Manh thê dưỡng thành
Chương 27 : Ai công ai thụ
* Công và thụ nghĩa là một cặp đôi Boy Love, “công” là người ở mặt trên, còn “thụ” là người ở mặt dưới; còn ở mặt trên, mặt dưới để làm gì thì… khụ khụ, tạm gọi là để làm chuyện-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy.
Lăng Hiên lắc đầu, “Không phải vậy, các con đều là còn nhỏ như vậy đã bị ta nhận về. “
Đại hoàng tử bắt chước bộ dáng của Lăng Hiên, khẽ lắc đầu, “Không phải vậy, phải nói là chúng ta đều là còn nhỏ như vậy đã bị sư phụ lừa gạt đem về.”
Lăng Hiên trừng mắt nhìn Đại hoàng tử một cái, “Con thật giống Tam sư huynh của con, luôn lật đài của sư phụ mình.”
Vị Đại sư huynh sắc mặt nghiêm túc nhìn Vân Mộng Sơ vài lần, ánh mắt khẽ nheo lại, sau đó quay đầu nói với Lăng Hiên: “Sư phụ, đã gặp được tiểu sư muội, con xin đi trước.”
Lăng Hiên trầm mặc một lát, nói: “Con có việc thì cứ đi trước đi.”
Đại sư huynh nghe xong lập tức đứng lên, ôm quyền thi lễ với Lăng Hiên rồi xoay người rời đi.
Vân Mộng Sơ thấy vậy, nhất thời cảm thấy vị Đại sư huynh này tựa hồ không quá hòa nhập. Tứ sư huynh thân là Đại hoàng tử đều lưu lại cùng với sư phụ, Đại sư huynh thân phận hẳn là không thể cao hơn Đại hoàng tử, thế nhưng lại rời đi trước.
Lăng Hiên nhìn bóng lưng Đại sư huynh rời đi vài giây, cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi: “Hi vọng hắn sẽ không hối hận lựa chọn của bản thân.”
Nhị sư huynh ngồi bên cạnh sắc mặt khẽ nhăn lại, “Cao gia… Ai…”
Lăng Hiên lúc này thu hồi vẻ ai thán, cười nói với Sở Thiên Hựu: “Thiên Hựu nha, Đại sư huynh con sớm đi rồi, tên bất ngôn cẩu tiếu Tam sư huynh của con còn đang làm việc ở Yết Dương, con hôm nay có thể đến, vi sư cũng không làm khó dễ con, chỉ cần con có thể đoán ra câu đố đèn của vi sư, con và Tiểu Sơ có thể ngồi xuống, bằng không…”
Bằng không, đương nhiên là bị phạt đứng.
“Sư phụ cứ việc ra.” Sở Thiên Hựu dị thường lạnh nhạt.
Vân Mộng Sơ ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Sở Thiên Hựu, ngẫm nghĩ chuyện xảy ra hôm nay.
Lăng Hiên xuất thân thư hương thế gia, hiện tại nhậm chức ở Quốc Tử Giám, bản thân cũng có mở một thư viện tên là Canh Khải trong kinh thành. Bởi hắn được xưng tụng là Đại Chu hoàng triều Đệ Nhất Tiên Sinh, có vô số người tranh nhau đem đứa nhỏ đến học ở thư viện Canh Khải, vô số người muốn cho con mình trở thành đệ tử của Lăng Hiên tiên sinh. Phải nói trong triều, danh vọng của hắn rất cao.
Hơn mười năm trước, Lăng Hiên chẳng phải có tiếng như vậy, nhưng từ khi hai đệ tử của hắn trước sau đậu Trạng nguyên, danh tiếng của hắn bắt đầu kịch liệt bay lên, tới bây giờ, hoàng tử và thế tử đều lần lượt bái nhập môn hạ của hắn.
Đương kim bệ hạ rất trọng văn nhân, cho nên địa vị của Lăng Hiên trong triều cũng rất cao.
Chẳng qua, hiện tại xem ra, phía dưới danh vọng của Lăng Hiên tiên sinh, đã dần dần phát sinh một chuyện.
Đại đệ tử của hắn tựa hồ không một lòng với hắn.
Cao gia, Cao gia lại là cái gì…
Nàng còn đang nghĩ, Sở Thiên Hựu đã bình tĩnh trả lời xong câu hỏi của Lăng Hiên, an an ổn ổn nắm tay Vân Mộng Sơ ngồi vào ghế.
