Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 223
"Bụp bụp bụp..." Một băng đạn súng máy năng lượng quét trên ụ đất bên ngoài chiến hào làm cho bụi đất bay lên tứ tung. Một chiến sĩ Tự Do nhanh nhẹn rụt đầu lại, trượt xuống phía dưới chiến hào, tựa trên vách tường thở phì phò. Xung quanh gã, trong vô số hố bom to lớn, là xác của hơn mười chiếc robot đang bốc cháy ngùn ngụt, khói đặc cuồn cuồn che đậy toàn bộ tuyến đầu của trận địa, làm cho người ta hít thở không thông.
Đây là đạo phòng tuyến thứ nhất của Tự Do Chiến Tuyến, trọn nửa giờ đã trôi qua, dưới công kích mãnh liệt trước sau của hai tiểu đoàn robot, vậy mà vẫn chưa đột phá được tuyến chiến hào thứ nhất này.
Robot dưới chân núi lại một lần nữa bắt đầu xông lên hung hãn, một vài quả đạn pháo rơi xuống chung quanh của người chiến sĩ Tự Do, anh ta nhanh chóng nằm ẹp xuống nhưng bụi đất bắn ra cũng đã biến anh ta thành một tên người đất.
"Phù!" Tiếng bom nổ khiến đầu có chút ong ong, người chiến sĩ Tự Do phun ra bùn đất trong miệng, đắc ý chửi: "***, như thế mà cũng chẳng trúng được lão tử, có phải sáng sớm chưa được bú sữa của mẹ ngươi không hả?"
Gã ló đầu ra, mở mắt nhìn, vô số robot đang chạy qua các hố bom ở tuyến đầu trận địa tới gần phía mình.
"Đánh!" Bên tai truyền đến tiếng của đại đội trưởng, các Tự Do chiến sĩ tự chọn ra mục tiêu gần nhất, mạnh mẽ giơ lên pháo năng lượng trong tay, bấm cò. Pháo năng lượng phát ra tiếng gầm lớn, đạn năng lượng bay vụt như một dải lụa màu lửa đỏ, tập trung lại cùng đoàn hỏa lực của các chiến hữu, bắn tới trên mình của robot đã chạy vào chiến hào.
"Ầm!" Một chiếc [Kim Cương] phía trước đang liều mạng né tránh trong đoàn hỏa lực chống robot dày đặc, màu sắc lồng năng lượng trên người kịch liệt biến ảo, cuối cùng cũng không thể trốn thoát khỏi sự công kích mạnh mẽ như dòi bám xương của hỏa lực, trong tiếng nổ lớn tận trời vỡ thành năm sáu mảnh.
Thế nhưng, hỏa lực của Tự Do Chiến Tuyến dù sao cũng là hữu hạn, đối mặt với đàn robot như thủy triều đen trào đến, việc nổ tung của chiến [Kim Cương] này, chỉ dường như một viên đá nhỏ ném xuống mặt hồ, sau một trận rung động liền biến mất không thấy.
Tự Do chiến sĩ nắm thật chặt lựu đạn nhiệt hạch buộc bên thân, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chăm chú vào một chiếc [Kim Cương] đang lao nhanh về phía chiến hào. Đối mặt với những con cự thú bằng sắt thép như bài sơn đảo hải này, anh ta vẫn không hề sợ hãi.
Hai mươi mét, mười mét, năm mét! Tốc độ tiến công của đàn robot đột ngột tăng cao, trong cự ly ngắn hầu như chỉ thoáng qua. Mắt thấy làn sóng robot cuộn ở phía trước sẽ đập vào chiến hào thì bỗng nhiên một tiếng hiệu lệnh vang lên như thấu tận chân trời, Tự Do chiến sĩ bống nhiên cầm lấy lựu đạn nhiệt hạch nhảy ra khỏi chiến hào như báo săn. Bên cạnh anh ta, trong chiến hào, vô số thân ảnh mạnh mẽ cũng đồng thời nhảy lên, trong cự ly ngắn vài mét như vậy, hung hãn cùng với robot đang chạy nhanh trước mặt va chạm với nhau.
