Người người qua lại tới lui, luôn luôn không kìm chế được mà đều len lén liếc mắt qua thiếu nữ này một cái. Không chỉ vì nàng xinh đẹp, càng nhiều hơn, chính là vì cái khí chất dịu dàng này của nàng. Thiếu nữ ôn nhu thùy mị đến tận xương tủy này, trên cái thế giới này đã không còn được thấy nhiều rồi. Điều này khiến cho mọi người không nhịn được mà thở dài. Thiếu nữ như vậy, hẳn là nên ở trong công viên với cây xanh bóng mát mà tản bộ với người bạn trai đang cẩn thận che chở cho nàng, hẳn là nên ở trên chiếc ghế sô pha ở nhà mà co đôi chân nhỏ thon dài trắng nõn, ỷ ôi ở bên cạnh bạn trai mà xem TV. Hoặc là, đang cười nhẹ một cách ngượng ngùng trong một nhóm thiếu nữ vui tươi --- Thế nhưng hiện tại, nàng vậy mà lại phải chen chúc ở trong cái khoang tàu của chiếc phi thuyền cũ kỹ lộn xộn này, lang bạt kỳ hồ(*). (*sống phiêu bạt không nhà, từ Hán theo nghĩa Việt, cái từ này hồi nhỏ mẹ mềnh rất hay dùng để "ca hát" với mềnh, thế nên mềnh nhớ rất rõ, đây là giải thích cho bạn nào không biết nhé. Thêm giải thích này: http://petrotimes.vn/news/vn/hoc-gia...bat-ky-ho.html Bay trong vũ trụ, không có nhiều phong cảnh có thể nhìn ngắm. Đại đa số thời gian, ngoài cửa sổ mạn tàu với tầm nhìn nhỏ hẹp đều là một mảnh đen kịt, ngoại trừ một số cảnh đẹp đồ sộ khi đi qua một hệ hằng tinh nào đó mới có thể thấy được. Mà cảnh sắc nhu vậy, thấy nhiều rồi, thì cũng đều trở nên nhạt nhẽo. Suy đoán về thân phận và tương lai của một thiếu nữ đơn độc như vậy, rốt cuộc đã trở thành một trò giải trí không tồi trong lữ trình khiến cho người ta phát điên này. Sau mấy ngày liên tiếp mọi người nghĩ ra đủ các loại suy đoán, có hiếu kỳ, có thiện ý, có bỉ ổi, thậm chí có cả ác độc về thân phận và tương lai của thiếu nữ đơn độc này, rốt cục đã di dời đi sự chú ý. Bọn họ đánh bài, xem TV, họp nhau tán gẫu, thậm chí cãi nhau đánh nhau --- dù thế nào cũng phải tìm cái gì đấy để giết thời gian. Suy cho cùng, từ nơi này thông qua tuyến đường bay Tự Do Mars để đến Cộng hòa Trenock thì còn cần hơn hai mươi ngày nữa! Hơn nữa, có đến được không vẫn chỉ là lời nói. Chuyện này cần phải xem tình huống sau khi đến được trạm trung chuyển mới định ra được. Trạm bay trung chuyển sắp tới là trạm không gian số 106 của tuyến đường bay Tự Do Mars. Đó là trạm vũ trụ lớn nhất và nổi tiếng nhất của thế giới Tự Do. Trước đây, đây chỉ là một điểm tiếp tế. Sau đó, theo các con tàu đi tới nơi này càng lúc càng nhiều, trạm không gian trong thời gian mấy trăm năm đã từng bước được mở rộng, cuối cùng biến thành một căn cứ vũ trụ có thể chứa chấp được gần năm trăm nghìn người, có cảng tàu, xưởng tàu sửa chữa, trụ sở giao dịch, khu ngủ nghỉ cùng với các nơi giải trí như quán bar, rạp chiếu phim... Sau khi chiến tranh bộc phát ở Cảng Tự Do Mars, trạm không gian 106 đã tạm thời thay thế địa vị của thành Trung Tâm. Có vô số phi thuyền của dân chạy nạn, hạm đội đoàn buôn, dân buôn lậu, dân mạo hiểm và lính đánh thuê đều tập trung ở đó. Sửa chữa tàu thuyền, tìm kiếm giao dịch, hoặc là trú lại đợi tin tức từ trong quán rượu của trạm không gian. Lúc nào thì có thể vượt cửa khẩu, lúc nào thì tuyến đường bay đi thông tới Trenock tương đối an toàn... Mọi người chỉ có thể nhận được thông tin ở