Manh Sủng

Chương 54 : Hắn đi rồi, ta đuổi thế nào cũng không kịp

Edit: Bối Xu Trận mưa tuyết mới ngừng, thủy tạ bị bao phủ bởi một mảnh băng tuyết sương mù trắng xóa, cả thế gian này như bị ngưng trệ dưới lớp tuyết dày, lặng yên không tiếng động. Từ Nam Phong ôm chặt áo choàng nhung thêu con thỏ nhỏ và mấy đài sen, chậm rãi điều chỉnh lò lửa nấu rượu và trà nóng. Kỷ vương ngồi cạnh nàng cẩn thận lấy ra một bộ đèn lưu ly mới tinh, xếp từng cái lên bàn đá. Chỉ một thoáng sau, mùi rượu và mùi trà đã tỏa ra, hâm nóng bầu không khí lạnh giá. "Lĩnh Nam vương, thời gian này Cửu công chúa phải phiền ngươi chăm sóc rồi." Từ Nam Phong chủ động mở miệng trước, nàng dùng muôi trúc múc hai quả mơ muối bỏ vào bình rượu, mỉm cười rót cho Diêu Dao một ly. Diêu Dao tự tay nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch. Đôi mắt hắn nhìn về chốn lầu son gác tía phía xa như ẩn như hiện sau lớp tuyết, nở nụ cười bất cần đời: "Bên ta không có việc gì cần phải lo lắng, nhưng về phần Kiếm Nô, các ngươi có dự định gì?" Kỷ vương múc một muôi lá trà thả vào nước sôi, lại thả thêm một viên kẹo sữa bò, chậm rãi nói "Ngày ngươi và Tiểu Cửu thành thân, phụ hoàng và các quan lại sẽ đích thân tiễn các ngươi ra cửa thành. Lúc đó ở trong cung, quân lính đều được giảm bớt, ta và Nam Phong đã thảo luận xong, đều cảm thấy đó là thời cơ tốt nhất để ra tay." "Các ngươi dự định cướp ngục?" "Cướp ngục là một việc gây ra động tĩnh quá lớn, tiếp đó còn kéo theo vô số điều nguy hiểm, ngươi cho rằng dễ dàng như trong mấy quyển thoại bản lưu truyền sao?" Từ Nam Phong bật cười, hạ giọng giải thích "Ngày các ngươi thành hôn, có một đội quân áp giải phạm nhân ra khỏi kinh thành, Thiếu Giới và Dương tướng quân nghĩ biện pháp để Kiếm Nô trộn lẫn vào với đám người đó rời đi. Ở trong lao sẽ tìm một tử tù bị hủy dung làm thế thân." Diêu Dao nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng "Ta còn đang thắc mắc, các ngươi đâu có ngốc như vậy." Ba người bàn bạc lại việc Cửu công chúa và Kiếm Nô trốn đi, xác định chính xác kế hoạch và tuyến đường, thì giải tán. Ai ngờ bọn họ đoán được phần đầu, lại không đoán được ở chỗ Kiếm Nô đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn trí mạng. Có lẽ chút tâm tư nhỏ của Kỷ vương và Cửu công chúa bị Hoàng đế phát hiện, hai ngày sau khi Cửu công chúa và Kiếm Nô gặp mặt, Hoàng đế đột nhiên hạ lệnh sắc phong Kiếm Nô làm Định Bắc tướng quân, ngay ngày hôm đó khởi hành đến nơi biên cương khắc nghiệt phía Bắc nhậm chức. Mệnh lệnh được đưa ra quá đột ngột. Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Nam Phong và Kỷ vương vừa rời giường ngủ đã nghe thấy tiếng Diêu Giang ở bên ngoài sương phòng nói vọng vào "Vương gia, Vương phi, Lĩnh Nam vương để thuộc hạ tới thông báo một tiếng, nói là Cửu công chúa đơn phương độc mã rời khỏi thành đuổi theo Kiếm Nô rồi." Từ Nam Phong vội vàng rời giường, cách một cánh cửa vội vã hỏi "Chỉ một mình muội ấy?" Diêu Giang đáp "Chỉ một mình. Lý Dao đã đuổi theo, chỉ mong trước khi đuổi đến nơi sẽ không kinh động đến Hoàng thượng, nhanh chóng đưa công chúa trở về." Diêu Giang đứng ngoài cửa dùng vài câu tóm tắt giản lược rõ ràng sự việc, chân mày Kỷ vương đang nhíu chặt cũng hơi giãn ra, quay đầu nói với Từ Nam Phong "Có Tiểu Dao nhi ở đó, muội ấy sẽ không xảy ra chuyện gì." Từ Nam Phong vội vã mặc y phục, rửa mặt chải đầu, nàng giúp Kỷ vương thắt lại đai lưng, rồi mới hỏi "Có phải Hoàng thượng đã phát hiện ra kế hoạch của chúng ta rồi không?" Kỷ vương trầm giọng nói "Lĩnh Nam vương thừa tước lại có tư binh, điều này luôn là mối họa trong lòng phụ hoàng. Ông ta muốn dựa vào Lĩnh Nam vương để ổn định hải vực Nam Cương, nhưng cũng không muốn thế lực của Lĩnh Nam vương quá lớn mạnh. Vì vậy, đám hỏi lần này có ý nghĩa rất lớn trong việc giúp ông ta thu lại hoàng quyền. Mà tư tình của Kiếm Nô và Tiểu Cửu lại là trở ngại lớn nhất khiến ông ta không thể thu nạp binh quyền của Lĩnh Nam." "Hắn sợ Cửu công chúa nhớ đến tình xưa không muốn gả đến Lĩnh Nam, cho nên lén đưa Kiếm Nô đi?" Đang nói chuyện, hai người tay nắm tay, nhanh chóng bước về phía đại sảnh. Diêu Giang đi sau nghe hai người trao đổi, chắp tay than thở "Thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Hoàng thượng đột nhiên hạ lệnh phong Kiếm Nô làm Định Bắc tướng quân, lúc trời còn chưa sáng đã thúc giục hắn chạy đến vùng biên giới phía Bắc. Cái địa phương đó, chỉ e trong khoảng từ ba đến năm năm tới không thể trở về Lạc Dương được." Từ Nam Phong nhíu mày "Từ Ngàn Ngưu Vệ đến Định Bắc tướng quân, đây rõ ràng là bí mật thăng chức, cũng là chặt đứt đường lui của Kiếm Nô." "Đây cũng là chỗ thông minh của phụ hoàng. Người người đều biết ở khu vực săn bắn Kiếm Nô có công cứu giá, được ban họ vua, phụ hoàng không thể giết bề tôi có công, liền dứt khoát dùng biện pháp bí mật thăng chức, đưa Kiếm Nô đến biên cương." Nghe Kỷ vương phân tích như vậy, Từ Nam Phong không nhịn được, lo lắng hỏi "Thiếu Giới, phụ thân chàng lộng quyền như vậy, lỡ tương lai có ngày chúng ta bị ông ta dùng gậy đánh uyên ương không?" Kỷ vương nở nụ cười, nói chắc chắn "Sẽ không, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều không rời bỏ nàng." Từ Nam Phong trầm mặc một lúc, đột nhiên nói "Thật ra, ta rất hi vọng Cửu công chúa có thể trốn thoát. Nhưng ta cũng hiểu rõ rằng, khắp thiên hạ này đều là đất của thiên tử, cho dù muội ấy và Kiếm Nô có trốn thì có thể trốn đến nơi nào chứ? Nhỡ đâu bị Hoàng thượng tìm được, sẽ không thoát khỏi cái chết." Kỷ vương nắm đầu ngón tay Từ Nam Phong, đưa đến bên môi hôn nhẹ một cái "Đừng suy nghĩ nhiều, đi dùng bữa sáng thôi." "Chúng ta không đi tìm Cửu công chúa sao?" "Đợi chúng ta dùng bữa xong, Tiểu