“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Thì như em thấy, ăn tối.” Đôi nam nữ ngồi đối diện trên bàn ăn lung linh ánh nến, trong nhà hàng sang trọng tao nhã, chỉ có điều khuôn mặt hai người lạnh băng như đá. “Sao lại phải ngồi đối diện với em?”, người phụ nữ lạnh lùng chất vấn. “Vì chỗ này trống mà”, người đàn ông điềm nhiên đáp lại, “Hơn nữa chúng ta cũng là người quen, nhà hàng lại đông khách, anh chẳng nghĩ ra được lý do nào để chúng ta không ngồi cùng bàn cả”. “Em không hy vọng bữa tối mất ngon”, đôi mắt cô sáng lấp lánh. “Thế à? Anh thì ngược lại”, anh nhếch mép, “Anh rất hào hứng muốn biết bữa tối tuyệt vời mà em nói rốt cuộc mùi vị ra sao”. Thẩm Tĩnh ngẩn người không nói được gì. Trước nay cô chưa từng nói lời thô bạo cay độc với ai như thế, nhưng Mạnh Đình Vũ dường như không hề quan tâm, nhất định chống đối cô. Bởi vì cô chế giễu anh là kẻ gia trưởng, nên anh thể hiện luôn cho cô xem ư? Từ khi nào tính khí anh lại trẻ con như vậy? Cô hiểu anh đang tính toán điều gì, anh muốn ép cô phải nhận thua, anh muốn cô như trước đây, nhõng nhẽo bướng bỉnh, xin xỏ van nài, anh không chịu thừa nhận cô đã không còn là Thẩm Tĩnh của ngày xưa. Anh không tin cô biết tự chăm sóc bản thân, không tin cô có thể sống cuộc sống độc thân tự do vui vẻ. Sao anh lại không chịu hiểu chứ? Thời gian sẽ làm thay đổi mọi thứ, thời gian dạy chúng ta học cách quên, học cách trưởng thành. Thẩm Tĩnh lắc đầu, coi anh như không khí, vẫy nhân viên phục vụ để gọi món. Cô tặng cho nhân viên phục vụ một nụ cười hiền hòa: “Hôm nay có món gì đặc biệt không?”. “Có cá ngừ sống, tươi ngon”, nhân viên giới thiệu, “Làm sushi rất tuyệt”. “Vậy thì cho tôi một phần sushi cá ngừ. Thêm một xiên thịt gà nướng, trứng cuộn, củ mài, sushi bạch tuộc...”, cô thành thục chọn món. “Đều là suất một người ăn ạ?”, nhân viên hỏi lại. “Ngài đây muốn ăn gì sẽ tự gọi”, ánh mắt châm biếm lướt qua Mạnh Đình Vũ. Anh không chịu thua cũng trợn mắt lên nhìn, giật lấy cuốn menu trong tay cô, vừa nhìn qua đã muốn nín thở. Thì ra đây là một nhà hàng sushi Nhật, anh chúa ghét những món cá sống như thế này, đã mấy lần định ăn thử, nhưng vẫn không chiến thắng được bản thân. Anh thần người ra, không biết nên gọi món gì. Thẩm Tĩnh cười thầm nhìn anh. Nhìn thì biết anh ta đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, đã không ăn được sushi Nhật, lại còn bướng bỉnh theo cô vào đây làm gì, đáng đời! Cô ung dung chờ đón màn kịch hay. “Ừm...”, anh cố gắng tìm những món ăn quen thuộc trên menu, “Hay là thịt xiên nướng đi”. “Thịt gì ạ?” Anh định nói thịt gà, chợt nhớ ra Thẩm Tĩnh mới gọi thịt gà, liền ngậm miệng luôn, liếc qua menu, thấy những loại khác toàn nội tạng gì đó thì rùng mình sợ hãi. Anh ghét ăn nội tạng động vật. “Thịt gà xiên đi”, đắn đo nửa ngày trời, cuối cùng vẫn gọi món giống cô, thật đáng thất vọng. “Còn gì nữa không ạ?”, nhân viên hỏi tiếp. Còn có gì nữa? Anh lại lật menu. Bê cả cái nồi lên đây được chứ? Sashimi? Tempura? Khốn khiếp! Cái quán này nổi tiếng món gì chứ? Anh không muốn chọn đại một món, để lộ ra sự kém hiểu biết của mình, rồi phải hứng chịu ánh mắt chế giễu của Thẩm Tĩnh. Anh lướt nhanh cả cuốn menu, càng muốn tỏ ra sành sỏi, lại càng không biết nên chọn món nào, trong lòng bối rối, trán lấm tấm mồ hôi. “... Cho anh ta một suất cơm cá chình”, cuối cùng, giọng nói mềm mại của Thẩm Tĩnh cũng giải vây cho anh, “Thêm canh ngao, một đĩa rau xào, và một chai rượu”. “Vâng”, nhân viên ghi lại thực đơn, lễ phép rời đi. Mạnh Đình Vũ lặng người. Thẩm Tĩnh nhìn khuôn mặt căng thẳng của anh, càng thấy buồn cười, đôi môi không khỏi cong lên: “Cơm cá chình ở đây rất ngon, là thương hiệu của nhà hàng này, canh ngao rất thanh là vị mà anh thích”. Anh chấn động, ngơ ngác giương mắt lên: “Em vẫn còn nhớ khẩu vị của anh sao?”