Manh Sủng Ký
Chương 52 : Con rể
Edit: Yáng
***
Thẩm Thanh Châu rời đi, Du Vãn cảm thấy thiếu thiếu. Nhưng cô lại nghĩ đến cú điện thoại lúc nãy của Giản Vũ Nùng, bèn sửa soạn một chút rồi xuất phát.
Du Vãn rất ít khi đến phòng làm việc của Du Hoán, số lần đến đây có thể đếm trên đầu ngón tay. Xe dừng ở dưới lầu, cô vừa lấy điện thoại di động gọi cho Giản Vũ Nùng vừa đi vào cửa.
Điện thoại còn chưa có người nhận, đã có một người đeo thẻ nhân viên đi tới, "Xin chào, ở đây không thể tùy tiện đi vào, xin hỏi tiểu thư tìm ai?"
Du Vãn vẫn chưa trả lời, một trợ lý thân cận của Du Hoán đã nhìn thấy cô, "Du Vãn, đến tìm Hoán ca sao."
Du Vãn thu hồi điện thoại, gật đầu, "Anh ấy đang ở đâu?"
"Trên lầu, tôi dẫn cô đi." Trợ lý nói với người nhân viên ở bên cạnh, "Em gái Hoán ca còn không nhìn ra?"
Nhân viên hơi 囧, trước đó còn chưa nhìn thấy Du Vãn ở ngoài đời, mới chỉ xem qua ảnh chụp trên internet, cho nên không nhớ rõ.
"Xin lỗi, Du tiểu thư."
Du Vãn cười cười, quay sang nói với người trợ lý, "Đi thôi."
"Được."
Du Vãn đi theo trợ lý lên lầu, trợ lý mở cửa phòng làm việc, Du Vãn nói cảm ơn rồi tự đi vào.
Cửa phòng mở ra, Giản Vũ Nùng ở bên trong lập tức nhảy dựng, nhìn thấy Du Vãn thong thả đi vào, cười như không cười. Cô lập tức đứng ra sau lưng Du Hoán, "Bảo bối, mày đến rồi."
Du Vãn để túi ở trên ghế sofa, vén ống tay áo lên, "Giản Vũ Nùng, mày tới đây cho tao."
Giản Vũ Nùng vội đấm lưng cho Du Hoán, "Du ca đau lưng đúng không, để em đấm lưng cho anh, Du ca, thoải mái sao?"
Khóe miệng Du Hoán mỉm cười, bất đắc dĩ nhìn hai con khỉ nhỏ ồn ào, "Tạm được, xuống một chút nữa."
"Được rồi."
Du Vãn híp mắt, trực tiếp đi qua chỗ hai người.
"Làm gì đây, tưởng rằng trốn ở sau lưng anh tao mà được à."
Giản Vũ Nùng chẹp chẹp môi, "Du Vãn, mày có đói không, đến đây, chúng ta cùng đi ăn cơm, mày muốn ăn cái gì, tao mời khách."
"Hừ."
"Nghe nói có cửa hàng điểm tâm mới mở ăn rất ngon, thế nào, có đi hay không?" Giản Vũ Nùng rất chân chó kéo kéo tay Du Vãn.
Du Vãn nghiêng đầu nhìn Giản Vũ Nùng, "Đi cái gì mà đi, mày nói xem nên làm thế nào để bồi thường tao, chuyện lớn như vậy mà cũng không nói cho tao, Giản Vũ Nùng, nhất định là mày không coi tao là bạn."
"Oan quá! Oan chết tao!! Du Vãn, mày đương nhiên là bạn tốt nhất nhất đời này của tao, mày ở trong lòng tao thực sự vô cùng quan trọng."
"À." Du Vãn cười nhạo nhìn Giản Vũ Nùng, "Còn quan trọng hơn anh trai tao?"
"Còn... quan trọng như nhau!"
Trong mắt Du Vãn lóe lên ý cười, ánh mắt rơi xuống người Du Hoán. Ánh mắt của cô và Du Hoán chạm vào nhau, trái lại ánh mắt Du Hoán rất thản nhiên.