Cả thế giới như bỗng ngừng lại, Tự Do chiến sĩ đang liều mạng lao về phía robot của đối phương chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mình và tiếng "Tránh ra!" sợ hãi đến cùng cực của sĩ quan chỉ huy đối phương. Robot trước mặt anh ta nhất thời cước bộ chậm lại, loạn thành một đoàn. Súng máy năng lượng và pháo năng lượng của robot hướng về phía mặt đất trước mặt liều mạng dốc hết hỏa lực, cố gắng ngăn cản đoàn Tự Do chiến sĩ giống như chuột dưới chân đang nhảy loạn lên đến gần mình. Thế nhưng, cự ly thực sự quá ngắn rồi, năm đến mười mét, căn bản là không cho phép đám robot này có thể thực hiện động tác tránh né để thay đổi số phận của mình.
Ba mét, hai mét, Tự Do chiến sĩ bỗng nhiên nhảy lên, giống như một tảng đá đem bản thân ném vào trên đùi cơ giới của robot. Máu tươi, theo miệng anh ta cuộn trào ra, nhưng, trên mặt anh ta, vẫn vương một nét cười đắc ý.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!" Liên tiếp tiếng nổ lớn không ngừng vang vọng, các Tự Do chiến sĩ đã dùng chính sinh mệnh của mình để trả giá, như một quả tên lửa được điều khiển chính xác, trong khu vực mười mét trước chiến hào, không gì cản nổi! Bọn họ đã dùng thân thể cùng lựu đạn nhiệt hạch buộc bên thân phát động xung phong. Hệ thống truyền động với phòng hộ yếu kém nơi chân robot đã trở thành mục tiêu công kích của bọn họ, hơn mười chiếc robot đằng đằng sát khí trong làn mưa máu khắp trời, triệt để bị mất đi năng lực hành động, từng cái từng cái trở thành bia ngắm sống.
Các robot đang tiến công còn lại bị chặn mất đường đột kích, nhìn hơn mười chiếc robot Tự Do Chiến Tuyến vừa lúc đang phát động đột kích lại, bọn họ chỉ có thể trong rối loạn hỏa lực áp chết mà lui xuống. Bất quá, bọn họ cũng không cảm thấy thất bại, bởi vì, phía hai bên bọn họ, còn vô số robot đang hướng về trận phòng ngự của Tự Do Chiến Tuyến mà phát động công kích. Bọn họ tin tưởng, cái trận dùng sinh mệnh làm chiến hào này, cuối cùng cũng sẽ bị xé toang ra trong công kích liên tục của phe mình.
"Trung đội 1, bên trái!" Gasser hét lên đến khàn cả giọng.
Trung đội robot được gọi thực ra chỉ còn lại một tiểu đội, nghe thấy mệnh lệnh, bọn họ cấp tốc bỏ qua truy kích của trận địa này, lao về phía bên trái.
"Ầm! Ầm!" Trong trận chiến hào đan chéo nhau, đạn pháo của đối phương không ngừng trút xuống, một số nơi bùn đất đã bị đào hết lên, lộ ra nham thạch cứng rắn, đá vụn bay khắp nơi, văng tán loạn. Mà ở trong lửa đạn dày đặc như vậy, từng từng thân ảnh vẫn như cũ kiên quyết mà nhanh chóng nhảy ra khỏi chiến hào, đánh tới đối phương đang gần trong gang tấc.
"Trung đội 1 đột kích!" Điều khiển chiếc robot tả tơi đến không thể chịu nổi, nhìn thấy chiến hữu của mình từng người hóa thành huyết nhục văng khắp trời, người trung đội trưởng đã trở nên điên cuồng, hắn chỉ không ngừng đột kích rồi lại đột kích, đem kẻ thù đang khiếp đảm đuổi ra khỏi trận bằng sự tấn công như tự sát, để cho cái chết của các chiến hữu của mình trở nên giá trị, để cho trận địa vẫn vững vàng nắm trong tay của Tự Do Chiến Tuyến.