nơi này. Các hành khách chỉ có thể mơ rằng mình sẽ có được một vận khí tốt, tốt nhất là sau khi tiếp tế xong có thể lập tức xuất phát tiến về Trenock, sau đó thuận buồn xuôi gió đến được nơi đến. Tuy biết rằng khả năng như vậy cực kỳ bé nhỏ, thế nhưng mọi người đều vẫn đang cố gắng chờ đợi như thế này. Bọn họ vậy mà lại không muốn nán lại ở cái địa phương 106 đáng sợ kia mấy tháng. Đó căn bản không phải là nơi mà những người xa xứ như bọn họ có thể ở lại trong thời gian dài. Ở đó, đừng nói là muốn ăn chơi đàng điếm, cho dù là muốn ở trong một căn phòng trọ đơn sơ nhất, ăn loại đồ ăn khó ăn nhất, ngươi đều phải bỏ ra một cái giá khiến cho ngươi kêu trời kêu đất. Những điều này cũng không phải là bí mật gì, trước khi bước lên chiếc phi thuyền này, tất cả mọi người đều đã có hiểu biết. Mỗi người đều biết tương lai không nhất định là sẽ tuyệt vời. Bất quá, chuyện đó thì có liên quan gì chứ? Chí ít, khi rời bỏ Leray thì vẫn còn có thể thử vận khí, còn nếu như nán lại ở Ludritte, vậy thì chắc chắn sẽ phải đối mặt với lửa đạn phô thiên cái địa! Đối với những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh mình, Mỹ Đóa (à ha) đều làm như không thấy. Mục đích của nàng, không phải là Trenock. Đến trạm không gian 106, nàng sẽ rời tàu, đổi sang một phi thuyền nhỏ hơn, đi về phía Cảng Tự Do Mars. Bất quá, nghe người ta nói, Cảng Tự Do Mars là đang đánh nhau vô cùng ác liệt. Người muốn rời đi không hề ít, còn người dám đi vào thì lại không có mấy người. Muốn đi vào, nhất định phải tìm được một con tàu vận tải thuộc sở hữu của một thế lực nào đó ở Mars. Chỉ có bọn họ vẫn còn đang bất chấp nguy hiểm bị phá hủy để tiến vào Mars. Tuy rằng hi vọng rất xa vời, bất quá, Mỹ Đóa vẫn quyết định đi thử thời vận. Mình đã không chờ đợi nổi nữa rồi, ngày đêm nhớ mong, nhận được, chỉ là tin tức giống như gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời của con người kia. Nia cuối cùng cũng đã được ở một chỗ cùng với hắn ở Gatralan, còn mình... Cái gã mập mạp chết tiệt kia trở về Ludritte lại nhẫn tâm không đến tìm mình. Hắn thực sự cho rằng, theo thời gian trôi qua, hình bóng của hắn trong suy nghĩ của mình đã trở thành một người qua đường xa lạ sao? Tinh vực Trung Ương Leray đã bị đột phá rồi, nếu như mình không chủ động đi tìm hắn, sợ rằng mình cả cuộc đời này đều không có cách nào có thể nhìn thấy lại được hắn nữa rồi. Nguy hiểm gì nữa đều không quan trọng, chỉ cần được nhìn thấy hắn... Dù cho chỉ là một lần gặp mặt cũng đủ rồi! Khi mình bị áp giải, nhìn thấy cái thân ảnh mập mạp kia nhảy ra từ ven đường... Trong hầm ngầm, mình và Nia móc bùn đất, nhìn hắn giống như con chuột mà kéo từng linh kiện tháo xuống từ xác robot trở về... Trong trại tù binh, mình đã vui mừng như thế nào khi nhìn thấy cái thân ảnh quen thuộc kia sau tấm lưới sắt... Trong vũ hội, mình đã ngượng ngùng như thế nào khi bị cái tên mặt đỏ kia kéo đi chạy khắp nơi... Khi nghe nói hắn tử trận, trước mắt như tối sầm lại, mình đã bi thương đến tê tâm liệt phế như thế nào... Rảnh rỗi sau công việc, thấy hắn xuất hiện trên TV, mình lại mất hồn mất vía chờ đợi.... Từng hình ảnh quá khứ chuyển động không ngừng trong đầu Mỹ Đóa giống như một bộ phim. Viền mắt, bất tri bất