Cách đây hai năm, vào một đêm tối trời, trên con đường hẹp, Karen đang lái xe thì đụng phải bà Rowena. Luật sư của Karen đã lập luận rằng bà Rowena không có quyền lái xe đạp không có vật phản quang vào một đêm như vậy, và chánh án đã đồng ý. Nhưng lý lẽ cho rằng Karen đã chạy quá tốc độ không có cơ sở xác đáng và không chứng minh được. Brice đã điên tiết lúc đó. Cơn thịnh nộ của anh giảm bớt kể từ ngày tòa phán quyết, nhưng tan biến mất là điều còn xa vời. Anh biết anh không thể đổ lỗi cho Karen về chấn thương của bà Rowena, nhưng anh đổ lỗi cho nàng về chuyện khác, mà đó là lý do tại sao anh đã cáu tiết cả tháng trước, khi lần đầu tiên đến thăm bà Rowena, anh đã gặp Karen ở đó. Anh đã gay gắt với các nhân viên quản lý của điều dưỡng đường, nhất là khi họ bảo anh Karen là khách viếng thường xuyên chỉ một thời gian rất ngắn sau khi bà Rowena đến. Xa hơn nữa anh còn cấm họ để nàng trở lại, nhưng họ chỉ ôn tồn nói với anh rằng vấn đề không phải do anh quyết định. Bà Rowena vào dưỡng đường là do chính bà lựa chọn và tiền chi tiêu do chính bà trả. Thật khó chấp nhận khi họ tuyên bố rằng bà Rowena trông ngóng sự viếng thăm của Karen, mặc dù anh tin bà nội anh là người có tánh bao dung. Anh thì không. Anh phải nhớ điều đó. * * * Karen thiếp đi cho đến ánh bình minh ló dạng. Mặc dù cảm thấy thoải mái hơn khi nằm trên giường, nhưng nàng cảm giác đầu mình to gấp hai bình thường và toàn thân đau nhức rã rời. Trong lúc chập chờn Karen mơ hồ một cú điện thoại từ xa và những ca cứu chữa bệnh nhân của Brice tại bệnh viện. Anh hiếm khi nói chuyện và nếu có, anh chỉ nói ngắn gọn. Điều này giúp Karen cảm thấy thoải mái hơn vì nàng chưa sẵn sàng tiếp chuyện. Mặc dù đang chịu đựng sự hành hạ của cơn bệnh, nàng vẫn có ấn tượng anh là một người mâu thuẫn. Anh ta không thích nàng, và có lý do thích đáng. Tuy nhiên trong khi giọng nói anh lạnh lùng, bàn tay anh lại dịu dàng. Anh ta rất tận tâm trong việc chăm sóc nàng và nàng không thể tìm ra lý do. Nàng cũng không tìm ra câu trả lời tại sao anh ta không để mặc nàng nằm dưới cơn giá tuyết trưa hôm đó. Karen tỉnh giấc, nhưng vẫn nằm trên giường mãi đến xế trưa, khi cơn chóng mặt qua đi. Thay đổi vị trí nằm, nàng giơ tay tém mái tóc khỏi cổ, rồi gác tay lên trán khi liếc nhìn xung quanh căn phòng. Căn phòng được trang trí một cách duyên dáng theo phong cách kiểu Mỹ xưa, nhưng đó là ấn tượng ban đầu. Karen không có thì giờ để quan sát chi tiết vì Brice đang nhìn nàng. Anh đang ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ, không lúc lắc, chỉ trố mắt nhìn. Điều đơn giản và dễ dàng nhất cho nàng làm lúc này là trố mắt nhìn lại. Anh đúng là kiểu người nghiêm nghị. Mái tóc chải tém đen sẫm. Đôi mắt cũng cùng màu. Trên gương mặt hằn lên những nét khắc khổ, cáu kỉnh, mà bằng cách nào đó chúng không xứng hợp với phong cách ăn mặc của anh, một chiếc áo sơ mi lòe loẹt, áo thun len và quần nhung kẻ. Karen đoán anh khoảng bốn mươi, mặc dù nàng không biết nét nghiêm nghị khiến anh trông già hơn hay không. Một vết nhăn hằn dọc giữa đôi mắt khiến anh càng thêm nghiêm nghị. Một giọng nói rất nghiêm nghị vang lên: - Cô cảm thấy thế nào? - Ổn. Giọng nói không chút căng thẳng. - Điều đó chẳng cho tôi biết điều gì cả,và đừng nói giọng như thế.Cô cảm thấy khỏe hơn hay tệ hơn? Karen suy nghĩđiều đó một lát: - Tôi đoán là khỏe hơn. Tôi không còn cảm thấy đau nhiều trong xương. Đôi mắt nàng hướng sang cửa sổ, giọng lo lắng: - Tuyết vẫn còn rơi. Đúng không? - Đúng. - Đường xá chưa được ủi hả? - Họđã ủi nhiều lần, nhưng nó vẫn tiếp tục đùn lên. - Có thể lần tới, các xe ủi sẽ quanh quẩn gần đây. Brice biết chính xác nàng đang nghĩ gì, qua cách nàng khẽ nhướng chân mày, ánh mắt sáng lên ẩn chứa niềm hy vọng. Anh vội đưa nàng về thực tế: - Xe ủi không thể giúp cô. Chúng không đến gần nhà, còn người phụ việc tôi sẽ không có mặt