Manh Hậu

Chương 37

Đám người Thạch Uy sợ xung quanh không an toàn, một mực thúc giục Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh mau mau hồi cung. Di động của Đỗ Mạn Thanh vỡ nát, trong lòng uể oải, sai người chuyển gương đồng đặt trong xe ngựa ra ngọn núi nhỏ, soi một hồi, không thấy có chút động tĩnh gì, cũng biết chuyện trở về đã là vô vọng, không khỏi thở ra một hơi dài thườn thượt, thấp giọng nói với Mộ Dung Khuê: “Về thôi!” Mẫu hậu không thể quay về, thật tốt quá! Trong lòng Mộ Dung Khuê mừng như điên, nhất thời không giả trang nổi, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Đỗ Mạn Thanh ngẩn ra, liếc xéo Mộ Dung Khuê một cái, nói: “Vui gì mà vui?” Mộ Dung Khuê lập tức nghiêm mặt lại, nhưng tròng lòng lại âm thầm “ha ha” ba trăm tiếng. Chẳng mấy chốc đoàn người đã về tới hoàng cung. Đỗ Hàm Lan cùng Mộ Dung Bội đang trông mòn con mắt, nghe nói Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh đã trở lại, đều thở phào một hơi thật lớn. Đêm đó, Đỗ Mạn Thanh trằn trọc, mạch suy nghĩ hết lên lại xuống, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Nếu không trở về được, cũng chỉ đành phải chấp nhận thôi. Hôm sau, sau khi Mộ Dung Khuê hạ triều, lập tức tới gặp Đỗ Mạn Thanh, nói với nàng: "Hôm qua nhi tử ra lệnh cho Thạch lão tướng quân tru diệt tứ đại Thị lang, hôm nay triều thần sôi sục mãnh liệt. Đến khi nhi tử đưa ra chứng cứ chứng minh tội trạng tứ đại Thị Lang lôi kéo Kim quốc, bọn họ ngược lại nghẹn họng, không nói được gì. Hiện giờ đã mời Giám chính của Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, đến lúc đó thay đổi triều đại, ứng với lời huyết thệ.” Đỗ Mạn Thanh hỏi về người nhà của tứ đại Thị lang, Mộ Dung Khuê nói: "Người nhà lưu đày toàn bộ, không được hồi kinh." Đang nói thì Lạc công công đến bẩm: "Hoàng thượng, Lữ thái phi nghe nói Cao Bình vương vì hộ giá mà bị người Kim quốc giết chết, bị chấn kinh, đi loạn trong phủ, cuối cùng trượt chân rơi xuống nước, không thể cứu được.” Mộ Dung Sâm vừa chết, vì đề phòng Lữ thái phi ăn nói lung tung làm lòng người dao động, đương nhiên cũng không thể để lại. Mộ Dung Khuê im lặng một hồi, nói: "Phân phó Lễ bộ một tiếng, hạ táng cho tốt.” Lạc công công đáp lời, lui xuống. Đỗ Mạn Thanh nói với Mộ Dung Khuê: "Hoàng nhi có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải đến đây hàng ngày đâu.” Mộ Dung Khuê nói: "Nhi tử ngồi cùng với mẫu hậu thêm một lúc nữa.” Hắn đoán Đỗ Mạn Thanh mất bảo vật, hai ngày này hiển nhiên là khổ sở, vì thế muốn tìm một chút lời nói để an ủi. Quả thật là Đỗ Mạn Thanh rất phẫn nộ, vừa nhớ tới chuyện không trở về được nữa, ngực lại bị tảng đá đè nặng, không thiếu được việc nhắc đến chuyện đời trước với Mộ Dung Khuê. Mộ Dung Khuê hỏi: "Điều mà mẫu hậu không thể buông xuống nhất là gì?” Đỗ Mạn Thanh thuận miệng nói: "Tất nhiên