giác đã đỏ lên. Hắn bây giờ.... có còn nhớ tới mình không? Mỹ Đóa hai tay ôm đầu gối, đôi mắt như mưa bụi lất phất nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu... Phi thuyền đang vượt qua thông đạo quá độ lực hấp dẫn (*) của một viên hằng tinh, trong khoảng cách gần đến như sắp va vào nhau, cái hành tinh màu đất vàng ở trước mắt kia đang choán hết tầm nhìn. (*giải thích một chút, trong vũ trụ có rất nhiều chướng ngại vật nguy hiểm ví dụ như đá ngầm, thiên thạch, lực hấp dẫn,... lại biến đổi không ngừng, thế nên tàu bè không thể đi bừa đi bãi được. Qua mỗi một loại chướng ngại lại có một con đường an toàn để vượt qua, như ở đây gọi là "thông đạo quá độ lực hấp dẫn" tức là con đường để vượt qua lực hấp dẫn của một hành tinh nào đó) ********************************* Robot màu xanh, từng chiếc từng chiếc mau chóng vượt qua các con đường rãnh đầy gạch vụn giữa lớp lớp các tòa nhà. Hai bên đại lộ phía sau, rậm rạp các bộ binh, các xe thiết giáp chở lính kiểu bánh xích, hỏa pháo tự hành kiểu bốn chân và robot đang vượt qua đống phế tích cao ốc sụp đổ, nghiền ép tường đổ đá vụn, vọt tới như thủy triều. Trên bầu trời, vô số đạn pháo kim loại kiểu cũ rít gào rơi xuống, tiếng nổ kịch liệt đem các khối bê tông vụn, các miếng thép méo mó cùng với đủ loại vật thể không thể nhận rõ ném lên không trung. Từng luồng pháo đạn năng lượng màu trắng hợp thành một tấm lưới ánh sáng dày đặc trong làn bụi bặm và khói thuốc súng thỉnh thoảng lại có tên lửa kéo theo một cái đuôi khói thẳng tắp đâm vào trong tòa nhà lụp xụp, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Ánh lửa bị sóng xung kích đẩy lên, phun ra từ cửa sổ và các lỗ hổng của tòa nhà. Toàn bộ thế giới, phảng phất như đã biến thành một màu đen trắng như tận thế. Chiếc [Du Hiệp 1] một cước dẫm xuống họng pháo của một chiếc xe chở lính bọc thép, thân thể to lớn phóng vút về phía đống phế tích như núi, đồng thời đạn súng máy như sợi xích cùng với hai phát đạn pháo năng lượng cũng đã nổ tung trong đám người đang ùa lên bao vây. Máu thịt nát vụn trong nháy mắt liền vẩy ra tứ tán, các chùm máu nhão tung tóe nhuộm cả con đường bẩn thỉu xấu xí trở thành một phiến đỏ tươi khiến cho người ta sợ hãi. Súng máy năng lượng liều mạng vung vẩy đoạn xích tử vong, nơi dây xích đạn đi qua, robot kiểu cũ không có lồng năng lượng bảo vệ và xe chở lính bọc thép đều bị bắn nát nổ tung. Mà đám lính bộ binh kia lại càng giống như lúa gặt, đổ xuống như rạ. Chỉ có mấy chiếc robot được trang bị hệ thống năng lượng có thể kiên trì chống đỡ một hồi. Bất quá, cũng chỉ là hơn một chút, những chiếc robot được phân phối cho bộ binh kia vốn kỹ thuật có hạn, chỉ biết dùng lồng năng lượng vừa mới được trang bị để cố chống đỡ. Mỗi một phát đạn pháo đều bị chiếc [Du Hiệp 01] khống chế chính xác không gì sánh được, nó đứng vững thân hình trên phế tích, giống như ma thần trong địa ngục! Địch nhân như thủy triều vừa mới xông lên liền ngã xuống cả dưới dây xích đạn của nó, sau đó lại sợ hãi mà lui về phía sau. Tiếp tục xông lên, cũng có kết quả tương tự. Phía sau, bốn mươi chín chiếc robot màu xanh ào qua như thủy triều. Sau cùng dùng một phát pháo năng lượng để phá hủy một chiếc robot chỉ còn một nửa thân