Thang Hằng chờ ở đại sảnh cao ốc, nhìn cửa thang máy mở ra, bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt hai người nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn từ từ đi về phía anh. Trên mặt anh nở nụ cười. “Xe anh dừng ở bên kia. “Ừ.” Không tiếp đón, không có cái ôm nóng bỏng cửu biệt trọng phùng. Hai người mang thái độ giải quyết việc chung đi vào thang máy, tới bãi đỗ xe ngầm. Anh đi phía trước, đi thẳng tới chỗ chiếc xe rồi dừng lại, ga lăng giúp cô mở cửa xe. Xe quý, bạn trai anh tuấn! Hình ảnh trước mắt quả thật là hoàn mỹ, đáng tiếc cô không phải công chú. Ô Tiểu Mạn giật nhẹ khóe môi, trong lòng tự giễu một chút, cho tới khi anh ngồi vào trong xe. Thang Hằng đi theo phía sau cô cũng lên xe, anh khởi động xe nhưng không vội rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, chỉ mở điều hòa trong xe, tránh cho hai người ngột ngạt chết bên trong. Sau đó, nụ cười của anh biến mất, kéo kéo caravat, sờ sờ tay lái nhưng không dám nhìn cô, không có thêm hành động nào, trong xe lâm vào bầu không khí im lặng kỳ lạ. Ô Tiểu Mạn không hiểu bây giờ là tình huống nào, hàng lông mày khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía anh. Ai ngờ người đàn ông vừa rồi còn cười tươi như hoa nhưng bây giờ lại có dáng vẻ bất an, đầu ngón tay gõ gõ trên tay lái, sau đó mới nhìn vào ánh mắt cô, mở miệng. “Sao?” Làm sao? Giọng điệu này, người bên ngoài không hiểu còn tưởng rằng cô thiếu nợ anh? Giọng điệu đương nhiên này khiến Tiểu Mạn nhất thời nghẹn họng trân trối. “Không phải anh tìm em sao?” “Ừ.” Thang Hằng rên một tiếng, Chỉ có hai người cùng một chỗ càng khiến thần kinh anh căng thẳng hơn anh tưởng, quá nhiều tâm tình cuồn cuộn dâng lên, kể cả áy náy khi anh không chào mà đi, kể cả hương thơm nhàn nhạt từ bên người cô truyền tới... Cặp đùi hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, quần bó ôm trọn đùi, cùng bộ đồng phục kia không giấu được nơi tròn trịa rất đẹp, còn có trước kia anh từng ôm cô, mái tóc đen nhánh luôn quanh quẩn bên chóp mũi anh, khiến anh ngứa lòng... anh nhớ cô muốn chết. Đối với những thứ trước kia mình danh chính ngôn thuận có được nhưng bây giờ tất cả đều ở trong trạng thái không rõ, lập tức đối diện với những hấp dẫn này, cũng không thể trách anh lúc này không thể sử dụng khéo léo và trầm ổn trên thương trường, toàn bộ bị phá vỡ hết. Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, tim đập nhanh khiến người hơi mệt, trong cảm xúc khẩn trương còn chút chột dạ. Thởi khắc tính nợ cũ đến, không biết bây giờ mổ bụng tạ tội có kịp không? “Đã lâu không gặp.” Dùng lời dạo đầu thế này có hỏng bét quá không. “Ừ.” Ô Tiểu Mạn dịu dàng trả lời. “Em...” Anh bất an vụng trộm dò xét cô. “Không tức giận sao?” Cô liếc mắt nhìn anh, mới biết người này sợ cô tính nợ cũ. Chỉ vài câu ngắn ngủn cũng khiến cô hiểu ra, cái vị Thang tiên sinh tự tin ưu nhã đã biến mất, người bên canh là Thang Hằng mà cô quen thuộc. Quả thật là đã lâu không gặp. “Có thì thế nào, không có thì làm sao?” Trong lòng cô thở dài. “Có thì anh nói xin lỗi, không thì tốt quá.” Anh trả lời đương nhiên. Ô Tiểu Mạn liếc mắt, cảm giác mình thật sự sẽ bị anh đả bại. “Anh nên xin lỗi.” “Được rồi, anh không cố ý.” Anh mềm giọng, giả bộ đáng thương. “Khi đó em đi Đài Đông, nhà anh lại không để cho anh qua đó, anh lại không muốn ở lại Đài Bắc, cho