ở đây đến khi tuyết ngừng rơi. - Nhưng anh là bác sĩ. Karen viện lý, cũng bằng giọng nói hy vọng: - Anh phải ra ngoài chứ. - Văn phòng tôi ở đây. - Nhưng bệnh nhân phải nhập viện thì sao? - Trong thời tiết như thế này, chỉ nhập viện khi cần kíp. Nếu có trường hợp cấp cứu nghiêm trọng, cảnh sát sẽ đến tìm tôi. Karen nhắm mắt lại và nuốt một cách khó khăn,rồi ngước nhìn trần nhà: - Tôi không thể ở lại đây cả ngày. Ánh mắt nàng lảng tránh ánh mắt kiên định cố hữu của anh: - Anh đâu muốn tôi ở lại đây. - Cô đang phí hơi đấy. - Tôi là người cuối cùng anh muốn ở trong nhà anh? Nét mặt Brice không thay đổi: - Trong trường hợp này, tôi không có sự lựa chọn nào hơn là phải giữ cô ở lại. Tôi không thể làm ngưng tuyết rơi. Thật ra tuyết đã làm ngưng nguồn điện thành phố, vì thế bây giờ các nhân viên thành phố có chuyện khác để lo ngoài việc ủi tuyết. Karen đón nhận tin tức đó bằng ánh mắt tuyệt vọng, nhưng nàng không nói lời nào. Nói chỉ làm phí thêm hơi sức. Dùi đầu vào chiếc gối, nàng khép mắt lại nghĩ đến căn hộ ở Syracuse, nghĩ đến sách vở đang chờ nàng trên bàn viết, nghĩ đến công việc làm tại Pepper Mill và tự hỏi liệu họ có còn tiếp tục cho nàng làm việc không khi nàng vắng mặt hai ngày liền. Xoay nghiêng người, Karen khẽ rên rĩ bất lực và ôm chặt bụng. Bàn tay Brice đặt lên trán nàng trước khi tiếng rên chấm dứt. Nàng vẫn còn hâm hấp, không nóng như trước đó. Nhưng anh không ngờ tới những giọt mồ hôi lại xuất hiện trên mũi nàng. Không nghĩ đến cái tôi của mình,Brice lo lắng hỏi: - Chuyện gì vậy? - Không có gì. Karen thì thào. - Cô cảm thấy mệt hơn à? Nàng không trả lời. - Karen. - Do đầu óc tôi. - Giải thích cái đó đi. Karen mở mắt nhìn anh, tự hỏi liệu một người đàn ông như anh, một người dường như hoàn toàn bị thành kiến khống chế, có thể hiểu được không: - Khi nghĩ về những việc tôi nên làm, tôi cảm thấy bồn chồn khó tả. Giống như cái gì đó đang kéo tôi xuống, làm tôi nghẹt thở. Giống như cái gì đó bên trong cố chui ra ngoài. Rần rật như có kiến bò. Gần như hoảng loạn. Brice hiểu tâm trạng nàng đang diễn tả, nhưng thay vì lặp lại ngôn từ hối tiếc hoặc chịu đựng, anh đi thẳng vào đề: - Tôi không có thuốc loại đó. Cô nói đúng. Nó là bệnh tâm lý. Karen khụt khịch mũi, rồi bắt đầu ho. Sau khi lấy lại nhịp thở, nàng nhắm nghiến mắt lại, cất giọng thì thào: - Chắc anh đâu có điều gì phẫn nộ để hạ gục tôi đến khi tuyết ngưng rơi và để tôi rời khỏi đây chứ? Brice quan sát gương mặt xám xịt của nàng: - Đó là điều cô muốn hả? Karen im lặng, rồi lúng túng như một kẻ bại trận: - Tôi chỉ muốn đứng lên, đi ra ngoài và trở lại làm những việc đáng lẽ phải được làm. - Karen, thế giới vẫn còn đó khi cô hồi phục. Karen ấm ứ một cách hoài nghi: - Hmm. Và đó là tất cả ý Karen dành cho nó. Một lần nữa, nàng tự hạ gục mình. Cảm nhận được điều đó, Brice lái đề tài: - Cô hẳn là đói rồi. - Không, thèm trà. Karen thì thào. - Tôi đang nghĩ đến trứng và bánh mì nướng. Vừa trở mình nghiêng qua bên kia, nàng vừa ôm lấy tấm chăn: - Có thể lát nữa. - Cô nên ăn liền. - Lát nữa. Nhíu mày, Brice nhìn nàng. Rồi cái nhíu mày trở thành cáu kỉnh. Anh có cảm giác như thể anh đã bị sa thải. Đó là một cảm giác hụt hẫng, cảm giác mà anh đặc biệt ghét. Ít ai dám gạt bỏ sự phục vụ của anh. Không phải lúc nào anh cũng cống hiến sự phục vụ đặc biệt này cho người khác. Chỉ có bà nội và bây giờ, Karen. Bà Rowena cũng từ chối nốt. Đó là những năm trước đây, khi anh còn sống ở thành phố, và bà phải tận dụng thời gian rảnh từ những hoạt động xã hội của bà để viếng thăm anh. Khi đó anh tự nhủ cần phải hào hiệp ra tay phục vụ bà và anh đã đau điếng khi bà thẳng thừng bác bỏ. - Tôi đã thấy cách chiên trứng rồi, Brice carlin. Bà Rowena lên tiếng bằng giọng hiểu biết: - Cứng. Anh muốn chúng theo lệnh anh. Anh muốn chúng nằm trên chảo đúng như thế. À, tôi thích trứng của tôi xốp. Tôi