"Ám sát Stephen...?" Bonnie mở to con mắt màu u lam quyến rũ, nhìn gã mập mạp đã bỏ cả đội ngũ để một mình chạy về Prisk ngây ngốc đứng trước mặt mình, nhịn không được cả kinh kêu lên: "..ở căn cứ lục quân Christian, ngươi điên rồi sao?" Cái đầu to của mập mạp gật xuống, uể oải nói: "Ta cũng không muốn đi, thế nhưng ta không đi không được. Chiến sự phía đông nếu không giải quyết, ta cũng chỉ có thể cho các chiến sĩ tử chiến trước năm sư đoàn thiết giáp tinh nhuệ Deseyker." "Thế nhưng... Thế nhưng..." Bonnie lúc này chỉ cảm thấy một trận hoảng loạn mạc danh kỳ diệu: "Chúng ta đã chặn được Reinhardt rồi, nếu giờ lại đi chặn công kích của Deseyker, đó căn bản là chuyện không thể, đổi lại là ai thì cũng sẽ không yêu cầu chúng ta hi sinh vô ích như vậy." "Hơn nữa... Chúng ta hoàn toàn có thể rời khỏi chiến khu, cùng lắm thì chặn lại ở bờ tuyến phía đông, ở đó cũng có thể tranh thủ thời gian mà!" Nói đến chỗ kích động, nàng nắm lấy y phục của mập mạp: "Ta không cho ngươi đi!" Trong sát na này tình cảm biểu lộ, khiến cả hai người đều sửng sốt. Thời gian, tại giờ khắc này phảng phất bỗng nhiên đình trệ. Bonnie không có buông tay ra, "Đừng đi được không?" Nàng bỏ qua tất cả sự rụt rè mà cầu xin, có chút mềm yếu vô lực, mang theo một tia run rẩy, khiến mập mạp muốn lập tức đầu hàng vô điều kiện. Mị lực của nữ nhân, không quan trọng nàng xinh đẹp đến mức nào, trang phục đẹp đến mức nào. Mị lực chân chính của nữ nhân, chỉ nháy mắt nở rộ khi vì người nam nhân của chính mình! Cái kiểu luyến ái toàn tâm toàn ý này, với sự sầu lo cùng ôn nhu có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông nào đều bị trầm luân. Ngây ngốc nhìn Bonnie chậm rãi sà vào lòng mình, mập mạp thống khổ rên lên một tiếng. Mỗi một tế bào xúc giác của cơ thể đều tập trung lại trên tấm thân yêu kiều này, đường cong ưu mỹ mà mê hoặc ra sao, song phong cứng cáp mà mềm mại thế nào. Đó là một màn lửa nóng làm cho huyết mạch phun trào. Mập mạp lẳng lặng mà cong mông, hai chân khép lại một chỗ. Hoóc-môn tuyến thượng thân cấp tốc phân bổ đã khiến cho gã tiện nhân chẳng phân biệt được trời trăng mà dục tính cắm thẳng lên mây. Nếu như lão nhị trong thời khắc tốt đẹp này mà lại phẫn nộ húc đầu khiến Bonnie rời ra, vậy thì không khỏi quá phá cảnh đẹp rồi. Tâm mê thần đãng, trong lúc ngây ngẩn, một bàn tay của mập mạp đã không tự chủ được mà đặt lên mỹ đồn đang ưỡn thẳng của Bonnie. "Phi!" Bonnie như bị điện giật, từ trong lòng hắn xô ra, nhè nhẹ phi hắn một ngụm. Có lẽ đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy với người khác giới (lần kia là làm thẳng, không tính ), một người từ trước đến nay vẫn trấn định tự nhiên như Bonnie, trên khuôn mặt đang cười cũng đã lộ ra vẻ hoảng loạn. Má phấn gằm xuống, nhãn thần né tránh, càng thêm quyến rũ. Vội ho một tiếng, mập