"Ầm!" Một phát pháo năng lượng bắn trúng vai trái của robot người trung đội trưởng. Robot dưới lực trùng kích lớn bất thình lình nghiêng một cái, lồng năng lượng sớm đã chuyển sang màu đỏ thẫm cũng không có cách nào tiếp tục cung cấp bảo hộ cho robot, cánh tay cơ giới bên trái buông thõng xuống, mất đi năng lực hành động.
"*** mẹ ngươi!" Người trung đội trưởng mắt đỏ hồng, không hề cố kỵ trong lửa đạn khắp trời, điều khiển chiếc [Đấu Khuyển] rách nát thu được từ lúc ở trong ngục giam Abnosker cùng đấu pháo với chiếc [Kim Cương] đang thực hiện quét hỏa lực ở xa xa.
[Kim Cương] chật vật né tránh hai phát đạn pháo năng lượng đang đến trước mặt, điều khiển là một chiến sĩ Thần Thoại có chút xấu hổ buồn bực, nếu như đặt ở trước kia, đạn năng lượng như vậy, hắn hoàn toàn có thể phi thường ung dung mà tránh né, sau đó đột tiến gần vào người, dùng hai bàn tay to lớn đem chiếc [Đấu Khuyển] kia xé thành hai nửa! Thế nhưng, sau khi trải qua sự ngăn chặn điên cuồng của Tự Do Chiến Tuyến, hắn phát hiện, bản thân mình thế mà lại có chút khiếp đảm. Huấn luyện nghiêm ngặt của Thần Thoại Quân Đoàn, kinh nghiệm chém giết vô số lần ở trên chiến trường, lúc này tự nhiên đều mất hết. Đối phương đứng trước mặt mình bây giờ căn bản không phải là người, và cũng chỉ có bọn họ, mới có thể tạo ra tràng chiến đấu thảm liệt đến mức vậy.
"Đã qua bao lâu rồi chưa bị kinh hoảng như vậy?" [Kim Cương] làm một cái trắc bộ (bước xiên,bước chéo), lần thứ hai tránh né công kích không hề kiêng nể của [Đấu Khuyển], lòng tin của hắn lại khôi phục, tuy rằng động tác còn có chút chật vật, thế nhưng hệ thống ngắm bắn của máy tính robot đã khóa chặt được chiếc [Đấu Khuyển] đang đứng yên tại đằng kia, lồng năng lượng đã đỏ thẫm của [Đấu Khuyển], thậm chí còn không thể chịu được một phát đạn năng lượng tấn công của mình!
[Kim Cương] nghiêng người, mở tay, khẩu pháo năng lượng trên cánh tay phải đã được dương lên. Hắn không hề chú ý tới, ở bên cạnh hắn, một thân ảnh nhỏ bé đang lê lết cái chân bị nổ đứt, từ trong một hố bom nhảy ra rồi lao tới.
"Ầm!" Một tiếng nổ nặng nề cuốn theo phần chân của [Kim Cương], trong tiếng nổ kịch liệt đó, [Kim Cương] bị văng ra. Gần như đồng thời, viên đạn pháo năng lượng phóng ra đã không còn mục tiêu, bay về phía chân trời. Toàn bộ phần chân của [Kim Cương] đã trở thành mảnh nhỏ bay tán loạn còn phần bụng của robot, đã bị bom nổ cho thành một cái động lớn.
"A!" Đây là tiếng gào rít giận dữ đến khàn giọng của trung đội trưởng, nước mắt mơ hồ chảy ra, hắn điên cuồng rống giận, ngón tay giữ cò súng bị ép cứng thành màu xanh, pháo năng lượng nhanh chóng gầm lên phát ra tiếng rít kinh khủng, toàn bộ phẫn nỗ lẫn thống khổ đều từ miệng pháo mà bạo phát ra, báo thù! Chỉ có một tín niệm này, một liều thuốc chữa đau tim, không thể khác được!
