Manh thê dưỡng thành
Chương 53 : Đại cơ duyên
“Hàn Quốc Công?” Vân Mộng Sơ nghi hoặc nghĩ ngợi, nếu là quốc công, hẳn là đệ nhất phẩm, xem ra, vị Tam sư huynh này, lại là dòng dõi quan to. Bị các vị “đại” sư huynh áp trên đỉnh đầu, nàng tự dưng cảm thấy áp lực thật lớn.
Cùng với Vân Mộng Sơ ở chung càng lâu, tính tình Sở Thiên Hựu lại càng thoái mái, lúc này thấy nàng nghi hoặc, liền giải thích hai câu, “Kỳ thực hẳn là nên gọi ông ấy là tiền Hàn Quốc Công, vị Hàn Quốc Công này có thể nói là một người thích tự do tự tại. Ông ấy không thích làm quan, năm năm trước đã đem tước vị truyền cho con, sau đó liền bắt đầu dẫn Đường Thiến dạo chơi thiên hạ. Con trai thứ hai của ông, cũng là Tam sư huynh của chúng ta, trước đây từng đi theo Thất Nguyệt đại sư học y thuật hơn hai năm, sau mới bắt đầu du học. Từ lúc kết thúc du học đến nay, huynh ấy đã định cư ở Hàng Châu, ở cùng với cha mẹ được một năm.”
Vân Mộng Sơ nghe xong lời này, chỉ cảm thấy cuộc sống của Hàn Quốc Công và con trai thứ hai của ông ấy thật tiêu diêu tự tại, không bị quyền lợi và địa vị trói buộc, theo đuổi cuộc sống mà mình muốn.
Kỳ thực, nàng từ nhỏ đã có một nguyện vọng, nếu bản thân có tinh lực, nàng muốn đi du lịch khắp thế giới. Hiện tại đi du lịch khắp thế giới phỏng chừng không có khả năng, nhưng giấc mộng đi du ngoạn khắp nơi trên đất nước này, chỉ cần nàng nỗ lực, vẫn có thể thực hiện. Cho nên, vì cuộc sống tiêu dao tương lai, nàng hiện tại nhất định phải phấn đấu.
Nghĩ đến đây, nàng càng thêm muốn gặp vị Hàn Quốc Công kia và cả vị Tam sư huynh – người đã kế thừa y thuật của Thất Nguyệt đại sư.
Sở Thiên Hựu cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, hỏi, “Tiểu Sơ, muội rất muốn gặp Tam sư huynh sao?”
Vân Mộng Sơ gật đầu, “Tam biểu ca, muội cảm thấy cuộc sống của Tam sư huynh nhất định rất hạnh phúc tự tại, muội rất muốn gặp huynh ấy.”
Sở Thiên Hựu trong lòng có chút không vui, con gái của mình đang nghĩ đến nam nhân khác…
Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, nhàn nhạt nói, “Nếu muốn đi chơi, phải hoàn thành bài tập sư phụ xong mới được.”
Vân Mộng Sơ nhất thời xụ mặt, chuẩn bị tinh thần thắp đèn học đến tận đêm khuya.
Tuy rằng Lăng Hiên lòng dạ đen tối đã giao cho rất nhiều bài tập, nhưng Vân Mộng Sơ vẫn cố gắng hết sức hoàn thành.
Thậm chí trước khi rời đi một ngày, nàng còn kịp thời gian đi gặp Thất Nguyệt.
Hai năm qua, nàng mỗi năm đều đến gặp Thất Nguyệt hai, ba lần. Đối với việc này, Vương phi nhìn mãi cũng quen, mấy lần về sau đều thoải mái cho nàng đi.
Kết quả là, lần này Vân Mộng Sơ mang theo nha hoàn thiếp thân mới – Dâm Bụt – đến Phổ Độ Tự.
Tối qua, nàng cố ý nói điểm tâm hôm nay phải ăn thịt nướng và đùi gà, Từ Thư Uyển tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái đối với yêu cầu của nàng, nhưng vẫn cho đầu bếp của vương phủ một ít bạc để làm đồ ăn cho nàng.
Nàng thừa dịp Từ Thư Uyển không chú ý, lén không đặt một ít vào trong hòm, đặt chung với quyển Hồng Lâu Mộng mà nàng lần trước đã đáp ứng Thất Nguyệt sẽ viết cho bà xem.