thích chiên chúng theo cách riêng. Tôi thích phải chạy theo chúng một chút. Trứng xốp làm làm cuộc sống thú vị. Lúc đó, anh chỉ biết cau có và nhường nhà bếp cho bà, nhưng sau đó anh nghiền ngẫm câu nói của bà và dần dần anh chiên trứng của mình xốp hơn. Tuy nhiên, vì lý do nào đó anh chưa bao giờ có dịp phục vụ bữa sáng cho bà nội anh một lần nữa. Bà luôn luôn đi đây đi đó, và khi thăm anh, bà nhất định dành lấy nhà bếp. Dĩ nhiên giờ đây, bà không thể làm điều đó được. Sự hồi tưởng làm anh bùi ngùi, đồng thời vẫn còn bực. Karen không chấp nhận đề nghị của anh, Brice hướng thẳng về nhà bếp, bắt đầu thao tác bữa sáng. Khi anh trở lại phòng nàng, Karen đã say ngủ. Hai lần chạm nàng, định đánh thức nàng dậy, hai lần anh rụt tay và đứng thẳng người. Rồi trừng trừng nhìn nàng đang rút người, Brice trở lại nhà bếp, rồi sau một tiếng văng tục ai oán, trút hết món trứng xốp tuyệt vời nóng hổi vào bồn rửa. * * * Karen cảm thấy đói khi nàng tỉnh giấc, và không thấy bóng dáng Brice ở đâu; điều này làm Karen hoang mang. Anh ta có một khả năng kỳ lạ nhất khiến nàng cảm thấy yên tâm. Nàng cho rằng đó là do khí thế trong giọng ra lệnh anh phát ra cùng với sự quyết đoán. Anh ta chắc chắn đã quyết đoán khi nàng ngã quỵ trong bão tuyết, và nàng phải thừa nhận rất có thể sẽ không toàn mạng nếu không được tá túc trong ngôi nhà ấm áp và hơn thế nữa có một thầy thuốc riêng cho mình. Việc anh giữ nàng để chống lại ý muốn của nàng là điều phi lý. Chính tuyết làm điều đó. Chậm rãi, Karen ngồi dậy, buông chân xuống sàn nhà, cố giữ thăng bằng, rồi rón rén đi đến cửa sổ. Tuyết vẫn rơi. Nàng liếc xuống nhìn đồng hồ để rồi nhớ lại đã để quên trong phòng tắm khi nàng tắm. Sau khi tìm lại đồng hồ, Karen đứng thẳng người trước gương soi tự kiểm tra dung mạo. Nhưng điều đó càng làm nàng nản chí hơn và đôi chân bắt đầu loạng choạng, vì thế Karen trở lại phòng ngủ, lần này trượt người trên ghế lắc Brice ngồi trước đó. Vừa lắc ghế chầm chậm, nàng vừa đảo mắt nhìn quanh phòng. Chiếc giường bốn chân và bàn trang điểm là hàng Mỹ xưa. Chiếc chăn trên giường cùng khăn trải giường viền đăng ten đều được in những loài hoa đồng nội mang màu sắc khác nhau. Một cái gờ treo màn phía trên cửa sổ mang màu tím hoa cà kết hợp màu xanh nhạt của màn treo và những vật dụng khác đều mang dáng vẻ một loại nghệ thuật nguyên thủy. Chắc chắn, Karen nghĩ căn phòng được trang trí bởi một nghệ nhân nào đó. Brice là một bác sĩ. Anh ấy không có thời giờ để sưu tập và sắp xếp đồ đạc một cách hài hòa. Anh trông có vẻ là một bác sĩ lâm sàng, một kẻ chỉ biết chẩn đoán rồi điều trị, chen vào giữa là một đống công việc giấy tờ. Anh hoàn toàn không phải là một nghệ nhân. Căn phòng vẫn quạnh hiu, lạnh lẽo vì thời tiết, ấm cúng vì tình cảm. Karen nhìn tấm mền trên giường, và đang tự hỏi nên cố gắng rời khỏi ghế lắc hay không thì Brice xuất hiện tại cửa. Anh nhìn nàng, vẻ mặt tối sầm. Rảo bước đến giường, anh chộp lấy tấm mền. Anh không yêu cầu nàng đứng lên; bàn tay anh đặt lên cánh tay nàng để làm điều đó như là một thuật ngữ có hiệu quả cao hơn. Ngay khi Karen đứng thẳng lên, anh cuộn tấm mền quanh người nàng, ấn nàng trở xuống ghế, kéo đôi vớ len quanh hai chân nàng, rồi lầm bầm: - Cô không thấy nhiệt độ ở đây đang xuống sao? Cảm thấy ngốc nghếch, Karen làm thinh, nhưng Brice chưa thỏa mãn với điều đó. Đôi mắt anh nhìn nàng với vẻ khiển trách: - Cô không cảm thấy lạnh hả? - Chút chút, nhưng tôi nghĩ chốc nữa đây tôi lại tháo mồ hôi. Anh im lặng quan sát gương mặt nàng, trong khi nàng nhẫn nhục chịu đựng, rồi hỏi: - Y phục tôi đâu? - Dưới lầu. Karen chờ Brice nói câu anh sẽ đem chúng lên cho nàng. Khi anh chẳng làm điều đó, nàng liền hỏi, cố giữ giọng nói ngọt ngào, và nỗ lực đó khiến nàng nghe the thé: - Tôi có được phép mặc chúng không? - Không. Giọng ngọt ngào biến mất: - Tại sao không? - Bởi vì cô