Manh thê dưỡng thành

Chương 25 : Bùng nổ trong trầm mặc

Thiên Hựu đi rồi, Tề ma ma đến, đấm bóp vai cho Vương phi. Vương phi cầm lấy thiệp mời do phủ Văn Thái sư gửi tới, có chút đăm chiêu, “Tề ma ma, ngươi thấy Văn gia được không?” Tề ma ma trước kia từng theo hoàng hậu – nay là Thái Hậu – một thời gian rất lâu, nên hiểu biết không ít sự tình trên quan trường, đôi khi năng lực phân tích thế cục thậm chí còn mạnh hơn một ít quan to trong triều. Tề ma ma khẽ nhíu mày, “Vương phi, lão nô khó mà nói được.” “Vì sao khó mà nói?” Vương phi nhàn nhã hỏi lại, “Có gì cứ nói, đừng ngại.” Tề ma ma nghĩ nghĩ, “Vương phi, Văn gia có một hoàng hậu, Văn Thái sư từng là thầy dạy thuở nhỏ của thái tử, hiện thời đã là đế sư, hiện tại coi như quyền lực to lớn mạnh mẽ. Nhưng thiên tâm khó dò, Hiền phi nương nương thịnh sủng chính long, gia tộc Cao thị đã phất lên. Đại hoàng tử tuy rằng là con trai trưởng, nhưng hoàng thượng chậm chạp không lập làm thái tử, hiện tại Tứ hoàng tử tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng chưa hẳn không thể mẫu bằng tử quý. Vương phi, mong rằng thận trọng.” Vương phi thở dài một hơi, “Tâm tư của đại ca mấy năm nay càng lúc càng khó đoán, ta không còn nhìn thấu đại ca rốt cuộc muốn làm cái gì. Tuy rằng ta xem trọng Văn gia, nhưng Hiền phi… Ai… quên đi… Cũng may Thiên Ninh tuổi còn nhỏ, việc hôn nhân của nàng có thể chậm rãi xem xét thêm vài năm.” Tề ma ma cười nói: “Có phải Vương phi coi trọng đích trưởng tôn của Văn Thái sư?” Vương phi gật gật đầu, “Chỉ là hôm nay Văn phu nhân đến bái phỏng, ta bỗng nhiên mới nhớ tới chuyện này mà thôi. Bất quá hiện tại suy nghĩ chuyện này cũng còn quá sớm, cứ để từ từ về sau lại nghĩ, huống hồ sự việc này còn phải hỏi ý kiến của Vương gia một câu.” Tề ma ma gật đầu, “Ánh mắt của Vương phi thật chuẩn, đích trưởng tôn của Văn Thái sư quả thật là một đứa nhỏ xuất sắc không chỉ là nhân phẩm mà còn cả tài học, tương lai lớn lên nhất định là nhân trung long phượng, coi như xứng đôi với Đại tiểu thư. Bất quá, Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ, Vương phi còn có thể chọn lựa thêm vài năm.” Vương phi nghe xong cười khổ, không cần sốt ruột sao… Nàng cũng không muốn sốt ruột, nhưng nàng không còn vài năm để sống a, nàng rất sợ mình giữ Thiên Ninh quá lâu, bản thân sẽ không thể kiên trì đến lúc Thiên Ninh xuất giá. . . . Lại nói về Tống thị, bà ôm bụng tức giận trở về nhà, trên đường về chốc chốc lại chì chiết đám nha hoàn bà tử đi theo để trút giận. Về đến nhà, bà nổi giận đùng đùng đi vào đại đường, túm lấy một nha hoàn liền hỏi: “Lão gia đâu?” Nha hoàn bị bà làm cho sợ hãi đến mức run rẩy, lập tức hồi đáp: “Lão gia ở thư phòng.” Ở thư phòng… Tống thị hai mắt nheo lại, hừ lạnh một tiếng, trượng phu của bà thế nào, bà là người hiểu rõ nhất, cái tên không làm được chuyện gì nên thân đó tuyệt đối sẽ không ở thư phòng làm việc, khẳng định là lại coi trọng ả nha hoàn nào đó, ở thư phòng tìm hoan mua vui. Bà tân tân khổ khổ đến phủ Sở Thân Vương tìm đứa muội muội kia của hắn để nói chuyện đại sự, không nghĩ tới hắn ở nhà làm ra loại chuyện này. Thật không hiểu nổi, Binh bộ thị lang quá cố Từ Nghị coi như là một lão nhân anh minh cơ trí, sao lại dạy