Trên bàn có không ít bánh ngọt tinh xảo, Vân Mộng Sơ vừa nhìn thấy liền sáng cả hai mắt lên.
Sở Thiên Hựu khẽ nhìn nàng một cái, thấy đôi mắt long lanh của nàng lóe lóe sáng, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, tiểu nha đầu tựa hồ rất thích ăn vặt. Hắn cầm lấy một khối bánh đưa cho nàng, trong lòng càng lúc càng cảm thấy có một đứa con gái như vậy quả thật chính là một chuyện rất hạnh phúc.
Sư phụ và các sư huynh nói chuyện trong triều đình, Vân Mộng Sơ cứ việc nghe không hiểu lắm, cũng tận lực nhớ kỹ.
Một lát sau, Nhị sư huynh nàng cũng có chuyện phải rời đi.
Lăng Hiên thở dài một hơi, “Hôm nay nếu không bảo bọn họ đến gặp mặt tiểu sư muội một lần, thật đúng là khó có thể tụ hội sư huynh đệ các con.”
Đại hoàng tử tựa hồ không thèm để ý, cười cười, “Sư phụ, người trưởng thành luôn có con đường phải đi của mình, ngài đừng để ý nhiều lắm.”
Lăng Hiên khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn Vân Mộng Sơ và Sở Thiên Hựu, bỗng cười hết sức âm hiểm, “Thiên Hựu, Tiểu Sơ, sư phụ giờ chỉ còn lại hai đồ đệ các con, sư phụ nhất định sẽ hảo hảo dạy các con, các con cứ yên tâm đi.”
Vân Mộng Sơ nghe vậy, cứ cảm thấy từ “dạy” của Lăng Hiên có chút không hảo ý, nàng có phải đã lên nhầm thuyền giặc…
Rượu qua ba tuần, Lăng Hiên cảm thấy bản thân uống có hơi nhiều, nên đi ngoài hóng gió tỉnh rượu.
Đại hoàng tử thấy Lăng Hiên đi ra ngoài, cười hỏi: “Qua năm mới, đệ có phải sẽ tiến cung?”
Trong mắt Sở Thiên Hựu thoáng hiện một tia kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn là bộ mặt than như cũ, “Làm sao huynh biết?”
Đại hoàng tử hắc hắc cười cười, “Chuyện này còn cần phải hỏi sao, hôm nay lúc Hiền phi đến chỗ Thái Hậu thỉnh an, Thái Hậu đã nhắc chuyện này lúc nói chuyện phiếm với nàng, lần này đệ cần ở lại bao lâu?”
Sở Thiên Hựu hơi trầm ngâm, nói, “Không biết, phải xem ý của Thái Hậu.”
Đại hoàng tử xua xua tay, “Cứ việc ở lâu, có đệ ở trong hoàng cung, ít nhất còn có người ở với ta, bằng không cung đình rất tịch mịch nha.”
Vân Mộng Sơ đang ăn bánh, nghe vậy suýt chút nữa là phun ra, cung đình tịch mịch…
Trời ạ, nghe lời này của hắn, cứ như đang giận dỗi với Sở Thiên Hựu…
Vân Mộng Sơ khẽ nghiêng đầu, ở mặt ngoài nhìn như nàng đang ngồi rất nhu thuận, ánh mắt lại tò mò nhìn tới nhìn lui hai người bọn họ, thực tế thì nội tâm đang YY…
Hai người này nếu đụng phải nhau, rốt cuộc là ai công ai thụ?
Theo lý mà nói, Đại hoàng tử tuổi lớn hơn, hơn nữa thân phận cao hơn Sở Thiên Hựu, trên lý luận hẳn là công. Nhưng đối diện khí thế cường đại của Sở Thiên Hựu, chút khí thế ấy của Đại hoàng tử hoàn toàn không đủ vào đâu, nếu hắn ở cùng với Sở Thiên Hựu, tuyệt đối là thụ.
Đầu năm nay, chúng ta lưu hành Boy Love.
Vân Mộng Sơ còn đang YY trong đầu, Đại hoàng tử bỗng nhìn thấy ánh mắt của nàng, cười nói: “Đệ xem, chúng ta chỉ lo nói chuyện, đều quên Tiểu Sơ, nhìn bộ dạng mắt to tò mò của nàng kìa, thật sự là đáng yêu nha… Ta nói, Ngũ sư đệ, chúng ta thương lượng đi, đệ cho ta mượn Tiểu Sơ vài ngày, để ta dẫn nàng vào hoàng cung chơi vài ngày, có một đứa nhỏ đáng yêu như vậy, phỏng chừng ta sẽ có rất nhiều việc vui.”