đang bệnh. Nếu tôi trao chúng lại cho cô, cô sẽ ngỡ cô khỏe hơn và sẽ bỏ chạy khỏi cửa, mà nếu cô làm như thế, tôi bắt buộc phải chạy theo cô, vì tuyết vẫn còn rơi. Ánh mắt Karen nhìn anh, lộ vẻ không tin: - Anh đang giữ tôi lại đây bằng cách để tôi lõa thể à? - Cô không lõa thể. - Đừng nói từ đó nữa. - Tôi biết. Brice không mỉm cười. Sự chuyển điệu trong giọng nói của anh không làm khác đi tính chất nghiêm nghị cố hữu của nó nhưng có cái gì đó trong ánh mắt chợt lóe lên của anh đã xỉa Karen. Nàng cho rằng cú xỉa này chẳng qua là vì sự cồn cào của cái đói, vì đó là những gì nàng cảm thấy trước đó, và, ngoài ra, nàng đang miên man nghĩ đến cuộc nói chuyện khác với Brice về việc khi nào nàng có thể ra đi. Hiện giờ Karen muốn bàn đến thức ăn, và nàng thật sự mong muốn có chút gì đó lót lòng, nhưng nàng còn do dự. Nàng cảm thấy mình giống như một ký sinh trùng. Nàng đã được tá túc, được sưởi ấm, thậm chí còn mặc y phục của Brice, trong khi về thực chất, nàng là kẻ thù. Vì thế Karen lẳng lặng ngồi đó và nhìn Brice, mong mỏi anh sẽ hỏi lại nàng có đói không. Thay vì vậy, Brice nhìn nàng, hỏi: - Cô cảm thấy thế nào? - Yếu. Karen trả lời, hy vọng anh biết ngụ ý. Brice chẳng biết. Thọc tay vào túi quần, anh hỏi tiếp: - Lần cuối cùng, cô ngủ nhiều như thế này là khi nào? - Khi tôi được bốn tháng tuổi. Theo như mẹ tôi nói, tôi chỉ thức dậy khi đến bữa ăn. Một ngụ ý khác được tung ra. Thêm một ngụ ý không trúng đích: - Mẹ cô còn sống không? - Không. Brice rút tay khỏi túi và chà sau gáy. Anh cố nhớ lại liệu anh đã thấy ai đó đi chung với nàng trong suốt thời kỳ xử án không. Anh nghĩ anh không thấy; - Cô còn nhân thân nào không? - Không. Nàng dừng lại một lát rồi thận trọng hỏi: - Anh thì sao? - Chỉ có bà nội Rowena. Karen thử lại lần nữa: - Vậy anh sống ở đây một mình à? Không người chăm sóc nhà cửa... nấu ăn... ? - Một phụ nữ đến đây vào những ngày làm việc. - Để nấu ăn? Nàng không nghĩ mình có thể đần độn hơn. - Hầu hết là dọn dẹp nhà cửa. Tôi không phải là kẻ kén ăn. - Tôi cũng vậy. Karen dừng lại, chờ đợi; đúng lúc nàng định bỏ cuộc thì Brice cảnh báo: - Cô thật sự nên ăn. Cho dù cô không đói. Cô phải bồi dưỡng cơ thể lên. - Tôi đói. Nàng nói không bày vẽ gì thêm nữa. Gương mặt anh trở nên giận dữ: - Tại sao cô không nói sớm? - Bởi vì tôi đã lạm dụng anh nhiều quá rồi. - Thêm một ít nữa có sao đâu. Tôi nghĩ, tôi có thể chiên hai trứng. - Một mẩu bánh mì nướng là nhiều rồi. - Không. Chưa đủ. Cô trông chỉ còn da bọc xương. - Cám ơn. Karen thì thào, cảm thấy tổn thương vì không có lý lẽ phản bác. Nàng biết mình ốm, và Brice đã không nói câu gì khác hơn là sử dụng ngôn từ tượng hình thông thường đó. Tại sao nàng cảm thấy mình giống một bù nhìn sống, và tại sao nó làm nàng bận tâm; đó là một bài toán phức tạp. Karen tự hỏi liệu nó có dính dáng gì đến sự cứng cỏi tương phản với cơ thể anh không. Ánh mắt đảo sang nơi khác, nàng định đứng lên khỏi ghế: - Thực ra tôi rất vui tự làm lấy... - Ngồi. Nàng ngồi. - Tôi sẽ ngồi ởđây. Nàng nói tất cả lòng tự trọng mà nàng cố hết sưc tập trung, được thể hiện qua giọng nói rè rè và hình dáng bị bó chặt ngộ nghĩnh của nàng. Nàng cố giữ cằm ngẩng lên, đôi mắt dán chặt vào Brice. Rõ ràng Karen đã thành công trong việc chuyển tải ý chí của mình, vì sau một hồi trừng mắt im lặng nhìn nàng, Brice quay gót và rời khỏi phòng. Chỉ khi, Karen nghe tiếng chân của anh rút lui tới một khoảng cách đủ an toàn, nàng mới đứng lên khỏi ghế lắc và trở lại giường, nơi mười lăm phút sau, anh tìm thấy nàng khi anh trở lại. Vì Karen nằm nghiêng, mặt quay về cửa sổ, nên nàng không nhìn thấy cách anh dừng lại một thoáng tại cửa phòng; cũng không thấy cái nhìn tự mãn lướt trên mặt anh trong một thoáng đó, và khi anh thình lình xuất hiện trong tầm nhìn, nàng chậm rãi nhướng mắt lên. Brice khẽ hất hàm ra hiệu. Để đáp ứng, Karen ngồi