Dao nhi cũng nên mang muội ấy trở về rồi." Kỷ vương liệu sự quả nhiên không sai, vừa dùng bữa sáng xong, chưa đầy hai khắc sau, Diêu Dao và Cửu công chúa ngồi chung một ngựa, trở về Kỷ vương phủ. Diêu Dao ôm Cửu công chúa từ trên lưng ngựa xuống, Từ Nam Phong vội vàng lấy áo choàng của mình trùm lên người nàng, ân cần hỏi thăm "Cửu công chúa không có việc gì chứ?" Đôi mắt của Cửu công chúa sưng đỏ, chóp mũi và ngón tay đều bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng hình như nàng vẫn chưa nhận ra, chỉ cắn môi không nói một tiếng nào. Kỷ vương nói "Bên ngoài trời lạnh, vào nhà rồi nói tiếp." Diêu Dao ôm Cửu công chúa đến bên lò sưởi, Từ Nam Phong sai nha hoàn bưng trà nóng lên, lại cầm bàn tay tím bầm lạnh cóng của của Cửu công chúa đặt ở ngực xoa nắn, một lúc lâu sau, người Cửu công chúa mới có một chút ấm áp. "Hắn đi, ta đuổi thật lâu, nhưng mà dù thế nào cũng không đuổi kịp hắn..." Hàm răng của nàng run lập cập, lời nói cũng theo đó mà run rẩy. Kỷ vương sờ sợi tóc mai bị tuyết thấm ướt, thở dài nói "Tiểu Cửu, ta nghe nói lúc trời còn chưa sáng phụ hoàng đã đưa Kiếm Nô ra khỏi thành, muội đương nhiên không thể đuổi kịp, tội gì lại hành hạ bản thân như vậy?" "Trên người của hắn còn bị thương." Cửu công chúa chợt che mắt lại, cả người nàng đều trải qua một trận căng thẳng, dường như phải chịu một nỗi đau thấu tâm can, ngang ngạnh nói "Hôm qua lúc muội thấy hắn, hắn còn bị thương nặng như vậy, trên người không có một tất da thịt lành lặn, hắn đứng trước mặt muội, gầy như một cây gậy trúc... Hắn đã từng tuấn dật như vậy, bây giờ, bây giờ..." Mọi người trong phòng đều nhìn nhau, không ai biết nên nói gì, cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để an ủi nàng. Không biết qua bao lâu, cơ thể không ngừng run rẩy của Cửu công chúa cuối cùng cũng khôi phục bình thường. Nàng hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn "Xin lỗi, Tứ ca, xin lỗi... Muội quá xúc động." Nhìn bộ dạng này của nàng, Kỷ vương không nhẫn tâm trách móc hành động lỗ mãng của tiểu muội. Cửu công chúa luôn là một đứa nhỏ thông minh, thi thoảng nàng có thể đùa giỡn, giở mấy trò bịp bợm, chỉ khi gặp phải chuyện của Kiếm Nô, nàng mới có thể mất khống chế như vậy. "Hoàng thượng đi trước chúng ta một bước, đem Kiếm Nô rời đi. Hắn đã nhận chức, nếu không chết thì không thể rời khỏi biên cương. Toàn bộ kế hoạch của chúng ta bị rối loạn rồi, cần thảo luận lại một lần nữa." Nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của Cửu công chúa, Từ Nam Phong cũng bị cảm động lây, trong lòng nàng cũng bị mây đen che kín, vô cùng phiền muộn. Diêu Dao tiếp lời "Biên cương phía Bắc chiến loạn liên miên, có thể mượn cơ hội để hắn giả chết, thế nào?" "Không được, mọi người không hiểu hắn. Hắn là một nam tử hán, sinh thời có thể mặc áo giáo ra trận giết địch. Bây giờ hắn trở thành tướng quân, nhất định sẽ không làm đào binh. Cửu công chúa cười khổ một tiếng "Tên ngốc kia nhất định sẽ dốc hết sức lực giết địch báo quốc, mong lập được công trạng, cầu một ngày có thể đón ta về." Ngược lại cách làm này có vẻ giống với phong cách của Kiếm Nô. Kỷ vương suy nghĩ trong giây lát, nhẹ giọng an ủi "Tiểu Cửu, muội đừng sốt ruột, Tứ ca sẽ nghĩ biện pháp liên lạc với Kiếm Nô." Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Diêu Dao đang trầm mặc nói tiếp "Tiểu Dao nhi, trước tiên ngươi hộ tống Tiểu Cửu hồi cung, nếu như phụ hoàng chất vấn việc muội ấy một mình xuất cung..." "Ta biết, ta đã nói ta đưa muội ấy ra ngoại thành thưởng mai." Diêu Dao tỏ vẻ đã hiểu, gật đầu "Yên tâm đi, Lưu Hoài, chỉ cần là việc của ngươi và Tiểu Cửu nhi, ta đều dốc hết sức lực hỗ trợ." Tết âm lịch thê lương cuối cùng cũng trôi qua, chớp mắt đã đến Nguyên Tiêu, cũng là thời gian Cửu công chúa phải gả đến Lĩnh Nam. Ngày hôm đó, khắp thành Lạc Dương đều giăng đèn kết hoa, mười dặm hồng trang, bách tính đều tụ tập ở ven đường, trẻ nhỏ được cha mẹ cõng trên vai, chen chúc đầy đường vây xem cảnh tượng công chúa xuất giá. Bên ngoài cửa cung, văn võ bá quan không ngại lạnh giá đều đã đứng đợi, Từ Nam Phong đứng lẫn trong đám mệnh phụ, Diêu Dao đứng đối diện nàng, một thân cẩm bào màu đỏ cưỡi con ngựa lớn con trao đóa hoa bằng lụa mày đỏ, thần sắc phức tạp nhìn cánh cửa cung đang chậm rãi mở ra. Xe kéo có treo chuông đồng và lụa đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy một mỹ nhân ngồi ngay ngắn, đó là Cửu công chúa mặc một thân giá y. Hoàng hậu tự mình đỡ Cửu công chúa xuống xe, đưa nàng lên xe ngựa của Lĩnh Nam vương, kèn lệnh nổi lên, tiếng trống trận cũng được đánh, Hoàng đế tuyên bố buổi lễ kết thúc, lại dặn dò Lĩnh Nam vương phải trung quân ái quốc một hồi rồi để hắn lên ngựa, đoàn hộ vệ đi theo đám cưới cũng bắt đầu rời khỏi cung. Hôm nay Từ Nam Phong mặc một thân lễ phục màu nhạt, tuy vô cùng hoa lệ nhưng cũng không đủ để giữ ấm. Lúc này nàng cùng đám mệnh phụ đi theo xe ngựa của Cửu công chúa, đôi giày thêu mỏng giẫm lên miếng băng mỏng trên đường, lạnh thấu xương. Nàng rùng mình, thở ra một làn khói mỏng, lặng lẽ tiến lại gần xe ngựa, thấp giọng hỏi "Trời lạnh, Cửu công chúa vẫn khỏe chứ?" Cửu công chúa nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, giọng nói cũng hạ thấp, hiển nhiên là vẫn chưa hết đau lòng chuyện của Kiếm Nô. Từ Nam Phong lại nói "Muội yên tâm, Thiếu Giới nói ta chuyển lời với muội, lâu thì một năm, chậm thì vài tháng, chuyện của hai người có thể giải quyết ổn thỏa." Biết thời gian không còn nhiều, Cửu công chúa đương nhiên hiểu hàm ý của câu nói kia, nàng như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm thở phào một hơi. Lúc này nhiều người, có nhiều lời nàng không tiện nói rõ, chỉ có thể đè nén vui