đứa con trai duy nhất của mình thành cái dạng này. Bà trầm mặt đến cửa thư phòng, hít sâu vài lần, nhịn xuống tức giận, vẫy lui nha hoàn bên cạnh, đá một cước mở cửa. Trên chiếc ghế dài trong thư phòng, trượng phu của bà – Từ Thư Quân – đang giở trò với nha hoàn tam cấp Tiểu Hoàn bên cạnh, vẻ mặt rất hưởng thụ. Cơn giận trong người bà nhất thời bùng nổ, bà chỉ vào Từ Thư Quân nói: “Cái thứ không nên thân đó, ngươi còn có tâm tình vui đùa ở đây, ngươi có biết là muội muội nay đã có gan dám cự tuyệt lời nói của ta không?” Từ Thư Quân nghe vậy, vuốt mặt một phen, đẩy Tiểu Hoàn ra. Từ Thư Quân nguyên bản mặt mũi tạm coi như anh tuấn, bất quá hắn trầm mê tửu sắc, mỗi ngày luôn tụ tập với một đám hồ bằng cẩu hữu, lâu dần mặt mũi cũng hiện lên biểu cảm đáng khinh, khiến người ta vừa nhìn thấy liền phiền lòng. Hắn cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, bất cần nói: “Thăng quan làm cái gì, lão tử hiện tại làm chức quan này rất thoải mái a, không làm việc bao nhiêu mà hàng tháng vẫn lấy được nhiều bạc như vậy, ngươi phí tâm làm cái gì, không có việc gì thì đừng đến phủ Sở Thân Vương.” Tống thị trừng mắt liếc nhìn tiểu Hoàn, Tiểu Hoàn lập tức co rúm lại một chút, phi thường thức thời tự mình lui ra, bị phu nhân gặp được, nàng sẽ không hay ho. “Ôi…” Từ Thư Quân thấy Tiểu Hoàn phải đi, theo bản năng đưa tay cản lại, nhưng nhìn thấy hai mắt trợn trừng của Tống thị, vội rút tay lại. Nhà có cọp mẹ, bên cạnh hắn ngay cả một thiếp thất cũng không có, nhiều lắm chỉ có vài nha hoàn làm việc trong phòng thôi, thật vất vả tìm được một nha hoàn có vẻ xinh xắn, lại bị Tống thị đuổi người đi rồi. Hắn tuy rằng muốn phát tác, nhưng nhà mẹ đẻ của Tống thị lợi hại hơn hắn, mà cha và nương chết thật sự quá sớm, nhường hắn hiện tại đối mặt với Tống thị đều không có một chỗ dựa. Hắn phẫn nộ hỏi: “Lại muốn thế nào?” “Muốn thế nào?” Tống thị đi lên phía trước, hung hăng gõ một cái vào đầu Từ Thư Quân, “Còn không biết xấu hổ hỏi ta muốn thế nào, ngươi có biết chuyện xấu một năm mà ngươi làm tốn bao nhiêu bạc, ngươi có biết ngươi mỗi ngày ra ngoài uống hoa tửu phải tốn bao nhiêu bạc? Mệt ngươi còn không biết xấu hổ nói không muốn thăng quan phát tài! Cho dù ngươi không muốn, ngươi cũng phải suy nghĩ cho Li Sinh một chút, có lão cha địa vị thấp như vậy, hắn tương lai làm sao lên quan trường nhậm chức đây? Làm sao tìm được một nàng dâu hiền?” Từ Thư Quân sờ sờ mũi, “Ta cũng đâu có cách nào, Mục đại nhân chướng mắt ta, ta còn có thể làm sao bây giờ…” Tống thị hừ lạnh một tiếng, “Nếu ngươi có thể một phần tâm tư của chuyện uống hoa tửu dùng để lấy lòng Mục đại nhân và các đồng nghiệp khác, thì đã không lo không thể thăng quan. Năm trước, ta bảo ngươi đi tặng lễ, ngươi không nghe, hiện tại ta đi cầu Tam muội của ngươi, còn bị con tiện nha đầu cho Nhị muội ngươi làm phỏng bàn tay. Ta vì ngươi, bận tới bận lui, ngươi còn có tâm tình ở nhà chơi với nha hoàn, trong mắt ngươi có còn ta hay không?” Từ Thư Quân im lặng không nói chuyện. Tống thị nhìn bộ dạng bùn nhão không thể trét tường của hắng, lại càng thêm tức giận, hận không thể đá Từ Thư Quân mấy cả cho hả giận. Bà dứt khoát quay đầu, lạnh lùng nói: “Ta cũng không từ mà biệt, chờ hết