Lại nói, Hồng Lâu Mộng này, là lần đến thăm trước, nàng đã nhắc đến với Thất Nguyệt.
Thất Nguyệt mỹ kỳ danh tuy nói là nữ ni cô, nhưng trên người bà quả thực chẳng có chút dấu hiệu gì của một nữ ni cô. Không chỉ thích ăn thịt, còn ham mê rượu ngon, ngã phật từ bi căn bản không có trong lòng bà, ngược lại còn thích cừu oán tất báo, khoái ý nhân sinh. Bà căn bản không thích đọc kinh thư, chỉ thích xem này những cuốn tuyển thuyết thường bán trên phố phường.
Vân Mộng Sơ từng xem qua những cuốn tiểu thuyết ở chỗ Thất Nguyệt, xem xong liền hô to nhàm chán, cái này thì tính cái gì, đống tiểu thuyết này nếu so với hiện đại, tuyệt đối là tình tiết tái nhợt vô lực.
Đương nhiên, phương diện này phỏng chừng cũng có nguyên do là vì nàng vốn không thích xem tiểu thuyết. Thất Nguyệt nghe xong lời này của nàng, bỗng nhiên thần sắc có chút ảm đạm, “Hắn cũng từng nói qua như vậy.”
Vị tiền bối xuyên không kia của nàng?
Vị tiền bối xuyên không của Vân Mộng Sơ chính là nỗi đau trong lòng Thất Nguyệt, nàng thấy thế liền vội vã chuyển đề tài, nói, “Hay là như vậy đi, lần sau ta sẽ viết cho ngài một quyển tiểu thuyết, mang đến cho ngài xem, cho ngài thưởng thức một chút thế nào là tiểu thuyết chân chính.”
Thất Nguyệt cũng rất tò mò với loại tiểu thuyết trong miệng nàng, liền gật đầu đồng ý.
Về phần viết, Vân Mộng Sơ trái lo phải nghĩ, không biết nên viết cái gì. Tiểu thuyết hiện đại thì có nhiều tình tiết sợ là thiên lôi oanh đỉnh với cổ nhân, cho nên nàng quyết định viết lại quyển Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần*.
* Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần là một trong tứ đại danh tác của Trung Quốc. Ba bộ còn lại là Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tây Du Kí và Thủy Hử. Hồng Lâu Mộng ra đời vào khoảng thế kỷ 18, đời nhà Thanh.
May mà nàng năm đó vì muốn nữ kỹ sư như mình có được một chút văn học tu dưỡng mà đã đọc Hồng Lâu Mộng ba lần, tình tiết đại khái đều nhớ được, tuy rằng những đoạn đối thoại và một ít chi tiết không có khả năng hoàn toàn giống, nhưng tốt xấu nội dung đại khái vẫn chính xác. Bất quá, đáng tiếc là nàng viết phải lén Sở Thiên Hựu và Từ Thư Uyển, cho nên cũng không nhiều, suốt nửa năm mà cũng chỉ viết được một nửa.
Đến Phổ Độ Tự, vì tị hiềm, nàng bảo Dâm Bụt đến sương phòng chờ mình, ngay cả rừng trúc cũng không để Dâm Bụt đi vào.
Vân Mộng Sơ cầm hộp thức ăn đã ngụy trang đi theo vị tiểu sư phụ đã thập phần quen mặt nọ vào rừng trúc.
Sau khi vào căn nhà trúc của Thất Nguyệt đại sư, nàng đi thẳng lên lầu hai, gõ gõ cửa, nghe bên trong có tiếng “Vào đi”, nàng mới đẩy cửa vào.
Gần nửa năm không gặp, Thất Nguyệt lẳng lặng đứng bên cửa sổ, cầm cây sáo ngọc trong tay, có vẻ như đăm chiêu.
Thấy nàng đến, Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, “Ngồi.”
Vân Mộng Sơ ngồi xuống, chào hỏi Thất Nguyệt, “Thất Nguyệt, đến ăn thịt đi.”
Thất Nguyệt buông sáo ngọc xuống, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm một đôi đũa lên, nếm thử, “Xem ra, tay nghề của đầu bếp vương phủ các ngươi tựa hồ càng ngày càng tốt.”
