Mạo Bài Đại Anh Hùng
Chương 156
Điền Hành Kiện liếc nhìn những kẻ theo dõi bên ngoài cửa sổ, nâng ly rượu vang đỏ lên, mỉm cười nói với An Lôi:“Thiết bị chống nghe trộm trong người anh không phát tín hiệu cảnh báo, chúng ta có thể nói chuyệnvthoair mái được rồi. Rốt cuộc lúc nào em sẽ trở về?”
An Lôi miệng cười như hoa, nhưng lời nói ra lại mang theo mùi vị tức giận:“Em có trở về hay không là do thủ trưởng sắp xếp, anh quan tâm làm gì!”
Điền Hành Kiện uống một hớp rượu, cười khổ nói:“Đừng đùa chứ, nơi này quá nguy hiểm. Danh sách liên lạc em đưa tới anh đã sớm thuộc lòng, người phụ trách bên này cũng đã gặp mặt rồi, em còn ở lại chỗ này làm gì?”
An Lôi cắt miếng bít tết, mắt chẳng buồn nhìn Điền Hành Kiện, chỉ nói:“Anh quản em ở lại chỗ này làm gì, trừ anh ra, em còn có nhiệm vụ khác. Tốt nhất anh hãy đi mà quan tâm Mễ Lan ấy.”
Đây là một nhà hàng nổi tiếng mang đầy phong vị tộc Wibault ở Tanvir, ở giữa phòng ăn là phòng bếp giữa lớp kính trong suốt, đám đầu bếp biểu diễn những động tác vừa thuần thục vừa khoa trương, lại có tính chất biểu diễn nghệ thuật, hơn nữa phòng ăn hình tròn này mỗi một chỗ ngồi đều ở bên cửa sổ, khi bệ đỡ nhà hàng xoay tròn, thực khách có thể thưởng thức phong cảnh bất đồng ở khắp ba trăm sáu mươi độ.
Tới nơi này dùng bữa hầu hết đều là những đôi tình nhân, bởi vì nhà hàng này có một điểm rất đặc sắc, đó chính là tất cả các bàn đều là bàn tình nhân, hai người mặc dù là mặt đối mặt, nhưng khoảng cách rất gần, chân hai người cơ hồ là áp sát vào nhau, lúc nào cũng có thể đặt tay lên đùi người kia, bàn ăn cũng được thiết kế đặc biệt để hai người có thể dễ dàng đút thức ăn cho nhau, cũng có thể rất dễ dàng áp môi hôn hít . Hơn nữa âm nhạc và thức ăn tuyệt vời cũng khiến cho việc làm ăn của nơi này cực kỳ phát đạt, nếu không phải đặt trước bàn thì khó mà kiếm được chỗ.
Kể từ khi nhà hàng có tên Nhất Tương Phùng này khai trương đến nay đã có hơn trăm năm lịch sử, đồng hành với nó là một ước định ngầm ở Tanvir, đó là nếu cô nàng nào đồng ý đến đây dùng bữa với bạn, vậy thì xin chúc mừng, bạn đã có được trái tim của nàng rồi!
Thậm chí ở tòa án, nếu người chồng có thể trưng ra ảnh chụp vợ mình ngồi ăn với một người đàn ông khác ở đây, quan tòa sẽ không chút do dự phán quyết người vợ ngoại tình, còn có hiệu quả hơn cả bắt gian tại trận. Ở trên giường, người vợ còn có thể khóc lóc bi thảm nói mình bị cưỡng gian, chứ còn gặp nhau giữa chốn công cộn này thì hết đường chối cãi.
À mà cái quy định này không áp dụng được cho đàn ông Gatralan, bởi vì luật pháp Đế quốc đã quy định một người đàn ông nhiều nhất có thể có bốn người vợ, còn quý tộc thì gấp đôi. Cho nên, nhân viên nhà hàng từng nhìn thấy một người đàn ông trong một ngày liên tục “tiếp” tám vị mỹ nữ. Một ngày phải tiếp tám cô nàng khác nhau tại cùng một nhà hàng, ăn đi ăn lại một đĩa thức ăn, đích thực là một chuyện rất đau khổ, nghe nói từ sau hôm đó, vị dân chơi kia không hề xuất hiện lại ở Nhất Tương Phùng thêm một lần nào nữa.
Đây là lần thứ mười Điền hành Kiện và An Lôi hẹn hò ở nhà hàng này, kể từ sau khi vũ hội kết thúc, mập mạp lấy lý do cần phối hợp công tác mà đàng hoàng hẹn An Lôi đi ăn. Đối với cái gã vô lại này, An Lôi vốn cũng không có biện pháp từ chối, hơn nữa công việc cũng thực sự cần, cho nên trong những tấm hình mà Bruce nhận được, hai người đã nghiễm nhiên trở thành một đôi tình nhân.
An Lôi thấy mập mạp không nói gì, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng bèn hạ giọng, nói:“Tại sao lại phải chọc giận Bruce?”