[Đấu khuyển] xông lên, trong lửa đạn dày đặc mà xông lên, đấu pháp gần như là đồng quy vu tận, pháo năng lượng đang trút ra mãnh liệt không chỉ có thể hủy diệt đối phương mà sóng xung kích của nó cũng có thể hủy diệt chính mình! Thế nhưng, [Đấu khuyển] giống như một con chó điên mắt đã đỏ hồng, hắn không thể chịu đựng được khoảng cách ngắn mà bắn ra pháo năng lượng như thế này, hắn muốn đem khoảng cách này kéo gần về tới tận không, hắn muốn đem toàn bộ phẫn nộ của mình trực tiếp phát tiết đến trên người đối phương! Hắn cứ như thế vọt tới. Chiếc [Kim Cương] đang nằm ở kia trong nháy mắt đã trở thành một quả cầu lửa nóng cháy, năng lượng từ sóng xung kích của vụ nổ khoang bất thình lình đem [Đấu khuyển] đang điên cuồng hung hăng xốc ra ngoài.
"Không muốn sống nữa sao?" Một cái cánh tay cơ giới bỗng nhiên bắt lấy [Đấu Khuyển] bị ném ra, tránh qua một viên đạn pháo bay lạc, đem hắn trở về chiến hào. Gasser phẫn nộ kêu lên, " Ngươi muốn để cho máu của huynh đệ chúng ta chảy xuống vô ích hả?"
"Hu hu!" Gã trung đội trưởng gào khóc thành tiếng, cái người lê cái chân bị đứt lao về phía địch nhân, là bằng hữu tốt nhất của hắn!
"Ầm!" "Ầm!" Tiếng của Gasser bị các tiếng nổ liên tiếp áp xuống, đối phương vừa mới lui xuống, hỏa lực áp chế lại một lần nữa mãnh liệt bao trùm trận địa.
"Lui!" Nhìn thấy đạo chiến hào thứ nhất đã cơ bản không còn một bóng người, Gasser cắn răng truyền mệnh lệnh xuống. Ở phía sau hắn, còn có hai đạo chiến hào, trong đó, số chiến sĩ còn lại không được tám trăm người!
"Bốp!" Osullivan thẹn quá hóa giận, dữ tợn tát lên mặt của tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1, hắn không thể tin, sự tấn công của một tiểu đoàn gần bốn trăm chiếc [Kim Cương], thế mà lại bị đám hai nghìn tàn binh Tự Do Chiến Tuyến đẩy lùi! Hơn nữa lại không phải chỉ một lần, mà là tận mấy lần liên tiếp! Phải biết rằng, ở cao phía trên kia, là hai nghìn bộ binh không có vũ khí hạng nặng và không có phòng ngự thiết giáp đang uể oải đến cực điểm! Đội quân thiết giáp tinh nhuệ nhất Gatralan, thế mà trước một đội ngũ như thế lại bị đẩy lui, thậm chí còn tổn thất đến hai trung đội robot!
Đây cũng chưa phải là thứ làm Osullivan phẫn nộ nhất, thứ làm hắn phẫn nộ nhất chính là hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, trong Thần Thoại Quân Đoàn đã phát sinh biến hóa, là một loại biến hóa suy yếu!
Lúc chính biến, đội quân này không còn là đội quân lấy thần thoại bất bại làm danh, vì vinh dự của đế quốc mà dũng cảm tiến lên nữa. Tín niệm của các chiến sĩ đã dao động, bọn họ không còn khôi phục lại sự kiên định trong dĩ vãng nữa, bọn họ cũng không còn là những chiến sĩ có thể đem tất cả kẻ địch trước mắt hủy diệt tàn khốc, không còn là đội quân thiết giáp so với kẻ địch hung hãn lại càng hung hãn hơn gấp trăm lần nữa. Khi kẻ địch đang quyết chiến đến cùng, lộ ra răng nanh của mình, bọn họ hình như đã không còn hung mãnh lao tới như bình thường nữa, mà thay vào đó là xoay người lui bước, đưa cái lưng mềm yếu của mình lộ ra! Nếu như không phải huấn luyện nghiêm ngặt cùng kinh nghiệm chiến tranh phong phú của Thần Thoại Quân Đoàn, chỉ sợ thất bại như vậy lại càng không thể chịu nổi!