là mỹ thực cùng mỹ nam.” "Mẫu hậu muốn ăn gì, chỉ cần nói tên ra, có thể để ngự trù làm. Về phần mỹ nam..." Mộ Dung Khuê chỉ chỉ mũi mình, nói: "Mẫu hậu nhìn nhi tử đi, thế nào?" “Ặc!” Đỗ Mạn Thanh nhìn mũi Mộ Dung Khuê trắng như ngọc, không khỏi bật cười. Nụ cười này của Đỗ Mạn Thanh như xuân về hoa nở, Mộ Dung Khuê nhìn chăm chú, trong lòng nhộn nhạo, hận không thể xử lý xong hết mọi chuyện, có thể ở suốt trong Khôn Ninh cung cùng với Đỗ Mạn Thanh. Đỗ Mạn Thanh cười xong, lại thúc giục Mộ Dung Khuê, nói: "Được rồi, ta không sao, ngươi nhanh chóng đi xử lý chuyện triều chính đi!” Mộ Dung Khuê nghe vậy, mới đứng dậy cáo từ. Mấy ngày tiếp theo, Mộ Dung Khuê phải xử lý những hệ lụy liên quan đến tứ đại Thị lang, cũng vô cùng bận rộn. Mà ở một đầu khác, Sài thị lại thông qua Đỗ gia, muốn cầu kiến Đỗ Mạn Thanh một lần. Đỗ Mạn Thanh hiểu, Sài thị thấy Lữ gia sụp đổ, bà ấy sợ ngày chết của mình cũng sẽ đến, muốn mượn danh nghĩa từng là bạn khuê mật của Đỗ thị để tiến cung cầu tình. Nàng nghĩ nghĩ, phân phó Diệu Tâm: "Đi nói với Sài thị, ta sẽ không truy cứu chuyện cũ, để bà ấy được an tâm, không cần tiến cung." Diệu Tâm nói: “Ngược lại tiện nghi cho đám cỏ đầu tường như bà ta.” Đỗ Mạn Thanh nói: "Phải biết tìm chỗ khoan dung để mà độ lượng." Hoàng đế nhi tử đã diệt tứ đại Thị lang cùng Mộ Dung Sâm, những người còn lại, bỏ qua cũng được. Tháng 10, Mộ Dung Khuê chính thức sửa Nam Chu thành Đại Chu, quốc hiệu Khải Nguyên, đại xá thiên hạ, các chức vị trong triều cũng được điều động lại lần nữa. Lần này, Đỗ Bá Ngọc được thăng lên làm Hộ bộ Thị lang, nhất thời uy phong vô cùng. Đỗ Hàm Lan thoắt cái trở thành thiên kim nhà Thị lang, giá trị cũng được nâng lên theo dòng nước, người đến cầu thân nhiều không đếm xuể. Giải gia nhất thời cũng bắt đầu khẩn trương, nhanh chóng tới cửa nghị thân lần nữa. Thấy Giải gia thành tâm, Đỗ Bá Ngọc cũng nhượng bộ. Đến cuối năm, Giải Ưu Nhiên cùng Đỗ Hàm Lan đính hôn, hai nhà định ra, qua năm sẽ làm hôn sự. Mộ Dung Bội nghe tin Đỗ Hàm Lan đính hôn, liền đến gặp Đỗ Mạn Thanh, cảm thán nói: “Tuổi của Hàm Lan còn nhỏ hơn nhiều so với ta, ngược lại có phúc, có thể gả cho lang quân như ý.” Đỗ Mạn Thanh nghe lời biết ý, cười nói: “Đúng là nên để Hoàng thượng tứ hôn cho ngươi với Nghiêm Thừa Ân.” Mộ Dung Khuê chợt đỏ mặt, nói: "Thái hậu nương nương chỉ thích giễu cợt ta." “Ồ, chẳng lẽ ngươi không muốn? Không muốn thì thôi vậy.” Đỗ Mạn Thanh trêu ghẹo nói một câu. Mộ Dung Bội tức giận đến giậm chân, khe khẽ kêu lên: "Thái hậu nương nương..." Đỗ Mạn Thanh không khỏi che miệng cười nói: "Được rồi, mau mau đi may đồ cưới đi, sang năm xuất giá!” Lúc Mộ Dung Khuê đến, Đỗ Mạn Thanh nhắc đến chuyện của Mộ Dung Bội với Nghiêm Thừa Ân, tất nhiên Mộ Dung Khuê đáp ứng ngay lập tức, cười nói: "Hoàng tỷ với Thừa Ân cũng rất xứng đôi.” Qua