mạp tiếc nuối chà xát bàn tay còn dư lại mùi hương của nàng, ra vẻ nghiêm trang mà móc ra một bản kế hoạch tác chiến, nhét vào trong máy tính của Bonnie. Theo sự xao động nhè nhẹ của bàn phím, một quá trình chiến đấu giả tưởng xuất hiện. "Ngươi xem..." Mập mạp biến sắc mặt cực nhanh, phảng phất như kẻ vừa đặt tay lên mông người ta không phải là hắn, cau mày nghiêm trang nói: "Ta đã thôi diễn qua nhiều lần. Giống như ngươi nghĩ, chúng ta không thể trực tiếp lập được trận địa ngăn chặn tại Prisk, chỉ có thể dần dần lấy binh lực một trung đoàn, ở phía sau hai sư đoàn thiết giáp Deseyker tiến hành tập kích quấy rối. Mức độ cao nhất là quấy rối lúc bọn chúng tấn công vào khu vực thành phố Prisk." "Đem sinh mệnh của các huynh đệ đi hi sinh, ta không làm được. Thế nhưng, cứ như vậy thì Prisk sẽ không còn bất cứ lực lượng phòng ngự chính diện nào." Mập mạp cắn răng: "Biện pháp điều hòa duy nhất, chính là ngăn quân Deseyker lại trên đường đông tiến!" Mập mạp nói, thở dài thườn thượt, nói tiếp: "Trong thôi diễn của ta, căn cứ Prisk trên cơ bản là vô pháp giữ vững. Cho dù hiện tại có thể cho máy bay chiến đấu cùng bộ phận vật chất đưa về phía bắc hoặc đông khu Tanvir, như thế thì tổn thất cũng vẫn quá nghiêm trọng." Nhìn vài mũi lên to lớn với màu sắc khác nhau trên bản đồ điện tử, thanh âm của mập mạp liền trở nên trầm trọng: "Mất đi Prisk, toàn bộ chủ lực quân viễn chinh cũng mất đi đường lui! Nếu như chúng ta không thể giành được thắng lợi mang tính quyết định là ngăn chặn lại Deseyker cùng tập đoàn Reinhardt đông tiến, vậy thì sẽ liên lụy đến toàn bộ chiến khu. Là sĩ quan chỉ huy cao nhất của tuyến phòng ngự phía Tây, ta phải lãnh toàn bộ trách nhiệm. Rất khó tưởng tượng, đến lúc đó đám ngươi Phỉ Dương sẽ phản ứng ra sao đối với quyết định của ta." " Ngươi đã làm điều ngươi có thể làm rồi!" Bonnie ngạc nhiên nói: "Còn có thể có phản ứng gì nữa? Reinhardt, không phải là đã bị ngươi đánh tan sao?" " Thế nhưng, ta cũng sẽ vì giảm thiểu đội ngũ hi sinh mà vứt bỏ Prisk!" Mập mạp cười khổ nói: "Quân nhân là không có đạo lý nào có thể giảng được. Trên chiến trường, ngươi vĩnh viễn không cách nào phân biệt được sự hi sinh nào là đáng giá hay không đáng giá!" Bonnie lặng im, là thành viên cao cấp của tập đoàn quân sự nghiêm khắc nhất Gatralan, nàng tự nhiên hiểu được những lời này của mập mạp. Đối với sự hi sinh, Thần Thoại Quân Đoàn cho tới bây giờ vẫn là coi khinh. Trong quân quy nghiêm khắc kia, thậm chí vì để bảo vệ vinh dự của Thần Thoại Quân Đoàn cùng với tín ngưỡng của chiến sĩ, có thể hi sinh cả sinh mệnh chiến sĩ! Trăm năm qua, ai đã từng tranh cãi rằng có đáng giá hay không? Cái điều quân quy kia vẫn như cũ là điều thứ nhất của quân quy! Trước đây, Bonnie nghĩ đó là chuyện thiên kinh nghĩa địa, thế nhưng hiện tại khi ở cùng với