Biến hóa như vậy làm cho Osullivan phẫn nộ nhất ở chỗ hắn hoàn toàn không có biện pháp làm thay đổi tình trạng đó. Thần Thoại Quân Đoàn hiện tại, thứ thiếu khuyết, là một loại tinh túy không rõ ràng, cho dù bọn họ có khả năng giỏi nhất, có huấn luyện nghiêm ngặt nhất, có vũ khí tối tân nhất của đế quốc Gatralan, bọn hắn cũng chỉ là một đội quân hạng nhất bình thường!
Nhìn tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 tê dại mà trầm mặc trước mắt, Osullivan mạnh mẽ đề khởi tinh thần, sắc mặt nghiêm túc nói: "Thần Thoại Quân Đoàn tuyệt không cho phép thất bại, trước khi quân đoàn trưởng đến, ngươi còn có một cơ hội cuối cùng, một lần này, ngươi phải gắt gao đóng lại trên đó cho ta, cho dù cuối cùng chỉ còn có một mình ngươi, ngươi cũng phải hạ được cho ta cái cao điểm này!" Nói đến đây, trong lòng hắn thở dài, nói tiếp, "Đi đi, ta cho tiểu đoàn 2 tiến lên cùng với ngươi."
Nhìn tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 1 trầm mặc lui xuống, Bonnie vẫn đứng bên cạnh bỗng nhiên suy nghĩ có chút buồn bã.
Cái này thực ra chỉ là thỏa hiệp biến tướng của Osullivan, hắn không có mạnh mẽ buộc tiểu đoàn 1 một mình hạ cao điểm để tìm về tôn nghiêm của họ, mà lại là phái ra một tiểu đoàn. Hai tiểu đoàn gần tám trăm chiếc robot tiến công cái cao điểm mà hiện nay chỉ còn có số lượng bộ binh tương đồng, coi như là tỉ lệ 1 so với 1, cũng hạ được rồi.
Bất luận Thần Thoại Quân Đoàn trong mắt người khác là cái loại quái vật gì, thế nhưng đối với Bonnie mà nói, đây là một đội quân đã từng có vô số chiến tích thắng lợi cùng vinh quang, mình cũng đã từng bởi vì là một thành viên trong đội quân này mà tự hào.
Thế nhưng hiện tại, vinh quang đã rời xa cái đội quân quanh năm chinh chiến của đế quốc Gatralan này, mặc dù có thể hạ được cao điểm của Tự Do Chiến Tuyến, vinh quang cũng chỉ thuộc về những chiến sĩ Tự Do thà chết không chịu khuất phục, thuộc về dân tộc hạ đẳng vốn không có tự tôn không có sáng tạo , chỉ biết ăn xin cùng phá hoại mà trước đây chẳng bao giờ mình để mắt tới, chứ không còn thuộc về đội quân bách chiến bách thắng do người Wibault kiêu ngạo cấu thành nữa!
Xa xa, truyền đến tiếng ầm vang của máy bay chiến đấu, Bonnie nghĩ có chút trào phúng, chiến đấu như vậy, Thần Thoại Quân Đoàn còn cần đến trợ giúp của máy bay chiến đấu sao?
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến lúc gặp lại Reinhardt, nàng muốn hỏi cho rõ ràng, tất cả những thứ này, đến tột cùng là vì sao!
Nhìn thấy hai tiểu đoàn của Thần Thoại Quân Đoàn triển khai trận hình công kích dưới cao điểm, Tự do chiến sĩ tụ tập lại cùng một chỗ, yên lặng thu thập đạn dược, đem một trái lựu đạn nhiệt hạch buộc lại bên cạnh thân mình,
Trên trận địa vừa đẩy lùi tấn công của robot Deseyker, khói súng đang tràn ngập, phảng phất như vĩnh viễn không tan. Xác robot đang cháy, khói đen bay lên cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tiếng nổ xuất hiện, làm cho tất cả trận địa giống như một địa ngục đang trong ánh lửa mà rung động.
Các chiến sĩ Tự do đã chết nằm ngổn ngang trong chiến hào, thân thể của bọn họ, trong trời đông giá rét đã trở nên cứng ngắc. Mà ở ngoài chiến hào, di thể của một số chiến sĩ vẫn còn duy trì tư thế xung phong.
