Manh thê dưỡng thành

Chương 20 : Đại sư ăn thịt

Sở Thiên Hựu thình lình hỏi: “Người mà đệ nhờ huynh tìm thế nào rồi?” Tứ sư huynh nghe xong, vẻ mặt khó có dịp trở nên nghiêm túc một ít, khẽ lắc đầu, “Ta đã phái người đi, một chút tin tức đều không tra được, đệ vì sao muốn tìm người kỳ quái như vậy? Tìm bọn họ có ích lợi gì sao?” Sở Thiên Hựu chỉ mím môi, rũ mắt xuống, cũng không giải thích nguyên nhân. Thật sự khó tìm sao… Không được, vì mẫu thân, hắn nhất định phải tìm được. Sở Thiên Hựu ngẩng đầu lên, nghiêm cẩn nhìn Tứ sư huynh, “Tứ sư huynh, lại tăng thêm người đi, cẩn thận tìm xem.” Tứ sư huynh do dự một lát, nhưng khi nhìn đến vẻ kiên định – biểu cảm hiếm có ngoại trừ bộ mặt than – của Sở Thiên Hựu, hắn rốt cuộc gật gật đầu, “Ta sẽ, đệ yên tâm đi.” Sở Thiên Hựu muốn tìm người nào? Còn muốn cầu xin Tứ sư huynh của nàng, chẳng lẽ người của vương phủ không thể tìm sao… Vân Mộng Sơ thầm nghĩ, xoa hai bàn tay vào nhau, nhiệt lượng từ chuyến lặn lội đường xa vừa rồi trên cơ bản đã tiêu hao hầu như không còn, nàng bắt đầu cả người phát lạnh lên, đành phải hơi cuộn mình thân mình, ý đồ nhường bản thân ấm áp một ít. Lúc này nàng mặc áo bông bằng gấm đỏ kiểu Tứ Xuyên, trên đầu thắt hai cái bím tóc đáng yêu, khuôn mặt bởi vì rét lạnh nên có chút trắng, cả người cơ hồ co lại thành một khối cầu, khiến người ta thấy liền tâm sinh thương tiếc. Luôn tự khoe thương hương tiếc ngọc, Tứ sư huynh thấy thế, mở tấm áo choàng da báo đen ra, vươn tay ôn nhu nói với Vân Mộng Sơ: “Tiểu sư muội lạnh phải không? Lại đây sư huynh ôm ôm.” Ngoại trừ muội muội cùng cha khác mẹ nhà mình, đây là lần đầu tiên hắn gặp một tiểu cô nương đáng yêu như vậy, đương nhiên là lòng hiếu kỳ nổi lên. Vốn định đùa một phen, nhưng bất đắc dĩ ngũ sư đệ nhà mình lại bãi cái mặt lạnh như băng ở đó, khiến hắn không tiện ra tay, bất quá Vân Mộng Sơ bị lạnh, vừa vặn cho hắn một lý do quang minh chính đại để ôm tiểu hài tử. Hắn tự nhận bộ dạng không kém tên Sở Thiên Hựu kia, biểu cảm càng thêm hòa ái dễ gần không biết bao nhiêu lần, chỉ cần vươn tay, tiểu sư muội đáng yêu này nhất định nguyện ý cho hắn ôm. Chính là không nghĩ tới —— Vân Mộng Sơ nghe xong những lời này, chẳng những không nhào vào lòng hắn, ngược lại rụt lui ra sau, phảng phất có chút sợ hãi hắn. Lúc nãy, khi vị Tứ sư huynh này khi nói chuyện, tuy rằng biểu cảm rất nhu hòa, nhưng nàng cứ cảm thấy mắt Tứ sư huynh như mắt sói, trốn đi một chút có vẻ tốt hơn. Tứ sư huynh khóe miệng giật giật, này, tựa hồ không đúng rồi… Hắn nhớ là muội muội nhà hắn rất thích chơi với hắn a, sao giờ đến chỗ Vân Mộng Sơ, mị lực của bản thân thế nhưng không hữu hiệu. Sở Thiên Hựu ngồi bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, vươn một bàn tay nắm lấy tay Vân Mộng Sơ, giúp nàng sưởi ấm, tay kia thì kéo ghế nhích lại sát cạnh nàng, ôm lấy nàng, nhường nàng ấm áp thêm một ít. Hắn trước giờ luôn tập võ nên cường thân kiện thể, so tiểu hài tử cùng tuổi thì thân thể hắn tốt hơn không ít, tuy rằng mùa đông rét lạnh, nhưng hắn chỉ cần mặc áo bông là đủ rồi, hoàn toàn không cần mặc thêm cái gì áo choàng lông chim, lông thú gì hết, biến thành hiện tại chỉ có thể xoa tay sưởi ấm cho nàng. Có lẽ lần sau