có ẩn tình, chúng ta cũng không cần truy đến cùng, dù sao cũng có thể khi Nữ Bạt rời núi đã đến giải khai phong ấn cho Vương Mạn Tư. Dựa vào điểm này, em thấy quan hệ của hai người họ nhất định cũng mười phần mật thiết. Hiện tại vấn đề khẩn yếu nhất là: Nữ Bạt không ngại cực khổ ăn cắp Ma Tâm Thảo Địa Ngục, gieo nó trong Học Viện Ngoại Ngữ, đến tột cùng là vì cái gì?” Vấn đề này khiến Diệp Thiếu Dương rơi vào trầm tư, hoàn toàn chính xác, mặc dù Ma Tâm Thảo thả ra độc chướng, nhân cách hoá hành vi, nhưng cũng coi là bị lợi dụng. Diệp Thiếu Dương nghiêm trọng hoài nghi, Nữ Bạt nhọc lòng trộm lấy hạt giống Ma Tâm Thảo, không đơn giản chỉ là làm như vậy… Lập tức vội vàng gọi điện thoại cho Lão Quách hỏi một lần, xác nhận Ma Tâm Thảo đều được dọn dẹp sạch sẽ, lúc này mới thoáng yên tâm, hi vọng chuyện này đừng gợn lên con song nào nữa. “Hiện tại phải làm sao?” Tạ Vũ Tình hỏi. “Tìm kiếm Địa Hồn Hạng Tiểu Vũ, trợ giúp hắn phục sinh, thương lượng làm sao đối phó với Vương Mạn Tư.” Vương Mạn Tư là do Hạng Tiểu Vũ tự tay phong ấn, muốn đối phó với nàng, ít nhất phải chờ Hạng Tiểu Vũ tỉnh lại, nghe ý kiến của hắn. “Vấn đề bây giờ là, Địa Hồn Hạng Tiểu Vũ đang bị giam cầm bên trong không gian, anh không biết làm sao đi vào.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày. Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cái không gian kia là do chính nàng sáng tạo, ngoại trừ chính nàng, không ai có thể vào, trừ phi… anh có thể đánh bại nàng.” Đánh bại nàng, mới có thể tiến nhập không gian giam cầm. Muốn tiến vào không gian giam cầm, nhất định phải đánh bại nàng… Đây quả thực là cái vòng lặp vô hạn. Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm thấy vấn đề này có chút khó giải, nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp tốt. “Bất luận không gian gì, chỉ cần không thay đổi, một khi biến hóa, không gian tất nhiên sẽ xuất hiện khe hở. Vương Mạn Tư không có khả năng không hề làm gì, chúng ta bây giờ chỉ có thể gia tăng chú ý, một khi nàng có dị động, lại nghĩ biện pháp gặp chiêu phá chiêu.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ gật gật đầu, trước mắt chỉ có kế sách này. Ăn xong bữa khuya, hai người Diệp Thiếu Dương đứng dậy cáo từ, Tạ Vũ Tình cũng muốn về nhà, thế là cùng đi ra, thuận miệng hỏi: “Tuyết Kỳ ở nhà ngươi như thế nào rồi, ngươi có khi dễ nàng không?” “Nàng khi dễ tôi còn tạm được.” Diệp Thiếu Dương không biết tại sao đột nhiên nhớ tới đôi chân đẹp đẽ trắng nõn của Tuyết Kỳ, chột dạ nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một chút, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mà nàng tới, nếu không để mình ở chung với tiểu yêu tinh Tuyết Kỳ này sẽ bị nàng đùa giỡn đến chết. Đương lúc đám người Diệp Thiếu Dương rời đi, toàn bộ Học Viện Ngoại Ngữ đã hoàn toàn bị sương mù bao trùm, tầm nhìn không cao hơn hai ba mươi mét. Thời tiết đang vào đầu thu, rất ít khi thấy sương mù, rất nhiều học sinh tò mò đi lại trong sương mù dày đặc, rất nhanh liền phát hiện ra có gì đó không thích hợp: Sương mù này không phải là sương mù bình thường do hơi nước tạo ra, đi bên trong lâu, liền sẽ cảm thấy mũi rất hắc, sặc khí, có chút không thoải mái. Các bạn học đều ngỡ là khí mù hoặc là khói do đốt cành cây sinh ra, cả đám đều đóng kỹ cửa sổ, tránh trong phòng không ra ngoài.