. Thẩm Tĩnh nhận ra sự phấn khởi trong giọng nói của anh, nhưng cô chỉ cười nhạt: “Em nhớ chứ”. Nhưng thế thì sao? Chẳng nói lên gì cả. “Em cũng nhớ anh rất ghét ăn sushi Nhật Bản.” Anh hừ một tiếng, có vẻ không ưng ý với thái độ bình thản của cô: “Anh tưởng em cũng không thích ăn, không phải sao? Hồi trước em chẳng bao giờ đòi ăn sushi”. “Bởi vì em biết anh không thích”, cô lãnh đạm nói, bàn tay ôm cốc trà bằng gốm tinh xảo, “Thật ra em rất thích ăn”. Anh sững sờ. Cô ấy thích ăn sushi? Tại sao anh lại chẳng hề hay biết? Cô ném cho anh một cái liếc mắt, ngầm bảo “Chuyện anh không biết nhiều lắm”, sau nâng cốc trà lên, thong thả thưởng thức vị trà nồng nàn. Mạnh Đình Vũ nhìn cô không chớp mắt, một cảm giác hoảng sợ lặng lẽ xâm chiếm lồng ngực, dần dần khoét sâu vực thẳm trong tim anh. Từ khi gặp lại cô, vực thẳm này càng ngày càng rộng, đến hôm nay, anh đã có dự cảm chẳng lành, chẳng mấy chốc nó sẽ nổ tung. Ánh mắt anh bám chặt lấy cô, điều đó cũng chẳng làm cô bận tâm, cô bình thản thưởng thức những đĩa thức ăn trên bàn, thỉnh thoảng lại cong môi mỉm cười, hàng mi thanh tú nhẹ nhàng động đậy. Ai nhìn cũng phải công nhận, cô đang ăn một cách rất ngon lành. Nếu không cố chấp, chắc anh cũng phải đồng ý biểu cảm lúc này của cô rất hạnh phúc. “Anh không ăn à?”, cô chợt nhận ra anh vẫn chưa động đũa vào đồ ăn thì nhướng mày ngạc nhiên hỏi. “Anh đang định ăn đây.” Không muốn để cô nhận thấy sự lúng túng của mình, anh vội vàng cầm đũa lên, nhai thức ăn trong miệng mà chẳng thấy ngon gì. Món cơm cá chình này có thật là thương hiệu ở đây không vậy? Sao chẳng cảm thấy chút mĩ vị nào? Dĩ nhiên cũng chưa đến nỗi khó nuốt. Anh nếm thử canh. Canh rất thanh nhưng không phải là hương vị anh ngày đêm nhớ nhung, anh muốn thưởng thức mùi vị đặc biệt của bát canh tự tay cô nấu cho anh... Anh giật mình, suýt nữa thì chiếc bát tuột khỏi tay, mồ hôi túa ra. “Sao vậy?”, Thẩm Tĩnh nhận ra sự không bình thường của anh, nhíu mày hỏi, “Canh không ngon à?”. “Không, không phải không ngon”, anh đặt bát xuống, với lấy khăn tay để lau đi những giọt canh vương ra bàn. Thẩm Tĩnh quan sát động tác của anh, anh cúi mặt khiến cô không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng cô cảm nhận được, tâm trạng của anh đang tệ đi. Anh nghĩ đến điều gì? Cô bất giác tự hỏi, nhưng ngay giây tiếp theo, cô đã ngăn cản bản thân không được lo chuyện không đâu. Anh ta nghĩ gì chẳng liên quan đến cô. “Tĩnh”, anh đột nhiên gọi tên cô, giọng nói hơi khàn khàn. Tim cô chợt nhói lên. Chỉ thấy anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng ngời: “Bình thường em đều ăn cơm một mình sao?”