Manh Sủng

Chương 41 : Ngay cả phụ thân nàng mà nàng cũng có thể tính kế

Edit: Tiểu Phiến Sau buổi trưa, buổi săn thú bắt đầu. Ánh nắng ấm áp chiếu lên mảnh đất rộng, rừng rậm sâu thẳm, có rất nhiều loài thú kiếm ăn ban ngày đều tụ tập xung quanh suối nước, quả là thời cơ tốt để săn thú. Những hoàng tử vương tôn tham gia săn thú đều đã đổi y phục, hoàng thượng mặc một thân võ bào màu đen xoay người trèo lên ngựa, lại quay đầu nói với Kỷ vương, "Cho dù mắt ngươi không tiện, nhưng chung quy thì mỗi năm tổ chức đều không gọi ngươi đến, trẫm cũng thấy băn khoăn. Nhưng đã đến sân săn bắt, luôn tránh bên trong doanh trướng cũng không hay, không bằng ngươi cùng mọi người đi săn, nếu săn được thì trẫm thưởng, không săn được trẫm cũng không trách ngươi." Kỷ vương kính cẩn nói, "Vâng." Tiếng kèn vang lên, hoàng thượng ra lệnh một tiếng, ngự mã đi trước, chỉ qua một thoáng, rất nhiều người nắm chặt dây cương, vó ngựa tung lên, bụi đất mù mịt, khiến cho chim muông sợ hãi bay tán loạn. Đương nhiên đầu tiên phải dành cho hoàng thượng. Những người khác chỉ làm bộ làm tịch bắn trượt mấy mũi tên, thẳng cho đến lúc hoàng thượng bắn trúng một con heo rừng, trở thành người đầu tiên săn được, mọi người mới cùng đứng lên hô vạn tuế, trong lúc nhất thời sĩ khí liền tăng vọt. Từ Nam Phong đỡ Kỷ vương lên ngựa, chính mình cũng cưỡi lên một con bạch mã, Diêu quản gia cưỡi ngựa đi phía sau bọn họ, ba người cùng chậm rãi tiến vào trong rừng. Cổ thụ che khuất cả mảnh rừng, vừa tiến vào trong rừng, ánh nắng liền bị cành lá cắt xén thành những điểm vàng loang lổ, phảng phất như một thế giới u tĩnh khác. Từ Nam Phong cảnh giác nói, "Thiếu Giới, đừng đi vào quá sâu, trước tiên cứ đi đến bên cạnh rừng tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã." Rừng cây cành lá sum suê như vậy thực sự quá nguy hiểm. Kỷ vương vốn cũng không có tâm tình muốn săn thú, liền gật đầu nói, "Được." Diêu quản gia giơ roi ngựa lên, chỉ chỉ vào dòng suối chảy ngang qua bãi cỏ ở đằng xa, nói, "Chỗ kia râm mát lại bằng phẳng, chúng ta đi qua chỗ đó đi." Vì vậy ba người liền quay đầu ngựa, lững thững đi tới bên dòng suối. Trong rừng, Cửu công chúa mặc một thân y phục đỏ thẫm, cưỡi một con tuấn mã, phía sau có hai nam tử trẻ tuổi đi theo. Một người chính là Kiếm Nô của nàng, một người nữa lại là trưởng tử Dương Văn của Dương Thận Chi. Cửu công chúa một tay cầm dây cương, một tay giơ roi ngựa ra đùng đùng quất bay hết những cây cối chắn đường ở xung quanh, lại liếc mắt nhìn Dương Văn, có chút hứng thú nói, "Ngươi đi theo ta làm gì?" Dương Văn khom người trên lưng ngựa, ôm quyền nói, "Thần phụng mệnh bệ hạ, bảo hộ cho công chúa điện hạ." "Nói là bảo hộ, nhưng người nào không biết phụ hoàng là đang muốn tác hợp hai chúng ta chứ." Cửu công chúa nhỏ giọng thầm thì, rồi lại cất cao giọng nói, "Được rồi, bản cung đã có Kiếm Nô che chở bên người, không cần đến ngươi, ngươi tự mình đi săn thú đi." Dương Văn cố chấp nói, "Thánh thượng đã có lệnh, thần một tấc cũng không được rời, phải che chở cho công chúa." "Ta nói, tại sao ngươi lại không hiểu ý ta như vậy hả?" Giọng của Cửu công chúa đã xuất hiện vài phần không kiên nhẫn, nàng ghìm chặt dây