nên mới chạy tới nước anh. Anh xin lỗi mà.” Đừng thấy anh mười mấy tuổi cao lớn như vậy nhưng thật ra trong lòng vẫn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, thấy mối tình đầu nói sao cũng muốn rời mình đi, khó trảnh khỏi cảm giác mình không được coi trọng, tâm tình vừa lên thì đi xa quê. Nhưng khi tới nước Anh, sau khi tỉnh táo lại, anh đã thực sự không chào mà đi, cộng thêm anh biết tình tình xông lên đầu khiến anh không dám liên lạc, chỉ sợ cô tức giận không nghe anh giải thích, nói ra lời gì đó không thể vãn hồi... kết quả kéo dài như vậy, lá gan càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thành tình huống như hiện tại. “Ai nói với anh chuyện này?” Cô liếc mắt nhìn anh. “Bằng không thì sao?” “Chuyện vừa rồi ở công ty.” “Chuyện anh nói em là bạn gái anh?” Cô gật đầu. “Sự thật mà.” “Ai nói?” “Anh.” “... Thang Hằng, anh có nhớ chúng ta đã 7, 8 năm không gặp nhau rồi không?” “Lúc trước chúng ta không có nói chia tay.” Anh vẫn cắn chặt điểm đó. Nói đùa gì vậy, đuổi tới thì là của anh, người khó tránh khỏi ngu xuẩn, hơn nữa lúc đó tuổi còn trẻ. Dù sao đánh chết anh cũng không buông tha quyền sở hữu. “Trước tiên phải nói, ở nước ngoài anh không có làm loạn!” Tóm lại bất chấp tất cả, phải thoát tội cho mình rồi nói sau. Ô Tiểu Mạn nghe vậy thì ngẩn người. “Anh nói cái gì?” “Từ trước tới nay anh đều chỉ có em.” Anh bất anh liếc cô một cái, vừa rời tầm mắt, sau đó nhỏ giọng bổ sung, “Thủ thân như ngọc.” Ô Tiểu Mạn suýt nữa sặc cười. Cái thành ngữ này dùng ở đây, không hiểu sao lại có cảm giác buồn cười. Nhìn cổ và tai người nào đó đã đỏ lên, lời cô muốn nói cũng đã quên, trong lòng nhanh chóng tràn ngẩm cảm giác ngọt ngào khiến người khác không kịp phản ứng, lập tức dở khóc dở cười. Một cảm xúc ở sâu trong cơ thể, gần như khiến phần đã quên sự tồn tại của anh, dần dần trở lại trong ý thức của cô. Từ cao trung đã thế, anh ở trước mặt người khác đều là tràn đầy tự tin, là người lãnh đạo vĩ đại, ở trước mặt cô, nếu không phải là một tiểu quỷ thì lại như một người thẳng thắn, tâm tình gì cũng hiện trên mặt, có lời gì cũng không giấu được, toàn bộ đảo ngược cho cô. Mặc dù cô nhìn tỉnh táo nhưng khi đối mặt với Thang Hằng thì luôn đắn đo do dự và vô lực. Không hiểu người này là khắc tinh của cô, hay nói anh đã ăn hết cô. “Nói với em cái này làm gì?” Ô Tiểu Mạn biết rõ, anh vẫn có thể ảnh hưởng cô như trước, bởi vì vị trí của người này trong lòng cô không thay đổi. Đối với hành động dở khóc dở cười của anh, cô cũng chỉ thở dài, Đây là nghiệt duyên gì hả? Thang Hằng trộm nheo mắt nhìn cô, thấy cô không có phản ứng xấu, mơ hồ nở nụ cười, trong lòng anh nhẹ nhàng thở ra. “Sợ em hiểu lầm.” “Không biết là bây giờ giải thích quá muộn sao?” Nếu cô hiểu lầm thì đã hiểu lầm từ 7, 8 năm trước rồi, đến lượt anh về giải thích sao. Nghe vậy thì anh ngước mắt nhìn thẳng vào cô, chậm rãi nói: “Anh có lòng tin với anh và em.” Chỉ một câu bình dị, lại bao hàm trả giá và tín nhiệm cho mối tình đầu thời học sinh. Bọn họ hiểu nhau, bởi vì tính cách của Tiểu Mạn nên hai người rất ít khi khắc khẩu, tất cả tranh chấp cuối cùng đều đi về hướng bao dụng, cô có tính nhẫn nại với anh, thái độ thành thục của cô ảnh hưởng quá sâu tới thời thiếu niên xúc động của anh, tương tự, khiến anh giao hết toàn bộ không hề giữ lại, cho dù tốt hay xấu, tất cả đều giao