Mập mạp ngơ ngác nhìn An Lôi, hắn không biết lúc này nên xử lý mối quan hệ giữa hai người thế nào, là vô tình nhưng lại hữu tình, thế nhưng trước khi hắn gặp lại được An Lôi thì lại còn có một Mễ Lan. Hắn thở dài thườn thượt, nói:“Bởi vì...... Anh phải vào nhà tù Abnosker .”
“Nhà tù Abnosker? Anh điên rồi?” An Lôi kinh hoảng nói,“Không ai vào nơi đó mà còn có thể sống sót đi ra! Nơi đó là nhà tù đặc biệt của hoàng thất Gatralan, tất cả tù nhân bên trong đều là......” Nói tới đây, An Lôi chợt hiểu rõ vấn đề, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi:“Trời ạ...... Anh muốn......”
Mập mạp cười khổ gật đầu nói:“Đúng thế! Đây là kế hoạch mà thầy anh sắp đặt ngay từ đầu. Anh, rốt cuộc cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ mà thôi!”
Giọng nói của mập mạp hơi trầm xuống:“Lieb Scott vĩnh viễn cũng sẽ không biết, thực ra lão và thầy anh mỗi người đang chơi một ván cờ khác nhau. Có lẽ trình độ quân sự của lão ta cao hơn, nhưng mà lão ta không hiểu rõ Gatralan, thực sự hiểu rõ cái quốc gia này và hoàng đế của nó, chỉ có tướng quân Russell mà thôi. Chiến tranh, là chính trị kéo dài, mà trọng tâm của cuộc chiến tranh này, không phải ở Lucerne, mà là ở chỗ này, ở trong nội bộ Gatralan! Đối thủ của Russell, ngoài Lieb Scott, còn có James, vị hoàng đế này có lẽ không phải là thiên tài quân sự gì hết, nhưng ông ta tuyệt đối là một thiên tài chính trị, là một trong những đế vương điên cuồng nhất!
Tự Do Chiến Tuyến cũng không có thực lực để phát động tập kích quy mô lớn, tập kích có thể nguyên [và/cùng] quân sự mục tiêu cũng không thể cho gia tra lâm đế quốc tạo thành phần đông đích thương tổn, thứ chúng ta cần, là một chứ ‘loạn’! Để phối hợp với hành động quân sự của Liên bang, trọng tâm công tác lần này của anh chính là giải cứu những tù nhân chính trị này. Tác dụng của bọn họ lớn hơn rất nhiều so với những trận tập kích, chỉ có bọn họ mới có thể thực sự làm tan rã nền thống trị của hoàng thất Gatralan! Huống hồ......”
Mập mạp nhìn chén rượu, chất vang đỏ dưới ánh đèn giống như là máu tươi, chậm rãi nói:“Ở nơi đó đang giam giữ rất nhiều quan chức cao cấp vừa bị thanh tẩy cùng gần hai mươi vị thành viên hoàng thất Gatralan! Trong đó bao gồm cả của anh trai của James, đế quốc thân vương Sidney!”
An Lôi vội la lên:“Nhưng mà, tại sao lại là anh chứ? Đã vào nhà tù đó, anh có chắc mình có thể rời khỏi hay không?”
Mập mạp thở dài nói:“Không chắc chắn cũng phải đi thôi, trừ anh ra, còn ai có cơ hội được vào nhà tù này cơ chứ?”
An Lôi cắn chặt môi, nói:“Tại sao lại phải đi vào, tấn công trực tiếp không được sao? Huống hồ, một mình anh đi vào thì có tác dụng gì?”
Mập mạp khẽ mỉm cười nói:“Chẳng nhẽ em không biết quy tắc của Abnosker sao? Một khi không ngăn cản được địch tập kích, cai ngục sẽ lập tức giết sach mọi phạm nhân!”
Thấy An Lôi chưa thôi lo lắng, mập mạp nắm tay nàng nói:“Đừng lo lắng, tất cả đều đã được sắp xếp rồi, ở bên trong cũng có người chịu trách nhiệm tiếp ứng. Nhiệm vụ của anh trong đó là tổ chức nội ứng ngoại hợp, tổ chức liên lạc trước khi phát động tấn công. Việc sắp đặt kế hoạch bên ngoài cũng đã hoàn tất, tất cả phương án tấn công lẫn rút lui đều do anh vạch ra, em cứ yên tâm đi.”
An Lôi vẫn không thể bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói:“Không được, anh không thể đi được. Nơi đó quá nguy hiểm! Bruce sẽ không đưa anh đến nơi đó đâu , hắn không dám......” Lời còn chưa dứt, đôi môi của nàng đột nhiên bị mập mạp hôn lên, khiến nàng ngây dại ra, bên tai lại vang lên giọng nói của mập mạp:“Nếu như hắn thấy hình ảnh này...... Vì em, cũng vì Stephen, hắn sẽ làm! Hắn là thành viên duy nhất của hoàng thất không sợ Thần Thoại quân đoàn hay George mà!”
