Manh thê dưỡng thành
Chương 13 : Nên đánh hay là nên sủng
Gần đến năm mới, trong vương phủ đương nhiên là bận rộn cả lên. Vừa phải chuẩn bị lễ vật mừng năm mới gởi đến cho những gia đình quý tộc quen biết, vừa phải chuẩn bị đồ dùng năm mới, tóm lại, Vương phi bỗng chốc trở nên rất nhiều việc.
Từ Thư Uyển đương nhiên là nghĩa bất dung từ đi hỗ trợ, bất quá Vương phi rõ ràng là không muốn nhờ Từ Thư Uyển hỗ trợ. Cho nên mỗi ngày dù Từ Thư Uyển đều đến, kì thực chỉ là làm cảnh thôi, chân chính làm không có bao nhiêu, mà người mỗi ngày giúp Vương phi làm nhiều nhất, thực ra là Tề ma ma.
Vân Mộng Sơ sau này dần dần biết được, vị Tề ma ma này hóa ra là cung nữ thiếp thân của thái hậu, sau khi thái hậu – khi đó là hoàng hậu – sinh ra Vương phi không bao lâu, bà trở thành cung nữ thiếp thân cho Vương phi, về sau thành Tề ma ma.
Nguyên lai là người từng làm cung nữ bên cạnh hoàng hậu, khó trách cao ngạo như thế, cũng dám bất kính với Từ Thư Uyển.
Bất quá, hôm nay có chuyện lạ, lúc giữa trưa, Vương phi thế nhưng phái người đón Vân Mộng Sơ đến viện của mình.
Giữa trưa, nàng được Thiền Quyên ôm đến viện của Vương phi, tuy rằng mọi người đều cho rằng nàng hiện tại đi đứng đã không thành vấn đề, nhưng nàng dù sao vẫn còn nhỏ, không thể đi lâu lắm, hơn nữa mấy ngày hôm trước trời có tuyết rơi, nên cuối cùng Thiền Quyên đành phải ôm nàng.
Vào trong phòng của Vương phi, nàng nhìn một cái liền thấy Từ Thư Uyển đứng ở phía sau Vương phi, ngoài ra trong phòng còn nhiều hơn hai người so với dự tính của nàng: vốn đã đến hoàng cung, Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu đều trở lại.
Vương phi thấy nàng vào, quay sang cười với Từ Thư Uyển, “Tiểu Sơ đến rồi, ngươi mang nàng lại đây đi, nhân dịp hôm nay hai đứa nhỏ trở về, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa cơm. Ta đã phái người đi mời Thiên Hi, chút nữa sẽ đến.”
Từ Thư Uyển gật gật đầu, đến bên cạnh Vân Mộng Sơ, từ tay Thiền Quyên đón lấy nàng, đặt nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở Thiên Hựu.
Khi Vân Mộng Sơ vừa ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Sở Thiên Hựu liền quay sang nhìn nàng, ánh mắt khẽ nheo lại.
Nàng còn nhỏ như vậy, sao Từ Thư Uyển lại yên tâm cho nàng ngồi một mình trên ghế?
Sở Thiên Hựu nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng khó được có chút lo lắng. Nàng ngồi một mình trên ghế, vạn nhất nàng nghịch ngợm, từ trên ghế ngã xuống thì làm sao bây giờ.
Tuy rằng hắn cơ bản chưa từng thấy nàng nghịch ngợm qua, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không nghịch ngợm…
Tiểu hài tử, nào có đứa nào không làm ầm ĩ.
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, không khỏi lưu ý nàng thêm vài phần.
Vân Mộng Sơ ngồi yên trên ghế, vừa thưởng thức chiếc vòng tay của mình, vừa âm thầm quan sát động tĩnh xung quanh.
Một lát sau, nàng hơi hơi cúi đầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bỗng chốc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Sở Thiên Hựu, bốn mắt nhìn nhau, nàng toét miệng khoe ra một nụ cười ngọt ngào.
Sở Thiên Hựu trong lòng hơi kinh hãi, nhưng khi thấy nàng cười, tâm tình thế nhưng tốt lắm một chút. Khuôn mặt nguyên bản lạnh như băng chợt thêm vài phần nhu hòa, tuy rằng không cười, nhưng so với biểu cảm lúc trước, quả thật khiến người ta cảm thấy thư thái rất nhiều.
Vân Mộng Sơ ngồi cạnh Sở Thiên Hựu, còn Sở Thiên Ninh thì ngồi cạnh Vương phi, lắng nghe Vương phi xử lý các công việc trong phủ, đây là cách Vương phi dạy nàng từng bước học tập cách quản sự.