cùng nàng xuất môn, hắn hẳn là mặc thêm một cái áo choàng. “Tứ sư huynh, chiêu mà huynh dùng để đối phó muội muội của huynh hoàn toàn không hữu hiệu với Tiểu Sơ, huynh hãy buông tha đi.” Tứ sư huynh nghe xong lẩm bẩm nói: “Ta cũng không tin, ta thử lại…” Hắn vừa dứt lời, cửa nhà trúc đã bị mở ra, Lăng Hiên xuất hiện tại cửa, Tứ sư huynh lập tức thành thật. Lăng Hiên nói với Tứ sư huynh: “Đại hoàng tử, Thất Nguyệt đại sư cho mời.” Đại… Đại hoàng tử? Tứ sư huynh của nàng chính là Đại hoàng tử? Khó trách thân phận cao hơn Sở Thiên Hựu. Sư phụ của nàng thật đúng là ngầu nha, ngay cả Đại hoàng tử cũng có thể mang về làm đồ đệ. Sau khi Đại hoàng tử rời khỏi, Lăng Hiên ngồi xuống vị trí vừa rồi của Tứ sư huynh, như thể đang yên lặng suy tư cái gì. Một lát sau, Đại hoàng tử trở lại, biểu cảm không tốt lắm, phảng phất có gì đó phiền lòng. Kế tiếp đến phiên Sở Thiên Hựu. Kỳ thực Vân Mộng Sơ đến giờ vẫn không rõ mọi người tới gặp Thất Nguyệt đại sư làm cái gì, mà gặp mặt như vậy, đến cùng là nhờ ông ta giải đáp nghi vấn hay giải thích nghi hoặc gì sao… Nàng cuộn mình ôm chân nghĩ. Lúc mình gặp Thất Nguyệt đại sư, nên làm cái gì bây giờ… Sư phụ nhà nàng lại không dặn dò cái gì, nàng phải làm cái gì a. Sư phụ thật muốn khóc, ngươi mới nhỏ như vậy, liền tính là dặn dò ngươi, ngươi có thể nghe hiểu được sao? Bất quá một lát sau, Sở Thiên Hựu trở lại, mặt mày vẫn là mặt than như trước, làm cho người ta nhìn không ra hỉ giận. Hắn đi thẳng tới trước mặt Vân Mộng Sơ, dùng sức bế nàng từ trên ghế xuống, nắm tay tay nàng đi tới một căn nhà trúc khác, do dự một lát, khẽ cúi người nói với nàng: “Tiểu Sơ đừng sợ, chỉ cần đi vào trong thôi, nhớ phải nghe lời vị Thất Nguyệt đại sư bên trong, biết không? Ta ở bên ngoài chờ muội.” Hắn nói xong, nghiêm cẩn quan sát biểu cảm của nàng. Vân Mộng Sơ khẽ cắn môi, cười cười với hắn, không có trả lời. Sở Thiên Hựu giúp nàng mở cửa trúc, đẩy nhẹ người nàng một chút, đưa nàng vào bên trong, sờ sờ tóc nàng một hồi mới đóng cửa lại. Ánh vào mắt là một căn nhà trúc bài trí đơn giản, tuy rằng lịch sự tao nhã, nhưng có chút khuyết thiếu nhân khí. Nàng nuốt ngụm nước miếng, cứ cảm thấy nơi này có chút kì quái, nhưng vẫn kiên trì đi về phía trước, cũng không biết vị Thất Nguyệt đại sư kia ở nơi nào. Đã lầu một không có người, vậy nàng sẽ lên lầu hai. Nàng nghĩ như vậy, vừa nhấc đầu lên liền phát hiện một bóng người xuất hiện trong tầm mắt nàng. Nàng vốn tưởng rằng, nàng sẽ nhìn đến một lão già chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, bộ dạng ôn hòa, đúng tiêu chuẩn đại sư, nhưng không nghĩ tới nàng thế nhưng gặp được —— Một nữ sư thái hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng không tầm thường? Một ni cô ở lẫn với một đám hòa thượng? Trời ạ, cổ đại không phải rất bảo thủ sao, thế nào lại có một nữ nhân công nhiên ở trong chùa miếu, còn được xưng là đại sư. Nàng nhất thời cảm thấy sự hiểu biết của bản thân có chút không đủ. Vị đại sư kia mặc áo cà sa phổ thông màu xám, đầu đội mũ màu xám, hai tròng mắt mang theo một tia tính toán nhìn Vân Mộng Sơ, nói với nàng: “Theo ta đi lên, ta biết ngươi đông lạnh muốn chết rồi.” Vân Mộng Sơ nuốt một ngụm nước miếng, không biết