bật dậy chèn hai chiếc gối sau lưng nàng. Anh đặt khay thức ăn ngang qua hai gối nàng, rồi bước lui, “an vị” trong chiếc ghế lắc để xem nàng ăn. Karen không quen ăn dưới ánh mắt chăm chú của bất cứ ai, huống hồ ánh mắt đó là một kẻ giống Brice Carlin, cái nhìn chầm chầm của anh ta vừa sắc bén vừa có tính phê phán. Mặc kệ nàng cứăn. Karen bám lấy ý nghĩ cái đói có thể vượt qua hàng tá sự ức chế. Không phải vì nàng thèm ăn cố uống. Nhưng món nước ép đủ dịu ngọt, trứng vừa đủ xốp, bánh mì nướng vừa đủ giòn... điều này gợi lên một câu hỏi nôn nóng: - Anh đã làm món bánh mì nướng thế nào? - Bằng vỉ nướng. Karen đã từng thử như vậy một lần, khi lò nướng của nàng không hoạt động đúng chức năng. Món bánh bị khét. Rõ ràng Brice có cái tài mà nàng không có. - Món mứt sệt này là gì vậy? - Dâu tây. - Tuyệt vời! Brice gấp một chân lên chân kia, hai khuỷu tay đặt trên tay đỡ của ghế, các ngón tay đan vào nhau. Anh chắc sẽ trông hoàn toàn thư giãn nếu đôi môi không quá mím chặt, và ánh mắt chịu buông tha hình ảnh Karen. Sau khi đã ăn xong hơn phân nửa những món anh dọn ra, nàng hạ nĩa và nhướng mắt nhìn Brice: - Anh đang nhìn cái gì dữ vậy? * * * Brice trả lời bằng cách hít nhẹ một hơi thở như thể nàng đã đưa anh ra khỏi trạng thái hôn mê. Vừa nhướng mày, anh vừa nhún vai. - Trước đó anh đã làm như vậy. Tôi có cảm tưởng tôi đang phô diễn. - Vậy hả. - Còn gì nữa? Anh không có ý định nói nàng thu hút anh, vì bản thân anh không muốn thừa nhận điều đó, cho dù rất ít. Nhưng có cái gì đó ở cái nhìn của nàng khiến anh muốn nhìn trở lại, và chính cái điều kỳ cục đó đã điều khiển tư tưởng anh. Cô nàng ốm trơ xương. Nước da tai tái, đôi mắt thâm quầng. Mái tóc quá dài, quá quăn, quá vô duyên. Vậy anh đang nhìn cái gì? Anh đang nhìn cái mượt mà của làn da tai tái, cái màu hổ phách sậm của đôi mắt thâm quầng. Anh đang nhìn cái cách mà một trong những lọn tóc quăn kia đang xõa xuống giữa cổ áo sơ mi anh - nàng đang mặc- và cổ nàng, và anh đang nghĩ nó có hình dáng nhẹ nhàng hơn, đậm nét hơn những lọn tóc quăn còn lại và cũng đang nghỉ nếu nàng trong tình trạng sức khỏe tốt nó ắt sẽ sáng ngời. Anh cũng đang nhìn cái cách áo anh đang phủ xuống đôi bờ vai nàng, khiến chúng trông mảnh mai, và cái cách bộ ngực nàng phập phồng dưới lớp vải mịn. Anh đang nghĩ có cái gì đó quyến rũ, đầy bí ẩn toát ra từ cơ thể nàng; hoặc là như vậy hoặc là chính bộ não anh có vấn đề. Đúng rồi, chính là điều thứ nhì! Brice vực con người anh dậy khỏi tư tưởng “hắc ám” và khoác bộ mặt khó chịu: - Cô đang phô diễn bởi vì cô là người phụ nữ duy nhất quanh đây. - Nếu có người khác, họ cũng sẽ phô diễn chứ? - Cái đó còn tùy. Tôi là người đàn ông chỉ dành cho một phụ nữ. - Vậy chắc anh sẽ chọn một phụ nữ, người làm anh khó chịu nhất, đưa về nhà, rồi cứ trừng trừng nhìn cô ấy? - Rất có thể. Đặt khay sang bên, Karen lướt người xuống chiếc gối: - Có bao giờ anh nghĩ rằng nhìn như vậy làm người khác bất an không? - À há! - Và như thế có bất lịch sự không? - Chỉ có những người nào trong lòng bất an mới nghĩ điều đó làm mình bất an, và họ chỉ bất an nếu họ có điều gì giấu giếm. Trở nghiêng mình, Karen kéo tấm chăn lên: - Một câu trần tình rất có ấn tượng. - Nếu cô đồng ý theo cách đó. - Anh biết tôi muốn mà. Nhưng tôi thật sự chưa quyết định điều đó ngay bây giờ. Nàng khép mắt lại: - Có thể lần sau. * * * Tuy nhiên, lần sau nàng đã ngủ. Với một ít thức ăn trong dạ dày chế ngự cái đói và công năng đều đặn của penicilin cùng với aspirin tác động lên cơn bệnh, Karen chìm vào giấc ngủ sâu. Không bao lâu, sau hoàng hôn, khi căn phòng chìm vào bóng tối, Brice bọc nàng lại và bồng nàng xuống lầu. Suốt đoạn đường, Karen choàng tỉnh một thoáng. - Phòng ngủ lại quá lạnh, lại không có lò sưởi. Anh giải thích để đáp ứng cái nhìn bối rối của nàng: - Cô sẽ khá hơn bên cạnh lò sưởi đến khi điện có trở lại. Karen