Vân Mộng Sơ khẽ co rúm về sau một chút, Đại hoàng tử này nhìn như vậy hóa là một gã song tính luyến, không chỉ muốn Sở Thiên Hựu, còn định chơi đùa với nàng. Người như thế rất nguy hiểm, phải cách xa, quyết đoán cách thật xa.
Sở Thiên Hựu khó có dịp nhíu mày, “Huynh không phải cần tĩnh tâm xử lý sự tình sao, hoàng hậu nương nương hy vọng ở huynh nhiều như vậy, huynh nhẫn tâm cô phụ kỳ vọng của bà sao…”
Sắc mặt Đại hoàng tử dần dần trầm xuống, bỗng nhiên bưng lên chén rượu trên bàn, hung hăng nốc cạn một ngụm, cười khổ nói: “Đệ có thể không nói loại chuyện này được không, nhắc đến, ta liền tâm tình không tốt…”
Sở Thiên Hựu nghiêm cẩn nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Thỉnh Đại hoàng tử chậm rãi lo lắng.”
Dựa theo trí nhớ của hắn, thời điểm đoạt vị phân tranh kịch liệt nhất còn phải chờ tới mười hai, mười ba năm nữa… Trước thời điểm đó, hắn phải sớm chuẩn bị mới được.
“Ngươi…” Đại hoàng tử nhìn hắn, đối với câu nói nhẹ bổng kia vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, nhưng vẫn không nói cái gì.
Hắn thở dài một hơi, quơ quơ đầu, không muốn lại đi suy xét loại chuyện này. Giây tiếp theo, ánh mắt hắn khẽ đảo qua bên cạnh, tay kéo ghế tới sát bên cạnh Vân Mộng Sơ, không chút do dự vươn tay nhéo nhéo gương mặt nàng, cười cười nói: “Lần trước đã muốn nhéo mặt Tiểu Sơ, quả nhiên rất mềm rất đáng yêu, xem ra mỗi khi tâm tình không tốt, cứ đến chơi mặt tiểu sư muội là sẽ hết.”
Vân Mộng Sơ triệt để hắc tuyến, gương mặt đáng thương này của nàng hôm nay đã bị hai người chơi đùa thành bột nhão.
Sở Thiên Hựu lạnh lùng nói: “Tứ sư huynh, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Đại hoàng tử xì cười, “Ngũ sư đệ, đệ làm gì mà đứng đắn như vậy, Lục sư muội của chúng ta còn nhỏ như vậy, nói cái gì mà nam với nữ nha. Huống chi phải là đứa nhỏ thế này thì chơi mới vui, lại lớn hơn chút, sẽ có một bụng tâm tư.”
Sở Thiên Hựu trầm mặc một lát, đi tới cạnh Vân Mộng Sơ, ngồi ở chiếc ghế ở mặt bên kia của nàng. Con gái của hắn, hắn còn chưa có chơi đâu, thế nào hôm nay lại cứ để người khác chiếm tiện nghi, trong lòng hắn có chút không vui.
Hắn đưa tay sờ sờ khuôn mặt bị nhéo qua mấy lần của Vân Mộng Sơ, vừa sờ vừa suy nghĩ, quả nhiên là vừa mềm vừa mịn, thật đúng là khiến người ta muốn nhéo nhéo một chí, thậm chí muốn cắn một ngụm. Về sau nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn thử một chút.
Hắn cho tới bây giờ đều không phải người thủ nghiêm lễ pháp gì, nếu hắn là vậy, kiếp trước cũng sẽ không thích người như Triệu Diệc Như.
Lễ pháp với hắn mà nói, bất quá là một mớ điều khoản, hắn xem trọng nhất là có thể sống hạnh phúc với những người bên cạnh mình.
Lúc rời khỏi Đăng Lâu, Vân Mộng Sơ nhu nhu gò má mình, tuy rằng lúc sau có Sở Thiên Hựu ngồi ở cạnh nàng, Đại hoàng tử không còn cơ hội nghịch mặt nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy mặt mình hôm nay bị đến hai người nhéo, nếu không xoa xoa, không chừng ngày mai sẽ sưng lên.
Xem ra, khuôn mặt rất đáng yêu cũng là một loại sai lầm…
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
37 chương
94 chương
63 chương
100 chương