cương, nói, "Ngay từ lúc bắt đầu, lòng ngươi căn bản đã không đặt trên người ta đúng không? Phàm là nơi Từ Nam Phong đã đi qua, ánh mắt của ngươi đều kìm lòng không được mà nhìn theo nàng..... Ngươi thích nàng?" Khuôn mặt bình tĩnh của Dương Văn cuối cùng cũng xuất hiện một tia lạnh lẽo, hắn gục đầu xuống, hai tay siết chặt dây cương, "Thần...." Nói được một chữ, liền đã không còn đoạn tiếp theo nữa. Cửu công chúa quay đầu nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói, "Từ Nam Phong là sư muội của ngươi, ngươi quen biết nàng lâu hơn tứ ca, nhưng cuối cùng nàng vẫn gả cho tứ ca, là vì sao?" Trong mắt Dương Văn lóe lên một tia lúng túng, hắn kiên định nói, "Thần tuyệt đối không có ý đồ không an phận với Kỷ Vương phi!" Cửu công chúa ngẩng đầu, híp mắt nhìn tán cây cắt bầu trời thành từng mảnh vụn, bỗng nhiên nói, "Muốn được nàng đáp lại, lại không muốn phải trả giá bằng tình cảm sư huynh sư muội bao năm, rõ ràng ngươi chính là tên quỷ nhát gan." Giọng của nàng rất nhỏ, chỉ có thể để Kiếm Nô và Dương Văn miễn cưỡng nghe được, lời nói lẩm bẩm này, còn không phải đang châm chọc hai nam nhân phía sau sao. Lòng của Dương Văn như thắt lại. Cửu công chúa quơ quơ roi ngựa, không kiên nhẫn nói, "Ngươi đi đi Dương giáo úy, bổn cung nhìn thấy ngươi liền thấy phiền rồi." Cửu công chúa miệng lưỡi sắc bén, Dương Văn cũng không muốn đứng trước mặt nàng chịu nhục liền ghìm ngựa lùi lại mấy bước, nhưng vẫn đứng xa xa nhìn nàng, bảo vệ nàng an toàn. Kiếm Nô thúc ngựa tiến lên, chạy song song với Cửu công chúa, thản nhiên nói, "Tốt xấu gì Dương giáo úy cũng là phò mã được chọn của người, công chúa hà tất phải chửi vào mặt hắn?" Chợt, Cửu công chúa có chút tức giận nói, "Chứng kiến phụ hoàng chọn phò mã cho ta, có phải ngươi rất vui vẻ không?" Kiếm Nô dừng lại một chút, chưa kịp nói gì liền liếc mắt đến một đoạn cành cây động đậy trên đỉnh đầu Cửu công chúa. Hắn tập trung nhìn rõ, là một con rắn nâu nhỏ. Sắc mặt Kiếm Nô trong phút chốc liền thay đổi, hắn duỗi tay đè lên bả vai Cửu công chúa, trầm giọng nói, "Đừng nhúc nhích, trên cây có rắn." Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Kiếm Nô xuyên thấu qua y phục, lại truyền tới tận da, tức giận trong lòng Cửu công chúa liền tiêu tán hơn phân nửa, thầm nghĩ: Hắn thật sự là lo lắng cho ta sao? Kiếm Nô rút kiếm, chuẩn bị nhắm vào cành cây con rắn trèo lên, nhưng trong chớp mắt, Cửu công chúa liền giơ tay lên bấm một cái, nắm vào phần bảy tấc của con rắn kia, túm nó từ trên cành cây xuống. "....." Kiếm Nô có chút sợ hãi nhìn Cửu công chúa. "Không có độc đâu." Cửu công chúa cởi cái túi bên hông xuống, thả con rắn lớn bằng ngón tay cái vào rồi bó chặt miệng túi lại. Kiếm Nô có chút khó hiểu, "Công chúa, ngươi làm cái gì vậy?" "Chờ đến lúc sau ngươi sẽ biết." Cửu công chúa cũng không nói nhiều, thúc ngựa đi, "Đi thôi, đến chỗ phụ hoàng đi." Hoàng đế đang đuổi theo một con hươu mẹ, bên người cũng chỉ có thái tử và Dương Thận Chi đi theo hộ tống, Cửu công chúa xuống ngựa, rón rén đi tới, làm như vô tình gặp được, nói, "Phụ hoàng, ngài cũng ở đây sao?" Hoàng đế giương cung cài tên, nhắm vào con hươu mẹ đang ăn cỏ ở đằng xa, nói, "Sao ngươi lại đến