Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 301
Thủ đô Tanvir, Gatralan. Một thành phố với nhân khẩu gần bốn triệu người, khổng lồ đến độ bao phủ khắp mọi nơi trên bình nguyên, hiện giờ đang đau thương mà trầm mặc trong bóng đêm.
Phồn hoa huyên náo của ngày xưa giờ đã trở thành đóa hoa cúc của ngày hôm qua. Từng tòa nhà cao tầng, từng ngã tư, một số ngọn đèn tản mát ngổn ngang. Cái thành phố không ngủ với dòng xe cộ sáng choang lưu hành không ngừng nghỉ kia, hiên tại chính là lụn bại hoang tàn như vậy đấy.
Trong bóng đêm đen kịt, mơ hồ có thể thấy được từng mảnh phế tích, từng con đường phi hành trên cao bị đứt gãy. Ở hai bên đường hoặc ở trong góc của phế tích, một số bóng người đang lay động trong ánh lửa chiếu rọi. Những người này vốn là cư dân, là chủ nhân của thành phố. Thế nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể lẳng lặng mà vây quanh đống lửa để sưởi ấm, nhìn ánh lửa đang nhấp nhoáng một cách ngây dại.
Nơi duy nhất có vẻ sáng sủa, có lẽ là ngã tư số 6 cách không xa hoàng cung rồi.
Mặc dù đại bộ phận phòng ốc của ngã tư vẫn còn bao phủ trong bóng đêm vắng vẻ im ắng. Thế nhưng lúc này, những chiếc xe bay như nước chảy ở trên con đường chính, từng nhóm người rộn ràng nhốn nháo, các hộp đêm quán rượu sáng trưng, vẫn như cũ khiến cho nơi đây hiện ra vẻ rưc rỡ ánh sáng náo nhiệt phi phàm. Nơi đây, chính là một trong số ít nơi có thể tụ hội giao lưu ở Gatralan.
Mấy vị trung niên với quần áo cầu kỳ đang hàn huyên bên cạnh chiếc xe bay xa hoa, nói chuyện một cách vui vẻ. Một đội binh sĩ tuần tra đi qua bên người họ.
Những binh sĩ vẫn mặc bộ quân phục truyền thống của Gatralan như trước, thế như người đầu lĩnh, lại là một thiếu úy hạ đẳng với làn da đen bóng. Đây cũng không coi là kỳ quái, bởi ngay ở quán rượu cùng hộp đêm cách đội tuần tra không xa, cũng có những người mang hình dáng hạ đẳng đang chen chúc ra ra vào vào.
Chế độ cách ly dân tộc của Gatralan, phảng phất trong nháy mắt này đã bị đánh nát hoàn toàn.
Ai cũng đều biết rằng, đại biểu của hoàng thất cùng với vũ trang của thế lực cũ đã bị tiêu diệt rồi. Hiện tại thống trị cái quốc gia này, chính là quân viễn chinh của Cộng hòa Phỉ Dương, cũng với chính quyền dân chủ mà bọn họ lập nên.
Mặc dù có chút không thích ứng được, thế nhưng Tự Do Chiến Tuyến đã lên đài, Độc Lập quân cũng đã tuyên bố cương lĩnh dân chủ bình đẳng, vậy nên hiện tại ai còn dám đem chế độ đẳng cấp dân tộc ra mà nói chuyện đây? Đối với một số quý tộc cùng đại đa số người Wibault mà nói, chỉ cần cái đám người hạ đẳng này không phản lại mà cưỡi lên đầu họ thì cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
Trật tự mới, đang được thành lập một cách im lặng trong sự quan vọng, sinh hoạt cũng không phải chịu dày vò nữa rồi. Thời gian tới sẽ thế nào, vẫn cứ đến đâu thì xem đến đó đi.
Đội tuần tra dần dần đi xa. Hơn mười cô nàng với quần áo có chút bạo lộ, e dè từ trong các góc tối tăm đi ra trước gió lạnh, một lần nữa đứng ven rìa giữa ánh đèn và bóng tối, mệt mỏi tê dại mà phô diễn thân thể của chính mình, mời chào sinh ý.