mập mạp, nàng bỗng nhiên phát hiện ra rằng cái quân quy này lại không có nhân tính như vậy. Từ hành động mạnh bạo vứt con như vậy của quân viễn chinh, đối với sự hi sinh, Fischella chắc cũng rất hờ hững. Cùng với Hastings nhất mạch liên quan với nhau, thứ mà hắn cần, chỉ là thắng lợi! Nếu như chiến dịch Mosky hoàn toàn không có hi vọng thắng lợi, vậy thì có thể thắng lợi cuối cùng vẫn là tốt đẹp. Còn nếu như trong hoàn cảnh thắng lợi trong tay mà lại thất bại, vậy thì đám tham mưu quân sự chết tiệt sẽ từ bản đồ thôi diễn mà đem quyết định của mập mạp trở thành điểm sai lầm mấu chối cho hướng đi cuối cùng của chiến dịch, đó cũng là chuyện rất có khả năng xảy ra. Quân Leray không chịu hi sinh, cuối cùng đã dẫn đến thất bại của toàn chiến dịch. Cái tội danh này không ai có thể gánh chịu nổi. Hi sinh rốt cuộc có đáng giá hay không, chỉ có sau khi hi sinh mới có thể biết được. Cõ lẽ, đổi lại làm một người chỉ huy khác, sẽ không chút do dự mà đem đội ngũ ném vào phòng ngự chính diện của Prisk, lấy sinh mệnh để đổi lấy thời gian. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác mập mạp không phải là một người như thế. Nhìn cái cái tên thường ngày vô cùng sợ chết này, Bonnie không khỏi nhớ tới trận chiến ngăn chặn một chọi một nghìn kia, nhớ tới bốn giờ đồng hồ dài đằng đẵng cùng màn nhảy vực hoành tráng suốt cả đời kia. Nàng hiểu rằng, cái người nam nhân đang ở trước mặt này, đã đem tính mệnh của chiến sĩ đi theo mình, so với chính hắn còn nặng hơn! Tới một mức độ nào đó, cái gã béo mập thoạt nhìn có chút ngốc nghếc, có chút háo sắc này, lại mang theo chủ nghĩa anh hùng thiết huyết nhất, và cũng lãng mạn nhất. Không đem sinh mạnh của chiến sĩ ra để hi sinh vô ích, đổi lấy thắng lợi không xác đinh. Chỉ cần có một tia hi vọng, hắn lại nguyện ý dùng một một phương thức khác, thay thế hi sinh để đổi lấy thắng lợi. Dù cho cái vật thay thế này, kỳ thức chính là bản thân hắn! Trong thế cục như bây giờ, khi đã có được vị trí cụ thể của Stephen, mập mạp đã rất khó thay đổi chủ ý của hắn rồi. Đối với cái kẻ lười biếng này mà nói, giết Stephen, mới là biện pháp giải quyết đơn giản nhất. Hơn nữa, cái gã mập mạp chết tiệt này luôn luôn rất tự tin về bản thân mình. " Nếu như ngươi nhất định phải đi...." Bonnie thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Ta có thể giúp được gì cho ngươi đây?" "Việc ngươi cần làm." Mập mạp chỉ chỉ vào máy tính: "Đều ở trong bản kế hoạch tác chiến này. Chúng ta phải nỗ lực lớn nhất, dưới tình huống tránh cho đại lượng thương vong, cuốn lấy hai sư đoàn thiết giáp nhảy dù của Deseyker, cho đến khi ba sư đoàn thiết giáp khác của bọn chúng đột phá được bắc khu Tanvir." " Cái này không thành vấn đề." Bonnie gật đầu, con mắt xinh đẹp ngừng lại ở mập mạp: "Còn gì nữa?" Còn nhớ cái phi thuyền cổ đại ở dưới