Du Vãn kéo Giản Vũ Nùng đi tới trước mặt Du Hoán, "Anh, giấu kĩ quá đấy."
Du Hoán cong môi, "Đừng làm loạn nữa, đi ăn cơm trước đi, muốn ăn cái gì."
Du Vãn hừ hừ, "Hôm nay ta làm chủ, ta muốn ăn đồ ăn đắt tiền nhất! Một năm tới ta nhất định làm thịt hai người."
"Cả đời cũng được."
Ba tuần trôi qua rất nhanh.
Đối với Giản Vũ Nùng mà nói, thời gian trôi qua nhanh là một tin buồn. Bởi vì kì nghỉ của cô sắp kết thúc, cô phải quay về trường học.
Tối hôm qua hành lý cũng đã thu thập xong, buổi trưa hôm nay phải lên máy bay.
Giản Vũ Nùng ngồi trên ghế sofa, trong miệng cắn một viên kẹo vị cola, vẻ mặt lo lắng.
"Nùng Nùng, tương ớt đặc chế của nhà mình con có mang thêm một hộp nữa không? Nùng Nùng? Nùng Nùng!" Mẹ Giản kêu mấy tiếng mà không thấy Giản Vũ Nùng có phản ứng gì.
"A?"
"Con đang suy nghĩ cái gì, có nghe mẹ nói không?"
"Con có nghe."
"Vậy mẹ vừa nói cái gì."
"... Mẹ nói lại lần nữa đi."
Mẹ Giản im lặng nhìn Giản Vũ Nùng, "Mất hồn mất vía, làm sao thế?"
"Không có gì, đại khái là không muốn đi."
"Cái đứa nhỏ này, trước kia thì chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bây giờ còn lưu luyến gia đình sao?"
Giản Vũ Nùng bĩu môi, "Mẹ..."
"Chuẩn bị xong hết chưa, đem hành lý xuống dưới đi, ba đưa ra sân bay." Ba Giản đi tới nói.
Giản Vũ Nùng à một tiếng, chậm rãi đứng lên. Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Mẹ Giản đi mở cửa.
Mẹ Giản sửng sốt, nhìn Du Hoán đứng ở ngoài cửa, có chút phản ứng không kịp, "Du Hoán, sao cháu lại đến đây."
"Hôm nay Nùng Nùng phải ra nước ngoài, cháu đến tiễn em ấy."
"À, cái này làm phiền cháu rồi." Mẹ Giản để cho Du Hoán đi vào, "Để chú đưa đi là được, cháu bận rộn mà còn đặc biệt tới đây."
Du Hoán cười cười, "Nên thế ạ."
Mẹ Giản: Nên thế???
Giản Vũ Nùng ở trong phòng khách nghe thấy thanh âm, cô quay đầu lại liền nhìn thấy bạn học Du Hoán quần áo chỉnh tề đang mỉm cười nhìn cô, "Không phải hôm nay anh có việc bận à?" Giản Vũ Nùng nói.
Du Hoán cong môi, đi tới bên cạnh Giản Vũ Nùng, "Tiễn em quan trọng hơn, công việc có thể để sau."
Giản Vũ Nùng mím môi, trong lòng có chút ngọt ngào.
"Hành lý chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, xong hết rồi."
Ba Giản đang đẩy hành lý ra, Du Hoán nhìn thấy liền vội vã tiến lên nhận lấy, "Chú, để cháu."
"Du Hoán, sao cháu lại đến đây, lâu lắm rồi không thấy cháu đến nhà chú."
"Xin lỗi chú, lâu vậy không đến thăm chú, lần sau cháu sẽ đến thăm chú." Du Hoán nói.
"Được được, cháu lâu rồi không uống rượu với chú."
Du Hoán cười, "Đúng vậy. Đúng rồi chú, hôm nay để cháu đưa Nùng Nùng đi."
Ba Giản, " Vậy làm sao được, để chú đưa đi là được."
Du Hoán trầm mặc, có lẽ ba mẹ Giản muốn tự mình nhìn Giản Vũ Nùng rời đi, vì vậy hắn liền nói, "Như vậy đi, chú và dì ngồi xe của cháu, cháu đưa mọi người cùng đi."