Thỉnh thoảng, nhóm nữ nhân sắc mặt tái nhợt này lại quay đầu hướng về đại khách sạn Tanvir tráng lệ ở cách đó không xa, nhìn một cách cực kỳ hâm mộ, chờ mong ngày hôm nay sẽ gặp được một vị khách sang trọng nào đó, mang mình đi vào. Tắm qua một hồi nước nóng trong phòng khách ấm áp sạch sẽ, ăn một chút gì đó, chỉ cần có vậy, các nàng nguyện sẽ xuất ra tất cả bản lĩnh của mình, hầu hạ khách nhân đến khoan khoái dễ chịu nhất. (Haizzz, đơn giản nhất chính là ước mơ)
Điền Hành Kiện đang trọ ở trong một căn phòng xa hoa thuộc tòa nhà 11 của khách sạn. Sau khi bị xóa bỏ chức vụ và tước quân hàm, hắn đã không còn thích hợp để tiếp tục ở trong căn cứ nữa rồi. Gian phòng này là Douglas phái người thuê ra, không cần hắn mất một phân tiền nào cả. Cái tên quê mùa này nghĩ rằng mình chiếm được tiện nghi rất lớn, thế nên hắn quyết định trước khi đến kỳ hạn phải quay về Leray, cố gắng hưởng thụ ở chỗ này nhiều hơn một chút.
Phòng khách rộng rãi với ánh sáng huy hoàng, đèn treo sáng ngời, ghế sô pha cổ phác mềm mại, thảm nhung bằng lông cừu dày. Tranh vẽ quý giá, hệ thống tự động phục vụ tiên tiến, hệ thống sưởi hơi dư dật, khiến cho mỗi một người từ trên chiến trường trở về đều cảm thấy như tiến vào Thiên đường.
Lại gần bàn ăn bằng gỗ đàn hương thiếp vàng ngay trước cửa sổ kính to lớn gắn sát mặt đất, trên đó đã trải đầy đồ ăn do bồi bàn đưa tới. Rượu vang đỏ trong chiếc ly đế cao, khăn ăn màu tím, phối hợp với hai ngọn nến khiến cho bầu không khí trong gian phòng có chút mờ ảo.
Bonnie đang mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt, mái tóc đỏ dài búi lại phía sau lưng, lộ ra cái cổ ưu mỹ trắng ngần như thiên nga. Đôi bờ vai tinh xảo đẹp đẽ, hoàn mỹ khiến cho người ta không thể dời đi con mắt. Cổ áo thêu hoa chìm hình chữ V, làm lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn mượt mà. Bộ ngực sữa phong mãn và chắc nịch, dưới phụ trợ của vòng eo tinh tế, lại càng thêm vẻ cao ngất.
Nàng cứ nhẹ nhàng linh xảo mà ngồi như vậy bên bàn ăn. Cánh tay kia, bộ ngực kia, cái eo kia, bờ mông mềm mại đặt nhẹ trên ghế kia, từng vị trí trên cơ thể đều đang tỏa ra mị lực khiến cho nhân tâm đảo loạn.
" Nói như vậy... ngươi đã bị mất chức rồi?" Bonnie hơi nhíu mày, được cái tên mập mạp chết tiệt này mời ăn cơm, lúc này khi ngồi trước mặt mình lại ăn uống điên cuồng đến không nói một lời nào.
Mập mạp hiện tại đang phải đối phó với đám đồ ăn lớn trên bàn, trong miệng nhồm nhoàm một đống lớn thứ gì đó.
"Cái tên đầu gỗ này!" Bonnie tức giận cắn răng. Bộ y phục này là do chính mình tỉ mỉ lựa chọn. Cái tên này vậy mà từ đầu tới cuối lại không có thèm nhìn qua. Thử hỏi trong giới quý tộc Gatralan hỏi một chút, Bonnie khi ăn với ai mà không phải mặc quân phục chứ! Thực sự là quyến rũ cho người mù xem mà!