Vân Mộng Sơ cười cười hắc hắc, “Ngài thích ăn là được, đúng rồi, đây là cuốn tiểu thuyết mà lần trước ta nói.”
Bà buông đũa, từ dưới tầng dưới của hộp thức ăn lấy ra quyển Hồng Lâu Mộng của nàng.
Thất Nguyệt cần quyển tiểu thuyết lên, vừa thấy ba chữ Hồng Lâu Mộng bắt mắt ở trên bìa, biểu cảm chợt cứng lại, một lát sau liền kinh hô, “Là Hồng Lâu Mộng! Không nghĩ tới ngươi cư nhiên nhớ được quyển sách này.”
Vân Mộng Sơ nhướn mày, “Ngài cũng nghe nói qua Hồng Lâu Mộng?”
Thất Nguyệt gật gật đầu, khẩn cấp mở ra xem sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật ở trang đầu, “Đương nhiên nha, vị tiền bối kia của ngươi năm đó cũng chê bai những cuốn tiểu thuyết ở đây, còn nói chúng thua kém Hồng Lâu Mộng một mảng lớn. Ta liền hỏi hắn Hồng Lâu Mộng là chuyện gì, bất quá hắn lại nói, với tài sơ học thiển của hắn, đọc không hiểu Hồng Lâu Mộng nói cái gì. Ta còn khinh bỉ hắn một phen, đọc không hiểu còn khoe với rằng truyện hay lắm. Hắn không phục, nói Hồng Lâu Mộng khẳng định là rất hay, nếu tương lai có thể có một người xuyên không khác viết lại Hồng Lâu Mộng để thế nhân đọc được, ta sẽ biết Hồng Lâu Mộng hay thế nào. Không nghĩ tới ngươi có thể viết ra, ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một tiểu cô nương tử, phỏng chừng sức lý giải không bằng hắn, hẳn sẽ không nhớ rõ quyển sách tinh túy như Hồng Lâu Mộng. Thế nhưng ngươi lại cho ta một kinh hỉ, không uổng công ta giúp ngươi nhiều lần như vậy.”
Thất Nguyệt nhìn thấy Hồng Lâu Mộng, ngay cả thịt cũng không muốn ăn, vội mở ra đọc Hồng Lâu Mộng. Vân Mộng Sơ thấy vậy, nguyên bản định nói mình còn chưa viết xong, liền nuốt về lại trong bụng, cười nói, “Hồng Lâu Mộng đương nhiên hay, ở chỗ chúng ta, còn có một đám người dựa vào Hồng Lâu Mộng để kiếm cơm ăn nữa đó a. Bọn họ gọi là Hồng học*, nghe nói hiện tại đã nghiên cứu đến đôi giày thêu của Tình Văn** đã được làm ra như thế nào.”
* Hồng học = môn khoa học nghiên cứu về Hồng Lâu Mộng.
** Tình Văn là một trong số các nhân vật trong Hồng Lâu Mộng. Chi tiết ở đây
Thất Nguyệt lật lật vài tờ, buông sách xuống, hít sâu một hơi, có chút cao ngạo nói, “Ta quyết định chờ ngươi đi rồi sẽ chậm rãi đọc, cái tên tài sơ học thiển kia đọc không hiểu là bình thường, người học thức cao thâm như ta, hễ đọc là phải hiểu.”
Vân Mộng Sơ nghiêng đầu, nụ cười trên mặt càng thêm giảo hoạt, “Thất Nguyệt nha, ta hai ngày nữa sẽ đi Hàng Châu… Nể tình ta đã tặng cho ngài một phần đại lễ như vậy, ngài có thể đưa ta chút dược liệu tốt để phòng thân không?”
“Hàng Châu?” Thất Nguyệt mở to hai mắt nhìn nàng, hồi lâu sau, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống, cười khổ nói, “Ngươi có phải… Muốn đi tìm Tam sư huynh của ngươi? Nghe nói hắn gần đây đến ở Hàng Châu.”
“Đúng rồi.” Nàng cười gật đầu, “Nghe nói Tam sư huynh của ta còn đi theo ngài học hơn hai năm y thuật. Y thuật của Tam sư huynh thế nào?”