thể, chiếc [Du Hiệp 1] ung dung lui lại vài bước, xoay người chạy vội theo ở cuối đội ngũ. Các thân ảnh màu xanh bay nhảy chạy nhanh trên đống phê tích, sau mấy lần lên lên xuống xuống đã vứt bỏ được truy binh ở cái ngã tư quảng trường này. Đội ngũ robot men theo đê sông tiến lên năm trăm mét, dọc theo đường đi, quân đội Bắc Minh từ ngã tư quảng trường ló đầu ra đều bị những chiếc robot vừa đi vừa nổ súng này đánh cho không ngẩng đầu lên được. Sau khi dùng hỏa lực bao trùm để phá hủy trạm canh gác bộ binh và điểm hỏa lực trên một tòa nhà cao sáu tầng ở đầu đường, đại đội tiên phong siêu cấp rốt cục đã leo lên được cầu lớn của sông nội thành. "Địch nhân đã lên được cầu lớn qua sông nội thành!" Trong một chiếc xe chở lính, một viên thượng úy Phục Hưng Quân của Bắc Minh đang chỉ huy bộ đội của mình bao vây chặn đường liền gầm lên trong ống nói của máy thông tin. Mặc dù có lớp thiết giáp cách âm ngăn cản, thế nhưng tiế pháo, tiếng súng và tiếng bom nổ ở đường phố bên ngoài vẫn đang khiến cho lỗ tai của hắn ong ong. Trong kênh khu vực của máy thông tin đang ầm ĩ một mảnh, các đơn vị tác chiến báo cáo tình huống, hạ mệnh lệnh, thỉnh cầu trợ giúp, thậm chí còn có thanh âm không rõ chuyện gì đang xảy ra, đang dò hỏi một cách mơ hồ,... đủ loại thanh âm loạn thất bát tao lẫn lộn thành một đống. Rối loạn, hoàn toàn rối loạn! Viên thượng úy ném máy thông tin, nhảy ra khỏi chiếc xe chở lính bọc thép, nhìn về phía trước. Màn sương mù của buổi sớm đang bao phủ ở trên sông nội thành thành Trung Tâm, chùm ánh sáng từ các vụ nổ bom đang lấp loáng liên tiếp ở gần cầu lớn sông nội thành. Tiếng bom nổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục không ngừng. Các đống cát, lưới cách ly chồng chất bên bờ sông đã nát vụn thành mảnh nhỏ, thỉnh thoảng lại có chân tay cụt bị nổ bắn lên bầu trời, sau đó quay cuồng rơi xuống mặt đất cứng rắn hoặc là trong dòng sông đang tràn đầy rác thải và vật thể trôi nổi. Đạn pháo rơi xuống sông vô số kể. Sau các tiếng ầm vang, mặt nước đầu tiên là xuất hiện các vòng tròn nhấp nhô, lập tức, vô số cột nước phóng lên cao giữa các bọt sóng văng khắp nơi, sau khi lên được đến giữa không trung, lại tách ra làm mấy đoạn rồi rơi xuống một cách xiêu vẹo. Trên mặt sông giống như bị mưa xối, chỉ nghe thấy một loạt các tiếng lộp bộp rào rào. Viên thượng úy nhìn qua bộ hạ của mình một chút, đó là từng khuôn mặt đang kinh hoàng. Đám binh linh hoặc là cầm pháo năng lượng cầm tay vừa mới được phát xuống hoặc là xách theo súng trường bắn kiểu cũ cùng với đạn tên lửa vác vai nã đạn một cách bừa bãi không mục đích. Bọn hắn trốn ở sau đống xi măng cốt thép được đặt nằm ngang, rồi khung kim loại, biển quảng cáo và nhà lầu, chỉ khi bị cấp trên thúc giục nghiêm khắc và bị các bộ đội khác ở phía sau đẩy lên thì mới động thân tiến về phía trước một cách rất không tình nguyện. Chỉ cần có một phát đạn pháo của địch nhân rơi xuống, bọn hắn sẽ như ong vỡ tổ mà chạy tán loạn xung quanh, giống như còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong cú tấn công đột nhiên mà đến! "Đi mau! Baltha. Dẫn người của ngươi về phía bên trái, bọc đánh từ phía sau tầng nhà, bắn theo góc 45 độ vào địch nhân ở trên cầu... " Viên thượng