Bonnie làm bộ không phát hiện ra mập mạp gật đầu, vươn tay qua nhéo mập mạp một chút. Thấy mập mạp vẻ mặt hoang mang ngẩng đầu lên, liền sẵng giọng nói: "Đang hỏi ngươi đó!" Bầu không khí mập mờ trong phòng khiến cho nàng nhất thời chột dạ, lặng lẽ đỏ lên cả mang tai.
Mập mạp vẫn không chú ý tới dị thường của Bonnie, ủy khuất đầy mặt nói: "Ta vừa gật đầu rồi mà."
"Không nhìn thấy!" Bonnie quyết định không nói lý.
"À..." Mập mạp nửa mở mí mắt, vẻ mặt dại ra liều mạng gật đầu: "Hiện tại thấy rồi nha!"
"Phì.." Bonnie vẫn luôn không quen nhìn cái khuôn mặt ra vẻ ngây ngô kia của mập mạp, nhịn không được phì cười một cái. Lấy tay che miệng lại, đưa chân nhẹ nhàng đá mập mạp một cước ở dưới bàn.
Mập mạp nhìn dáng tươi cười rực rỡ như hoa nở của Bonnie mà cảm thấy kinh diễm. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Bonnie mặc một bộ trang phục chính cống như vậy. Bởi vì trước đây ở Thần Thoại Quân Đoàn, Bonnie mà hắn nhìn thấy, cho tới tận bây giờ cũng đều mặc quân phục. Ánh mắt si mê của hắn di chuyển trên người của Bonnie. trong lòng liền run lên, trong đầu bỗng hiện lên trí nhớ mông lung về hai vật hình tròn trắng noãn trên chiếc phi thuyền cổ đại kia.
Bonnie tự nhiên không biết được tâm tư xấu xa của gã tiện nhân này, bị ánh mắt mê đắm của hắn khiến cho hoảng sợ, giơ chiếc dao ăn trong tay uy hiếp nói: "Ngươi nhìn người khác như vậy sao, không được nhìn!" Thần sắc vừa xấu hổ vừa vui mừng.
"Nha!" Mập mạp rất thành thật mà cúi đầu.
"Sau khi mất chức thì sẽ an bài ngươi như thế nào?" Bonnie trừng mắt với mập mạp một cái. Nàng vẫn chưa quên được khi còn ở trong Thần Thoại Quân Đoàn, cái tên này vẫn thường hay ở trước mặt mình diễn ra cái bộ dáng nhìn như thành thật ngượng ngùng như vậy.
"Về nước. " Điền Hành Kiện nâng ly rượu lên lắc lư. Xuyên qua ly rượu, hắn có thể thấy được rõ ràng Bonnie vẻ mặt đang buồn bã.
" Ngươi chừng nào thì đi?" Bonnie khẽ cắn môi.
Điền Hành Kiện uống một ngụm rượu, đặt ly xuống, chăm chú nhìn Bonnie nói: "Không phải ta đi, là chúng ta cùng nhau đi."
"Phi." Đôi mày liễu của Bonnie hơi nhíu lại, trong khoảng khắc liền giãn ra, đỏ mặt sẵng giọng nói: "Nằm mơ, ai muốn cùng đi với ngươi chứ."
Mập mạp trời sinh tính cách tồi tệ, cái mồm càng ti tiện hơn, lập tức cười nói: "Chính là sư đoàn 19 ấy. Chúng ta toàn bộ sư đoàn đều phải phụng mệnh rút về Leray. Bọn họ theo ta cùng đi."
Chiếc dao ăn trong tay Bonnie, đang nhẹ nhàng mà giật giật.
"Đương nhiên!" Gã mập mạp nhát gan lúc này liền chịu thua: "Cũng bao gồm cả ngươi!"
....
"Không đi! Ta là gì của ngươi chứ, cùng ngươi về Leray làm gì." Bonnie buồn bã nói: "Huống hồ, ngươi làm sao mà giải thích với người khác."