"..."
"Ba, để Du ca đưa đi đi." Giản Vũ Nùng nói.
"Đúng, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta ăn cơm xong rồi đi, chú dì thấy thế nào." Du Hoán vui vẻ nhìn Giản Vũ Nùng, sau đó thương lượng với hai trưởng bối.
Mẹ Giản nghi ngờ nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đột nhiên nói, "Nùng Nùng à, bạn trai con sao không đến tiễn con."
Giản Vũ Nùng ngẩn ngơ, "Hả??"
"Lần trước con nói có bạn trai, lâu như vậy mà cũng chưa từng dẫn về nhà, ngay cả con xuất ngoại cũng không đến tiễn?"
Giản Vũ Nùng trừng mắt nhìn, nhìn về phía Du Hoán.
Ba mẹ Giản nhìn thấy ánh mắt của Giản Vũ Nùng hướng về phía Du Hoán, Du Hoán ho khan một tiếng, "Cháu xin lỗi dì, lâu như vậy mà không nói với dì, cháu là bạn trai của Nùng Nùng."
Mẹ Giản cũng đã nhìn thấy một ít manh mối từ ánh mắt của hai người, nhưng nghe chính miệng Du Hoán thừa nhận vẫn cảm thấy sửng sốt. Mẹ Giản vẫn luôn biết rõ Giản Vũ Nùng thích Du Hoán, thế nhưng bà cũng không coi trọng. Đầu tiên là nghề nghiệp của Du Hoán, bà thấy vòng giải trí quá rối loạn. Nhưng quan trọng nhất là Du Hoán không có ý tứ với Giản Vũ Nùng, một đại minh tinh có thể thích một cô gái bình thường sao?
Nhưng giờ phút này, Du Hoán dùng hành động để nói cho bà biết, quả thật nó thích đứa con gái bình thường của bà.
Mẹ Giản vẫn luôn hy vọng Giản Vũ Nùng có thể nhanh chóng tìm được một người đàn ông yêu thương nó, bà để nó đi xem mắt thực ra cũng chính là muốn cho nó có thêm cơ hội, nhưng bà tuyệt đối không ngờ tới, sau cùng Giản Vũ Nùng và Du Hoán thật sự tiến tới với nhau.
Giản Vũ Nùng sắp phải ra sân bay, nếu không phải bây giờ không thích hợp thì mẹ Giản nhất định sẽ kéo Giản Vũ Nùng qua một bên gặng hỏi thật kỹ.
Sau đó, ba mẹ Giản ngẩn người cùng Giản Vũ Nùng ấp úng đánh thái cực, bốn người xách theo hành lý đi xuống lầu.
Bình thường mẹ Giản có thói quen khiêu vũ ở trong tiểu khu, cho nên rất quen thuộc với ba cô bảy dì ở phụ cận. Phụ nữ trung niên ở chung một chỗ, thích nói nhất là chuyện hôn nhân đại sự của con gái nhà mình, trước đó bởi vì Giản Vũ Nùng không có bạn trai nên những người này thường xuyên "khuyên" mẹ Giản, sau đó biết Giản Vũ Nùng có bạn trai thì các cô các dì lại bắt đầu tìm hiểu lai lịch của người bạn trai này, Giản Vũ Nùng chưa bao giờ nói với mẹ Giản, vì vậy mẹ Giản cũng không biết.
Tình huống như vậy, mọi người đều nghĩ người đàn ông kia nhất định là chưa bắt đến tay, cho nên mới nói ấp úng. Vì vậy, lúc bình thường nói chuyện phiếm, mẹ Giản bị không ít người khoe khoang con rể nhà mình tốt bao nhiêu.
"Ơ, con gái nhà cô phải đi rồi à?" Đúng lúc này, có mấy người hàng xóm mua thức ăn về đi tới. Trong đó có một người mặc váy đỏ, bình thường thích nhất khoe khoang trước mặt mẹ Giản.
"Đúng vậy, phải xuất ngoại rồi."