mừng, nhẹ giọng đáp "Thay ta cảm ơn Tứ ca, cũng... cảm ơn ngươi." Từ Nam Phong hào phóng cười "Hiền phi nương nương làm cho công chúa vài bộ quần áo mùa đông và áo choàng, ta đã giao cho Chi Ma rồi, công chúa nhớ mang theo đến Lĩnh Nam. Nơi đó hoang sơ, chỉ sợ không tìm được vải vóc tốt như ở thành Lạc Dương." Cửu công chúa lộ ra ý cười nhạt "Nghe Tiểu Dao nhi nói Lĩnh Nam quanh năm ấm áp, cũng không có tuyết, quần áo mùa đông của mẫu phi e rằng không thể sử dụng rồi." Từ Nam Phong lại nói "Được rồi, còn có một chút dược liệu, công chúa nhất định phải mang theo. Lĩnh Nam nhiều chướng khí, phòng họa trước cũng tốt hơn." "Đã biết, làm sao ngươi và Tứ ca đều dài dòng như vậy chứ." Từ Nam Phong lơ đễnh nở nụ cười "Cửu công chúa, ta và Thiếu Giới chờ muội trở về." Khóe miệng Cửu công chúa giật giật, sống mũi chua xót, suýt chút nữa lại rơi lệ. Nàng vén rèm xe lên, khăn trùm đầu cũng vén lên một góc, bống nhiên gọi "Từ Nam Phong." Từ Nam Phong giả vờ giận nói "Không biết lớn nhỏ, mau gọi Tứ tẩu." "Tứ tẩu." Khó có dịp Cửu công chúa nhu thuận nghe lời như vậy, đôi mắt ửng đỏ ngấn nước nhìn Từ Nam Phong, môi hơi mấp máy, nhỏ giọng nói "Tứ ca là một nam nhân tốt, tẩu phải tin tưởng huynh ấy, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, nhất định phải tin huynh ấy. Toàn bộ thế giới có thể phản bội tẩu, một mình Tứ ca sẽ không." Từ Nam Phong ngẩn người. Nàng bỗng nhiên nhớ lại khoảng nửa năm trước, lần đầu tiên gặp nha đầu này, đôi mắt xinh đẹp xanh biếc mang theo một tia giảo hoạt, hất cằm hỏi nàng "Ngươi là ai?" Nửa năm sau, vận mệnh thay đổi. Nụ cười của Cửu công chúa nhuốm màu sầu bi, giữa lông mày tích tụ phiền muộn không tan làm lòng người ưu sầu. Từ Nam Phong vô thức giơ tay lên, muốn chạm vào mũ phượng tinh xảo hoa lệ của nàng, Cửu công chúa lại đột nhiên buông mành tránh vào trong xe. Tay Từ Nam Phong ngừng giữa không trung, nàng nở nụ cười bất đắc dĩ. Không biết qua bao lâu, giọng nói tinh tế của Cửu công chúa lại truyền ra ngoài "... Tẩu cũng là người tốt, là nữ nhân xứng đôi với Tứ ca." Bánh xe lộc cộc gõ xuống mặt đường, đoàn xe càng ngày càng xa, trên mặt mọi người đều tràn đầy ý cười, cầu mong cho Cửu công chúa và Lĩnh Nam vương bạc đầu giai lão. Chỉ có Từ Nam Phong và Kỷ vương hiểu rõ, lần này rời kinh, chỉ sợ cảnh còn người mất. Đến chạng vạng tối, buổi tiễn đưa cũng kết thúc. Hoàng đế hồi cung, quan viên cũng tản đi, Kỷ vương nắm ngón tay lạnh băng của Từ Nam Phong ủ vào tay áo, ôn nhu hỏi "Vừa rồi đưa tiễn, Tiểu Cửu nói gì với nàng?" Giày thêu giẫm lên mặt tuyết đông cứng phát ra âm thanh sàn sàn nhỏ vụn, Từ Nam Phong dừng bước, đứng dưới mái hiên phủ trắng tuyết trên đường phố thành Lạc Dương, mỉm cười với Kỷ vương. Gió Bắc thổi qua, cẩm y tung bay, hai người tay trong tay nhìn nhau, trong mắt đều là thâm tình nồng đượm. "Bí mật." Nàng nói.