" Bonnie..." Mập mạp nhẹ nhàng cầm tay Bonnie, ôn nhu nói: "Có chút lời, ta đã sớm muốn nói cho ngươi."
Đôi lông mi dài của Bonnie chợt run rẩy: "Lời gì?" Bàn tay nhẹ nhàng vung vẩy, thế nhưng cũng không vung ra khỏi mà vẫn để cho hắn nắm lấy, chỉ là hô hấp đã dần dần gấp gáp hẳn lên.
Mập mạp thâm tình nói: "Ta quên mất rồi."
Bonnie dở khóc dở cười thoáng nhào vào người mập mạp một cái. Hai người lăn lộn, ngã ra trên tấm thảm dày. Bonnie vừa tức vừa vội véo lên cổ mập mạp, hận không thể bóp chết cái tên mập mạp chết tiệt này.
Khi thân thể giãy dụa sau khi ma sát dần trở nên yên tĩnh, bầu không khí lại càng trở nên mập mờ.
"Ta muốn bảo vệ ngươi." Mập mạp nằm ở trên thảm, thanh âm có chút trầm thấp: "Ta không muốn khiến cho nữ nhân ta thích phải nhận tổn thương cùng uất ức."
Ngồi ở trên đùi mập mạp, Bonnie ngơ ngác nhìn khuôn mặt hắn. Mặc cho hắn ngồi dậy, dùng cái miệng ấm áp bao trùm đôi môi của mình, đầu óc một mảnh trống rỗng.
Nữ nhân, luôn luôn chờ đợi một người nam nhân mạnh mẽ. Bonnie biết, kể từ ngày bị mập mạp bắt làm tù binh đó, nàng cũng đã trở thành nữ nhân của hắn rồi. Bản thân mình, trong mấy ngày này, sớm đã yêu cái gã mập mạp ngây ngốc này đến không thuốc nào cứu chữa được rồi.
Bonnie thả ra mái tóc, xõa xuống tung bay. Trên khuôn mặt cười mê người, phiêu lên hai dải phấn ửng đỏ. Đôi mắt sáng khẽ nhếch, nhãn thần mê ly, từ trên người tỏa ra một mùi hương thơm ngát thấm vào ruột gan. Trong khi môi lưỡi phóng túng dây dưa, đôi bàn tay to của mập mạp đã chui vào trong chiếc quần màu bạc của nàng.
Bonnie sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn né ra. Thế nhưng cái bàn tay đang di chuyển kia dường như ẩn chứa một ma lực nào đó, khiến cho nàng vô pháp phản kháng, thân thể vừa đứng dậy lại ngã xuống. Mà ngay lúc này, mông mềm lại tiếp xúc đến một thứ đang phản ứng mạnh mẽ ở giữa hai chân của nam nhân, càng khiến cho nàng cả người mềm nhũn như sợi bún, ngã ở trong lòng mập mạp.
Bộ ngực chắc nịch bị bàn tay của mập mạp bao phủ. Sự ấm áp truyền đến khiến cho đệ nhất mỹ nữ của Gatralan cả người run rẩy, tê dại không thể ức chế được lan tới khắp toàn thân, cuối cùng xông ra ngoài cổ họng, biến thành một tiếng rên rỉ nũng nịu yêu kiều đến rung động lòng người.
Độ ấm trong phòng tựa hồ trực tiếp tăng lên. Tình dục một khi bị kích thích liền giống như hồng thủy vỡ đê, có cố gắng cũng không thể ngăn cản lại được.
Áp nhẹ nhàng, vê chậm rãi, xoa qua lại, năm đó mập mạp đã kinh qua vô số giáo trình dâm thư dạy dỗ, thủ pháp vô cùng lợi hại. Thân thể của Bonnie theo đôi tay của hắn chạy khắp toàn thân, run rẩy càng lúc càng kịch liệt, càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng nóng. Các đường cong bị máu nóng làm giãn ra, đang giẫy dụa, đang ma sát ở trong lòng mập mạp, phong tình vạn chủng.