. “Vâng.” “Lúc em ngồi một mình trong nhà hàng, đối diện chiếc ghế trống, em nghĩ về điều gì?” Cô nghĩ điều gì, có cần thiết phải nói với anh không? Anh lại muốn nói bóng nói gió, chứng minh rằng cuộc sống độc thân của cô thật ra rất cô đơn ư? Thẩm Tĩnh cười nhạt: “Em không nhất định phải nghĩ gì cả, có lúc nghĩ, có lúc không”. “Em có... nghĩ về anh không?”, ánh mắt anh quấn chặt lấy cô. Lòng cô thắt lại. Anh định sử dụng đòn tấn công tinh thần sao? Cô thấy buồn cười. “Em thừa nhận đã có một khoảng thời gian em thường nghĩ về anh, nhưng hiện giờ em không còn nghĩ về anh nữa.” Cô không còn nghĩ về anh nữa! Ánh mắt anh đanh lại, bàn tay vô thức nắm chặt cốc trà. Anh không muốn nghĩ đến, nhưng từng khoảnh khắc bám theo cô ngày hôm nay lại hiện ra trong đầu. Cô thư thái ngồi thưởng thức cà phê, thả hồn ngắm nhìn hàng cây ven đường, mỉm cười vì miếng ăn ngon, rơi lệ vì bộ phim buồn, cho dù không có anh, cuộc sống của cô vẫn rất hạnh phúc. Cô đã bước sang phía bên kia con đường, còn anh vẫn ngơ ngác đứng lại bên này. “Anh không tin”, giọng nói khó khăn thốt ra như cỗ máy, “Cô gái của ngày xưa thực sự đã biến mất rồi sao?”. Chẳng lẽ anh hy vọng đến tận bây giờ, cô vẫn là cô gái yếu đuối nhu nhược hết lòng với anh mặc dù cô đã bị anh bỏ lại Đài Loan hay sao? Thẩm Tĩnh cau mày, thực sự không chịu nổi sự tự cao tự đại của anh: “Em không biết anh định nói gì, Đình Vũ, năm đó ở sân bay, em từng nói sẽ đợi anh, nhưng anh không bằng lòng, chính anh nói sự chờ đợi của em chỉ đem lại áp lực cho anh, anh đến Mỹ rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi về, anh muốn em phải làm sao?”. “Anh rất muốn gọi về!”, Mạnh Đình Vũ vội giải thích, “Anh đương nhiên muốn gọi điện cho em, chỉ là...”, giọng nói bất giác nghẹn lại. Chỉ là anh sợ khi nghe thấy cô khóc lóc khẩn cầu, anh sẽ từ bỏ tất cả, quay về Đài Loan ngay lập tức. Không phải anh không muốn gọi, là không dám gọi, cô có hiểu được không? Anh nhìn cô khẩn khoản. Cô chọn cách lờ đi: “Bây giờ nhắc lại mấy chuyện đó cũng vô ích, em nói rồi, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua đi”. Thực sự cứ để mọi thứ trôi qua ư? ít nhất, tình yêu mà anh dành cho cô, chưa từng thay đổi. “Anh vẫn yêu em”, âm thanh dứt khoát của anh làm chấn động Thẩm Tĩnh. Cô bàng hoàng, không dám tin vào tai mình: “Anh vừa nói gì?”. “Anh nói anh vẫn yêu em.” Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, lúc này Mạnh Đình Vũ không quan tâm đến thể diện đàn ông nữa, thẳng thắn thừa nhận. “Thực ra lần này anh về là muốn kết hôn với em.” “Kết hôn?”, cô thở dốc khó khăn, “Đầu anh có vấn đề à?’. Anh cười khổ: “Anh rất nghiêm túc”. “Tại sao?”, cô trừng mắt nhìn anh, một ngọn lửa giận dữ khó hiểu lật tung lồng ngực, “Bởi vì bây giờ anh công thành danh toại rồi, đã đến lúc lập gia đình rồi ư?”. Anh ta rốt cuộc có hiểu được điều gì đã cắt ngang mối quan hệ của họ không? Bảy năm là một đại dương mênh mông chia cách họ, không phải là chiếc cầu Hỉ Thước dành cho Ngưu Lang và Chức Nữ hằng năm. “Em không thể đồng ý kết hôn với anh được”, cô nói từng chữ rõ ràng, không cách nào kiềm chế được cơn phẫn nộ len lỏi vào giọng nói của mình. “Tại sao lại không?”, anh cố chấp truy hỏi, không chấp nhận lời cự tuyệt của cô. Cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh về Đài Loan là muốn tìm lại Thẩm Tĩnh của ngày xưa, nhưng cô ấy đã không còn tồn tại nữa rồi”. “Em chính là em, ngày trước cũng thế, bây giờ cũng vậy, em vẫn là Thẩm Tĩnh!” Cô không còn là Thẩm Tĩnh của ngày xưa nữa! Tại sao anh lại không chịu hiểu? Cô thở sâu một hơi, quyết