tháng giêng, ta lại đến tìm muội muội ngươi một chuyến, đến lúc đó ngươi viết một phong thư cho nàng. Ta làm chị dâu không thể nói động được nàng, ngươi là ca ca thì hẳn có thể. Nếu ngươi cũng không có biện pháp, chúng ta chờ xem.” Nói xong, vung tay một cái rời đi. Bà hiện tại đã không còn quá lớn chờ mong ở người trượng phu này, nhưng vì để tốt cho con, chức quan của trượng phu vẫn là càng lớn càng tốt, cho dù chỉ tăng lên thành tứ phẩm, cũng nghe tốt hơn nhiều chức ngũ phẩm. Ca ca nhà mẹ đẻ của bà đã vì bà ra sức không ít, bà lần này thật ngượng ngùng lại phiền toái ca ca mình, chỉ có thể xuống tay từ chỗ Từ Thư Uyển. . . . Ngày mười lăm tháng giêng xem như là ngày cuối cùng mừng lễ năm mới, ngày mười lăm vừa qua, lễ tết cũng coi như qua xong, cho nên ngày mười lăm tháng giêng năm nào cũng phá lệ náo nhiệt, ngắm hoa đăng, chơi đố đèn, náo nguyên tiêu, có thể nói là cả nước cùng chúc mừng. Tối nay không có tiêu cấm, nữ quyến vốn luôn trong khuê phòng của các phủ cùng với nha hoàn gã sai vặt đều có thể ra ngòai ngắm đèn du ngoạn. Loại ngày hội này, ở trong mắt Vân Mộng Sơ, quả thực chính là ngày thiên hạ đi chơi rông. Trước ngày mười lăm tháng giêng một ngày, Vương phi phái người đến truyền tin, nói là muốn dẫn Vân Mộng Sơ cùng đi ngắm hoa đăng, Từ Thư Uyển nhất thời cao hứng không thôi, suốt ngày mười bốn đều tính toán nên cho nàng mặc cái gì. Ngày mười lăm tháng giêng, Sở Thân Vương ở trong phủ ăn cơm trưa một chút liền tiến cung, cho nên lúc tối khi Vân Mộng Sơ và Từ Thư Uyển đến chỗ Vương phi, chỉ có ba mẹ con Vương phi cùng với Chương di nương và Sở Thiên Hi. Vân Mộng Sơ nhíu mày, Chương di nương liên tục hơn mười ngày mừng năm mới đều không thấy thế nhưng lúc này lại xuất hiện, nàng xem ra cũng trang điểm lộng lẫy như lần trước, chỉ tiếc Vương gia không ở đây. Hành lễ xong, Chương di nương nhìn Thiền Quyên đứng phía sau Từ Thư Uyển, “Thiền Quyên sang năm hẳn là sắp mười chín rồi.” Từ Thư Uyển nhàn nhạt gật đầu, nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn phía sau Chương di nương, đạm cười, “Nhụy Nhi hẳn là cũng mười tám.” “Cũng phải, xem ra sang năm, trong phủ sắp gả đi một ít nha hoàn.” Chương di nương cười nói. Sở Thiên Hựu ngồi một bên hơi cúi đầu, bởi vì thái độ của hắn đối với Sở Thiên Hi hoàn toàn khác trước, nên kiếp này đã xảy ra rất nhiều chuyện bất đồng kiếp trước, xem ra Chương di nương đang quyết định xếp người của mình vào… Ánh mắt của hắn khẽ lướt sang Nhụy Nhi phía sau Chương di nương, sau nhàn nhạt dời đi. Trong vương phủ đúng là nên đổi đi một vài nha hoàn. Cơm nước xong, Vương phi mang theo bốn đứa trẻ đi ra ngoài, Từ Thư Uyển phi thường tự giác ở lại, Chương di nương mặc dù có tâm cùng đi ra ngoài, nhưng nàng thân phận thật sự rất thấp, không cần Vương phi nói, Từ Thư Uyển liền cản nàng lại, nàng đành phải buồn bực trở về viện của mình. Cứ tiếp tục như vậy, nàng biết sống thế nào… Nàng thật sự không muốn nhịn nữa. Có câu, không bùng nổ trong trầm mặc, mà là diệt vong ngay tại trong trầm mặc. Chương di nương đã trầm mặc nhiều năm như vậy, lại không đổi được kết quả gì, nàng tuyệt đối không cam lòng cả đời mình trôi như vậy, đành bí quá hoá liều, lựa chọn bùng nổ trong trầm mặc.