“Không tệ.” Thất Nguyệt nhàn nhạt nói, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút mờ ảo, “So với Tôn Y Chính trong Thái Y Viện hẳn là không thua kém mấy, hắn tuổi còn trẻ, cần trải nghiệm nhiều hơn.”
Vân Mộng Sơ nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, phát giác Thất Nguyệt có chút không yên lòng, cũng không nói thêm gì nữa, liền cứ ngồi lẳng lặng như vậy. Vài phút sau, Thất Nguyệt mới một lần nữa dời ánh mắt đặt lên người nàng, thấy ánh mắt vừa tò mò vừa thân thiết của nàng, bà lắc lắc đầu, “Tiểu nha đầu, không cần lo cho ta, nếu ngươi đi tìm Tam sư huynh của ngươi, ta sẽ không cần cho ngươi dược, có chuyện gì thì chỉ cần một mình Tam sư huynh của ngươi là tuyệt đối đủ ứng phó rồi. Ngươi định ở lại Hàng Châu bao lâu?”
“Nghe sư phụ nói, ước chừng sẽ ở lại hơn một tháng.” Nàng làm bộ như dường như không có việc gì, nói, “Thất Nguyệt, khi trở về ta sẽ mang cho ngài đặc sản của Hàng Châu.”
“Không cần.” Thất Nguyệt nhàn nhạt lắc đầu, “Khi nào ngươi từ Hàng Châu trở về, nhớ đến thăm ta là tốt rồi, kể cho ta một chút chuyện ở Hàng Châu… và người ở đó.”
Vân Mộng Sơ cảm thấy Thất Nguyệt nói lời này rất có thâm ý, hơn nữa phản ứng của Thất Nguyệt tựa hồ có chút bất thường, khiến nàng cảm thấy Thất Nguyệt và người nào đó ở Hàng Châu nhất định có chuyện xưa.
Thất Nguyệt từng truyền thụ y thuật cho Tam sư huynh…
Hay là, Thất Nguyệt và Tam sư huynh hoặc là cùng với người bên cạnh Tam sư huynh có chuyện xưa gì đó?
Nàng quyết định phải tìm một cơ hội, hỏi thăm một chút.
Nàng cùng Thất Nguyệt ăn xong, lại hàn huyên một lúc, mới rời đi.
Lúc này Thất Nguyệt ngăn cản nàng, khẽ nhìn cuốn bản Hồng Lâu Mộng trên bàn, bỗng nhiên nói, “Cũng được, nể mặt quyển Hồng Lâu Mộng này của ngươi, ta sẽ đưa cho ngươi một tấm bản đồ, có thể tìm được hay không, phải trông vào ngươi, nếu tìm được, có lẽ cuộc sống sau này ở vương phủ của ngươi và tiểu di của ngươi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
“Vật gì vậy?” Hai mắt Vân Mộng Sơ liền sáng ngời, nếu vật đó có thể giúp cuộc sống sau này của nàng và Từ Thư Uyển tốt lên rất nhiều, cho dù có khó khăn thế nào, nàng cũng sẽ nỗ lực tìm được.
“Phía nam Hàng Châu có một ngọn núi tên là Thiên Kình Sơn, ta từng đi đến đó một lần, bên trong có một bảo bối, nhưng bảo bối kia lại giống như trăng trong nước, ta chỉ có thể nhìn được lại không sờ được. Ta từng hỏi qua sư phụ, sư phụ nói, bảo bối kia không phải là vật phàm trần, phải là người có duyên mới có thể lấy được. Ngươi nếu có thể lấy được nó, ngươi sẽ thành đại ân nhân của Vương phi.”
Đại ân nhân của Vương phi? Vương phi tuy rằng tâm cơ thâm trầm, nhưng tuyệt đối không phải người tâm ngoan thủ lạt, ngược lại tính cách xem như tương đối lương thiện, nếu có thể làm ân nhân của Vương phi, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết cuộc sống sau này nhất định sẽ tốt hơn hiện tại rất nhiều, hơn nữa, nàng sẽ không cần phải lo lắng cặp vợ chồng Từ Thư Quân và Tống thị nữa.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức cười toe nắm tay Thất Nguyệt, “Thất Nguyệt đại sư, thỉnh ngài ban thưởng.”
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
37 chương
94 chương
63 chương
100 chương