định nói cho ra nhẽ: “Có thể anh hối hận vì chuyện bảy năm trước, nhưng em thì không, em rất thỏa mãn với con người của em hiện nay, nhưng Thẩm Tĩnh mà anh yêu của ngày trước không phải là em bây giờ”. Anh không nói gì, chỉ im lặng chăm chú nhìn cô. Đôi mắt cô bốc lên tia lửa giận, gò má nóng ran, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa rung rinh trước gió, kiên cường không chịu khuất phục. Cô đang nổi giận, nhưng trông càng gợi cảm hơn, biểu cảm lúc này sinh động dễ thương hơn nhiều dáng vẻ lạnh lẽo khi nãy, khiến lòng anh bồi hồi. Anh thà để cô nổi giận, còn hơn phải đối diện với khuôn mặt lạnh như đá. Anh đột nhiên nhướn người, nhanh nhẹn chiếm lấy đôi môi xinh đẹp kia. Thời gian chợt như ngưng đọng, ngỡ ngàng chứng kiến nụ hôn bất ngờ của hai người. Một lúc sau, thời gian mới nhớ ra nhiệm vụ của mình, tiếp tục tiến về tương lai. Mạnh Đình Vũ chậm chạp rời môi cô. Cơ thể Thẩm Tĩnh cứng đờ một hồi, sau đó cô nhẹ nhàng rút khăn ướt chùi miệng, thong thả đứng dậy. “Anh trả tiền đi”, cô đưa hóa đơn cho anh, “Chưa xin ý kiến đã hôn em, ít nhất anh cũng phải mời em bữa tối coi như đền bù”. Nói đoạn, cô ung dung bước ra cửa, mái tóc đen nhánh đung đưa trong gió, cô không thèm quay lại nhìn anh lấy một cái. Để lại anh đơn độc trên bàn ăn, ngón cái chạm lên môi, ngơ ngẩn nhớ lại khoảnh khắc ngọt ngào ban nãy. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Thẩm Tĩnh ngao ngán nghĩ, tay vén góc rèm cửa, nhìn về phía người đàn ông không mời mà đến đang đứng dưới cột đèn đường. Đây là lần thứ ba trong tuần cô bắt gặp anh đứng ở đó, hai lần trước là khi ánh trăng mờ ảo bao phủ vạn vật, còn hôm nay là thứ Bảy, từ sáng sớm anh đã hiên ngang đứng gác. Rốt cuộc anh ta có mục đích gì? Đến làm gì cơ chứ? Thẩm Tĩnh buông rèm, bực bội cắn môi. Đôi môi này, một tuần trước đã bị anh bất thình lình xâm phạm, sự tôn nghiêm bao năm nay đã bị anh hủy hoại như thế. Cô rất tức giận. Không phải tức giận vì không giữ gìn được sự trinh bạch... Bảy năm trước, đôi môi này từng thuộc về anh, nhưng đó là do cô bằng lòng, còn lần này, anh chẳng hỏi cô lấy một câu. Cô tức giận vì anh không tôn trọng cô. Cô càng nghĩ càng giận, vài giây sau mới ngỡ ngàng phát hiện ngón tay trong vô thức đã chạm lên môi, cô vội buông tay xuống, vô cùng bất mãn về cử chỉ vừa rồi của mình. Giống như cô rất nhớ nụ hôn đó... “Cô ơi, cô ơi!”, một giọng trẻ con vang lên ngoài cửa, sau đó, một cậu bé mũm mĩm xinh xắn chạy vào phòng làm việc của cô. Cơn giận lập tức tan biến, cô âu yếm nhìn cậu bé. “An An!”, cô cúi xuống, ôm cậu bé vào lòng. “Sao con lại đến đây? Không phải bố con nói là con sẽ không tham gia hoạt động ngoại khóa hôm nay sao?” “Bố nói, hôm nay phải đi gặp một khách hàng, không thể chơi với con được”, An An chu mỏ hờn dỗi, “Bố nói dối, bố rất hư, sau này bố sẽ béo phì”. “Tại sao?” “Cô Phương nói, ai nói dối sẽ bị béo phì, vì thế không được gạt người khác.” Thẩm Tĩnh cuối cùng cũng hiểu ra, bật cười vui vẻ: “Đó là một câu thành ngữ ‘thực ngôn nhi phì’ con chưa thuộc sao?”. “Thực ngôn nhi...” “Phì.” “Thực ngôn nhi phì”, An An lẩm nhẩm đọc theo, giọng nói ngọng nghịu chậm chạp đọc từng chữ của câu thành ngữ uyên bác. Thẩm Tĩnh nghe mà thích thú vô ngần, không nhịn được giơ tay nhéo má cậu. “Phải thuộc lòng đấy nhé! Lần sau bố con mà nói dối, con hãy nói thế với bố.” “Vâng, con nhất định sẽ nói”, An An gật đầu dứt khoát, nắm chặt hai bàn tay múp míp lại, “Con sẽ nói với bố, nếu bố phát phì, sẽ không kiếm nổi bạn gái”. Bạn gái? Nghe An An nói thế, Thẩm Tĩnh bật cười. “Sao cơ? Bố con có bạn gái rồi à?”