vách núi kia không?" Mập mạp rất có dũng khí đo tìm chết, nhìn khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ bừng của Bonnie cùng răng ngọc đang cắn chặt, vội vàng nói tiếp: "Khụ... Lúc đó, ta ở đó đã phát hiện ra một thứ. Ta nghĩ, vạn nhất nếu ta không trở về, cái thứ này cũng không thể mặc kệ được." "Người dám không trở lại!" Bonnie nhanh chóng nói. Ngữ khí tuy rằng cứng rắng nhưng ai cũng có thể nghe ra trong đó ẩn chứa sự lo lắng. Hành động nắm chặt lất cánh tay của mập mạp đã bán đứng tâm tư của nàng. Nhìn mập mạp bộ dạng bại hoại cười hề hề, Bonnie tức giận xoay người lườm mắt một cái, hỏi: "Thứ gì vậy?" ""Một..." Mập mạp do dự một chút, tựa hồ đang suy xét xem tìm từ thế nào để Bonnie không cảm thấy quá mức kinh ngạc, nói: "Là một gã người máy Trí năng." "À." Bonnie thuận miệng lên tiếng. Nàng hiển nhiên không thể hiểu rõ người máy trí năng trong lời của mập mạp cùng người máy trí năng của các công ty kỹ thuật có cái gì khác nhau. "Ở đâu vậy?" "Mỹ nữ, ta ở đây. " Giọng nói của Rắm Thối từ bên cạnh Bonnie truyền đến, phân thân hình cầu của gã người máy này đang nhảy tưng tưng trên đài điều khiển máy tính trung ương. "Nó kêu là Rắm Thối." Mập mạp nhìn Bonnie đang kinh ngạc che miệng đến không nói được ra lời, cười khổ nói: "Có lẽ là một gã trí năng nhân tạo duy nhất trong toàn bộ vũ trụ đã hoàn thành được quy trình tiến hóa tự nhiên. Nó có đủ độc lập với nhân cách mô phỏng không thể xóa bỏ." "Nó...Nó..." Bonnie hoàn toàn bị quả hỗn cầu kim loại xuất hiện hiện trước mắt này khiến cho phát mộng rồi, cho dù là một nữ nhân thông tuệ cũng có chút thiên tính hồ đồ, lời nói ra cực kỳ đáng yêu: "Nó là đang sống?" "Đã chết rồi." Rắm Thối làm một cái lộn nhào xuống phía dưới. "Trời ơi." Bonnie phát ra một tiếng thét kinh hãi. Rắm Thối phản ứng một cách nhận tính hóa như vậy đã không cần mập mạp phải giải thích cái gì nữa rồi, mặc cho nàng có điềm đạm ung dung ra sao, cái gã người máy trí năng bỗng nhiên xuất hiện này cũng đã vượt quá năng lực tiếp nhận của nàng. Một gã người máy trí năng với nhân cách độc lập ý nghĩa như thế nào? Đây ý nghĩa là một kỳ tích mà mấy nghìn năm qua nhân loại hướng tới nhưng thủy chung vẫn không cách nào sáng tạo được. Đây không phải là từ khoa học kỹ thuật, đây là sinh mệnh, là một hình thức khác của sinh mệnh! Nhân loại trong cái vũ trụ này, đã cô độc lâu lắm rồi. Thời đại vũ trụ đến, các xúc tu của nhân loại trong nghìn năm đã vượt qua khoảng cách hàng trăm triệu năm ánh sáng.Tinh vực mà nhận loại có thể đến được, ở trong thời đại Trái Đất, đó là chuyện cũng không dám tưởng. Thế nhưng, từng tinh cầu phát hiện ra có sinh mênh, từng đợt di dân, từng hành trình mới tiến xa hơn nữa, chung quy cũng không cách nào tìm thấy được sinh mệnh trí tuệ có thể giao lưu được cùng nhân loại. Không ai