Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 810
Trong hộp đêm, mọi người nhìn mập mạp, không rõ có chuyện gì.
Mỗi người nơi này đều biết đến Friedrich. Biết lão đầu này là nhân vật bên cạnh Barbara có chức trách cùng loại với đại nội tổng quản, trong tay nắm lực lượng ngầm tương đương khủng bố, mặc dù không có bất kỳ chức quan gì, lại có thể làm cho đại đa số quan lại quyền quý ở trước mặt hắn phải tất cung tất kính, nơm nớp lo sợ.
Mập mạp bắt lấy người này, ai cũng không có gì thắc mắc. Dù sao cũng là nhân vật mấu chốt trong trận doanh đối phương, mặc dù không trông chờ từ trong miệng hắn có thể thu hoạch một ít tin tức gì, nhưng đối với Barbara cùng Miller mà nói, cũng là một đả kích nặng nề.
Friedrich vốn nghênh ngang xuất hiện ở cửa, gần như là ra oai, cuối cùng lại bị mập mạp bắt lấy giống như bắt một con thỏ già rồi xách vào câu lạc bộ đêm, một bạt tai này, quất vào trên mặt ai đều có thể làm cho người đó mặt đỏ tai hồng, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, mập mạp lại hướng Friedrich gọi ra một cái tên khác, hơn nữa, nhắc tới một chuyện thảm án hai mươi năm trước.
Thấy ánh mắt mập mạp tràn đầy tơ máu, thấy sắc mặt Margaret cùng Anlei trong nháy mắt liền trở nên ác liệt, một loại không khí vô hình nhanh chóng lây nhiễm sang mọi người chung quanh, mọi người hai mặt nhìn nhau, đều hiểu được, có lẽ sự việc không hề đơn giản như những gì bọn hắn thấy được ở mặt ngoài!
"Điền Tướng quân," Friedrich đứng dậy. Xoa bọt nước trên mặt, lại sửa sang lại một chút mái tóc, thản nhiên nói: "Ta nghĩ, có lẽ ta còn không có tự giới thiệu mình, tên của ta là George Manuel Friedrich, ngài có thể bảo ta là Friedrich, cũng có thể bảo ta là lão George.".
"Ngươi nhất định phải nói nhảm như thế sao?" Mập mạp ôm cánh tay, cười lạnh nhìn Friedrich.
Ánh mắt hắn, tựa như một thanh dao găm sắc bén, không ngừng dao động ở vị trí mấu chốt trên thân thể Friedrich, đó là tri thức cơ bản nhất về cơ thể người mà một gã bộ đội đặc chủng phải biết, mỗi một bộ đội đặc chủng điều biết đánh vào vị trí nào trên thân thể đối phương sẽ không trí mạng, lại đau đớn đến nỗi hận không thể đi tìm chết.
Đây là thủ đoạn đơn giản nhất cũng trực tiếp nhất làm cho kẻ địch trong vòng mấy phút đồng hồ nói ra tin tình báo ở trên chiến trường.
Friedrich cười cười, chẳng qua, gò má một bên sưng đỏ, làm cho nụ cười của hắn thật sự không hiện ra phong độ một vị thân sĩ mới có được.
"Ta không rõ....." Trong mắt của hắn chợt lóe lên vẻ giả dối, vừa mới lắc đầu mở miệng, mập mạp lại quay ngược tay lại tát thẳng lên mặt hắn, đem lời nói của hắn đánh lại vào trong yết hầu.
"Chúng ta tiếp tục chơi." Mập mạp lạnh lùng nói ra.
Friedrich đau đớn bưng kín khuôn mặt, trong lòng bắt đầu chìm xuống dưới. Lấy kinh nghiệm của hắn, làm sao có thể nhìn không ra cái tên mập trước mắt mạp mãnh liệt đến cỡ nào.
Nếu ngươi không nói thật, thì kẻ không cần hình tượng này, mới sẽ không quan tâm đến bên người có bao nhiêu thanh niên cùng nhiều ít cô gái xinh đẹp đang trợn to mắt nhìn hắn.