. “Bố nói muốn tìm một người mẹ cho con, nhưng con thấy bố ngốc lắm, bao lâu rồi cũng chẳng kiếm nổi bạn gái”, An An bĩu môi chê trách, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, “Cô ơi, sao cô lại không muốn làm bạn gái của bố con?”. “Hả?”, câu hỏi quá bất ngờ của cậu bé làm Thẩm Tĩnh không kịp phản ứng. “Bố con nói, cô chẳng cho bố con cơ hội theo đuổi, làm bố con thất vọng lắm.” “Cái gì? Bố con nói thế với con à?”, Thẩm Tĩnh ngại ngùng, đôi má nóng bừng, nghĩ đến người bố có ba phần đẹp trai, bảy phần tà khí của cậu bé, vừa chán nản lại vừa buồn cười, “Con đừng có nghe bố con nói đùa”. “Thật đấy cô!”, An An lắc lắc cánh tay cô, “Bố bảo con nói với cô, bố rất đáng thương, con cũng rất đáng thương, bố nói bố cần cô, An An cũng cần có mẹ”. “Bố con nói đùa thôi! Con đừng tin”, Thẩm Tĩnh ngăn không cho cậu bé nói tiếp, má cô càng ửng đỏ, trông càng xinh hơn. Dáng vẻ ngượng ngùng yêu kiều lọt đúng tầm mắt của Mạnh Đình Vũ, anh vừa rung động vừa ghen tức, cơn ghen cuộn lên như sóng. Là tên nào dám có ý đồ với cô? Dám vênh váo nói sẽ lấy cô làm vợ? Anh sải bước đi vào. “Tĩnh”, tiếng gọi không to cũng không nhỏ, không nhanh cũng không chậm nhưng chất chứa sự thân thiết khó diễn tả thành lời. Ngay cả đứa bé sáu tuổi cũng cảm nhận được sự đe dọa, vội trợn mắt nhìn anh cảnh giác. “Ai cho anh vào đây?”, Thẩm Tĩnh không nhận thấy sự thù địch giữa hai chú cháu, chỉ chăm chú nhìn vị khách không mời mà đến. “Một cô gái họ Phương”, anh mỉm cười, “Anh nói với cô ấy anh là bạn em, cô ấy liền cho anh vào, còn rất nhiệt tình mô tả đường đến phòng làm việc của em cô Phương. Thẩm Tĩnh cắn răng, một phụ nữ gần ba mươi như cô Phương dĩ nhiên cũng trải đời nhiều, nhưng trước giờ không cách nào chống cự nổi luồng điện phát ra từ các anh chàng đẹp trai. Cô dám khẳng định, chắc chắn anh ta đã dùng sự quyến rũ của mình lấy lòng cô Phương. “Nếu anh có chuyện cần tìm em thì em rất xin lỗi, hôm nay em không rảnh”, cô lạnh lùng đuổi khách. “Anh biết, hôm nay bọn em có hoạt động ngoại khóa, anh rất vui lòng được đi cùng làm bảo vệ cho mọi người.” “Cái gì?”, cô sững sờ. “Cô Phương kể với anh mà”, trái với sự ngơ ngác của cô, anh tỏ ra vui vẻ phấn chấn, tươi cười, “Cô ấy nói có lẽ hôm nay bọn em thiếu người, cần có một người đàn ông cường tráng làm vệ sĩ”. “Làm vệ sĩ? Anh ấy à?”, cô ném cho anh ánh nhìn nghi hoặc. Anh bất giác ưỡn ngực: “Anh tự thấy có đủ năng lực đảm đương trách nhiệm này”. “Anh tưởng hôm nay anh sẽ đi cùng ai?”, cô nhướng mày, cười nhạt, “Thay vì nói là vệ sĩ, chẳng thà nói là bảo mẫu mới chuẩn, anh thực lòng muốn giúp bọn em trông chừng lũ trẻ sao? Chúng nó còn nhỏ, mỗi đứa một tính nết, anh chắc là anh sẽ ứng phó được? Em nhớ trước đây anh từng nói, anh ghét nhất là bọn trẻ con cứ ầm ầm nhốn nháo suốt ngày”. Mạnh Đình Vũ chột dạ. Không sai, anh đã từng nói như vậy. Thực ra thay vì nói là ghét, nên nói là sợ mới phải. Anh trước giờ chẳng có cách nào để đối phó với bầy quỷ nhỏ cả. Nhưng anh quyết không chịu thua. Vì cô, anh sẽ chịu đựng. Anh nhún vai, ngửa tay, biểu thị đó chỉ là chuyện