không phản đối và trong phút chốc cả hai đã vào trong phòng khách; nàng biết anh nói đúng. Hơi ấm trong không khí tràn ngập khắp phòng tương phản với cái rét trên lầu. Sau đó Brice đặt nàng nằm thoải mái trên tấm đệm trên sàn nhà rồi quấn tấm chăn xung quanh nàng, vừa vặn, gọn gàng đến nỗi nó khép mắt nàng lại và trở về với giấc ngủ. Khi Karen choàng tỉnh, căn phòng tối hơn. Nàng ho và đưa mắt lờ đờ nhìn xung quanh. Điều đầu tiên nàng để ý là ngọn lửa đang lụi tàn, điều thứ hai là Brice đang ngủ bên cạnh nàng. Lặng lẽ tháo tấm chăn ra, nàng đứng dậy, lấy vài thanh củi trong thùng rồi đặt chung lên đám than hồng. Chúng bốc khói, rồi bùng cháy. Trở lại tấm chăn, Karen dùi người xuống nó, khép mắt, cố dỗ lại giấc ngủ. Nhưng cái lạnh nàng cảm thấy khi rời khỏi tấm chăn vẫn còn đó và việc làm cho thêm củi vào lò sưởi đã làm nàng tỉnh táo hoàn toàn. Cảm thấy trống trải vì không có điều gì hay hơn để làm, nàng quay đầu sang nhìn Brice. Anh nằm nghiêng đối diện với nàng. Một thảm trải giường dày bằng len đan phủ lên tới ngực anh; một áo thun len cổ rùa phủ phần còn lại. Hai tay anh bắt chéo trước ngực, một bàn tay giữ lấy tấm thảm, bàn tay kia đặt hơi chệch trên bả vai kia. Karen nhìn vào những ngón tay đó. Mặc dù chúng thon dài, nhưng không có vẻ thanh tú, không có gì để gợi ý anh là một ngệ sĩ, hay như trong thực tế, là một bác sĩ giải phẫu. Đây là lần đầu tiên một điều gợi dậy trong Karen là nàng không biết chuyên khoa của anh là gì. Không phải điều đó làm nàng bận tâm. Chỉ vì tính tò mò. Ánh mắt quét khắp mặt anh, Karen quan sát nó để tìm nét dịu dàng mà giấc ngủ thường mang đến. Không có nhiều. Quai hàm rắn chắc, miệng mím chặt, vết hằn nhỏ giữa cặp lông mày là một dấu ấn nghiêm khắc. Thật ra, nét dịu dàng duy nhất xuất phát từ đôi mắt – đôi mắt có thể quắc lên một cách quá dễ dàng – đã nhắm kín. Tuy nhiên, không kể đến ánh mắt, anh dường như là kẻ sẵn sàng ứng cứu người. Bị chấn động đột ngột bởi cơn ho, Karen quay ngoắt đầu sang bên. Khi nàng quay lại, mắt anh đã mở. Thay vì kéo tấm chăn cao hơn, nàng nằm im. Brice nhìn nàng. Nàng nhìn quay lại. - Cô thức lâu chưa? Anh hỏi, giọng còn ngái ngủ. Karen lắc đầu. Brice liếc nhìn lò sưởi, đoán ra nàng đã thêm củi vào lò. - Cô cảm thấy thế nào? - Khá hơn. - Theo cách nào? - Không quá đau khi tôi ho. - Tốt rồi. Sự im lặng chen vào, và trong khoảng thời gian này, Karen chợt nhận ra anh ta không phải hoàn toàn trông khó nhìn. Tóc anh bị rối. Anh trông không có vẻ cứng ngắc. Vả lại hiện giờ anh không phải là hình ảnh lù lù trước mặt nàng. - Cô lạnh không? - Tôi không sao. - Lạnh không? - Hơi hơi. Brice ngồi dậy, rồi quỳ ngả mình về phía trước, cho thêm một thanh củi nữa vào lò sưởi, Karen ngạc nhiên khi thấy anh mặc quần thun len, mịn hơn nhiều so với chiếc nhung kẻ anh từng bận. Không phải nàng chú ý đến kiểu mịn. Không phải nàng hình dung cảnh anh mặc quần nhung kẻ đi ngủ. Nàng hoàn toàn chưa bao giờ hình dung cảnh anh đi ngủ với chiếc quần thun len. Nó trông bắt mắt và ôm gọn hai bên sườn, từ hông xuông đùi và mông. Ghê tởm bởi sự phân tích bất ngờ của mình, Karen nhắm rịt hai mắt lại. Nằm nghiêng người qua phía bên kia, nàng nghe tiếng xào xạc của tấm thảm khi Brice đứng dậy, tiếng chân nặng nề khi anh rời khỏi phòng. Khi anh trở lại cùng với vài tấm mền, nàng không thể cưỡng lại được việc mở mắt ra. - Cô có thể đứng dậy được không? Anh nhỏ nhẹ hỏi: - Mang theo cái chăn cùng cô. Karen xoay xở đứng lên và di chuyển sang bên trong khi Brice trải một trong những tấm mền lên tấm đệm. Anh ra hiệu nàng nằm xuống trở lại, nhưng khi Karen nằm xuống, đôi chân nàng quá sát ngọn lửa, anh nhổm dậy và xoay nàng, gối và tất cả, để nàng có thể nằm nghiêng người, lưng song song với lò sưởi. - Bây giờ tôi đang chiếm quá nhiều sức ấm. Karen phản đối khi anh đắp cái mền khác lên nàng. - Tôi có còn nhiều