"Ai nha, ghét". Tử Ca cười chứa đựng vẻ nịnh hót, giọng ngọt mềm như viên kẹo, bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt trên ngực người đàn ông không bỏ xuống, như có như không trêu đùa. Mộ Diễn cầm lấy bàn tay đang làm loạn của cô ở ngực mình, đuôi lông mày khơi mào, "Đã đói khát như vậy rồi sao?" Tiếng nói của anh trầm thấp, nhàn nhạt, cũng không lộ ra cảm giác bị áp bách. Hạ Tử Ca đỏ mặt, tán tỉnh như vậy gặp nhiều rồi nên không thấy lạ, nhưng cô không có thói quen đó, may mắn là trên mặt chát một lớp phấn dày che đi khuôn mặt đỏ ửng. Lúc này không cần giả bộ, cô thẹn thùng đến gần anh thêm một chút. Mộ Diễn con ngươi thâm thúy híp lại, trong đôi mắt chợt lóe lên sự chán ghét rõ ràng. Tử Ca chê cười, đàn ông chính là như vậy, đi ra ngoài tìm thú vui, rồi cũng chán ghét, sau đó sẽ đi tìm một thú vui mới hơn. Cảm giác lực đạo giữ ngang hông cô đã buông lỏng, cô nghiêng người hướng về phía sau lưng anh, lần này không trở ngại chút nào, cô đi đến chiếc ghế sa lon bên cạnh anh . "Mộ thiếu, để người ta phục vụ anh được không?" Một bên Lin­da thấy Mộ Diễn hứng thú trong mắt dần tan biến, cô ta lấy thân thể mình tựa sát vào người anh, một tay không an phận cho vào bên trong áo sơ mi của anh. Mộ Diễn khiêu khích, không ngăn cản cử động to gan của cô ta, Lin­da vui mừng trong bụng, cả người cũng tiến lên, tiếng thở dốc vang lên, bàn tay của anh không khách khí xoa nắn nơi đẫy đà nhất của cô ta, khống chế trên người cô ta, không khí đột nhiên ấm lên, hơi thở từ từ kéo lên. Tử Ca không nhịn được mất tự nhiên quay mặt đi, không muốn nhìn cảnh tượng đang xảy ra của đôi nam nữ kia. Cô bất đắc dĩ rũ mắt xuống. Hạ Tử Ca trầm mặc ngồi một bên, tình cảnh như vậy mặc dù ở CK cô đã gặp rất nhiều lần, mặc dù có thể không nhịn được mà đỏ mặt, nhưng trong lòng lại chết lặng. Có lẽ, cô bị lãnh cảm? Tử Ca vẫn suy nghĩ, khóe miệng vô ý thức cười, phảng phất xung quang chỉ là cảnh tượng hàng ngày đều diễn ra, mà cô chỉ là xem cho vui mà thôi. Mộ Diễn ánh mắt nhìn Hạ Tử Ca thấy cô cười vui vẻ chợt dừng động tác lại, đẩy Linda đang ở trên người anh ra, anh nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca cười, sắc mặt lạnh nhạt nhưng rõ ràng mang theo vẻ hứng thú. "Mộ thiếu... . . ." Đang kịch liệt chìm đắm trong say mê, không hiểu người đàn ông này tính khí thế nào lại thay đổi trong nháy mắt. "Buồn cười sao?" Mộ Diễn ngón tay nắm được cằm Tử Ca , bức bách cô ngẩng đầu lên. A? Anh, rốt cuộc đang nói cái gì? Tử Ca mờ mịt ngước mắt, ngón tay của hắn thon dài, không nhẹ không nặng nắm được cằm cô, lại làm cho cô không cử động được chút nào. Mộ Diễn khóe miệng cười, ánh mắt mờ mịt nhìn Hạ Tử Ca, anh đột nhiên nghiêng người, khoảng cách xích lại gần, Hạ Tử Ca nụ cười trên mặt liền cứng ngắc, nhưng cằm còn bị anh nắm, không quay mặt được. "Tôi hỏi cô, mới vừa nãy cô cười cái gì?" Mộ Diễn hỏi thật chậm, ngón tay chế trụ ở cằm cô hơi dùng sức, Hạ Tử Ca cau mày, nhưng vẫn cắn răng nhịn được, cô muốn thoát khỏi bàn tay đó. Trên người anh có mùi son phấn của đàn bà, còn có mùi rượu nhàn nhạt, từ người anh phả vào mũi cô, khiến cô thấy chóng mặt . Người đàn ông này, thật sự rất đẹp mắt. Tử Ca vội vàng kết luận. Đàn ông càng đẹp mắt càng phải cách xa. "Ghét, người ta nào có cười. Tôi mời ngài một ly rượu." Tử Ca nhẹ cười, nói vòng vo lảng tránh, thân thể cách xa sự áp bách của người đàn ông bên cạnh. Khoảng cách gần như vậy, hơi thở của hắn dường như muốn đả thương da thịt của cô. Mộ Diễn có ý tứ suy nghĩ, bất động ngắm nhìn động tác của cô. Đứng lên đi lấy khay rượu, Hạ Tử Ca tay mới vừa chạm vào đến chai rượu, đột nhiên một cái tay sờ soạng ở mông cô. Cố gắng nhịn không đem chai rượu đổ xuống, Hạ Tử Ca hít sâu một hơi, nhìn về phía tay của người kia, một người đàn ông hơn 40 tuổi, ánh mắt vẩn đục không ánh sáng, vừa nhìn liền biết đang say đắm trong men rượu. Tử Ca, không phải là đụng mấy cái rồi thôi sao, không quan hệ, chỉ có thể kiếm được tiền là ổn. Tiền không phải là tất cả , nhưng không có tiền thì tất cả đều không thể có, những năm này, cô đã hiểu quá rõ. "Mới tới sao? Ta chưa từng thấy qua cô." Ánh mắt hắn vẩn đục , bộ dáng kia khiến cho Tử Ca cảm giác mình giống như một miếng thịt đang nằm trên thớt. Trong đôi mắt thoáng qua một tia chán ghét, nhưng vẫn nâng mặt lên cười. "Trương Đổng, tôi có nói là tôi mới tới sao?" Hắn là khách quen của CK, thích những người non nớt. Cô xinh đẹp cười một cái, nhìn Trương Đổng, hô to "Ha ha, Lão Tử gần đây đổi khẩu vị." Vừa nói, có một cánh tay kéo Hạ Tử Ca đến gần bên mình, Tử Ca cau mày, hơi quằn quại , nhưng sức lực chênh lệch nhau khiến cô ngã đụng vào người hắn . Nhìn thấu được cái miệng của tên heo mập kia, tâm của Hạ Tử Ca trùng xuống, nắm chặt chai rượu . Mộ Diễn mắt lạnh nhìn chuyện vừa xảy ra, trên mặt không hiện ra cảm xúc gì, chẳng qua là ngón trỏ điểm nhẹ ở trên đùi, cứ như vậy dáng vẻ tỏ ra yên tĩnh Vừa thấy có người hướng về phía mình, các cô em trong CK cũng hiểu ra, lập tức đứng lên nghênh đón "Trương Đổng, ngài nếu muốn đổi khẩu vị liền nói cho ta biết." Cô gái lắc lắc cái eo thon nhỏ, một đôi gò bông lớn đung đưa trước mặt Trương Đổng . Hạ Tử Ca trong lòng buông lỏng, chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Trương Đổng ôm lấy cô, "Lão Tử muốn cô!" Cánh tay bị kéo đau, Hạ Tử Ca mắng chửi hắn không có tâm , trên mặt muốn cười cũng không được, Cô nhìn Mộ Diễn, khuôn mặt bình tĩnh của anh đang nhìn bọn họ, rõ ràng không muốn giúp đỡ. Cục diện nhất thời an tĩnh, đại gia hai mặt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Một tay che phủ nơi tròn đầy của cô, Hạ Tử Ca như một cây đàn bị đứt dây, cô xem như không có chuyện gì xảy ra , cắn răng một cái. "Trương Đổng, người ta lần này tới là để bồi Mộ Thiếu." Cô liếc về phía người đàn ông tuấn tú kia, Cô biết trong này lời của anh là có trọng lực nhất. Cô, đúng là được anh gọi tới, Cô cho là mang Mộ Diễn ra, có lẽ sẽ có tác dụng. Mà người đàn ông kia đối với cô không có một tia hứng thú, mặc dù cô không biết nguyên nhân. Lui thêm bước nữa, bị chó cắn cũng không thể để chó ghẻ cắn. "Nếu như Trương Đổng thích, ta nhường lại." Anh dựa người vào chiếc ghế sa lon, thanh thản nói rõ ràng, coi như đang xem một bộ phim hài, mọi chuyện không liên quan đến mình.