Một lát sau, một gã sai vặt đưa Sở Thiên Hi vào.
Sở Thiên Hi cung kính khom lưng chào Vương phi, “Tham kiến mẫu thân.”
Vương phi nhẹ nhàng cười, hỏi han chuyện học tập hôm tay của hắn, rồi xếp cho hắn ngồi cạnh Sở Thiên Hựu và Vân Mộng Sơ.
Bọn nhỏ đều đến đông đủ, Vương phi tạm thời thu xếp công việc, cho người dọn cơm lên.
Người ở chỗ Vương phi làm việc phải nói là hiệu suất rất cao, Vương phi chỉ ra lệnh trong chốc lát, trên bàn liền bày đầy thức ăn ngon miệng.
Hôm nay hẳn là vì Sở Thiên Ninh và Sở Thiên Hựu mới từ trong hoàng cung trở về, đồ ăn trên bàn thập phần phong phú, không chỉ có những món rau dưa hiếm có trong mùa đông khiến người ta nhìn liền thèm, thậm chí còn có hải sản ——
Có cả món tôm hùm khoái khẩu của nàng nữa nha!
Nàng còn nhớ, lần đầu tiên ăn tôm hùm là do hắn dẫn nàng đi. Thưởng thức qua một lần, nàng liền yêu ngay hương vị tôm hùm. Từ đó về sau, thẳng đến khi hắn qua đời, tuần nào nàng cũng quấn quít lấy hắn, vòi vĩnh hắn dắt nàng đi ăn tôm hùm. Sau này khi hắn qua đời, biến thành nàng cô đơn chiếc bóng tự mình đi…
(*Nhận vật “hắn” trong đoạn trên là người yêu cũ trước đây của Vân Mộng Sơ, có thể gọi là tình yêu lớn của cuộc đời Vân Mộng Sơ, nhân vật này rất đặt biệt, còn vì sao thì sao này mọi người sẽ hiểu.)
Nước sốt thơm nồng, thịt tôm đỏ au. Nàng vừa liếc mắt một cái liền nhớ đến hương vị mê người kia. Không biết là Vương phi cố ý hay vô tình an bày, nàng vừa vặn ngồi kế Sở Thiên Hựu, mà món tôm hùm chủ đạo kia lại đặt ngay trước mặt Sở Thiên Hựu, cách nàng phi thường chi gần. Cho dù nàng tay ngắn chân ngắn, cũng chỉ cần cầm cái muỗng, nhẹ nhàng duỗi cánh tay ra liền có thể chạm đến. Dụ hoặc vĩ đại khiến nàng âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, kìm lòng không đậu nổi lên ý niệm muốn ăn.
Tuy rằng biết khối thân thể này dị ứng với tôm, nhưng nàng sẽ không ăn tôm, chỉ húp một chút nước canh cho đỡ thèm thôi.
Nàng ngày thường luôn luôn biểu hiện thập phần nhu thuận, Từ Thư Uyển hiện tại đối với việc ăn uống của nàng đã thập phần yên tâm, trên cơ bản là tùy ý chính nàng ăn. Vì thế, thiên thời.
Mà cái tô tôm hùm kia lại phi thường gần với nàng, chỉ cần nàng cầm thìa nhẹ nhàng múc một cái là có ngay một muỗng nước canh. Rõ ràng là địa lợi.
Nàng nhìn trái nhìn phải một chút, Từ Thư Uyển đang nói gì đó với Vương phi, tạm thời không rảnh quan tâm nàng, Sở Thiên Ninh vẫn duy trì vẻ quý phái tao nhã, khi ăn không nói chuyện. Sở Thiên Hi ngồi cạnh Từ Thư Uyển, rất trung thành với phong cách điệu thấp, ăn cơm thậm chí rất ít ngẩng đầu.
Về phần khối băng Sở Thiên Hựu ngồi cạnh nàng thì đang cầm đũa chuyên tâm ăn cơm, phảng phất hoàn toàn không nhìn đến nàng, so với một Sở Thiên Hựu lúc nãy còn nhìn chằm chằm nàng quả thực như hai người.
Vì thế, nhờ mọi người hợp lực, nhất thời có nhân hòa.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, lúc này không ăn, còn đợi đến khi nào.
Bàn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy cái thìa trong chén, nhắm ngay tô canh, múc một cái.