Sinh mệnh chính là yếu đuối như vậy, mỗi người đều hiểu rõ, thời điểm kẻ thù phát động lần tấn công thứ hai, tất cả mọi người ở đây, đều sẽ chết hết, chết hết ở trong chiến đấu! Đây, nguyên bản là kết cục tốt nhất của các chiến sĩ Tự Do!
Robot đối phương đã bắt đầu di động, lửa đạn mãnh liệt, lần thứ hai lại bao trùm toàn bộ trận địa.
Trên trận địa, bỗng vang lên một tiếng ca, đây là một bài dân ca của tộc người cổ xưa, kể về chuyện của một chàng trai cưỡi tuấn mã, tự do rong ruổi dưới trời xanh cùng người con gái mà anh ta yêu dấu. Tiếng ca, xuyên qua tiếng ầm vang của lửa đạn, cao vút mà thanh trong, đây là dân tộc của tự do đang ca hát, từng âm điệu đều tràn ngập khát vọng đối với bình đẳng và tự do, cùng với đó, tiếng ca này đang cười nhạo, đối với sự mãnh liệt của lửa đạn, không kiêng sợ mà phát ra tiếng cười nhạo vang dội!
Oberto cầm lấy súng phóng tên lửa cầm tay, đem một quả tên lửa chống robot đưa vào, hắn đang cao giọng ca hát. Năm đó, hắn cũng hát lên khúc hát này, để theo đuổi thê tử của hắn, hiện tại, hắn cũng đồng dạng trẻ trung như hai mươi năm về trước, mặt mày tỏa sáng. Hắn ôm từng người chiến sĩ may mắn còn sống sót, sau đó, hắn nói: "Chiến đấu!"
Tiếng ca chấm dứt, trên trận địa vang lên một tiếng hô như sấm dậy.
"Chiến đấu!"
Tất cả Tự Do chiến sĩ tiến nhập chiến hào, mà hai bên cao điểm, hơn một nghìn robot đã bắt đầu chạy chậm lại, mặt đất trên trận địa vang liên tiếp tiếng nổ cùng tiếng bước chân của robot xung phong đang rung động. Ngay lúc vở kịch hồi hộp hấp dẫn đang hạ xuống bức màn sau cùng, thì một cây đại kỳ, từ trên sườn núi phình ngang phía sau đế quốc Deseyker chậm rãi nhô lên bầu trời, giống như một đạo thiểm điện màu lửa cắt ngang mây đen!
"Phỉ quân!"
Không ai biết lá cờ này đại biểu cho đội quân nào, mỗi người đều suy đoán.
Rất nhanh, theo xuất hiện của một chiếc robot, ánh mắt mọi người đều trở nên ngưng trệ! Bất luận là chiến sĩ của Tự Do Chiến Tuyến, binh sĩ Thần Thoại Quân Đoàn, hay là sĩ quan chỉ huy Deseyker, mỗi người đều nhận thức được chiếc robot như truyền kỳ này! Là chiếc [Ma Thú] rách nát đã theo băng tuyên truyền của Liên Bang Leray, truyền đến khắp toàn thể xã hội loài người!
" Hắn còn sống?" Đây là tiếng kêu kinh hỉ của các chiến sĩ Tự Do.
" Hắn còn sống?" Đây là tiếng kêu không thể ngờ nổi của quân nhân đế quốc Deseyker và binh sĩ Thần Thoại Quân Đoàn.
"Hắn tới rồi!" Đây là tiếng lòng phức tạp của Bonnie.
Thế nhưng, đợi qua một lát, chiếc [Ma Thú] rách nát vẫn chỉ đứng ngây ở trên sườn núi, giống như ngu ngốc mà lay động lá cờ màu lửa hồng kia.
Phía sau hắn, cũng không xuất hiện đại quân thủy triều robot như mong muốn.
Hắn cứ như cô linh như vậy đứng ở trên sườn núi, lay động nhiều lần lá cờ, làm bộ uy vũ.
Một chiếc robot, cũng *** dám xưng là quân?
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
125 chương
81 chương
23 chương
817 chương
201 chương