An Lôi lẩm bẩm nói:“Đáng ghét, đồ chết tiệt......”
Điền Hành Kiện nhẹ nhàng nói:“Anh hôn em, chẳng liên quan gì đến hắn. Mặc dù hắn không quan tâm đến nhiều thứ, nhưng dù sao hắn cũng sẽ không muốn phải nhìn thấy em ruột mình thất bại, cũng sẽ không vứt bỏ cơ hội thay thế Stephen cạnh tranh ngôi vị hoàng đế. Anh là người của Thần Thoại quân đoàn, cũng là đối tượng dược George đầu tư trọng điểm, trước khi có được chứng cớ chắc chắn, hắn sẽ không dám giết anh đâu.”
*****************************
Khi tấm hình mập mạp và An Lôi hôn nhau được đặt trước mặt Bruce, vị hoàng tử vẫn luôn lấy sự tu dưỡng và phong độ làm tiêu chuẩn này cuối cùng cũng không thể nào khống chế được cơn giận của mình nữa, hắn và em trai rất giống nhau, đều dùng hơn mười món đồ sứ đắt tiền để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng!
Việc điều tra mập mạp đã tiến hành rất lâu, điều tra rất toàn diện, Bruce gần như đã vận dụng tất cả lực lượng của mình. Bất quá, thân phận của Trương Nguyên thực chẳng có gì để mà tra, từ trước đến này chẳng ai thèm chú ý đến một người như thế, tài liệu của hắn rất đơn giản, khiến cho những gã điều tra viên chẳng ai dám đi gặp Bruce để mà chịu xui xẻo. Trừ cơ giới ra, gã Trương Nguyên này rất ít trao đổi với người khác, không ai biết sở thích của hắn là gì, cũng không ai biết thói quen cuộc sống của hắn ra sao, thậm chí hắn còn không có lấy một người bạn thân nữa.
Khác Reinhardt, đối với Bruce mà nói, điều tra thân phận, chẳng qua chỉ là một cái thủ đoạn mà thôi, thân phận càng đơn giản lại càng khả nghi, thật ra cũng không thể nói khả nghi, mà là càng đơn giản càng có thể động chút tiểu xảo vào đấy. Khi mập mạp và An Lôi lần đầu tiên tới Nhất Tương Phùng dùng bữa, Bruce đã hạ quyết tâm nhất định phải xử đẹp mập mạp! An Lôi là cô gái duy nhất khiến hắn phải động tâm, cũng là cô gái duy nhất mà hắn thực sự muốn cưới làm một trong tám vị chính thê.
Một cô gái như vậy, có thể để cho kẻ khác đụng vào hay sao?
Hơn nữa, đối với một hoàng tử mà nói, bị một gã thường dân cua mất cô gái mà ai cũng biết là mình thích, quả thực là một mối đại sỉ nhục không thể tha thứ! Thân phận cao quý, diện mạo anh tuấn, phong độ tao nhã cùng học thức sâu rộng, vạy mà lại để thua trước một gã mập mạp ngây ngô được sao!
Mỗi một lần mập mạp hẹn hò với An Lôi đều là một lần khiêu khích Bruce, khiêu khích giới hạn phẫn nộ của hắn. Hai người tiếp xúc công khai càng nhiều, Bruce lại càng tức giận, việc điều tra nhằm vào mập mạp lại càng cẩn thận. Nhưng khi sắp đặt thân phận cho Điền hành Kiện, Russell đã tính toán cực kỳ tỉ mỉ, Bruce làm sao có thể dễ dàng tra ra vấn đề chứ? Cho nên, mặc dù biểu hiện của mập mạp và An Lôi có nóng bỏng đến đây, vị Nhị hoàng tử này cũng phải cố gắng kiềm chế chính mình, dù sao, vô duyên vô cớ bắt giữ mập mạp, vô luận là ở trước mặt An Lôi hay là Reinhardt, hắn cũng không có chỗ tốt nào!
Thực sự không dưới một lần Bruce muốn cho người đi xử lý, làm cho mập mạp phải biến mất khỏi thế giới này! Nhưng tựa như mập mạp đoán biết được ý định của Bruce, nếu không ở bên cạnh An Lôi thì cứ nằm lỳ trong Phòng Nghiên cứu, không chịu ló mặt ra ngoài. Hơn nữa, nếu lúc này mập mạp mà chết một cách ly kỳ, nhất định hắn sẽ bị tất cả giới quý tộc cười nhạo.
Đứng trước những mảnh vụn của bức ảnh bị xé nát, Bruce nhấc điện thoại lên nói:“Stephen, kế hoạch ấy của em, anh đồng ý!” Giọng nói của hắn lạnh lẽo như băng, ở sâu trong ánh mắt bỗng lóe lên một tia sáng.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
125 chương
81 chương
23 chương
817 chương
201 chương