Manh Sủng

Chương 49 : Ta nghiêm túc muốn cùng nàng thành thân lại một lần

Edit: Bối Xu "Thiếu Giới?" Cảm nhận được mùi hương thảo mộc quen thuộc của người đứng phía sau, thân thể đang căng cứng của Từ Nam Phong dần dần thả lòng, nàng thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp vững chãi của Kỷ vương, cười nói "Chàng đang tính toán chủ ý kì quái gì vậy? Sao ta vừa đi một chuyến trong phủ đã thay đổi nhiều như thế?" Một tay Kỷ vương áp nàng lên giường, một tay vuốt ve thân thể nàng, mỉm cười nói "Nàng đã nhìn thấy cả sảnh đường đều treo lụa đỏ và chữ hỷ, làm sao lại không đoán được ta muốn lấy vợ rồi?" Lấy vợ? Chính thê của Kỷ vương phủ không phải đã có rồi sao? Từ Nam Phong không biết hắn đang muốn làm gì, nghi ngờ hỏi lại "Chàng lấy vợ ở đâu ra, hay là chàng nạp tiểu thiếp?" "Ta đã nói rồi, kiếp này chỉ lấy nàng làm vợ thì cả đời không hối hận, cũng sẽ không nạp tiểu thiếp." Kỷ vương nghiêm túc nhìn nàng, ánh mắt mang theo ý cười, ôn hòa nói "Lần trước nàng khoác giá y vào phủ mang theo tâm tình ra sao?" Lần trước? Không đề cập tới chuyện này cũng được mà. Khi đó nàng muốn rời khỏi Từ phủ, liền mang theo tâm trạng "tráng sĩ một đi không trở lại", dứt khoát gả vào Kỷ vương phủ, chỉ một lòng nghĩ đến việc muốn tìm thêm cho mình một đồng minh. Từ Nam Phong cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc cuối cùng lại có một ngày nàng chết chìm trong sự ôn nhu của Kỷ vương. Từ Nam Phong nói "Chuyện trong quá khứ không cần nhắc lại. Lúc đó gả cho chàng đúng là bất đắc dĩ, thuận theo nhu cầu mà thôi, không giống với hiện tại." "Cho nên, ta muốn nghiêm túc cùng nàng thành thân lại một lần. "Một... cái gì?" Kỷ vương trịnh trọng lặp lại một lần nữa "Ta nghiêm túc muốn cùng nàng thành thân lại một lần, không phải vì quyền lợi, không phải vì tìm đồng minh, mà chỉ đơn giản vì ta yêu nàng, ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng." "... Cho nên chàng giấu ta chuẩn bị những thứ này?" Trong lòng Từ Nam Phong như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng nhìn xung quanh phòng đều được trang trí bằng lụa đỏ sáng sủa vui tươi, hơi rũ mắt, cười nói "Chỉ là hình thức mà thôi, cho dù chàng không chuẩn bị những thứ này, ta cũng đã quyết định ở cùng chàng cả đời." "Điều này rất quan trong, Nam Phong, trong cuộc đời nàng chỉ có một cuộc hôn nhân này, ta không muốn lưu lại bất kì điều tiếc nuối hay không hoàn mỹ nào. Ta muốn để mười năm sau hay thậm chí là hàng chục năm sau, khi nàng nhớ lại chuyện ngày hôm nay, trên môi nàng vẫn sẽ nở nụ cười." Nghe được những lời này của hắn, Từ Nam Phong vừa thấy ngọt ngào vừa cảm thấy xấu hổ, nàng nở nụ cười thẹn thùng, khẽ đẩy vai hắn một cái, thấp giọng nói "Được rồi, ta đã biết tâm ý của chàng. Mỗi lần chàng vữa dỗ ngon dỗ ngọt, ta lại vụng về không biết nên đáp lại chàng như thế nàng." Kỷ vương hôn lên má Từ Nam Phong một cái, lập tức từ trên người nàng ngồi thẳng đậy "Tốt, không nói nữa, mau thay giá y, chúng ta uống rượu hợp cẩn." Dứt lời, hắn đem giá y đỏ thắm đặt trên kỷ án đưa vào tay Từ Nam Phong. Từ Nam Phong cúi đầu cười, di chuyển đến sau tấm bình phong, bắt đầu trút từng lớp xiêm y. Kỷ vương đứng ở ngoài cửa, chống cằm nhìn thân ảnh lả lướt ẩn hiện sau tấm bình phong, vui vẻ nói "Sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy hết, cần gì phải làm