Trong cơn quay cuồng, y phục của hai người rất nhanh chóng bị ném sang một bên. Một người cường tráng, một người dịu dàng, hai thân thể trần trụi dây dưa cùng một chỗ. Bộ ngực tuyết trắng của Bonnie, anh hồng đột khởi, mông mềm đẫy đà, mật cốc ướt át. Trên sô pha, trên thảm, bày ra đủ loại tư thế, bị mập mạp tùy ý chinh phạt.
Tiếng dồn dập như sóng vỗ, tiếng rên rỉ ngâm nga không dứt bên tai, chỗ cao như chim hót, chỗ thấp như suối chảy, gấp gáp như tỳ bà loạn gảy, chậm rãi như ca đào diễn xướng. Từng âm thanh như khóc như than, khiến cho mập mạp nghe thấy sục sôi ý chí chiến đấu. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng một người cao quý và ưu nhã như Bonnie, khi ở trên giường lại phong tình đến như vậy. (Chỗ này dịch rất tốn nơ ron, tìm từ chọn ngữ phát oải - nd)
Rốt cục đợi cho mưa gió tan hết (hoan hô), ở trên sô pha, trên thảm, trên giường, trong phòng tắm, cả phòng tràn ngập đống hỗn độn. Gã mập mạp với thể chất siêu nhân còn có chút chưa hết ý, Bonnie thì rã rời đến mức cả đầu ngón tay cũng không dậy nổi, chỉ ngã ở trước ngực mập mạp, nhắm lại đôi mắt đẹp, không kìm được thở dốc một tiếng yêu kiều.
Giờ khắc này, chính là tuyệt vời như vậy. Bonnie im lặng lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của mập mạp, chỉ thấy tất cả khổ sở trong quá khứ đều tan thành mây khói trong nháy mắt. Lúc này, nàng đã không phải là vị mỹ nữ đệ nhất Gatralan kia nữa, cũng không phải là vị quý tộc cao ngạo, vị thượng tá nghiêm khắc kia nữa, nàng hiện giờ chỉ là một người nữ nhận đang nằm ở dưới người nam nhân này, hiện tại là thế, trong tương lai cũng thế.
Cái người nam nhân này, chính là ông trời của nàng, là chúa tể của nàng, là tất cả của nàng. Mà nàng, chỉ là một nữ nhân truyền thống, luôn lấy chồng làm nhất của Gatralan.
Cứ lẳng lặng mà ôm nhau như thế, cũng không biết qua bao lâu, một hồi âm thanh gấp gáp truyền đến. Đó là máy thông tin mập mạp để ở trong phòng khách.
Bonnie khuôn mặt tràn ngập đỏ ửng dùng hai bàn tay che lại bộ ngực đang run rẩy của mình, xuống khỏi người của mập mạp, ngồi ở trên giường, mặc cho mái tóc dài màu đỏ xõa xuống, ngượng ngừng không ngẩng đầu lên.
Mập mạp cứ thế nhẵn nhụi mà chạy ra phòng khách, cầm lấy máy thông tin nhìn qua một chút, là Nia từ trong căn cứ gọi tới. Lập tức không chút nghĩ ngợi, nối máy. Màn hình liền truyền tới hình ảnh khuôn mặt cười của Nia, lập tức phát ra một tiếng thét chói tai.
Không cần hỏi, thân thể không quần áo của cái tên biến thái thích thể hiện mập mạp đã được truyền vào máy thông tin.
Qua hồi lâu, mập mạp vẻ mặt tái nhợt đầu đầy mồ hôi đi vào trong phòng ngủ, ánh mắt nhìn đăm đăm có chút ngốc trệ. Bonnie kỳ quái mà hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy?"
Mập mạp run run nói: "Mễ Lan tới rồi."
"Mễ Lan?" Bonnie nhìn dáng vẻ sợ hãi của mập mạp, trong lúc nhất thời không hiểu được, cái cái Mễ Lan này là cái gì mà lại khiến cho mập mạp sợ hãi thành như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
368 chương
1778 chương
246 chương
9 chương
198 chương
795 chương
224 chương
681 chương
110 chương