vặt: “Anh không ghét trẻ con, sếp bên Mỹ của anh có một đứa con gái ba tuổi, bọn anh rất hiều nhau”. Thẩm Tĩnh lườm anh, hồi lâu, cong môi hờ hững đáp lại: “Tùy anh thôi”. Anh ta muốn được bọn trẻ hành hạ thì cô cũng chẳng can ngăn làm gì. Nói không chừng anh ta chẳng chịu được quá một tiếng, vội vàng quệt mũi rút lui. “Ý em là, đồng ý để anh cùng đi?” “Anh muốn đi thì đi”, cô quét mắt nhìn anh lạnh lùng, nửa cười nửa không, “Đến lúc đó đừng hối hận đấy”. Anh thực sự rất hối hận. Vô cùng hối hận. Anh cũng đã nghĩ đến bọn nhóc khó đối phó như thế nào, chỉ có điều hiện thực thê thảm hơn suy đoán của anh vài lần. Đầu tiên là tiếng la hét ghê rợn chói tai làm anh sững sờ. Mạnh Đình Vũ khó mà hiểu nổi, tại sao vỏn vẹn hai mươi mấy đứa nhỏ lại tạo ra bản hợp xướng kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu như thế? Cho dù cả mấy trăm giao dịch viên tại sàn giao dịch chứng khoán New York cùng hô hoán cũng không tạo ra được lượng decibel lớn thế. Tiếp đó, tụi nó chơi đùa không biết mệt, luôn tay luôn chân, không chịu để yên một giây nào. Từ sáng sớm tất cả tập trung tại nhà trẻ, sau đó đạp xe đạp đến Quan Độ, tham quan công viên Quan Độ, ăn trưa ngoài trời, lại tiếp tục đạp xe ghé vào chiêm ngưỡng bảo tàng Thập Tam Hành, cuối cùng đạp về bến cảng Đạm Thủy. Lộ trình hơn mười kilomet, cũng chẳng thấy bọn trẻ có chút mệt mỏi nào, cười nói vui vẻ từ đầu đến cuối, vòng qua vòng lại, mấy lần tông phải anh, khiến anh loạng choạng nghiêng ngả. Tệ nhất là, anh có nhiệm vụ chăm sóc An An, trong khi tránh né đám trẻ kia, còn phải chú ý không để cho cậu bé sau lưng phải chịu bất cứ tổn thương nào. Anh biết rõ, chỉ cần một chút sây sát cũng đủ khiến thiện cảm sót lại mà Thẩm Tĩnh dành cho anh đi đời. Hình tượng của anh trong lòng cô thê thảm lắm rồi, anh tuyệt đối không dám mạo hiểm khiến cô có cơ hội trừ điểm thêm nữa. Vì thế càng mệt mỏi hơn. Rõ ràng đã mệt bở hơi tai, thế mà vẫn phải làm ra vẻ thảnh thơi thư thái, rõ ràng chỉ muốn hét lên cho bõ tức, vẫn phải nở nụ cười hiền hòa. Không những thế, cậu nhóc sáu tuổi ngồi sau anh cơ hồ nhận ra vở kịch đóng vai anh hùng của anh, nên cố ý bắt nạt. Cậu nhóc giật mạnh tóc anh, bàn chân múp míp đá trộm anh dăm lần bảy lượt, lại còn không ngớt dùng giọng nói ngọng nghịu đe dọa anh, cô Thẩm Tĩnh yêu An An như nào, sẽ có một ngày cô trở thành mẹ của An An. Cái gì anh cũng nhịn được, chỉ có câu này, Mạnh Đình Vũ quyết định không trả miếng không xong. “Cháu bảo bố cháu đừng có mơ tưởng hão huyền, cô Tĩnh không bao giờ chịu lấy bố cháu đâu.” “Tại sao?” “Vì cô ấy là bạn gái chú, cô ấy chỉ lấy chú thôi.” “Cô Tĩnh còn lâu mới thèm lấy chú!”, cậu nhóc tức giận hét lên, “Cô Tĩnh yêu An An nhất, cô Tĩnh nhất định sẽ thành mẹ của An An”. “Không bao giờ.” “Có!” “Không.” “Cháu nói có là có!” “Chú bảo không là không.” Suốt chặng đường hai chú cháu tranh cãi không ngừng một chủ đề hoàn toàn vô nghĩa và ngớ ngẩn. “Chú là người xấu, cháu ghét chú!”, cuối cùng, An An không nhịn nổi, hét lên thất thanh, lấy tay đấm liên hồi vào lưng Mạnh Đình Vũ, “Bỏ cháu xuống! Cháu không muốn ngồi xe của chú!”