việc thừa thãi." Từ Nam Phong đứng sau tấm bình phong không thèm để ý đến lời trêu đùa của Kỷ vương, nàng mặc bộ giá y đỏ thắm thêu trăm hoa khoe sắc, mái tóc rối tung xõa tới eo, chậm rãi bước từ sau tấm bình phong ra. Bên ngoài, Kỷ vương đã đổi xong một bộ đồ hỷ đỏ thắm, viền tay áo có thêu hoa văn màu đen; tóc đen được buộc gọn gàng, cố định bằng ngọc quan; phong thái hơn người. Từ Nam Phong tiến lên, mỉm cười giao tay mình vào lòng bàn tay Kỷ vương. Kỷ vương dẫn nàng đến bàn trang điểm, mỉm cười nói "Phu nhân, mời ngồi. Ngu phu trang điểm cho tân nương." Dứt lời, hắn thật sự cầm một chiếc bút vẽ lên lông mày của nàng, mang theo một chút ngưa ngứa. Từ Nam Phong ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm lại, tùy ý để hắn dùng một tay giữ lấy cằm mình, tay còn lại thuần thục dùng son phấn bôi lên mặt nàng. Một lát sau, Kỷ vương bảo nàng có thể mở mắt ra. Từ Nam Phong cẩn thận ngắm nhìn bản thân trong gương đồng một lần, thấy nữ nhân trong gương đoan trang lại thêm vài phần bá khí, mặt mày hồng nhuận càng thêm phần diễm lệ. Trang sức màu đỏ dùng trên người nàng thật sự đẹp hiếm thấy. Từ Nam Phong kinh ngạc nói "Tay nghề của Thiếu Giới thật sự không tệ." Kỷ vương nửa thật nửa đùa cười nói "Lén lút luyện tập đã lâu, chỉ mong tay nghề này có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân..." Từ Nam Phong mím môi cười, son môi hơi lem một chút. Kỷ vương giữ lấy mặt nàng, nhẹ giọng nói "Đừng nhúc nhích, son phấn lem ra ngoài rồi." Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, dùng ngón cái lau đi một chút vết đỏ ở khóe môi nàng. Từ Nam Phong an tĩnh ngắm nhìn hắn. Ánh mắt Kỷ vương trong suốt, mang theo tình sâu ý đậm. Ánh mắt đó rơi vào đôi môi diễm lệ của nàng, phảng phất như đang thưởng thức một nụ hoa e ấp chớm nở. Trong khoảnh khắc, sóng mắt của Kỷ vương lại càng thêm thâm trầm, cuối cùng hắn không nhịn được cúi người, ngậm lấy hai cánh môi thơm ngát làm hắn mong muốn đã lâu. Nụ hôn đột ngột tùy ý cướp đi hô hấp của Từ Nam Phong, hộp son không biết đã rơi xuống đất từ khi nào, vụn phấn vãi đầy trên mặt đấy giống như một khóm mai diễm lệ. Nhưng lúc này, hình như không ai có tâm tư chú ý đến đống son phấn quý giá vung vãi đầy trên đấy. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, khó lòng buông tay. Không rõ hôn bao lâu, hai người mới tách nhau ra một khoảng thời gian ngắn ngủi. Từ Nam Phong thở dốc, nắm chặt lấy vạt áo của Kỷ vương, giống như một người chết đuối vớ được cọc. Từ lúc được Kỷ vương hôn như vũ bão, son phấn trên gương mặt được trang điểm tinh xảo của nàng trôi đi, lộ ra da thịt trắng như sứ, đẹp đẽ vô ngần. Đôi môi nhạt màu của Kỷ vương cũng bị dính một ít phấn son diễm sắc. Từ Nam Phong thầm cảm thấy buồn cười, đưa ngón tay lau đi vết nước và dấu son trên môi của hắn. Ánh mắt của Kỷ vương sâu thêm một phần, hắn khom người bế Từ Nam Phong lên, ôm ngang người nàng vào ngực, vững vàng bước đến bên giường. Từ Nam Phong được Kỷ vương nhẹ nhàng đặt ở trên đống chăm đệm thêu hoa, tóc đen như suối chảy xuống giường. Kỷ vương cúi người nhìn sâu vào mắt nàng, giọng nói khàn khàn "Đã chuẩn bị xong chưa?" Từ Nam Phong cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu, trấn định cổ vũ hắn "Đến đây đi." Kỷ vương vui vẻ cười, sau đó cúi người hôn lên gương mặt nàng, chóp mũi, cánh môi, xuống