úy đang gào lên: Cho ngươi một phút đồng hồ! Nếu như sau một phút ta còn thấy trên máy phóng tên lửa cầm tay còn một quả tên lửa nào, ta sẽ lập tức bắn ngay vào mông ngươi đấy!" "Rõ, thưa ngài!" Một gã trung sĩ đang tối tăm mặt mũi khom lưng chạy ra từ phía sau đoạn tường, một chân quỳ xuống đất, không kìm được mà hướng về đám lính phía sau phất tay, ý bảo bắt kịp. Thế nhưng, sau mấy tiếng nổ kịch liệt liên tiếp, mấy gã lính vừa mới lộ đầu ra lại rụt ngay trở lại. "Con mẹ nó đi theo ta mau!" Trung sĩ sắp điên rồi, hắn không ngờ tới, cái đám lính bình thường ngay cả rắm cũng không tùy tiện phóng ở trước mặt mình này vậy mà lại chơi khó mình như vậy trước mặt thượng úy, vừa nghĩ tới khuôn mặt xám đen của thượng úy cách đó không xa, trung sĩ liền hận không thể giật súng bắn chết được mấy cái tên chết tiệt kia! "Trung sĩ, ngài thượng úy đã chết rồi!" Một gã lính ló đầu ra lấy tay chỉ chỉ về phía xe chở lính. Gã trung sĩ hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy ngay trong nháy mắt khi mình bảo đám binh sĩ đuổi lên, mấy phát pháo năng lượng đã rơi trúng vào khu vực xe chở lính. Vị thượng úy tinh khí mười phần vừa mới rống to với mình, kể cả mấy chục gã lính trong xe chở lính ở bên cạnh hắn, đều đã biến thành một đống hài cốt và thi thể ở trên miếng đất cháy đen. (R.I.P) " Thủ vững trận địa!" Trung sĩ mau lẹ nhảy vào sau đoạn tường. (nhanh thật "Ầm!" Một tiếng ầm vang kinh thiên động địa truyền đến từ cầu lớn qua sông nội thành. Vừa mới nhảy vào sau đoạn tường, gã trung sĩ chỉ cảm thấy bầu trời như thoáng cái đã tối sụp lại, trong lỗ tai tất cả các âm thanh đều đã trở nên nhỏ bé đến mức không thể nghe thấy. Ba phút sau, trung sĩ cùng với binh sĩ của hắn chậm rãi bò lên trên đống phế tích sụp xuống ở đầu phố. Trên dòng sông nội thành to rộng, chiếc cầu qua sông hùng vĩ kia đã hoàn toàn gãy rồi. Chỉ có bộ phận cầu dẫn (*) ở hai bờ sông vẫn còn miễn cưỡng đứng vững được. (dẫn kiều, cầu dẫn: cái đoạn mà nối cầu chính với đường ấy) Những chiếc robot to béo màu xanh với dáng người quái dị đã không còn thấy tung tích nữa rồi. Bên này sông, hàng vạn binh sĩ đi ra từ trong công sự che chắn, nhìn vào chiếc cầu lớn mà đờ ra. Địch nhân chạy thoát, dưới sự vây công của chi chít binh lính mà biến mất khỏi bên kia bờ sông. Đó là hướng căn cứ chính của Bắc Minh... Tất cả mọi người đều không rét mà run. Đợi đến khi bắc lên một chiếc cầu tạo hoặc là đi vòng qua một chiếc cầu lớn khác có thể cho máy móc hạng nặng vượt qua, chí ít cũng đã là chuyện sau đó một giờ rồi! Trong khoảng thơi gian này, cái tiểu đội khủng bố ki có thể làm ra chuyện gì... chỉ có trời mới biết! "Tăng tốc độ, tiền đội tập trung hỏa lực mở đường..." Trong tai nghe đã truyền đến thanh âm của mập mạp. Các chiến sĩ robot trầm mặc mà điều khiển robot. Men theo đường phố rộng rãi mà chạy thẳng một đường nhanh như điện. Sau khi vượt qua được cầu lớn qua sông nội thành, phòng tuyến của Bắc Minh đã bị bỏ lại phía sau. Từ nơi này đến căn cứ của bọn hắn, ngoại trừ đội tuần tra lưu động và bộ đội thiết giáp được phái đi để chặn đường ra, không có phòng tuyến cố định khác. Mặc dù ven đường còn có chút trạm gác, điểm kiểm tra và điểm hỏa lực linh tinh, cũng đều đã hóa