"À, vậy cũng tốt, con gái học nhiều đều phải học đến già, còn không bằng đưa bạn trai về nhà, Ninh Ninh nhà tôi rất thông minh, biết rõ sớm buộc người lại." Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ cười ha hả nói.
Mẹ Giản liếc mắt nhìn bà ta, biết rõ con gái bà ta gả cho người có tiền, lại còn ngày nào cũng nói!
Nhóm người ở bên cạnh nhìn lại, sau đó một người trong đó hỏi, "Đó là xe gì vậy, lão Giản à, ông mới đổi xe..."
"Không có..."
"Woww, mẹ, xe đó đắt tiền lắm, con nhìn thấy ở trên ti vi." Con trai Trương gia hàng xóm đột nhiên kích động nói, hắn vội vàng lấy điện thoại tra trên baidu, lát sau báo một dãy số, "Chú Giản, có phải giá này không chú?"
Ba Giản và mẹ Giản nhìn nhau, hai người họ đều không hiểu biết về xe, cái xe bình thường hơn mười vạn cũng chỉ là phương tiện giao thông, ông nào biết xe này giá bao nhiêu.
"Xe này, không phải của tôi."
Hàng xóm ở bên cạnh nghe xong dãy số liền trợn mắt, cả đời bọn họ cũng không mua nổi xe đắt như vậy...
"Vậy xe đó của ai..."
Hàng xóm hỏi xong, đúng lúc Du Hoán đặt xong hết hành lý lên cốp xe, "Chú dì, có thể xuất phát rồi."
"Đây là..."
"À, đây là con rể tôi." Mẹ Giản đột nhiên lớn tiếng giới thiệu, Giản Vũ Nùng giật mình, con rể? Làm sao đã là con rể rồi? Không phải vừa rồi còn sắc mặt u ám sao...
"Con rể?" Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ nhìn thẳng, "Xe này, cũng là của con rể bà?"
"Không phải như vậy sao." Mẹ Giản giống như rất bất đắc dĩ than phiền, "Nùng Nùng nhà tôi phải xuất ngoại, nó nhất định phải đến tiễn, haizzz, bình thường công việc của nó rất bận rộn, quản lý một nhóm người."
"Ha ha." Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ cười gượng. Nhưng nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt này bà cũng không có lời gì để phản bác. Chàng trai này chẳng những cao ráo đẹp trai, hơn nữa còn có tiền. Xe của con rể bà cũng không có đắt như vậy!
"Ơ kìa, Hoán à, lái xe đi, chúng ta ra sân bay."
"Vâng."
Mẹ Giản dưới ánh mắt soi mói của mọi người bước lên xe.
Du Hoán để hai vị trưởng bối lên xe trước, sau đó chuẩn bị đi mở xe. Giản Vũ Nùng đi theo sau Du Hoán, đưa tay kéo vạt áo của Du Hoán, thấp giọng nói, "Hình như mẹ em có chút khác thường."
"Có sao." Du Hoán cười cười, "Dì nói không đúng sao. Con, rể."
Giản Vũ Nùng ngẩn người. Du Hoán sờ sờ đầu Giản Vũ Nùng, "Ngoan, mau vào đi, lát nữa còn phải lên máy bay."
"Được rồi." Giản Vũ Nùng đi mấy bước đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền chạy tới trước mặt Du Hoán, "Suýt nữa thì quên, anh lộ liễu đưa em ra sân bay, lỡ bị chụp lại thì sao!"
Du Hoán cong môi, "Chụp thì chụp, có sao đâu."
"..."
Xe càng lúc càng xa, dưới lầu tiểu khu mấy người hàng xóm vẫn còn đang bàn luận.
"À bà nói xem, có phải con rể Giản gia hình như nhìn hơi quen mắt không?"
"Chàng trai đó lớn lên rất anh tuấn."
"Ừm... Tôi cũng cảm thấy giống minh tinh lắm."
"Giống cái gì mà giống, mau về nhà nấu cơm đi, đừng ở đây nữa."
"À, thật đó, tôi có ấn tượng."
...
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
11 chương
13 chương
172 chương
157 chương
16 chương
83 chương
61 chương
44 chương
49 chương