Hắn sẽ ở trước mắt bao người, trình diễn màn bức cung đẫm máu, thẳng cho đến khi đem miệng ngươi cạy mở ra, lấy được thứ hắn muốn biết. Nếu ngươi muốn kéo dài thời gian hoặc là nói dối, như vậy. Ngươi sẽ sẵn sàng bị tên không có chút phong độ nào này đánh cho tới chết!
"Ngươi thật sự nhận lầm người, Điền Tướng quân." Friedrich nhanh chóng bày ra một trạng thái lão nhân suy yếu, thân thể hắn còng xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vô tội cùng đau đớn, làm cho người ta đồng tình.
"Ngươi bây giờ phải nói rằng... Ta đánh nhầm người!".
Mập mạp đấm một đấm thật mạnh lên vị trí nối giữa lồng ngực cùng khoang bụng của Friedrich, khớp xương lồi ra ở ngón giữa, giống như một chiếc nhẫn cứng rắn bằng sắt thép, hung hăng đấm vào bên trong thịt.
Một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, chợt vang lên theo một đấm này. Friedrich đau đớn đến mức cả người đều run rẩy, cả khuôn mặt bởi vì quá đau đớn mà thay đổi hình dáng.
Thế nhưng, mập mạp không có chút ý tứ dừng tay nào, hắn dùng tay trái bắt lấy áo của Friedrich, mạnh mẽ đưa hắn ấn ở trên quầy bar chắc chắn mà nặng nề, làm phát ra một tiếng kêu trầm đục. Mà tay phải của hắn, lại giống như đang đánh bao cát, một đấm theo tiếp một đấm, ra sức đánh ở trên người Friedrich.
Tốc độ đấm của hắn cũng không mau, nhưng lại tàn nhẫn tới cực điểm.
Mỗi một đấm, đều chính xác giống như đao giải phẫu, chỉ đánh vào vị trí yếu ớt nhất cũng đau đớn nhất trên cơ thể người, mỗi một đấm hạ xuống. Đều có thể từ trong cổ họng của Friedrich, bức ra một tiếng gào lên đau đớn khó có thể chịu được.
Bên cạnh có rất nhiều nữ hài tử, đã quay đầu lại, che kín lổ tai, không dám tiếp tục nhìn nữa, cũng không dám nghe tiếp nữa. Thế nhưng, tiếng vang khi nắm đấm nặng nề đấm vào người cùng tiếng kêu thảm thiết có thể đủ đâm thủng mọi thứ kia, lại giống như ma âm nhập não, chắn như thế nào đều chắn không được.
Sau một lát, ngay cả tiếng kêu thảm thiết thì Friedrich cũng không phát ra được rồi. Mặc dù hắn đã ngất đi một lần, nhưng mỗi lần chỉ cần mập mạp sờ huyệt vị nào đó của hắn, thì hắn sẽ liền nhanh chóng tỉnh táo lại.
Đây là một lần đánh người để hành hạ. Khi nắm tay của mập mạp dừng lại, thì Friedrich đã xụi lơ thành một đống bùn nhão. Trong cổ họng, chỉ có thể phát ra một chút tiếng hít thở, nước mắt nước mũi, thậm chí còn có cứt, nước đái, đều đã hoàn toàn không thể khống chế, toàn thân, tản ra một mùi tanh tưởi.
"Hai mươi năm, một chiếc phi thuyền, mấy trăm mạng người, trong đó còn có cả cha mẹ ta!" Cả người mập mạp đều đang run rẩy, gắt gao túm lấy áo Friedrich.
Chân tướng mai mươi năm trước, đang ở trong miệng người ở trước mắt.
Gần như thế, những cũng xa xôi như thế.
Cái loại đau đớn khi đánh mất cha mẹ, cái cảm giác tra tấn không giống con người có thể chịu đựng, tích góp từng tí một suốt hai mươi năm qua, vào giờ phút này mạnh mẽ bộc phát ra, làm cho hắn không thể khống chế chính mình.