thành bụi phấn trong hỏa lực hung mãnh mà chính xác của tiểu đội thiết giáp đang phi nhanh kia. Hành động tuy rằng thuận lợi, thế nhưng, tâm tình của các chiến sĩ robot đã có chút trầm trọng. Tuy rằng thượng cấp mập mạp vẫn làm bộ như không có việc gì, thế nhưng tất cả mọi người đều biết được đã xảy ra chuyện gì -- Khi vị nữ tướng Salerga kia kết nối thông tấn với mập mạp, mập mạp đang run rẩy cả người cũng không hề chú ý tới rằng mình chưa đóng lại cửa khoang lái. Cả cuộc đối thoại đều bị các cơ sĩ nghe đến rõ ràng. Từ lúc tinh vực Bermuda bị công hãm đến cuộc đảo chính Leray, giờ lại đến lượt Tây Ước tấn công vào được tinh vực Trung Ương Leray... Các cơ sĩ không biết mập mạp còn có thể chịu đựng được bao nhiêu lần đả kích nữa. Mập mạp hiển nhiên không có được sự bình tĩnh mà hắn cố gắng biểu hiện ra như vậy. Từ hành động mà xem, cũng là như vậy. Lúc nãy hành động, mọi người hầy như là đã dùng cả sức lực bình sinh của mình mới miễn cưỡng đuổi kịp được chiếc robot [Du Hiệp 01] của mập mạp. Bất kể là khi tấn công phòng tuyến đường Perfume của địch nhân hay là đột phá thọc sâu vào phòng tuyến, hắn đều chạy ở phía trước nhất, dùng hỏa lực chính xác trong màn hoa máu văng khắp nơi để phô bày ra sự phẫn nộ bị kiềm chế. Hắn tập trung cả thân thể đầu óc vào chiến đấu, phá hủy tất cả những gì mà hắn nhìn thấy! Tất cả mọi người đều biết được đẳng cấp robot của mập mạp... Hoặc là nói là, cũng không biết... Nói chung, suy đoán về đẳng cấp thực sự của cái người đã đem kỹ thuật cận thân cách đấu robot đã được truyền thừa hơn mấy trăm năm thậm chí hơn một nghìn năm nâng lên một tầm cao mới này, chính là chủ đề sôi nổi nhất trong ngày thường của cả Phỉ Quân. Thế nhưng, không ai đoán ra được chuẩn xác! Cho dù có người lắm chuyện đã tìm đến mạng dân dụng của xã hội chủ lưu, thiên tân vạn khổ trong vô vàn tin tức để thu thập ra các sự tích trước đây của mập mạp, thế nhưng cũng không ai có thể suy đoán ra được. Dù sao thì mập mạp của ba năm trước đây, so với mập mạp hiện tại hoàn toàn không thể đánh đồng. Tốc độ tay cao nhất của mập mạp là bao nhiêu, trong bộ não của hắn còn có những kỹ thuật tinh diệu nào, những kỹ thuật này khi phối hợp với tốc độ nay, đến cùng là có thể đến được một mức độ nào, đều không ai biết được. Dùng lời của mấy vị tông chủ của Minh Tâm Lưu,... mà nói, chính là sâu không lường được! Bọn họ thậm chí tin rằng, tốc độ tay của mập mạp có thể đạt được trình độ khủng bố bảy mươi hai nhịp một giây! Đó hầu như là trình độ của vẻn vẹn mấy vị Chiến thần cấp đặc biệt của Thượng Đế chi Vực - Trái Đất rồi! Huống hồ, kỹ thuật của mập mạp còn có cả hiệu quả gia tăng tốc độ tay! Mà một tốc độ tay và kỹ thuật như vậy khi vận dụng vào trong chiến đấu thực tế sẽ có bộ dáng gì nữa, lại là vấn đề mà tất cả mọi người vô cùng muốn kiến thức một phen. Không phải là tác chiến bình thường mà là cái loại tác chiến ứng phó toàn lực này! Giống như một chiếc xe đua lấy tốc độ mà trứ danh, thứ mà mọi người muốn biết nhất, chính là tốc độ của nó đến tột cùng là nhanh tới mức nào! Mà hiện tại, trong sự phẫn nộ vốn bị kiềm chế kia của mập mạp, các cơ sĩ thấy được, ngoại trừ sự chấn động ra, không ai còn có từ ngữ nào khác có thể dùng để miêu tả