. “Đừng nghịch ngợm!”, Mạnh Đình Vũ quát cậu bé, cố gắng giữ vững tay lái trước đòn tấn công của cậu, “Cháu làm cả hai chúng ta ngã xuống đất mất”. “Chú cho cháu xuống! xấu xa, chú là người xấu, cháu gọi bố đến đánh cho chú một trận”, An An đe dọa, bàn tay mũm mĩm dùng lực véo mạnh cổ anh. “Ái!” Mạnh Đình Vũ nhất thời không kịp phản ứng, bàn tay buông lỏng, chiếc xe loạng choạng, sắp đổ xuống đất, anh vội vàng chống chân kìm lại. “Giữ được rồi!”, anh hét lên, cánh tay bị cành cây cứa một nhát dài đau buốt, nhưng anh vẫn nghiến răng nắm chặt ghi đông, anh sợ chỉ cần buông tay ra, cậu bé phía sau sẽ ngã nhào xuống đất. Khó khăn lắm chiếc xe mới đứng vững, anh đang định bế cậu bé xuống thì thấy Thẩm Tĩnh mặt mày hớt hơ hớt hải chạy lại. “An An, An An!”, cô hoảng hốt gọi, vội vàng bế cậu bé xuống, kiểm tra xem cậu có bị thương chỗ nào không, “Con không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không? Có đau không?”. “Cô ơi!”, An An hoàn hồn rồi liền lao vào lòng Thẩm Tĩnh, ôm chặt không rời. “Có bị đau chỗ nào không? Mau nói cho cô biết!” “Không, con không đau.” “Thật sự không đau chứ?”, Thẩm Tĩnh vẫn chưa hết lo lắng, “Có bị thương chỗ nào không?”. An An lắc đầu. Thẩm Tĩnh kiểm tra cơ thể cậu nhóc lần nữa, xác định cậu nhóc hoàn toàn không bị hao hụt một sợi tóc nào, mới thở phào, trong khi lấy lại bình tĩnh, cô chợt phẫn nộ nhìn Mạnh Đình Vũ. Cô đứng lên, giao An An cho cô Phương vừa chạy lại, dặn dò vài câu, sau đó quay sang đối diện anh. “Anh làm cái trò gì thế?”, cô nhướng mày, ánh mắt sắc bén như dao, “Suýt nữa anh làm An An bị thương! Ngay cả một đứa nhỏ anh cũng không chăm sóc nổi, có phải không?”. Mạnh Đình Vũ không trả lời, anh chẳng biết nói gì, cánh tay càng lúc càng đau nhức. “May mà An An không sao, nếu cậu nhóc bị làm sao, anh bảo em phải ăn nói thế nào với bố cậu bé đây?”, cô tiếp tục trách cứ anh. Anh im lặng, chăm chú nhìn vào đôi mắt tức giận của cô. Là cái gì khiến cô giận như thế? Chỉ là đơn thuần lo lắng cho cậu bé thôi sao? Hay là càng quan tâm nhiều hơn đến bố cậu bé? “Em rất thích hắn ta à?”, giọng nói khàn khàn thốt ra ngoài tầm kiểm soát của anh. Cô sững sờ: “Cái gì?”. “Em rất thích người đàn ông đó à?” “Ai?” “Bố của An An đó!”, anh bực bội nói lớn, cơn ghen sôi sùng sục trong huyết quản. Cô thở dốc: “Anh đang nói lung tung gì thế?”. “Hắn ta có chỗ nào tốt chứ? Hắn có một đứa con rồi! Em tưởng làm mẹ kế dễ dàng lắm à? An An sẽ vĩnh viễn so sánh em với mẹ ruột của nó!” Mạnh Đình Vũ, mày điên rồi, rốt cuộc mày đang nói linh tinh gì thế? Anh hốt hoảng nhận ra sự ngốc nghếch của mình, lẽ ra phải mau chóng chấm dứt những câu nói ngớ ngẩn kia, nhưng chúng cứ bắn ra tằng tằng như súng AK, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của anh. “Hơn nữa anh thấy tên đó chắc chắn có vấn đề! Nếu không tại sao vợ hắn lại đòi ly hôn? Anh nói cho em biết, thằng đàn ông nào đã từng ly hôn đều không phải loại ra gì!”, anh điên tiết hét lên, vết cứa trên tay càng đau dữ dội. Có lẽ do đau quá, khiến anh mất hết tỉnh táo, không thể làm chủ được bản thân... “Anh ấy không ly hôn”, trong cơn hỗn loạn, anh nghe thấy giọng cô lạnh lùng, “Vợ anh ấy mất rồi”. Anh giật mình hốt hoảng, cố trấn tĩnh lại, nhìn về phía cô. Cô cũng đang nhìn anh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo khiến lòng anh chùng lại. “Mẹ của An An vì sinh khó nên qua đời, vì thế An An chưa từng gặp mẹ, đây cũng là niềm hối tiếc lớn nhất của bố cậu bé”, giọng cô chậm rãi, từng câu từng chữ như những hòn đá ném vào ngực anh. Mạnh Đình Vũ câm lặng, cảm