năm sau, Giải Ưu Nhiên cưới Đỗ Hàm Lan, Nghiêm Thừa Ân cưới Mộ Dung Bội, cũng hết sức náo nhiệt. Chỉ là trong cung thiếu Mộ Dung Bội cùng Đỗ Hàm Lan, Đỗ Mạn Thanh lại cảm thấy vắng vẻ hơn rất nhiều, cảm thấy hơi buồn bã. Mộ Dung Khuê thấy người khác có đôi có cặp, trong khi mình và Đỗ Mạn Thanh ngược lại chả có tiến triển gì, cũng rất sốt ruột. Bất chấp Nghiêm Thừa Ân cón đang tân hôn, vẫn cứ triệu hắn tiến cung để thảo luận đại kế. Nghiêm Thừa Ân bày mưu hiến kế, cười nói: "Lần trước, sau khi Lữ Lương vạch trần thân phận của Thái hậu nương nương, mọi người đã biết Thái hậu nương nương không phải là mẹ đẻ của Hoàng thượng, vả lại bên ngoài cũng có lời đồn, nói Thái hậu nương nương là nữ thần mà ông trời ban cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ cần đả động được lòng của Thái hậu nương nương, những cái khác đương nhiên cũng…” Mộ Dung Khuê uể oải nói: "Từ sau lần ra khỏi thành kia, bảo vật trong tay nàng bị vỡ nát, liền có chút giống như là không muốn để ý tới trẫm nữa.” Đang nói, chợt nghe Mộ Dung Khởi cầu kiến. Mộ Dung Khuê đành phải tuyên nàng tiến vào. Mộ Dung Khởi cũng là vì hôn sự của Mộ Dung Khuê mà đến, nói: "Hoàng thượng, trưởng công chúa đã gả, dù sao người cũng phải cưới Hoàng hậu về xử lý việc hậu cung chứ.” Mộ Dung Khuê nghĩ nghĩ, dứt khoát nói ra tấm lòng mình dành cho Đỗ Mạn Thanh. Thật ra Mộ Dung Khởi cũng đã nghe được một ít tin tức từ chỗ của Mộ Dung Bội, ngược lại lúc này cũng không ngạc nhiên, chỉ nói nhỏ: "Hoàng thượng xuất kỳ chế thắng(*) đi!” (*) Xuất kỳ chế thắng: Thắng vì đánh bất ngờ. "Hoàng cô có biện pháp gì sao?” Mắt Mộ Dung Khuê sáng lên, giống như chộp được cọng rơm cứu mạng. Mộ Dung Khởi vội vàng nghiêng người nói nhỏ, hiến một kế. Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội lắc đầu nói: "Không ổn không ổn." Miệng hắn thì nói không ổn, trong lòng lại quyết định, phải thử phương pháp này một chút. Đợi đến khi Nghiêm Thừa Ân cùng Mộ Dung Khởi đã cáo từ xuất cung, Mộ Dung Khuê liền ngẩn người, nhớ lại mấy lời mà Đỗ Mạn Thanh từng nói. Theo mẫu hậu nói, nữ nhân ở chỗ của các nàng, thích nhất mỹ nam mỹ thực. Trong cung đương nhiên không thiếu mỹ thực, về phần mỹ nam... Bên kia, mí mắt Đỗ Mạn Thanh giật suốt, cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, trời vừa xẩm tối, Lạc công công đã kích động đến đây, nói: "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng trượt chân, bị thương rồi." "Truyền ngự y chưa? Bị thương nghiêm trọng không?” Đỗ Mạn Thanh cũng nóng nảy, vội vàng đi tới Dưỡng Tâm điện với Lạc công công. Trong Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê bày tấm bình phong ở phía sau giường, cởi quần áo, chậm rãi bước vào trong thùng tắm, tự mình chà lau nhẹ nhàng, đồng thời tự thưởng thức. Ừ, dáng người của trẫm như vậy, mẫu hậu thấy, chắc là sẽ thích chứ?