bản thân nên làm thế nào, dù sao nàng chỉ mới là một đứa nhỏ hơn hai tuổi, theo lý mà nói hẳn là không thể hiểu được vị Thất Nguyệt đại sư nói cái gì, nhưng không nghĩ tới Thất Nguyệt đại sư lại hạ một câu khiến nàng suýt ngất: “Ta biết ngươi nghe hiểu được, đừng vờ vịt nữa, đi mau, người khác muốn đến còn không đến được đâu.” Vân Mộng Sơ khẽ nheo mắt lại, trong lòng lại chấn động. Vị Thất Nguyệt đại sư này, nhìn thấu bí mật của nàng? Trong lòng nàng càng thêm dè dặt cẩn thận, đứng tại chỗ, không đáp lời. Thất Nguyệt đại sư thế này không kiên nhẫn nổi nữa, trực tiếp đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng kéo lên lầu hai, túm nàng nhét vào một căn phòng. Vân Mộng Sơ hoàn toàn bị động đi theo Thất Nguyệt đại sư vào phòng, trong lòng càng thêm cẩn thận, bất quá không có lo lắng. Xem ra, vị Thất Nguyệt đại sư này không có ý muốn vạch trần nàng, nếu muốn nói, vừa rồi đã trực tiếp nói với Lăng Hiên. Vào trong phòng Thất Nguyệt đại sư, nàng nhất thời cảm giác cả người ấm áp lên, hiển nhiên vị Thất Nguyệt đại sư này không phải là người chịu bạc đãi chính mình, căn phòng của bản thân vẫn có một bếp lò. Nhưng bếp lò không có gì khiến nàng giật mình, chỉ là có một thứ trong gian phòng lại khiến cho nàng trợn mắt há hốc mồm. Trời ạ, nàng thấy cái gì, nàng có phải đã hoa mắt rồi không, vì sao nàng thấy trên bàn Thất Nguyệt đại sư một cái chân gà đang ăn dang dở? Chẳng lẽ từ nãy đến giờ, Thất Nguyệt đại sư, luôn ngồi đây ăn chân gà sao? Thất Nguyệt đại sư thật là người xuất gia sao? Thật là đại sư sao? Vị Thất Nguyệt đại sư này không chỉ có lấy thân là nữ tử ở trong chùa miếu, hơn nữa cư nhiên còn có thể ăn thịt. Chẳng lẽ là một kẻ giả mạo đại tiên chuyên ăn thịt lại uống rượu? Thật không biết Lăng Hiên vì sao muốn bọn họ đến bái kiến một người như vậy. Thất Nguyệt theo ánh mắt của nàng nhìn xuống bàn, nhún vai, “Ăn thịt mà thôi, không có gì kỳ quái, ngồi đi, thân thể tiểu hài tử của ngươi chắc không đứng được bao lâu.” Vân Mộng Sơ ngồi xuống một băng ghế trước mặt Thất Nguyệt, thu hồi ánh mắt khiếp sợ, bình tĩnh nhìn Thất Nguyệt, không nói một lời. Thất Nguyệt cũng không ép nàng, tiếp tục ngồi lại vào bàn, thảnh thơi thảnh thơi ăn chân gà, như thể Vân Mộng Sơ không tồn tại. Xem tư thế này, hai người phỏng chừng muốn đấu tính nhẫn nại. Vân Mộng Sơ kéo băng ghế ra ngồi ở góc tường, tiện cho bản thân có chỗ dựa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Nếu vị Thất Nguyệt đại sư này thực sự tìm nàng có chuyện, ăn xong rồi tự nhiên sẽ nói, nàng đi chuyến vừa rồi thật sự quá mệt, cần nghỉ ngơi. Thất Nguyệt thỏa mãn ăn xong chân gà, thế này mới đem lực chú ý một lần nữa đặt lên người Vân Mộng Sơ, ánh mắt dần dần lộ ra hứng thú dày đặc, “Vân Mộng Sơ? Nha đầu thú vị, ta muốn gặp ngươi thật ra không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút thôi.” Vân Mộng Sơ mở to mắt, bình tĩnh nhìn bà. “Ta biết ngươi nghe hiểu được, ngươi cũng không cần giấu giếm ta, ta biết ngươi không thuộc về nơi này…” Thất Nguyệt lẳng lặng nói, “Ngươi cũng không cần phòng bị ta, ta sẽ không nói chuyện của ngươi ra, dù sao có một số việc là thiên cơ không thể tiết lộ, nói quá nhiều, chính ta sẽ bị trời phạt.”