hơn của cô. Duỗi thẳng người phía sau nàng, anh kéo tấm thảm lên tới ngực: - Bây giờ cô đủ ấm chưa? - Tôi ổn rồi. - Cô đủ ấm không? - Đủ. Từ đó không xác thực, nhưng Karen cho rằng nó sẽ chóng đến. Chẳng bao lâu sức nóng của ngọn lửa sưởi ấm toàn thân nàng. Karen nhắm mắt và tập trung vào việc thưởng thức sựấm áp, nhưng sự tập trung đó bị phá vở bởi hình ảnh của Brice. Nàng nhận ra rằng anh trông rất hay trong chiếc quần thun len. Nuốt chửng cái ý tưởng không đúng đắn, nàng co hai chân lên và rút đôi chân trần vào tấm chăn. Một lát sau, Karen trở mình đổi vị trí, nhưng dường như điều đó không đủ ấm, nàng lại trở mình lần nữa. - Cô đang làm gì vậy? Giọng nói có vẻ bực dọc. - Chân tôi lạnh. - Chà chúng với nhau. Karen thử chà hai chân vào nhau, nhưng nàng không đủ sức chà lâu, nên không hiệu quả mấy. - Còn lạnh hả? - Phải. Sau tiếng thở hắt, Brice chuyển người và trước khi Karen lường trước ý định của anh, Brice đã trong mền nàng. - Đặt hai bàn chân cô giữa chân tôi. - Ý, tôi không nghĩ... - Giữa chân tôi. Brice lặp lại, ít kiên nhẫn hơn. Nhiều giây sau, hai bàn chân nàng được kẹp giữa hai bắp vế anh. - Khá hơn? - Điều này thật sự không... - Khá hơn? - Vâng. - Tốt. Karen phải thừa nhận phương pháp này tốt. Chẳng những đôi chân bắt đầu ấm hơn, mà các phần còn lại cũng đang hưởng lợi tương tự từ hơi ấm cơ thể Brice. Như thể nghe được tư tưởng nàng, anh quàng tay quanh hông nàng và kéo nàng sát hơn. Karen ngây người: - Brice? - Mmmm? Tiếng ngâm nga bị chận nghẹt bởi tóc nàng. Karen cố giữ khoảng cách giữa hai người, nhưng cánh tay anh ngăn cản điềunày. Cuối cùng nàng thì thào: - Buông tôi ra, Brice. Nhưng anh không có ý định đó, trong lòng anh đang rộn ràng một cảm giác ấm áp khó tả: - Tôi không xâm hại cô đâu. Đây là cách duy nhất tôi biết để làm cô ấm lên. - Tôi thật sự khá rồi. Vừa nói nàng vừa bấu chặt cổ tay Brice cố đẩy ra, nhưng nó không nhúc nhích. - Đừng phản ứng nữa, Karen. - Điều này không cần thiết. Nàng thì thào, rồi bắt đầu ho. Brice đưa tay vuốt lưng nàng để giúp dằn cơn ho, bàn tay kia đặt chếch trên cổ nàng. Khi cơn ho chấm dứt, cơ thể mảnh mai của Karen nằm gọn trong vòng tay anh. Brice thì thầm ra lệnh: - Hãy thư giãn đi. Karen không đáp ứng yêu cầu của anh. - Karen? - Gì? - Tôi muốn cô thư giãn. - Tôi không thể. - Tôi đã nói, tôi sẽ không hại cô. - Tôi biết. - Vậy, có vấn đề gì? - Điều này thật là kỳ cục. - Chỉ bởi vì cô quá cứng ngắc. Hãy thả lỏng người một tí, cô hãy tựa vào tôi và để cơ thể nghỉ ngơi, cô sẽ khỏe hơn. - Tôi đã khỏe trước đó rồi. - Cô lạnh. Nào, hãy thư giãn đi. Karen cố thử theo lời chỉ dẫn của anh. Nhưng sức nóng từ cơ thể Brice tỏa ra tựa như một luồng điện kỳ lạ, nó truyền qua người nàng cảm giác tê tê và nàng nhận ra nó còn gây bất an nhiều hơn ánh mắt trừng trừng của anh. Karen cố ngọ nguậy để cắt đứt mối giao tiếp thể xác và chận đứng cảm giác tê ran, nhưng Brice không có cảm giác này: - Đừng cử động. - Không được. - Tại sao không? - Tôi không biết. Có thể anh đã cho cái gì đó vào thuốc của tôi. Anh dịch người sang bên một chút để giữ nàng thoải mái hơn. Karen phản đối ngay: - Brice! - Hãy hít sâu vào và thở ra từ từ. Karen hít thở một hơi thở sâu và bắt đầu ho khi cơn ho qua đi, nàng thì thào: - Tôi không giỏi về điều này. - Điều nào? Giọng thều thào trở nên tồi tệ hơn: - Va chạm. Tôi không quen tiếp xúc thế này. Tôi chưa bao giờ ngủ với một người đàn ông trong đời. Hơi thở Brice dồn dập: - Cô còn con gái à? - Tôi không nói thế. Tôi nói, tôi chưa bao giờ ngủ chung với một người đàn ông. Brice thở dài: - À, tôi có thể hiểu điều đó. Khi nàng cựa quậy để thoát ra, anh giữ nàng lại, càu nhàu: - Ở lại đây. Karen làm theo, nhưng đầu óc nàng căng thẳng hơn bao giờ cả, vì những hình ảnh nàng không muốn nghĩ đến đang vút qua trong đầu nàng, những hình ảnh về Brice đang ôm nàng trong một bối cảnh