thêm chút nữa... hôn lên xương quai xanh tinh xảo. Nụ hôn của hắn, đầu ngón tay của hắn vô cùng nóng bỏng, dường như đem theo mồi lửa đốt lên từ ngóc ngách trên cơ thể nàng, cuối cùng cũng cháy bùng lên. Cũng không rõ rốt cuộc ai là người cởi quần áo trước, lý trí trong nháy mắt bị đứt đoạn, thay vào đó là khoái cảm trào dâng mãnh liệt như thủy triều. Thời gian như nước chảy, nến đỏ chập chờn, chén rượu hợp cẩn đã nguội mà hai người vẫn chưa kịp uống. Đối với việc phòng the, Từ Nam Phong cho rằng mình sẽ vô cùng xấu hổ và chống cự, hóa ra cũng không hẳn vậy. Lửa tình mãnh liệt tuôn trào, dưới ý muốn và kích thích từ hai bên, căn bản nàng không có chú ý được nhiều như vậy, chỉ dựa theo bản năng đón lấy sự xâm lực của hắn, hai tay liều mạng ôm lấy tấm lưng rộng, phảng phất như đang trôi nổi giữa muôn vàn sóng gió bỗng tóm được một khúc gỗ. Trận chinh phạt này không biết kéo dài bao lâu mới kết thúc. Từ Nam Phong mệt đến mức cả một đầu ngón tay cũng không muốn động. Mơ mơ màng màng, nàng cảm nhận được nụ hôn ấm nóng của Kỷ vương trên khắp cơ thể.Đang hưởng thụ hơi ấm sau trận kích tình, không bao lâu, Từ Nam Phong rõ ràng cảm nhận được dưới người Kỷ vương phát sinh ra sự dị thường, dường như có xu thế ngẩng đầu lên... "Đừng làm rộn, Thiếu Giới." Nàng bắt được bàn tay đang động loạn của Kỷ vương, thanh âm khàn khàn như mỏng như bị mài giã. Nàng thật sự không chịu nổi lần kích tình thứ ba, trực tiếp nhắm hai mắt lại, dựa vào lồng ngực dày rộng của Kỷ vương, hưởng thụ hương vị ngọt ngào, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ mê man. Vừa ngủ được một chút thì trời đã hừng sáng. Từ Nam Phong vừa mở mắt ra đã bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Kỷ vương. Vẻ mắt của hắn... biết nói thế nào đây? Từ Nam Phong bỗng chốc nghĩ đến vẻ mặt của mãnh thú khi được thỏa mãn, còn nàng là khối thịt mềm mềm béo béo của hắn. "Vẫn khỏe chứ?" Kỷ vương hôn môi nàng một cái, cẩn thận quan tâm đến cơ thể của nàng. Từ Nam Phong tự nhận là người tập võ, tất nhiên không muốn bị người kia khinh thường, nàng gắng gượng không quan tâm đến thân thể đau nhức của mình nói "Không có gì đáng ngại." Ai ngờ vừa nhấc người lên, nàng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, vô lực ngã xuống giường. Kỷ vương cười ôm nàng vào lòng. Hai người nằm sát vào nhau không một khe hở, Từ Nam Phong cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của hắn, trong lòng nàng linh cảm được điều gì đó, quay đầu lại hỏi "Thiếu Giới, đang rất tốt, chàng lại muốn làm gì?" "Không làm gì." Giọng nói khàn khàn của Kỷ vương bị đè thấp xuống "Cưng chiều nàng lâu như vậy, thỉnh thoảng cũng muốn bắt nạt nàng một chút." Từ Nam Phong không có sức lực cùng hắn mây mưa liền kéo chăn bao lấy thân thể, yên lặng nhích sang chỗ khác. Kỷ vương nhịn cười, cũng di chuyển cơ thể rắn chắc đến cạnh, kéo Từ Nam Phong vào lòng, thấp giọng cười nói "Được rồi, cẩn thận di chuyển nữa sẽ rơi xuống giường. Hôm nay tạm thời bỏ qua cho nàng." Dứt lời, hắn ôn nhu ôm thân thể Từ Nam Phong, ân cần hỏi thăm "Cho ta xem một chút, nàng khó chịu chỗ nào?" Tai Từ Nam Phong ửng đỏ, vội vàng nói "Không cần phải xem, rất thoải mái." Nói xong nàng chống tay ngồi dậy, vươn người lấy xiêm y rải rác ở phía đầu giường, khó khăn mặc từng lớp một. Kỷ vương dùng một tay chống đầu, dựa vào giường