giác hối hận đang giày vò anh. “Tiện thể nói cho anh biết, đúng là em rất thích bố của An An, nhưng em chưa từng nghĩ đến chuyện chính thức quen với anh ấy, em chỉ coi anh ấy như một người bạn. Như thế, anh có thể yên tâm rồi chứ?”, cô mỉm cười mỉa mai, ném cho anh một cái lườm chứa chất hàm ý, rồi quay lưng bỏ đi. Nhìn cô nhẹ nhàng bước đi, một cảm giác kinh hãi khó nói dấy lên trong lòng. Anh có dự cảm không lành, nếu cứ để cô bước đi như thế, có lẽ anh vĩnh viễn chẳng còn cơ hội lại gần cô hơn. Anh đuổi theo, kéo cánh tay cô lại. “Tĩnh, em đợi một chút!” Cô đứng lại, nhưng không quay đầu. “Em nghe anh nói, anh rất xin lỗi”, giọng anh buồn bã run rẩy, “Thật đó, anh xin lỗi”. “Anh không cần xin lỗi em”, cô lạnh lùng gỡ tay anh ra. Anh không chịu buông tay: “Em nghe anh nói, Tĩnh...” “Anh buông em ra!”, cô dùng cánh tay còn lại gỡ tay anh ra, trong lúc giằng co vô tình chạm phải một thứ chất lỏng ấm áp. Anh khẽ rên lên một tiếng, cô kinh ngạc quay đầu lại. Chất lỏng đó, hóa ra là máu. Cô nín thở, tim như ngừng đập. “Anh bị thương à?”, cô bàng hoàng thốt lên, nhìn thấy vết cứa vừa dài vừa sâu trên cánh tay anh. “Anh không sao”, anh lắc lắc đầu, hoàn toàn không bận tâm đến vết thương trên tay, “Em nghe anh giải thích...”. “Còn giải thích gì nữa?”, cô cắt ngang lời anh, vừa tức vừa lo, “Anh bị thương sao lại không nói sớm? Phải mau dùng thuốc khử trùng, nếu bị nhiễm trùng thì làm sao?”. “Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi...” “Anh nói lung tung gì thế? Anh không được động đậy, nếu không sẽ đau hơn đấy!”, cô nghiêm giọng nhắc nhở. Anh sững người. Cô không để ý đến bộ dạng kinh ngạc của anh, vội lôi anh đến bồn nước ven đường, rửa sạch vết thương, sau đó nhẹ nhàng lấy khăn tay băng lại. Anh ngơ ngẩn ngắm nhìn từng cử động tỉ mẩn của cô, tim đập rộn ràng. Cô nghiêm khắc ra lệnh cho anh không được động đậy, cô nhanh nhẹn băng lại vết thương cho anh, tất cả những việc đó đều khiến anh bất ngờ. Lúc đầu anh định quay về Đài Loan để tìm cô gái yếu đuối luôn cầu xin sự giải cứu của anh, có lẽ cô ấy sẽ ngã gục khóc lóc trong lòng anh, oán trách sự tệ bạc của anh. Anh cũng đã sẵn sàng chấp nhận mọi lời trách cứ chửi rủa của cô, nhưng anh không ngờ rằng, chẳng những cô không khóc không than mà lại trở nên mạnh mẽ như thế này. Cô băng bó xong, ngước mắt nhìn anh. “Tạm thời đã cầm máu rồi, nhưng đến bệnh viện kiểm tra lại vẫn hơn, gần đây có một phòng bệnh, anh tự đi một mình chắc không có vấn đề gì chứ?”, cô dịu dàng hỏi, miệng thấp thoáng nụ cười. Anh ngơ ngẩn nhìn cô. Khuôn mặt này mới phút trước còn lạnh như băng, sao ngay lập tức lại quay ngoắt 180 độ, mỉm cười dịu dàng với anh như thế? Anh thật tình không tài nào hiểu nổi. “Anh muốn em... đi cùng anh”, anh thì thầm. “Cái gì?”, cô ngơ ngác. “Đi bệnh viện cùng anh”, Mạnh Đình Vũ nhắc lại. Bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ, tưởng như anh là một cậu nhóc ương bướng, đang nhõng nhẽo với mẹ. Thật mất mặt quá đi. Anh ngượng ngùng thầm nghĩ, hai má nóng ran nhưng con mắt đối diện với Thẩm Tĩnh, vẫn quật cường không chịu rút lui. Cô nhìn anh thật sâu, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu mọi tâm tư của anh. Anh nhất thời lúng túng. Nhưng cô chỉ khe khẽ mỉm cười... “Được thôi, nhưng phải đưa bọn trẻ về nhà đã, em mới có thể cùng đi với anh.”