"Tiểu Kiện! Tới đây với mẹ." Trong trí nhớ. Khuôn mặt xinh đẹp của mẫu thân vừa tỏ ra giận dữ vừa không che dấu được ý cười, tựu như hình ảnh trong phim, xuất hiện ở trước mắ hắn: "Ranh con, không được đi quấy rầy chị gái kia!".
"Tiểu sắc lang này, làm cho cha con mất mặt quá rồi!" Hình như phụ thân còn bụm mặt, đau đớn lắc đầu, vẻ mặt dở khóc dở cười cùng xấu hổ bất đắc dĩ.
"Còn không phải là do anh di truyền!" Mẫu thân ôm lấy cánh tay của phụ thân.
Ở giữa đường có ánh nắng tươi sáng chiếu sáng hoa cỏ màu xanh giống như một tấm đệm, có trồng cây xanh, chia đường giao thông thành hai luồng, một tên tiểu nam hài mập mạp đang hấp tấp theo sát ở bên người một tiểu cô nương xinh đẹp, mặt dày mày dạn, một lần lại một lần nỗ lực giữ chặt tay của tiểu cô nương, hoàn toàn không thấy ánh mắt của cha mẹ tiểu cô nương ở một bên hình như đang muốn phun lửa.
....
"Mụ mụ, vì cái gì con có tiểu JJ mà Anlei không có?" Trong phòng khách, tiểu mập mạp chạy đến trong đám người lớn đang nói chuyện, tụt quần xuống, một bên cúi đầu nhìn xem, một bên hỏi.
"Tiểu mập mạp, con có gan hỏi lại một lần nữa về vấn đề này coi!" Mẫu thân đều sắp nổi điên mất rồi.
"Phốc..." Phụ thân đang uống trà, ở bên trong tiếng cười vang của bằng hữu, mãnh liệt phun ra ngoài. Quả thật xấu hổ vô cùng.
....
"Tiểu Kiện...." Trong phòng khách vắng vẻ, một người trung niên mập mạp ngồi ở bên cạnh tiểu nam hài, âm thanh run rẩy: "Đó là một chuyện ngoài ý muốn.... Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.....".
Ở một bên, một nữ nhân đang lau nước mắt. Trong tay nắm lấy một tiểu cô nương đang nhìn nam hài không chuyển mắt.
...
Ở bên trong khu vui chơi tràn đầy tiếng vui cười, tiểu nam hài ngơ ngác nhìn đám người đang cười vui. Dưới ánh đèn đủ màu sắc kia, bọn nhỏ đang cầm lấy tay của cha mẹ, hoặc là cười, hoặc là khóc, hoặc là đang xoay tròn ở bên trên ngựa gỗ.
Mà tiểu nam hài mập mạp kia, cuối cùng cũng không tiếp tục nắm lấy tay của những tiểu cô nương xinh đẹp kia, hắn bỗng nhiên khóc lên, lau nước mắt rồi về nhà, tự giam mình ở trong phòng, mở ra tất cả bóng đèn nhưng lại không có bất kỳ âm thanh gì, dùng chăn che kín đầu. Tại trong không gian nho nhỏ mà ấm áp kia khóc rồi ngủ.
....
Những việc đã xảy ra, điều được cất giấu trong trí nhớ, từng đoạn ngắn, đều đau tận tâm can như vậy.
Nhìn khuôn mặt trước mắt hoàn toàn khác khuôn mặt trên tấm ảnh, nhưng bản thân hắn lại khắc cốt ghi tâm, mập mạp phải dùng sức lực toàn thân, mới có thể khống chế được bản thân không đem hắn đánh chết.
Hắn gắt gao cắn lấy hàm răng, vào giờ phút này khuôn mặt thật thà phúc hậu trở nên cực kì dữ tợn.