nhìn nàng, cười trêu chọc "Nếu phu nhân cảm thấy thoải mái, sau này mỗi ngày ta hầu hạ nàng nhiều hơn vài lần." Mỗi ngày? Vài lần? Từ Nam Phong nhất thời dở khóc dở cười, đỡ thắt lưng thở dài: Như vậy chắc ta sẽ phát điên mất. Đầu tháng mười hai, Lạc Dương đón trận tuyết đầu mùa. Tuyết trắng như muối, thi nhau phủ đầy sân trúc. Từ Nam Phong bỏ thêm củi vào chậu than xong liền trở về ngồi cạnh Kỷ vương. Thấy Kỷ vương đang xem một quyển báo cáo công vụ cuối năm, Từ Nam Phong liền tìm một quyển sách cũ trên bàn bắt đầu cầu xem. Hai người ai làm việc nấy, trong sự yên tĩnh đó lại lộ ra vài phần ấm áp khiến không ai nỡ phá vỡ. Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Kỷ vương ngừng bút, Từ Nam Phong tiện tay đưa một chiếc hồ lô nhỏ đến, nhẹ giọng nói "Mau ôm một chút để giữ ấm tay." Kỷ vương chưa nhận lấy lò sưởi, chỉ đứng dậy bước đến phía sau Từ Nam Phong ngồi xuống, cánh tay dài ôm hông nàng, đặt đầu lên vai nàng, thuận thế hôn lên chiếc cổ trắng ngần, ôn hòa hỏi "Đang nhìn gì vậy?" "Bách quỷ tượng tập. Bên trong có giới thiệu rất nhiều kỳ môn độn giáp* và các cơ quan." *Kỳ môn độn giáp: tương tự như kiểu huyền huyễn, mấy thứ kỳ ảo. Bởi vì Kỷ vương cầm bút trong thời gian dài nên đầu ngón tay bị đông lạnh, Từ Nam Phong kéo đầu ngón tay hắn nhét vào tay áo mình, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho hắn. "Từ khi nào nàng có hứng thú với mấy thứ kỳ môn độn giáp này?" "Chỉ là tùy tiện nhìn một chút để giết thời gian thôi." Nghe nàng nói vậy, con ngươi Kỷ vương hiện lên một tia xấu hổ, thấp giọng nói "Cuối năm công vụ phức tạp, đã lạnh nhạt với nàng rồi." Từ Nam Phong bỗng nhiên nhớ tới một phương diện khác Kỷ vương vẫn luôn long tinh hổ mãnh liền cười "Chàng thích dày vò người như vậy, thà chàng lạnh nhạt với ta một chút cũng tốt." Kỷ vương nở nụ cười, cắn nhẹ vào lỗ tai nàng, giọng nói càng thêm khàn khàn "Phu nhân là đang khen ngợi ta sao?" Từ Nam Phong không nhịn được rụt cổ lại, che lỗ tai đáp "Đừng làm rộn, rất ngứa." Trái lại, Kỷ vương lại càng ôm nàng chặt thêm. Hai người nháo một hồi, ngoài cửa sổ gió thổi tuyết đọng lên lá trúc, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng trắng tinh, Kỷ vương tiện đà nói "Nghe mẫu phi nói vườn hồng mai trong cung đã nở rồi, hôm nào ta dẫn nàng đi xem." Từ Nam Phong cười, cũng đáp lại nụ hôn của hắn, gật đầu đáp ứng "Được." Nhưng mà, vườn hồng mai này hai người họ không có dịp cùng nhau thưởng thức nữa. Giữa tháng 12, thủ lĩnh Hồ tộc ở phía bắc Ô Lặc Xương Thiền Vu tiến vào kinh thành dâng chiếu thư cầu hòa, cũng thỉnh cầu một đám cưới. Hán Hồ hai nước đã giao chiến mấy trăm năm không ngớt, binh lính sớm đã mệt mỏi, Ô Lặc Xương Thiền Vu chủ động đình chiến cầu một đám cưới chính trị, việc này đối với cả hai nước đều là chuyện tốt. Đại Viêm hoàng đế đương nhiên không cự tuyệt. Nhưng trong triều các công chúa đều đã xuất giá, chỉ có Cửu công chúa và Thập Nhất công chúa còn là khuê nữ. Thập Nhất công chúa tuổi còn nhỏ, nàng mới lên mười, tất nhiên không thể đưa đi hòa thân, như vậy gánh nặng này chỉ có thể rơi vào người Cửu công chúa. Ngày hôm đó, tuyết còn chưa ngừng rơi, cung nữ thiếp thân Chi Ma hầu hạ Hiền phi nương nương đã đỏ mắt chạy tới Kỷ vương phủ thưa chuyện "Tứ điện hạ, cầu ngài nhanh chóng tiến cung một chuyến, Cửu công chúa đã xảy ra chuyện rồi."