Manh sủng thú phi: tứ tiểu thư thần y đẫm máu

Chương 4 : Tứ tiểu thư không phải là phế vật

Nhìn thấy trong mắt của Diệp Linh Tuyết hừng hực ngọn lửa bùng cháy, Hiên Viên Chích Viêm phát hiện một chuyện chơi rất vui, trong nháy mắt tâm tình thoải mái. Xem ra, hắn bắt được một tiểu nô lệ thú vị ! Tin tưởng những ngày sau này, cuộc sống của hắn sẽ không nhàm chán như vậy. "Tiểu nô lệ, đừng tính toán chạy trốn !" Hiên Viên Chích Viêm bắt chân của Diệp Linh Tuyết lên, không cho nàng tránh thoát, một trái một phải khoác lên một đôi Huyết Phỉ Thúy Ngọc Hoàn cho nàng. Sự chênh lệch rõ ràng da thịt trắng men như tuyết cùng Phỉ Thúy đỏ tươi như lửa, cảnh tượng trước mắt khiến Hiên Viên Chích Viêm vô cùng hài lòng. Đây là xích chân ? Không khỏi cũng quá sang trọng đi ! Diệp Linh Tuyết nhìn chằm chằm giá trị liên thành Huyết Phỉ Thúy Hoàn trên mắt cá chân, dở khóc dở cười. Nàng rất muốn hỏi tên của hắn, nhưng là còn chưa mở miệng, trước mắt một mảnh mơ hồ. Đợi Diệp Linh Tuyết tỉnh lại lần nữa, người đã đến Hàm Sương viện của Âm Sơn Hầu phủ. Nghe nói, nàng là được một hộ phú thương đi Hoành Đồ Sơn du ngoạn cứu, đối phương hỏi thăm thân phận của nàng, tự mình đem nàng đưa về Âm Sơn Hầu phủ. Lời này lừa gạt người khác còn được, Diệp Linh Tuyết lại một chút cũng không tin. Phú thương kia nói không chừng là hồng y nam tử an bài ! Đối với Diệp Linh Tuyết mà nói, những việc trải qua ngày đó giống như là ngồi cáp treo vậy, trầm bổng nhấp nhô, hoàn toàn là khảo nghiệm ý chí của con người. Điều tiếc nuối duy nhất của nàng là không biết thân phận của hồng y nam tử. Hắn mạnh mẽ như vậy, chắc không phải là người bình thường đi ! Bất quá, vừa nghĩ tới mình bị bức ký kết "khế ước bán thân" bất bình đẳng, Diệp Linh Tuyết lại nổi trận lôi đình. Quá ủy khuất rồi ! Nàng đường đường là vua của lính đánh thuê, chưa bao giờ bị ủy khuất qua. Nói ra nhất định sẽ làm cho các địch nhân của nàng cười đến rụng răng ! Không được ! Nàng nhất định phải đánh bại hắn, đoạt lại khế ước bán thân ! Đang vào lúc Diệp Linh Tuyết trầm tư, trò chuyện của hai nha đầu truyền đến, giọng nói của một người trong đó thập phần quen tai, là nha hoàn Tiểu Hồng bên người của Diệp Linh Tuyết. "Tiết di nương nói, chỉ cần chuyện này làm thành rồi, thì đem ngươi điều tới bên người Nhị tiểu thư làm nha hoàn !" "Yên tâm, cứ để ta. Ta nhất định sẽ khiến đôi mẫu nữ tiện nhân này thân bại danh liệt ! Thỉnh di nương đợi tin tốt của ta !" Mẫu nữ tiện nhân ? Nghe đến đây, Diệp Linh Tuyết cười lạnh liên tục, người mà Tiểu Hồng nói chắc không phải là nàng và Lý Vân đi ! Mẹ ruột Lý Vân của Diệp Linh Tuyết là thiếp thất của Âm Sơn Hầu Diệp Vĩ, vì tính tình lạnh nhạt, vốn không được sủng ái. Sau khi nàng gặp chuyện, Lý Vân vẫn luôn quỳ ở ngoài phòng của chính thê Vương phu nhân của Diệp Vĩ, khẩn cầu nàng phái người đi tìm Diệp Linh Tuyết, nhưng là thẳng đến Lý Vân ngất xỉu, Vương phu nhân cũng không có mở miệng, rõ ràng là muốn Diệp Linh Tuyết tự sinh tự diệt. Mẫu nữ các nàng đều thảm như vậy, cư nhiên còn có người không chịu buông tha ? Thật là tìm chết...... Kiều môi phấn nhuận của Diệp Linh Tuyết khẽ nhếch lên, lông mi dài giống như cánh hồ điệp vậy, nhẹ nhàng vỗ hai cái. Nếu là lược bỏ chấm đỏ trên mặt nàng, tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân khuynh thành. Có người đưa tới cửa cầu ngược, nàng tự nhiên phải thành toàn rồi ! Diệp Linh Tuyết vừa mới nằm xuống giả bộ ngủ, Tiểu Hồng đẩy cửa tiến đến, đi tới bên giường. "Tiểu phế vật, ngươi làm ma cũng đừng trách ta. Muốn trách, thì trách ngươi chặn đường của người khác !" Tiểu Hồng âm hiểm cười, lấy ra một viên thuốc. Đang vào lúc nàng chuẩn bị đem viên thuốc nhét vào trong miệng của Diệp Linh Tuyết, thiếu nữ vốn dĩ ngủ say đột nhiên mở mắt ra, hai tay khóa chặt cổ tay của Tiểu Hồng, "Răng rắc" hai tiếng, đem cổ tay nàng bẻ gãy. Không đợi Tiểu Hồng phát ra tiếng kêu thảm, Diệp Linh Tuyết đã một cước đem nàng