hiểu được vì sao trong biển vũ trụ, tuy sinh tồn đủ loại kiểu dáng thực vật, động vật, có cả sinh mệnh với hình thái tồn tại kỳ diệu, thế nhưng vẫn không sản sinh ra được trí tuệ giống như của nhận loại. Lẽ nào, nhân loại thực sự chỉ là cô nhi ở trong vũ trụ? Lẽ nào, UFO mà thời viễn cổ không cách nào giải thích được, chính là suy tưởng cùng ảo giác của con người? Với khoa học kỹ thuật du hành vũ trụ hiện nay, sau khi đã vô pháp tìm kiếm được cánh cửa đột phá của việc thăm dò vũ trụ xa hơn, nhân loại rốt cục đã đem ánh mắt đặt trong việc nghiên cứu sáng tạo ra sinh mệnh trí tuệ mới. Sinh vật học, di truyền học, công trình gien, một đời lại một đời tiếp sức, chỉ vì để có thể từ trống không mà sinh ra một sinh mệnh có trí tuệ. Thế nhưng, nhân loại chung quy cũng không phải thượng đế, không phải là tạo hóa, bhân loại có thể vận dụng sinh mệnh mà vũ trụ đã sinh ra, tổ hợp thành một sinh mệnh thể mới, thế nhưng không cách nào từ trống không mà sáng tạo ra dù chỉ là một tế bào có chứa đặc thù sinh mệnh! Càng không cách nào sáng tạo ra trí tuệ! Sau vô số thất bại, nhận loại đã phát hiện ra rằng, tiếp cận với trí tuệ nhất, vừa vặn là người máy điện tử trí năng nhân tạo không hề có đặc thù của sinh mệnh nhất! Mà truy cầu gần như là cố chấp của các nhà khoa học đối với trí năng nhân tạo, vẫn như cũ chỉ lần lượt chuốc lấy thất bại! Không có một người máy nhân tạo nào có thể được kết luận là "tự độc lập, có nhân cách không thể xóa bỏ". Cái công việc sáng tạo ra trí tuệ này càng ngày càng giống như một mộng tưởng không thực tế. Bởi vậy, có thể tưởng tượng được khi một gã trí năng nhân tạo hoàn toàn có trí tuệ đặc thù cứ như thế mà đột nhiên xuất hiện trước mắt, Bonnie làm sao lại không kinh ngạc cho được. Mập mạp nhìn qua thời gian một chút, quơ lấy khẩu súng bắn tỉa phỏng chế theo kiểu súng trường Galland, đem Rắm thối vẫn còn đang than ngắn thở dài mà vo vo, nhét vào trong tay Bonnie nói: "Ta phải đi rồi, chương trình trung tâm của gia hỏa này ở trong máy tính robot của ta. Nó có thể khống chế Thiên Võng, nếu có đủ tài nguyên cùng thời gian mà nói, nó cũng có thể xâm nhập vào bất cứ hệ thống nào liên quan đến máy tính." Bonnie hiển nhiên vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ ngơ ngác mà cầm lấy Rắm thối đang không ngừng giãy dụa, nhìn mập mạp, nghe hắn tiếp tục nói: "Ta đã gửi bản kế hoạch tác chiến tới cho đại đội phi hành số 1 thuộc không quân của Độc Lập quân. Ta sẽ lên máy bay chiến đấu của bọn họ, cao tốc đột phá phòng ngự trên không của địch nhân, tại một khu vực gần căn cứ Christian nhất nhảy dù xuống. Những thứ còn lại, Rắm thối sẽ biết phải làm gì!" " Ngươi chừng nào thì mới trở về?" Bonnie nhìn chăm chăm vào đôi mắt của mập mạp. "Sớm muộn thôi!" Mập mạp cười cười: "Nói về chạy trốn, ta vẫn còn có chút tâm đắc."