đây? Dương Văn đâu?" "Hắn đi trước rồi." Hưu -- Mũi tên nhọn rời khỏi cung, hươu mẹ hét lên rồi ngã gục, Dương Thận Chi liền tạm thời ra khỏi vị trí, thúc ngựa tiến lên đi thu lại con hươu mẹ đã bị thương kia. Biến cố lại phát sinh chỉ trong một cái chớp mắt. Trong sân cỏ đột ngột có một con rắn nhỏ chui ra cắn làm cho móng ngựa của hoàng đế bị thương. Con ngựa bị kinh sợ, giương hai chân lạc giọng rít lên, sau liền không ngừng chạy như điên. Hoàng đế không kịp nắm dây cương, mắt thấy sẽ ngã xuống từ lưng ngựa, một khi rơi xuống, thân thể liền đập lên mặt đất toàn mỏm đá nhọn, không gãy đầu trật khớp xương là không thể! "Hộ giá! Hộ giá!" Kèm theo tiếng thái tử gào thét, một thân ảnh thon dài chợt lao ra, giang hai cánh tay ôm lấy thân thể hoàng đế đang từ trên lưng ngựa rơi xuống, xoay một vòng trên đất, an toàn tránh thoát con ngựa điên đang hoảng loạn đạp chân. Mà người này, chính là Kiếm Nô. Có Kiếm Nô che chở, hoàng đế không bị thương, chỉ là có chút chật vật, đầu tóc rối loạn, long bào dính dính toàn bụi đất cùng lá rụng. Thái tử và Dương Thận Chi vội đỡ hoàng đế dậy, Cửu công chúa tràn đầy đau lòng tiến lại gần Kiếm Nô. Chung quy thì hoàng đế cũng già rồi, ông vuốt vuốt những sợi tóc bạc hỗn loạn ở thái dương sang hai bên, run rẩy dựa vào Thái tử mà đứng dậy. Kiếm Nô bị thương rất nặng, xiêm y đều đã bị cành cây và đá cứng cắt lên, ẩn ẩn chảy máu, hai tay bị ma sát đến máu thịt lẫn lộn, máu theo khuỷu tay chảy xuống thành dòng, nhìn mà ghê người. "Kiếm Nô!" Việc này đã đi lệch ra khỏi tính toán của nàng, vì vậy Cửu công chúa lập tức luống cuống tay chân. Hoàng đế nhìn Kiếm Nô cả người đầy máu, hỏi, "Vị dũng sĩ này là hộ vệ của cửu công chúa sao?" Kiếm Nô đẩy tay cửu công chúa ra, giãy giụa quỳ xuống đất, ôm quyền nói, "Ti chức Kiếm Nô đã làm bệ hạ sợ hãi, tội đáng chết vạn lần." "Ngươi hộ giá có công, không có tội!" Hoàng đế tinh tế nhẩm tên hắn, sau đó liền chỉnh sửa lại bộ dạng của bản thân, uy nghiêm nói, "Từ nay về sau, trẫm ban cho ngươi quốc họ, lấy danh Lưu Bái, trạc hữu Thiên Ngưu Vệ, ban ngàn ngưu đao, chuyên bảo vệ an nguy cho trẫm." Kiếm Nô ngạc nhiên ngẩng đầu. Dương Thận Chi nhỏ giọng nhắc nhở hắn, "Còn không mau tạ ơn." Lúc này, Kiếm Nô mới quỳ xuống vái đầu, khàn khàn nói, "Thần, xin tạ ơn long ân của bệ hạ." "Đều do súc sinh này phá hỏng, mau đưa trẫm trở về bãi đi." Dứt lời, hoàng đế liền quay đầu nhìn Kiếm Nô vẫn còn quỳ trên đất, nói, "Ái khanh không cần quỳ, để Tích Nguyệt mang ngươi về doanh trướng xử lý vết thương đi, dưỡng thương cho tốt rồi hãy đến nhận việc." Kiếm Nô nói, "Vâng." Sau khi đoàn người hộ tống hoàng đế đi rồi, tầm mắt Kiếm Nô liền rơi trên con rắn nhỏ bị vó ngựa đạp chết nằm trong bụi cỏ, biểu tình hắn ẩn nhẫn như đang kiềm chế tức giận. Con rắn nâu to bằng ngón tay đó, lúc nãy hắn còn thấy nó nằm trong hà bao của Cửu công chúa. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao nàng lại phải mang theo con rắn, lại phải nhanh chóng gặp được hoàng thượng.... Hoá ra, đó đều là kế hoạch của nàng. Ngay cả phụ hoàng mà nàng cũng có thể tính kế, lại còn để hắn trở thành tâm phúc bên cạnh hoàng thượng! "Kiếm Nô..." Cửu công chúa nhìn vẻ mặt của hắn, giọng nói có một tia thấp thỏm không dễ phát hiện, "Ngươi chảy thật nhiều máu, mau quay về doanh trướng để ta đi gọi đại phu tới." Dứt lời, nàng liền lấy ra một chiếc khăn để hắn băng bó vết thương lại. Nhưng Kiếm Nô lại đẩy nàng ra, tự mình lảo đảo đứng lên. "Công chúa đã vừa lòng chưa?" Bàn tay hắn run rẩy, máu tích tụ lại chảy xuống cỏ, rơi thành một mảng máu tím đẫm. Hắn nói, "Đó là phụ thân của ngươi! Là hoàng đế của Đại Viêm!" Cửu công chúa gắt gao nắm chặt khăn, môi nhỏ bị cắn tới chảy máu. Trầm mặc một lúc, nàng liền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp đều là vẻ bình tĩnh. "Ta coi ông ta là phụ thân, nhưng ông ta có từng coi ta là nữ nhi không?" Nàng cười nhạo một tiếng, thê lương nói, "Ta là một nữ nhân hư hỏng, là người cực kỳ tâm cơ không giống như vẻ đơn thuần bề ngoài, nhưng ta không còn cách nào khác! Nếu như ta không tâm cơ như vậy thì ta đã sớm chết rồi!" "Ta biết ngươi thân thủ bất phàm, lại cũng có nhiệt huyết nam nhi giống người khác, cũng muốn được rong ruổi sa trường, có lý tưởng giết địch báo hoàng ân. Ngày ấy ở trước cửa Đông cung, ta hỏi ngươi có muốn kiến công lập nghiệp không, ngươi không trả lời ta, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt ngươi ta liền hiểu rõ...." "Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi muốn thứ gì, ta đều nghĩ cách cho ngươi." Nghe vậy, Kiếm Nô liền gắt gao nhắm mắt, "Bất nghĩa chi phú*, ta thà rằng không cần." *Bất nghĩa chi phú: Làm chuyện bất nghĩa để có được giàu sang. "Nhưng ta không chờ được nữa!" Cửu công chúa chợt đề cao âm điệu. Nàng đột nhiên đứng dậy, nắm chặt cổ áo Kiếm Nô, trong mắt là tuyệt vọng dày đặc như không thể hoà tan. "Ta đã mười sáu tuổi rồi, phụ hoàng đang vội vã gả ta ra ngoài để củng cố địa vị hoàng quyền của ông. Ta chỉ là một con cờ mà thôi, ngươi biết không?" Dứt lời, hơi thở của nàng đột nhiên trở nên run rẩy, nàng dựa trán vào hõm vai Kiếm Nô, hai hàng lệ trong suốt nháy mắt liền chảy xuống, "Ta sợ ta không chờ được đến ngày ngươi kiến công lập nghiệp trở về hỏi cưới ta...." Cho dù có muôn vàn lời độc ác, tất cả phẫn nỗ cũng theo giọng nói nức nở của nàng mà mắc kẹt ở cổ họng. Cổ họng Kiếm Nô hơi chuyển động, ngón tay hắn run rẩy, vô thức muốn ôm lấy nàng, nhưng tay nhấc lên được một nửa lại bất lực buông xuống. Hắn nhắm chặt mắt, che lại đôi con ngươi thâm trầm đau đớn cùng tuyệt vọng. Tạo hóa trêu ngươi, thế gian này ai cũng là người đáng thương. Đang lúc này, một trận gió lạnh lướt qua, bóng cây lắc lư liên hồi, mấy cái bóng đen liền hiện lên, kín đáo di chuyển đến phía dòng suối trống trải an tĩnh không một tiếng động. Kiếm Nô cảm giác được khí tức nguy hiểm, lập tức mở mắt ra, bàn tay nhuốm máu gắt gao nắm lấy cổ tay Cửu công chúa, bảo vệ nàng ở phía sau mình. Mục tiêu của mấy bóng đen đó hiển nhiên không phải bọn hắn, vì vậy rất nhanh liền xẹt qua không nhìn thấy nữa, trực tiếp biến mất bên trong bóng cây. Quạ đen vỗ cánh bay đi, khí tức không rõ ràng. Cửu công chúa nhìn phía mấy bóng đen đi tới, lại nghĩ tới từng thấy Từ Nam Phong cùng Kỷ Vương nghỉ ngơi bên dòng suối, bộ não hỗn độn khó khăn vận chuyển, chợt trừng lớn mắt, "Không xong rồi.... Tứ ca!"