ra, trong lòng cũng chỉ có cô, không thể chứa người khác. Cá tính của anh vốn ngay thẳng, trong đầu lại càng cố chấp, khi đã xác định phương hướng mình đi, khó có thể thay đổi. Sau khi nhận định cô, cũng chỉ có cô. Lời này thật là gian trá. Ô Tiểu Mạn nghĩ thầm. Nhìn vẻ mặt vừa thành khẩn vừa nghiêm túc này, cảm giác vô lực lại tìm tới cô. Người này chính là kiểu, đối mặt với người đáng ghét nhất định sẽ làm tới, đối với người trong lòng thì ngốc móc tim móc phổi. Là người bị anh thích, cho dù anh làm ra chuyện ngu ngốc gì, cô cũng rất khó nghiêm nghị với anh, không thể cứng rắn. “Thôi!” Cô than thở. Dù sao trước kia cô đã không có cách với anh, không sai lần này. Cả khuôn mặt Thang Hằng cũng sáng lên, nở nụ cười thật tươi. “Không tức giận hả?” “Không biết phải tức cái gì.” Anh lại cười lớn hơn, anh biết là cô sẽ không so đo với anh. Anh dựa tới, gần như muốn đóng đinh người ngồi trên ghế lái phụ. “Này....” Ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cô cảm thấy không tốt, quả nhiên không ngoài dự liệu, cô còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, anh đã trực tiếp hôn lên môi cô. Đôi môi tương gia, anh hoàn toàn bày ra bản năng săn thức ăn của phái nam, coi cô là chiến lợi phẩm khóa lại trong góc, vui vẻ gặm nhấm. Tay của anh không chờ đợi được mà đặt lên đường cong của cô, vuốt ve cách vật liệu may mặc. Nhất cử nhất động của anh đều biểu đạt sự phấn khởi của anh, anh muốn cô. Nụ hôn của anh rất sâu, anh bá đạo tiến vào, thân hình hai người sát vào nhau khiến Ô Tiểu Mạn không thể ngăn cản, cô cố gắng đẩy anh ra, rồi lại không thể ngăn cản hành động vuốt ve nơi tròn trịa, hai tay anh xâm chiếm thì hai bên không ngăn cản được, áo lại lộn xộn. “Ừm... Thang Hằng...” Thật vất vả thoát được nụ hôn, hai tay cô chống người anh, thở dốc. “Anh rất nhớ em..” Trên mặt anh bị tình dục che kín, ánh mắt nóng bỏng, giọng nói khàn khàn, mang theo chút thỉnh cầu và làm nũng. Quá lâu, anh nhịn được ở nước ngoài do cô không ở đó. Hôm nay người ở trước mặt, tự chủ của anh còn chưa cao tới mức đó. “Tiểu Mạn...” Đôi bàn tay của cô hoàn toàn không ngăn được anh, anh nâng đôi tay cô lên, gò má khẽ cọ cầu xin. Trong đầu Ô Tiểu Mạn có chút trống rỗng. Cô biết rõ anh đang cầu khẩn cái gì. Đây không phải lần đầu tiên. “Anh, cái tên đầu heo này, chúng ta đang ở bãi đỗ xe!” Cô không nhịn được mắng anh. Nói không chừng hình ảnh vừa rồi cũng bị camera quay lại. “Chúng ta lập tức về nhà.” Anh ngẩng đầu. “Không được.” “Hu...” Anh nức nở nghẹn ngào, giả bộ đáng thương. “Anh sắp nổ tung rồi.” Hai gò má Ô Tiểu Mạn đỏ lên, đánh anh một cái. Cô đã được chứng kiến người này vì muốn đạt được mục đích, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. “Không nên quá mức, anh còn đang trong kỳ quan sát đấy.” Con ngươi đen đầy tình dục chớp chớp, sau đó trừng lớn. “Cái gì kỳ quan sát?” “Bạn trai cũ.” “Bạn trai cũ?!” Cái quỷ gì! “Anh kháng nghị!” “Bạn trai cũ, hoặc bạn trai cũ có thể hợp lại, cho anh chọn một.” Mặc dù không muốn tính nợ cũ với anh, nhưng mấy năm nay không có gì thay đổi, không thích hợp lắm, hơn nữa cô cũng cần thời gian thích ứng việc anh trở lại cuộc sống của mình. “Bạn trai đương nhiệm làm sai bị trừng phạt.” Anh tình nguyện nhận phạt, cũng không muốn danh không chính ngôn không thuận, “Bạn trai trước....” Bạn trai trước nghe thế nào cũng chói tai.