tâm tình của mình. Đừng nói là cận thân cách đấu robot, chỉ riêng tốc độ, sự mẫn tiệp mà chiếc [Du Hiệp 01] gần như để lộ ra hoàn toàn cùng với khả năng hỏa lực tầm xa khủng bố kia, cũng đã đủ để khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi rồi. Tính năng của robot đã được phát huy tới cực hạn, rất nhiều động tác, các cơ sĩ xem ra, căn bản là chỉ tồn tại ở trong lý luận thiết kế robot! Thế nhưng, vào tay của mập mạp, vậy mà lại lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy. Chiếc [Du Hiệp 01] hầu như làm rất nhiều chuyện cùng lúc, nó chạy, nhảy, né tránh, ra hiệu chỉ huy bằng tay, xạ kích chuẩn xác bằng pháo năng lượng, bắn phá bằng súng máy năng lượng, khóa mục tiêu của tên lửa... Tất cả các động tác của nó đều rất tự nhiên, khiến cho người ta có không có một chút cảm giác ngạc nhiên nào. Thế nhưng, chỉ khi ngươi quan sát lại một cách kỹ càng, liền phát hiện ra các động tác kể trên đều được thực hiện ra trong cùng một lúc. Đồng thời, sau khi chuẩn xác đánh chết được một chiếc robot, bắn nổ tung được một chiếc xe chở lính và quét ngã được một đám lính đang phân tán chạy trốn, ngươi mới biết được, đây là một kỹ thuật bất khả tư nghị đến mức nào. Khoảng cách giữa đại đội tiên phong siêu cấp và Bắc Minh càng lúc càng gần. Ánh rạng của buổi sớm đã xuyên qua khe hở giữa các tòa nhà của thành phố đổ nát mà chiếu xuống trên phế tích. Khi khoảng cách đến căn cứ Bắc Minh còn không đến sáu ngã tư quảng trường nữa, ở phía cuối của con đường, các robot cả Bắc Minh đã chen chúc mà đến như thủy triều. " Vệ Kiến Sơn!" "Có!" "Ngươi dẫn theo đội chiến đấu số 1 bọc đánh ở cánh trái." "Rõ!" " Hargrove!" "Có! Thưa thượng tá!" " Ngươi dẫn theo đội chiến đấu số 2, phụ trách bảo vệ cho ngã tư đường, ngăn chặn địch nhân bọc đánh ở cánh bên phía sau quân ta!" "Rõ!" " Colt!" "Có! Thưa thượng tá!" " Ngươi dẫn theo đội chiến đấu số 3, từ vườn hoa trung tâm, chặn lại đường lui của địch nhân. "Hiểu rõ!" "Hai đội chiến đấu khác, theo ta lên!" Chiếc [Du Hiệp 01] đang chạy một cách từ từ, hướng về phía mà địch nhân đang vọt tới. Thân máy, trong tiết tấu chạy có quy luật của đôi chân máy đang nhấp nhô lên xuống. Dần dần, chạy chậm đã biến thành chạy nhanh, tốc độ càng lúc càng nhanh. Khi bộ đội thiết giáp của Bắc Minh đến được giữa con đường, hai mươi chiếc robot màu xanh bay nhảy phi nhanh như sao băng, tốc độ,s đã đạt đến đỉnh! " Leray muôn năm..." Mập mạp nhìn chằm chằm vào đàn robot đang chạy đến trước mặt, gầm nhẹ lên. Trong tiếng gầm nhẹ của hắn, các robot màu xanh đang xen cắt về ba phía như ba mũi tên nhọn liền đình trệ một chút, lập tức, dùng tốc độ nhanh hơn nữa mà cuốn về bốn phía. Cự ly càng ngày càng gần, vô số đạn pháo đã nổ tung ở bên cạnh [Du Hiệp]. Trong nháy mắt khi song phương giống như hai đợt sóng trào va vào với nhau, mập mạp dùng hết toàn lực đem tất cả sự phẫn nộ trong phế phủ phun ra từ cổ họng, phát ra một tiếng rống vang tận chân trời. " Leray muôn năm!" Tiếng rống chợt nổi lên, bỗng nhiên bốn mươi chiếc robot màu xanh nhanh như điện chớp đồng thời dùng một giọng kêu quái dị, gào thét phụ họa. "U a!" Hai luồng âm thanh cùng hòa ứng, càng lúc càng cao vút! Cuối cùng biến thành một luồng sấm sét... "Giết!"