Nhưng ——
“Chát ——” một tiếng, chiếc muỗng đang chuẩn bị “hành hung” trong tay nàng rơi xuống mặt bàn, trên mu bàn tay dần dần xuất hiện một vệt đỏ thật dài.
Đau quá!
Nàng suýt nữa trào ra nước mắt, rốt cuột là ai đánh nàng!
Nàng trợn mắt quay người nhìn sang trái, phát hiện Sở Thiên Hựu tay cầm đũa, lạnh lùng nhìn nàng.
Tiếng chiếc muỗng bị rơi nhất thời kéo lại lực chú ý của Từ Thư Uyển, nàng vội vã cúi đầu nhìn Vân Mộng Sơ, “Tiểu Sơ, sao vậy?” Nàng nói xong, bỗng nhiên thấy dấu đỏ trên mu bàn tay Vân Mộng Sơ, mày khẽ nhíu lại.
Sao lại thế này? Sao trên mu bàn tay của Vân Một Sơ lại có một dấu đỏ như vậy, là ai đánh nàng?
Đang lúc Từ Thư Uyển nghi hoặc, bỗng nhiên nghe được vị thế tử bên cạnh Vân Mộng Sơ nhàn nhạt nói: “Không đánh muội, muội không nhớ được.”
Vân Mộng Sơ cắn môi, thân thể đứa nhỏ đối với cảm giác đau đớn phá lệ mẫn cảm, chỗ thế tử dùng đũa đánh nàng hiện đã bắt đầu nóng bừng lên, đau đến mức nàng thật muốn rơi nước mắt, nhưng cố nhịn xuống.
Thế tử lúc nãy không phải đang chuyên chú ăn cơm sao, làm sao có thể lưu ý đến động tác của nàng, làm sao có thể đúng lúc đánh tay nàng như vậy, còn đánh nặng đến vậy, rõ ràng là sớm có dự mưu.
Nàng cụp mắt xuống, đánh nàng nặng như vậy… Thật sự đau quá!
Đang lúc nàng âm thầm kêu đau, một đôi tay cầm lấy bàn tay bị đánh của nàng, nhẹ nhàng mát xa mu bàn tay.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện là Sở Thiên Hựu đang nắm tay nàng, thay nàng xoa xoa.
Thế này là thế nào? Đánh một roi còn quăng thêm củ cà rốt?
Nàng cũng không phải người không rõ lí lẽ, tuy rằng không biết vì sao Sở Thiên Hựu lại lưu ý đến động tác của nàng, nhưng nàng biết Sở Thiên Hựu ngăn cản nàng là vì tốt cho nàng, không muốn để lại xuất hiện chứng dị ứng.
Nàng vươn tay kia sờ sờ mũi, đáy lòng dâng lên vài phần cảm tạ Sở Thiên Hựu. Sức dụ hoặc của tôm đối với nàng thật sự quá lớn, hôm nay nếu Sở Thiên Hựu không ngăn nàng, nàng rất có khả năng uống sạch nước canh, không chừng sẽ xuất hiện dị ứng, liên lụy Từ Thư Uyển khổ sở vì nàng.
Nghĩ đến đây, nàng mỉm cười ngọt ngào với Sở Thiên Hựu, coi như là thay lời cảm ơn.
Vương phi khẽ nhíu mày, “Thiên Hựu, sao con lại đánh Tiểu Sơ?”
Vẻ mặt Sở Thiên Hựu khó có dịp hiện ra vẻ nao nao, nghe Vương phi hỏi, tinh thần phục hồi lại, “Mẫu thân, là Tiểu Sơ muốn ăn tôm.” Hắn tuy rằng trả lời câu hỏi của Vương phi, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên mặt Vân Mộng Sơ.
Đây là đứa nhỏ thế nào a, bị hắn hung hăng đánh một cái, chẳng những không khóc, ngược lại còn cười với hắn.
Chỉ là giọt nước mắt trên khóe mắt lại bán đứng nàng, nàng kỳ thực hẳn là muốn khóc…
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, không khỏi càng thêm thương tiếc nàng vài phần. Hắn lúc đó chính là định hung hăng cản nàng một chút, lại không nắm chắc lực đạo, cú đánh vào mu bàn tay nàng phỏng chừng rất đau, hắn có chút hối hận, lực xoa trên tay nàng cũng nhẹ đi vài phần. Con gái a, tuy rằng phải quản giáo nhường nàng biết đúng sai, nhưng không cần phải nghiêm khắc như khi đối với con trai.
Con trai là để đánh, con gái là để sủng.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
10 chương
52 chương
33 chương
26 chương