khác... Chúng là những hình ảnh của phòng the. Karen không biết những hình ảnh đó xuất phát từ đâu, chỉ biết đó là những hình ảnh sai quấy. Tuy nhiên chúng đến quá đột ngột, mãnh liệt, không chịu tan biến. Chìm ngập trong những hình ảnh trên, Karen chợt nhận ra, nàng có thể dễ dàng bị xúc phạm hơn bất cứ lúc nào trên đời. Brice cũng đang suy nghĩ nhiều về những sự việc tương tự, nhất là nghĩ đến việc liệu anh muốn trả thù hay không. Karen không thể thoát khỏi tay anh. Anh có thể dằn vặt nàng, khủng bố nàng để thỏa mãn lòng thù hằn. Giá mà anh là một kẻ tàn nhẫn. Trong chuỗi ngày sinh sống, anh bị kết án về những tội u buồn, kỳ lạ, cọc cằn, lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng không bao giờ tàn nhẫn. Một số phê bình anh đã trút lên Karen rất có thể gần với sự tàn nhẫn mà anh đã đạt đến, nhưng mỗi lần như thế, lòng anh cảm thấy nặng trĩu. Giống như hiện giờ vậy. Nàng không hoàn toàn khẳng khiu. Nàng có những đường nét ở đúng những nơi cần. Anh có thể cảm nhận điều đó qua việc đang giữ nàng tựa vào hông mình và khi tay anh vô tình chạm vào nàng. Anh cũng có thể cảm nhận nổi sợ hãi của nàng và thắc mắc về điều đó. Anh tự hỏi tại sao nàng không thích chung đụng, tại sao nàng chưa bao giờ qua đêm với người khác phái, tại sao nàng chưa bao giờ lập gia đình. Nhưng tâm tư anh quay trở lại nỗi sợ hãi của nàng. Buông lỏng đôi tay, anh chừa một một khoảng trống vừa đủ để tách hai người ra, rồi dịu dàng ra lệnh: - Xoay qua đây, Karen. Thoạt tiên nàng không cử động. - Karen. Nàng quay lại. Bóng nàng che khuất cả mặt anh, nửa phần còn lại được chiếu sáng bởi ánh lửa dường như ít cọc cằn hơn lúc thường. - Tôi sẽ không xúc phạm cô. Anh nhỏ nhẹ nói: - Tôi đã nói với cô điều đó ngay lúc ban đầu, và từ đó tôi đã lặp lại nhiều lần như vậy, nhưng tại sao cô vẫn cứ sợ vậy? Câu trả lời của nàng phát ra bằng giọng thì thào, đứt quãng: - Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này. Tôi không thích cảm thấy bất lực. - Không ai thích cả. - Một số người chịu đựng điều đó tốt hơn những người khác, nhất là nếu họ... nếu họ... - Nếu họ cái gì? - Nếu họ có ai đó để nương tựa. Ai đó để tin cậy. - Và cô không tin cậy tôi. Karen lưỡng lự một lát: - Tôi không biết anh. - Nhưng cô biết bà tôi. Cô tin bà ấy. Chẳng lẽ tôi không thừa hưởng được chút gì của sự tin cậy đó? Karen khép mắt lại. Nàng cảm thấy bối rối, càng lúc càng yếu và mỏi mệt: - Tôi không biết. - Thôi được. Hãy nhìn điều đó theo cách này. Chúng ta đã cũng kẹt ở đây hơn một ngày. Trong thời gian đó, tôi có làm bất cứ điều gì cô đánh giá là không đáng tin cậy không. - Chỉ... chỉ... - Giữ cô trong vòng tay tôi một lát? Karen, tôi đang cố làm cô ấm. Bên ngoài trời lạnh giá, bên trong không đủ nhiệt, và cô lại bệnh. - Tôi biết. - Vậy những gì tôi làm là đồi bại ư? - Không phải, tôi chỉ e... - Vậy tại sao cô đang run? - Tôi không biết! Brice thở dài một hơi chán nản: - Tôi cũng không biết luôn. Tiếng tí tách và xèo xèo của ngọn lửa nổi lên rồi im bặt. Sự tĩnh lặng tràn ngập bóng đêm và giữa hai người. Nhưng những lời nói của anh vang vọng và phảng phất trong tâm trí Karen, mang đến cho nàng sự ấm cúng kỳ lạ. Mặc dù biết rằng anh sẽ mất đi một ít nhiệt huyết khi không nhận được đầy đủ các câu trả lời, nhưng nó làm cho nàng cảm thấy bớt đi một ít bất lực. Không chủ định, Karen bắt đầu thư giãn. Nàng cũng cảm thấy buồn ngủ, nhưng đột nhiên có điều gì đó quan trọng lướt qua đầu nàng: - Brice? Karen thì thầm, rồi hối hả tiếp tục trước khi anh kịp trả lời: - Tôi không có ý gây tổn thương bà Rowena. Trời đêm đó quá tối. Tôi thật tình không thấy bà ấy. Nếu tôi có thể hứng chịu điều gì đã xảy ra cho bà, tôi sẽ làm ngay. Anh không biết... Giọng nói nàng gãy vụn. Khi không nghe Brice nói gì, nàng quay mặt đi, nhắm mắt lại, cầu mong anh ấy tin nàng. Vì một lý do nào đó, nó làm nàng rất bức xúc.