đá bay. Tiểu Hồng bị thương quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, nàng hoảng sợ nhìn Diệp Linh Tuyết, hai tay trật khớp đau đến đầu nàng đầy mồ hôi. Tứ tiểu thư từ lúc nào trở nên lợi hại như vậy ? Người này vẫn là đệ nhất phế vật sao ? Không để ý Tiểu Hồng, Diệp Linh Tuyết nhặt viên thuốc lên ngửi, sắc mặt đại biến. Độc dược rất hung ác ! Những người đó cứ khẩn cấp muốn mạng của nàng như vậy sao ? "Ngươi chết tiệt------" Diệp Linh Tuyết đi tới trước mặt Tiểu Hồng, một cước giẫm ở ngực của nàng. Diệp Linh Tuyết sát khí đằng đằng như vậy là Tiểu Hồng trước giờ chưa từng thấy qua, giống như dục hỏa của Tu La, khiến người ta từ trong lòng cảm thấy sợ hãi. "Ta, ta......" Tiểu Hồng còn chưa kịp mở miệng, trong miệng đã bị nhét vào một vật, chính là viên thước vừa rồi. Thuốc này có bao nhiêu lợi hại, Tiểu Hồng hết sức rõ ràng. Người ăn vào lúc đầu cũng không có bất kỳ dị dạng, trong cơ thể nhưng từng chút từng chút ruột gan đứt từng khúc, thẳng đến một lúc lâu sau, nội tạng nát thành tương hồ, mới đột nhiên bạo phát, cực kỳ thống khổ chết đi. Tiểu Hồng liều mạng muốn nôn ra, nào biết viên thuốc vào miệng lập tức tan ra, toàn bộ vào trong bụng của nàng. "Tứ tiểu thư tha mạng ! Là Tiết di nương kêu ta làm-----" Diệp Linh Tuyết đối mặt khí tràng toàn bộ khai hỏa, Tiểu Hồng sợ đến không được, thẳng thắn đem chuyện mình biết toàn bộ đều nói ra. Tiểu Hồng sợ chết, cho nên vô luận Diệp Linh Tuyết hỏi cái gì, nàng đều trả lời hết, rất sợ nói sót gì đó chọc giận nàng, đánh mất cái mạng nhỏ của mình. Một phen cặn kẽ gặng hỏi sau, Diệp Linh Tuyết rốt cục hiểu rõ tình cảnh của mình. Nơi này là Hồng Nguyệt đại lục, là một thế giới cường mạnh ức yếu, lấy võ làm đầu. Địa vị của võ giả ở Hồng Nguyệt đại lục cao vô cùng, có phân biệt đẳng cấp phi thường nghiêm khắc. Từ Võ Sĩ sơ cấp, Trung Cấp Võ Sĩ, Võ Sĩ Cấp Cao, Vũ Sư, Đại Vũ Sư, Vũ Linh, Võ Thánh, mỗi một cấp chia làm một đến chín cấp. Trên Võ Thánh có Vũ Vương, Võ Hoàng, Võ Đế, Võ Thần, mỗi một cấp lại chia làm thấp, trung, cao ba cấp. Trong tu luyện, vượt qua nhất phẩm khó, vượt qua nhất cấp càng là khó lại càng khó hơn. Rất nhiều người cả đời cuối cùng cũng chỉ là võ sĩ nho nhỏ. Nhưng một khi ở trên võ học có thành tựu phi phàm, kèm theo đến sẽ là địa vị cao quý và vô số vinh hoa phú quý. Nguyên chủ sở dĩ ngại mắt người, không chỉ vì nàng là phế vật không thể tập võ, càng vì nàng và Tần vương Hiên Viên Hạo có hôn ước. Một phế vật bá chiếm vị trí chính phi Tần vương, tự nhiên sẽ bị người cho rằng cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể xử lý cho thống khoái. Huống chi Hiên Viên Hạo năm ấy 18 tuổi, đã là Võ sĩ cấp cao ngũ phẩm, là thiên tài Lãm Nguyệt quốc công nhận, tiền đồ ngày sau càng là không thể đo lường.... ... Nếu là thiên tài Vương gia cưới một người phế vật, chẳng phải là kêu người cười đến rụng răng ? "Thiên tài ?" Diệp Linh Tuyết cười yếu ớt. Sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến những người này mở to mắt chó ra nhìn rõ ràng, cái gì gọi là thiên tài chân chính ! Đợi lúc Diệp Linh Tuyết lần nữa nhìn về phía Tiểu Hồng, Tiểu Hồng từ trong mắt tiểu thư nhà mình thấy được nồng nặc sát ý. "Tứ tiểu thư, ngươi tha cho nô tỳ đi ! Nô tỳ về sau cũng không dám nữa !" Tiểu Hồng vừa run vừa sợ, liên tiếp lui về phía sau. Nàng mấy năm nay không ít lần giúp vài tiểu thư trong phủ khi dễ Diệp Linh Tuyết, thậm chí còn nghe theo phân phó của Đại phu nhân, mỗi ngày ở trong thức ăn của Lý Vân hạ độc dược mãn tính.... Dùng một thành ngữ để hình dung chuyện xấu Tiểu Hồng làm, chính là tội lỗi chồng chất. "Tha cho ngươi ? Ngươi dựa theo an bài của Diệp Bảo Bảo, lúc hạ dược hủy dung mạo cho Diệp Linh Tuyết, có từng bỏ qua cho nàng ?" Diệp Linh Tuyết bước nhanh đến phía trước, dùng sợi dây đem tay chân của Tiểu Hồng trói lại, lại điệm huyệt câm của nàng. "Hại người cuối cùng hại mình !" "Nếu ngươi đã làm việc ác, thì lấy mạng đền lại !"