"Ta không cần điều gì khác, chỉ cần ngươi không nói ra chân tướng, ta sẽ tiếp tục tra tấn ngươi đến khi ngươi nói ra, ngươi muốn chết thì cũng không thể chết được, ta sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất trên thế giới này, làm cho ngươi hối hận rằng tại sao ngày đó lại phải rời phi thuyền, mà không phải cùng chết đi với bọn họ!".
Thời điểm nói những lời này, cả người mập mạp đều đang run rẩy.
Trong hộp đêm là một mảnh yên tĩnh. Mặc dù không biết có chuyện gì xảy ra, thế nhưng, mỗi người ở đây, đều có thể từ trong bộ dáng cùng thanh âm của mập mạp, rõ ràng cảm nhận được sự đau đớn, thấy được linh hồn gần như đang giãy dụa trong biển lửa của hắn.
Anlei thò tay bắt được góc áo của mập mạp. Một bàn tay tinh tế mà trắng nõn, bởi vì dùng sức quá mức, có thể thấy được từng đường mạch máu màu xanh.
Không có người nào, càng hiểu rõ nguyên nhân, càng hiểu rõ mập mạp hơn so với nàng.
Đứa nhỏ là mọi thứ của cha mẹ, mà cha mẹ, cũng là mọi thứ của đứa nhỏ. Thời điểm khi bọn hắn mất đi lẫn nhau, bất kể là kẻ sống, vẫn là người chết đi, cũng khó có thể thừa nhận được loại đau khổ này.
Ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, ý nghĩ cuối cùng trong đầu ba ba cùng mụ mụ của mập mạp, nhất định là đứa nhỏ của họ.
Bọn họ chết đi rồi, ý nghĩ tan biến ở trong vũ trụ, mà mập mạp, lại muốn một mình gánh chịu loại đau đớn này. Ở từng đêm tối vắng vẻ, ở từng đợt lễ tết sung sướng, giống như kim đâm vào thịt!
Đối với một đứa nhỏ mới vừa đầy sáu tuổi mà nói. Chuyện này tàn nhẫn đến cỡ nào!
Huống hồ, cho tới hôm nay, mập mạp đều vẫn cho rằng đây là một chuyện ngoài ý muốn, cũng rất tin tưởng, không hề nghi ngờ gì về điều này. Có thể tưởng tượng được, khi hắn biết thật ra đó là một lần mưu sát, rồi từ trong biển người mênh mông bắt được kẻ biết được chân tướng sự việc, cũng là kẻ có khả năng là hung thủ nhất, thì cảm xúc của hắn, sẽ biến thành dạng nào.
Ánh mắt hắn đã đỏ lên, hắn đã không biết để ý đến bất cứ chuyện gì.
Chỉ cần có thể biết ai hại chết cha mẹ mình, chỉ cần có thể tìm được một chân tướng của những gì làm hắn đau đớn hai mươi năm qua, thì hắn có thể làm ra bất cứ chuyện gì, cho dù bởi vậy mà hắn phải làm kẻ địch của toàn bộ thế giới cũng được!
Ở bên trong sự yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Friedrich rên rỉ.
Lão nhân vốn vẫn luôn duy trì phong độ thân sĩ này, đã ở dưới nắm tay của mập mạp nện xuống, hoàn toàn hỏng mất. Khuôn mặt vốn vẫn cố hết sức duy trì vẻ rụt rè cùng ung dung, ngoan cố đến mức làm cho người ta chán ghét kia, đã tràn đầy nước mắt.
Thế nhưng, miệng hắn, lại vẫn ngậm chặt lại, mặc dù ngất đi đã bị mập mạp làm cho tỉnh lại, mặc dù thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu đau đớn tới cực điểm cùng tiếng hít thở, lại từ đầu đến cuối không nói câu nào, ánh mắt hắn dại ra, hình như cả người cũng đã choáng váng.
"Chịu huấn luyện bức cung rồi sao?" Mập mạp nở nụ cười, nhìn thẳng tắp vào ánh mắt hắn: "Lão tử thích nhất là đối phó loại người như ngươi, ngươi sẽ phải nói!".
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
125 chương
81 chương
23 chương
817 chương
201 chương